Mặc Hàm chặn lối đi của ba người, bên cạnh hắn là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú.
Diệp Viễn thầm quan sát Thanh Hoàng, phát hiện người này có ánh mắt thâm thúy, trầm ổn lạ thưởng, chắc chắn không phải hạng dễ nhằn.
Ý Hàm nhướng mày, hừ lạnh nói: “Mặc Hàm, ngươi có ý gì?”
Mặc Hàm híp mắt lại, cười nói: “Không có ý gì. Nguyên Tiêu đại sư làm ta mất hết mặt mũi, ta phải trả lại cho hắn, không phải sao?”
Bây giờ Mặc Hàm cực kỳ hận Diệp Viễn.
Hiện tại, hắn đã trờ thành trò cười cho cả Huyết Diêm điện.
Vừa rồi hắn còn bị người khác cười nhạo.
Nhưng mà cười nhạo thì cười nhạo, hắn cũng không có cách nào đánh được Diệp Viễn.
Mặc Hàm không phải là người ngu, hắn tất nhiên biết Diệp Viễn là người được tổng bộ coi trọng.
Dù sao thì thiên tài có thể dẫn động Đại Đạo Thiên m cũng thực sự hiếm có.
Nhưng mà trước đấy hắn vẫn phải cho Diệp Viễn một bài học nếu không cơn giận của hắn khó mà nguôi được.
Việc Thiên Tinh tìm tới Diệp Viễn, chỉ có một mình Ý Hàm biết.
Thiên Tinh đã thay đổi ngoại hình, che dấu hơi thở, đi theo bên cạnh Ý Hàm giống như là một lão người hầu, Mắc Hàm chắc chắn không nhận ra hắn.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Mặc Hàm, thản nhiên nói: “Có thủ đoạn gì thì cứ sử dụng hết đi.”
Mặc Hàm cười híp mắt nói: “Ha ha, vẫn hống hách như vậy! Ở di tích này thì thi đấu võ đạo, chứ không phải là thi đấu luyện đan! Ngươi cho rằng ngươi thắng được một kẻ yếu ớt như Tạp Tân thì có thể vô địch thiên hạ hay sao? Coi như ngươi là thiên tài, nhưng ở trong di tích này thì làm gì có ai không phải là thiên tài!”
Câu này là uy hiếp một cách trắng trợn.
“Hừ! Mặc Hàm điện chủ thật là oai phong, người quan trọng của tổng bộ mà ngươi cũng dám ra tay?” Một âÂm thanh vang dội như tiếng sấm dội tai hắn ta.
Mặc Hàm nghe vậy thì nhíu mày, đang chuẩn bị nổi điên thì phát hiện trên đầu ngón tay của lão già đứng phía sau Ý Hàm xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lam.
Ánh mắt của hắn ta cứng lại, lập tức nhận ra đây là đạo hỏa diễm.
Ngọn lửa màu xanh lam này tên là Thương Lam Thiên Hỏa, chính là trưởng lão Thiên Tinh hỏa thần của Ma Dược Đường ở Hoàng thành.
Chuyện này thật sự vô cùng kinh ngạc!
Lão già này lại là Thiên Tinh trưởng lão, trưởng lão lại tự mình đích thân tới!
Mặc Hàm cảm thấy nhộn nhạo, đang muốn thi lễ, Thiên Tinh lại truyền âm tới lần nữa nói: “Đừng rêu rao, ngươi biết là tốt rồi! Lần này lão phu đi là chuyện bí mật, nếu dám để lộ ra, cẩn thận ta lấy mạng ngươi! Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất nên biết thân biết phận, nếu như ngươi dám động đến Diệp Viễn, ngươi tự biết hậu quả!”
Mặc Hàm đầm đìa mồ hôi, sợ đến mất hồn mất vía.
Hắn còn tưởng rẳng có thể mượn có hội đi di tích lần này để chỉnh Diệp Viễn một chút, không ngờ rắng phía trên lại ra tay nhanh như vậy, lại phái cả trưởng lão Thiên Tinh tới!
“Ha ha, Ý Hàm muội muội, Nguyên Tiêu đại sư!”
“Ý Hàm muội muôi, ngươi tới chậm vậy!”
“Ý Hàm muội muội, Nguyên Tiêu đại sư, vẫn để cho ta làm Đường Chủ của Ma Dược Đường, chuyện này phải cảm ơn các ngươi.”
…
Lúc này cũng có nhiều người phát hiện ra ba người Ý Hàm, những điện chủ này lần lượt tới chào hỏi.
Mặc Hàm thấy vậy, cảm giác như được đại xá, nhanh chóng tránh sang một bên, không dám nói gì.
Mặc dù chuyện Diệp Viễn dẫn động Đại Đạo Thiên m không tiết lộ ra bên ngoài, thế nhưng chuyện hắn giảng đạo thì không phải là bí mật.
Những điện chủ kia đến chào hỏi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng mà những thiên tài này đa số đều không hay biết gì, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một nhóm Ma Quân cường giả lại đối xử khách khí với một Ma Tướng, làm bọn họ bị dọa một trận.
“Thằng nhóc kia là ai, thực lực kém như vậy, tại sao lại có nhiều người đến chào hỏi thế?”
“Đâu phải chỉ là chào hỏi, ta còn có cảm giác… nhóm điện chủ hình như là đang lấy lòng hắn?”
“Lẽ nào thực lực của thằng nhóc này giỏi hơn chúng ta? Chuyện này… không thể nào?”
“Phụt! Các ngươi thì biết cái gì, thằng nhóc kia là Ma Dược Sư, nghe nói thực lực đan đạo cực mạnh, hồi trước còn nhiều lần giảng đạo cho Đường chủ của Ma Dược Đường ở Vương thành Tạp Bằng!”
“Cái gì? Một Ma Dược Sư nhị tinh lại đi giảng đạo cho đường chủ Ma Dược Đường? Chuyện này… Thảo nào những điện chủ kia lại có thái độ như thế.”
…
Những thiên tài tụ tập lại một chỗ, bắt đầu bàn tán về lai lịch của Diệp Viễn.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã biết rõ về sở trường của Diệp Viễn.
Nghe được Diệp Viễn là cao thủ đan đạo thì không còn hứng thú nữa.
Một cao thủ đan đạo có cảnh giới Ma Tướng không có chút uy hiếp nào với bọn họ.
Lúc này, một trận ma khí cuồn cuồn, một hơi thở mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.
“Địch n trưởng lão!” Một đám điện chủ khom người nói.
Địa vị của Địch n đại nhân ở Huyết Diêm điện cực kỳ cao.
Địch n liếc mắt nhìn Thiên Tinh một cái, nhàn nhạt mở miệng nói: “Đã tới giờ lành, bây giờ ta sẽ mở cửa di tích. Bất kỳ ai vào đây đều sẽ có thưởng. Thế nhưng, tất cả khen thưởng bên trong di tích này đều thuộc về Huyết Diêm điện! Ai dám lấy làm của riêng thì chính là kẻ thù của Huyết Diêm điện!”
Sau đó, Địch n đằng đằng sát khí làm cho tất cả thiên tài đều cảm thấy rùng mình.
Diệp Viễn nghe xong cũng kinh ngạc, xem ra khen thưởng bên trong di tích này cũng có vẻ phong phú!
Địch n vung tay lên một cái, hơn một nghìn khối đá màu trắng ngà treo lơ lửng trên không trung.
Hắn bấm ngón tay niệm thần chú, hơn một nghìn khối đá màu trắng ngà phát ra tia sáng chói mắt, hướng thẳng đến cửa lớn của di tích.
“Là Ma Nguyên Thạch trung phẩm! Trời ơi, hơn một nghìn khối Ma Nguyên Thạch trung phẩm, Huyết Diêm điện ra tay hào phóng thật!”
“Xem ra di tích này thật sự không tầm thường!”
“Huyết Diêm điện chơi lớn như vậy, xem ra phần thưởng của di tích này vô cùng phong phú!”
…
Hơn một nghìn khối đá màu trắng ngà quý giá hơn Ma Nguyên Thạch hạ phẩm, Ma Nguyên Thạch trung phẩm.
Một khối Ma Nguyên Thạch trung phẩm, tương đương với 1 vạn Ma Nguyên Thạch hạ phẩm, là thứ được cường giả Ma Quân sử dụng.
Tại Vương thành có rất ít Ma Nguyên Thạch trung phẩm.
Ma Nguyên Thạch trung phẩm vô cùng quý giá, có tiền cũng không mua được.
Địch n vừa ra tay đã là hơn một nghìn khối, đúng là ra tay hào phóng thật.
ầm ầm ầm”
Cửa đá từ từ mở ra, lộ ra một đường hầm tối đen như mực.
“Nguyên Tiêu lão đệ, sau khi đi vào phải chú ý sức khỏe. Gặp chuyện không thể làm được thì bỏ đi. Ngươi phải biết rằng mạng của ngươi quan trọng hơn bảo vật ở di tích nhiều.” Thiên Tinh truyền âm nói.
Diệp Viễn cười nói: “Lão ca yên tâm, ta sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa.”
“Tất cả mọi người vào đi! Sau khi đi vào, các ngươi sẽ biết phải làm thế nào.” Địch n thản nhiên nói.
Những thiên tài nghe vậy cũng không chút do dự, nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng biến mất ở cửa động.
Diệp Viễn cảm thấy hoa mắt, bị đẩy vào trong động.
Khi hắn tỉnh táo lại thì đã đi tới một đại điện rộng lớn.
Hắn đang đứng trên một sàn đấu.
Diệp Viễn nhìn xung quanh, phát hiện trong đại điện có 12 sàn đấu, hắn chiếm một sàn.
Cùng Diệp Viễn cũng có 11 người khác đang đứng trên sàn đấu, có vẻ hơi hốt hoảng và luống cuống.
“Hoan nghênh đi tới nơi kế thừa của Tử Cực Tông!” Một âÂm thanh cổ xưa, tang thương vang lên trong đại điện
Mặc Hàm chặn lối đi của ba người, bên cạnh hắn là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú.
Diệp Viễn thầm quan sát Thanh Hoàng, phát hiện người này có ánh mắt thâm thúy, trầm ổn lạ thưởng, chắc chắn không phải hạng dễ nhằn.
Ý Hàm nhướng mày, hừ lạnh nói: “Mặc Hàm, ngươi có ý gì?”
Mặc Hàm híp mắt lại, cười nói: “Không có ý gì. Nguyên Tiêu đại sư làm ta mất hết mặt mũi, ta phải trả lại cho hắn, không phải sao?”
Bây giờ Mặc Hàm cực kỳ hận Diệp Viễn.
Hiện tại, hắn đã trờ thành trò cười cho cả Huyết Diêm điện.
Vừa rồi hắn còn bị người khác cười nhạo.
Nhưng mà cười nhạo thì cười nhạo, hắn cũng không có cách nào đánh được Diệp Viễn.
Mặc Hàm không phải là người ngu, hắn tất nhiên biết Diệp Viễn là người được tổng bộ coi trọng.
Dù sao thì thiên tài có thể dẫn động Đại Đạo Thiên m cũng thực sự hiếm có.
Nhưng mà trước đấy hắn vẫn phải cho Diệp Viễn một bài học nếu không cơn giận của hắn khó mà nguôi được.
Việc Thiên Tinh tìm tới Diệp Viễn, chỉ có một mình Ý Hàm biết.
Thiên Tinh đã thay đổi ngoại hình, che dấu hơi thở, đi theo bên cạnh Ý Hàm giống như là một lão người hầu, Mắc Hàm chắc chắn không nhận ra hắn.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Mặc Hàm, thản nhiên nói: “Có thủ đoạn gì thì cứ sử dụng hết đi.”
Mặc Hàm cười híp mắt nói: “Ha ha, vẫn hống hách như vậy! Ở di tích này thì thi đấu võ đạo, chứ không phải là thi đấu luyện đan! Ngươi cho rằng ngươi thắng được một kẻ yếu ớt như Tạp Tân thì có thể vô địch thiên hạ hay sao? Coi như ngươi là thiên tài, nhưng ở trong di tích này thì làm gì có ai không phải là thiên tài!”
Câu này là uy hiếp một cách trắng trợn.
“Hừ! Mặc Hàm điện chủ thật là oai phong, người quan trọng của tổng bộ mà ngươi cũng dám ra tay?” Một âÂm thanh vang dội như tiếng sấm dội tai hắn ta.
Mặc Hàm nghe vậy thì nhíu mày, đang chuẩn bị nổi điên thì phát hiện trên đầu ngón tay của lão già đứng phía sau Ý Hàm xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lam.
Ánh mắt của hắn ta cứng lại, lập tức nhận ra đây là đạo hỏa diễm.
Ngọn lửa màu xanh lam này tên là Thương Lam Thiên Hỏa, chính là trưởng lão Thiên Tinh hỏa thần của Ma Dược Đường ở Hoàng thành.
Chuyện này thật sự vô cùng kinh ngạc!
Lão già này lại là Thiên Tinh trưởng lão, trưởng lão lại tự mình đích thân tới!
Mặc Hàm cảm thấy nhộn nhạo, đang muốn thi lễ, Thiên Tinh lại truyền âm tới lần nữa nói: “Đừng rêu rao, ngươi biết là tốt rồi! Lần này lão phu đi là chuyện bí mật, nếu dám để lộ ra, cẩn thận ta lấy mạng ngươi! Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất nên biết thân biết phận, nếu như ngươi dám động đến Diệp Viễn, ngươi tự biết hậu quả!”
Mặc Hàm đầm đìa mồ hôi, sợ đến mất hồn mất vía.
Hắn còn tưởng rẳng có thể mượn có hội đi di tích lần này để chỉnh Diệp Viễn một chút, không ngờ rắng phía trên lại ra tay nhanh như vậy, lại phái cả trưởng lão Thiên Tinh tới!
“Ha ha, Ý Hàm muội muội, Nguyên Tiêu đại sư!”
“Ý Hàm muội muôi, ngươi tới chậm vậy!”
“Ý Hàm muội muội, Nguyên Tiêu đại sư, vẫn để cho ta làm Đường Chủ của Ma Dược Đường, chuyện này phải cảm ơn các ngươi.”
…
Lúc này cũng có nhiều người phát hiện ra ba người Ý Hàm, những điện chủ này lần lượt tới chào hỏi.
Mặc Hàm thấy vậy, cảm giác như được đại xá, nhanh chóng tránh sang một bên, không dám nói gì.
Mặc dù chuyện Diệp Viễn dẫn động Đại Đạo Thiên m không tiết lộ ra bên ngoài, thế nhưng chuyện hắn giảng đạo thì không phải là bí mật.
Những điện chủ kia đến chào hỏi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng mà những thiên tài này đa số đều không hay biết gì, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một nhóm Ma Quân cường giả lại đối xử khách khí với một Ma Tướng, làm bọn họ bị dọa một trận.
“Thằng nhóc kia là ai, thực lực kém như vậy, tại sao lại có nhiều người đến chào hỏi thế?”
“Đâu phải chỉ là chào hỏi, ta còn có cảm giác… nhóm điện chủ hình như là đang lấy lòng hắn?”
“Lẽ nào thực lực của thằng nhóc này giỏi hơn chúng ta? Chuyện này… không thể nào?”
“Phụt! Các ngươi thì biết cái gì, thằng nhóc kia là Ma Dược Sư, nghe nói thực lực đan đạo cực mạnh, hồi trước còn nhiều lần giảng đạo cho Đường chủ của Ma Dược Đường ở Vương thành Tạp Bằng!”
“Cái gì? Một Ma Dược Sư nhị tinh lại đi giảng đạo cho đường chủ Ma Dược Đường? Chuyện này… Thảo nào những điện chủ kia lại có thái độ như thế.”
…
Những thiên tài tụ tập lại một chỗ, bắt đầu bàn tán về lai lịch của Diệp Viễn.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã biết rõ về sở trường của Diệp Viễn.
Nghe được Diệp Viễn là cao thủ đan đạo thì không còn hứng thú nữa.
Một cao thủ đan đạo có cảnh giới Ma Tướng không có chút uy hiếp nào với bọn họ.
Lúc này, một trận ma khí cuồn cuồn, một hơi thở mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.
“Địch n trưởng lão!” Một đám điện chủ khom người nói.
Địa vị của Địch n đại nhân ở Huyết Diêm điện cực kỳ cao.
Địch n liếc mắt nhìn Thiên Tinh một cái, nhàn nhạt mở miệng nói: “Đã tới giờ lành, bây giờ ta sẽ mở cửa di tích. Bất kỳ ai vào đây đều sẽ có thưởng. Thế nhưng, tất cả khen thưởng bên trong di tích này đều thuộc về Huyết Diêm điện! Ai dám lấy làm của riêng thì chính là kẻ thù của Huyết Diêm điện!”
Sau đó, Địch n đằng đằng sát khí làm cho tất cả thiên tài đều cảm thấy rùng mình.
Diệp Viễn nghe xong cũng kinh ngạc, xem ra khen thưởng bên trong di tích này cũng có vẻ phong phú!
Địch n vung tay lên một cái, hơn một nghìn khối đá màu trắng ngà treo lơ lửng trên không trung.
Hắn bấm ngón tay niệm thần chú, hơn một nghìn khối đá màu trắng ngà phát ra tia sáng chói mắt, hướng thẳng đến cửa lớn của di tích.
“Là Ma Nguyên Thạch trung phẩm! Trời ơi, hơn một nghìn khối Ma Nguyên Thạch trung phẩm, Huyết Diêm điện ra tay hào phóng thật!”
“Xem ra di tích này thật sự không tầm thường!”
“Huyết Diêm điện chơi lớn như vậy, xem ra phần thưởng của di tích này vô cùng phong phú!”
…
Hơn một nghìn khối đá màu trắng ngà quý giá hơn Ma Nguyên Thạch hạ phẩm, Ma Nguyên Thạch trung phẩm.
Một khối Ma Nguyên Thạch trung phẩm, tương đương với 1 vạn Ma Nguyên Thạch hạ phẩm, là thứ được cường giả Ma Quân sử dụng.
Tại Vương thành có rất ít Ma Nguyên Thạch trung phẩm.
Ma Nguyên Thạch trung phẩm vô cùng quý giá, có tiền cũng không mua được.
Địch n vừa ra tay đã là hơn một nghìn khối, đúng là ra tay hào phóng thật.
ầm ầm ầm”
Cửa đá từ từ mở ra, lộ ra một đường hầm tối đen như mực.
“Nguyên Tiêu lão đệ, sau khi đi vào phải chú ý sức khỏe. Gặp chuyện không thể làm được thì bỏ đi. Ngươi phải biết rằng mạng của ngươi quan trọng hơn bảo vật ở di tích nhiều.” Thiên Tinh truyền âm nói.
Diệp Viễn cười nói: “Lão ca yên tâm, ta sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!