“Ba Đồ, ngươi dám hung dữ với ta sao?” Địch Phàm nói với sắc mặt trầm xuống.
Ba Đồ nhìn hắn như một kẻ ngốc và nói: “Chúng ta đều biết rõ ngươi muốn nói cái gì. Nặc Đức cũng đã từng nhắc đến điều đó, và hắn đã chết rồi!”
Địch Phàm biến sắc, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, ngay lập tức hắn hiểu ra mọi chuyện.
“Ban đầu bọn ta cũng có ý nghĩ giống ngươi, nhưng có lẽ không đơn giản như vậy. Thực lực của hắn thực sự vô cùng mạnh!” Ba Đồ nói.
Địch Phàm như bị dội một gáo nước lạnh, khí thế anh hùng bốc ngùn ngụt trong người khi nãy thoáng cái đã biến mất hoàn toàn không chút tăm tích.
Thế ra hắn không phải là người đầu tiên!
Nhìn thấy hình ảnh của tên Diệp Viễn đang say sưa trong một cuộc chiến đấu kịch liệt như thế kia, bỗng nhiên trong lòng Địch Phàm dấy lên sự nghi ngờ về con người này.
Chẳng lẽ hắn lại bị đánh bại dưới tay một tên Ma tướng hoàn toàn như vậy sao?
Kết cục này lại khiến cho hắn chẳng có cách nào chấp nhận nổi.
Khi hắn nhìn thấy hình ảnh tên Diệp Viễn đang vô cùng khổ sở thì bỗng nhiên lại tìm được một chút niềm an ủi, cười lạnh nói: “Hừ! Sức mạnh của người canh cửa thứ tám này ta đã biết quá rõ rồi, hắn không thể nào vượt qua được.”
Khi tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn một cách kì lạ.
Địch Phàm sững sờ nói: “Sao nào, ta nói sai chỗ nào sao? Mấy người nhìn bộ dạng của hắn có giống là sẽ thắng được không?”
Có vài người cảm thấy buồn cười nhưng lại không dám cười thành tiếng.
Dù sao thì mọi người cũng biết thực lực của hắn, nếu chọc cho hắn tức lên thì chắc sẽ nhận được kết cục chẳng mấy tốt đẹp.
Ba Đồ thực sự không chịu đựng được nữa đành phải nói cho Địch Phàm biết tình hình của Diệp Viễn.
Địch Phàm nghe xong thì chỉ còn nước nghẹn họng, đứng đó nhìn trân trối.
Thu hoạch lần này của hắn vô cùng lớn, nhưng hắn thật sự không dám chơi lớn giống như tên Diệp Viễn kia.
Đặc biệt là sau ải thứ bảy, mỗi một đối thủ đều vô cùng mạnh mẽ, hầu như đều áp đảo khiến cho hắn không thể thở nổi.
Chỉ cần hắn lơ là một chút thôi thì trận chiến này sẽ không còn là vấn đề thắng hay thua nữa, mà là vấn đề sống hay chết.
Lần này, Địch Phàm thật không còn cách nào khác, chỉ đành thành thật ngồi trên võ đài với những người khác mà nhìn từng hình chiếu của trận chiến.
Nhưng ở trong lòng hắn lại điên cuồng cầu nguyện, mong cho Diệp Viễn sẽ bại dưới tay tên gác ải thứ tám.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại phải thất vọng, Diệp Viễn cứ thể bình thản mà đâm thẳng, trực tiếp đánh trúng đầu của đối thủ.
Ải thứ tám, đã vượt qua!
Từ hình chiếu có thể thấy, chiêu này xem ra thật quá vô vị nhạt nhẽo rồi.
Bọn họ đều không thể hiểu nổi, tại sao tên gác cổng lại không thể đỡ nổi một nhát kiếm đơn giản tới như vậy.
Tuy rằng mọi người đều không dám nói ra những nghi ngờ của mình nhưng sâu trong thâm tâm, những nỗi nghi ngờ ấy chưa bao giờ được lắng xuống.
“Hừ! Đợi cho tên tiểu tử này xuất hiện, ta nhất định sẽ đấu với hắn một trận cho ra nhẽ! Ta không tin hắn lại không có điểm yếu nào!” Địch Phàm hừ lên một tiếng lạnh lùng.
Những chiến tích của Diệp Viễn đúng thật là đã đánh trúng lòng tự trọng của hắn.
Là người đầu tiên trong số sáu người con của Đạt Lan, hắn không thể nào chấp nhận được.
Nhưng kì tích còn lâu mới dừng lại.
Diệp Viễn cứ như là bật hack vậy, cứ thế tiến lên từng bước từng bước, không nhanh cũng không chậm.
Ải thứ chín, ải thứ mười, ải thứ mười một, ải thứ mười hai!
“Xin chúc mừng vị đài chủ thứ ba đã vượt qua được ải thứ mười hai và giành được phần thưởng thứ hai!”
Một giọng nói già nua vang lên, tất cả mọi người đều cảm giác lạnh hết cả sống lưng.
“Rốt cuộc là cái người này còn muốn vượt qua ải nào nữa đây?”
“Chẳng lẽ hắn lại muốn đánh thông quan luôn sao? Thế… Thế này thật quá là quái dị rồi đấy!”
“Sáu cửa cuối cùng chắc chắn sẽ khó hơn trước rất nhiều! Có lẽ… hắn cũng nên đạt cảnh giới đi chứ nhỉ?”
Diệp Viễn chẳng mảy may quan tâm đến thái độ kinh ngạc của mọi người ngoài kia.
Trên đường tới đây, sức mạnh của Diệp Viễn bỗng nhiên tăng lên vượt bậc.
Không chỉ thông hiểu về Kiếm đạo pháp tắc mà còn đạt được Tam trọng thiên sơ kỳ viên mãn cảnh giới, hơn nữa về Không gian pháp tắc cũng có những tiến bộ rất lớn.
Diệp Viễn có cảm giác rằng Không gian pháp tắc của hắn có thể đạt tới Nhất trọng thiên viên mãn sơ kỳ rồi.
Tên gác cửa ải thứ mười ba là một người con gái vô cùng xinh đẹp và lãnh diễm.
“Chàng thanh niên trẻ, có thể đi tới bước này đã rất giỏi rồi! Nhưng có điều, hãy dừng lại ở đây thôi.” Nữ tử lãnh diễm nói.
Diệp Viễn cười nói: “Đừng có dài dòng nữa, bắt đầu đi! Kiếm của ta đã đói khát khó lòng mà nhịn được rồi!”
Nữ tử lãnh diễm cau mày, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là một tên tiểu tử kiêu ngạo! Hãy xem ta đây!”
Diệp Viễn cười lên một tiếng: “Lại là kiếm khách, được lắm!”
Vừa dứt lời, Diệp Viễn xuất chiêu Trục Nguyệt, thân hình trong phút chốc đã biến đâu mất chẳng thấy!
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, người trần mắt thịt hoàn toàn không thể nhìn được.
“Keng!”
Hai thanh kiếm giao nhau, một luồng khí lạnh tới rùng mình thuận theo trường kiếm truyền tới thân thể Diệp Viễn, khiến cho hắn gần như lạnh cóng.
Điều này khiến cho hắn không thể coi thường được nữa nên lui về phía sau một cách nhanh chóng.
Giọng nói lạnh lùng của nữ tử lãnh diễm đột nhiên vang lên bên tai Diệp Viễn: “Muốn chạy ư? Muộn rồi!”
Trong lòng Diệp Viễn có chút lo lắng, thân thủ của người con gái này vô cùng nhanh!
Trong khi đó, thanh kiếm phút chốc đã kề ngay cổ hắn.
“Huyễn Ảnh Sát.”
Vào khoảnh khắc sinh tử ấy, Diệp Viễn đã khởi động Huyễn Ảnh Sát mà không có một chút do dự khiến cho tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt.
Cuối cùng đã né được nhát kiếm một cách mạo hiểm!
“Đinh đinh đinh…”
Hai thân thể uyển chuyển nhanh như chớp một cách khó tin, đối phó với hàng trăm nhát kiếm chỉ trong chớp mắt, thật là bất phân thắng bại.
Hắn đã bị chấn động quá mạnh, bây giờ còn phải vừa chiến đấu vừa khởi động Huyễn Ảnh Sát, uy lực đã không thể so sánh được với đối phương nữa rồi.
Hơn nữa còn phải làm tăng thêm Không gian pháp tắc, Diệp Viễn đã tung ra chiêu này rồi thì thật khó mà giải được.
Nhưng thật không ngờ, người con gái kia lại có thể theo kịp tốc độ của hắn.
‘‘Đinh!”
Hai thân thể ấy tách rời nhau, trong đôi mắt của hắn ta ánh lên vẻ sợ hãi và kiêng dè.
Người con gái đó cũng tỏ ra bất ngờ vì không nghĩ rằng Diệp Viễn lại có thể mạnh tới như vậy.
“Chẳng trách lại có thể đặt chân tới được đây, đúng là cũng có chút bản lĩnh.” Nữ tử lãnh diễm nói.
Diệp Viễn hít một hơi thật sâu rồi cười: “Ngươi cũng rất mạnh, không ngờ lại có thể dung hợp giữa Hàn băng pháp tắc và kiếm đạo.”
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một cường giả có thể kết hợp sức mạnh của hai loại pháp tắc này!
Kiếm đạo pháp tắc của nữ tử lãnh diễm này cũng không phải là cao, chỉ đạt tới trình độ Tam trọng thiên Hậu kỳ mà thôi.
Nhưng điều đáng sợ là Hàn băng pháp tắc của nàng cũng đã tu luyện đến Tam trọng thiên rồi!
Hơn nữa nàng cũng giống với Diệp Viễn, đem hai loại pháp tắc dung hợp lại khiến cho uy lực tăng lên gấp bội.
Trước khi ra tay, thân thể của nữ tử lãnh diễm này đã hoàn toàn được bao phủ bởi Hàn băng pháp tắc, Diệp Viễn chỉ cần bước chân vào khu vực này thôi là tốc độ của hắn đã bị giảm đi rõ rệt mà không hề hay biết.
Chính vì thế nên nữ tử này mới có thể so bì được tốc độ với hắn.
Không gian pháp tắc của Diệp Viễn đúng là thật kì quái, nhưng dù sao cũng chỉ đạt tới trình độ Nhất trọng thiên Sơ kỳ.
Có thể chiến đấu với nữ tử này đã cho thấy sức mạnh của hắn.
“Chiêu vừa rồi thực sự rất nhanh! Tên tiểu tử này đúng là ẩn giấu thực lực!”
“Trời đất ơi, đến tận ải thứ mười ba rồi mới sử dụng hết toàn bộ công lực ư?”
“Cái người này… thật đúng là mạnh tới mức không có bạn bè luôn!”
…
Mặc dù không cảm nhận được sự dao động của pháp tắc chi lực, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn ra được sự chuyển động nhanh hay chậm của cơ thể Diệp Viễn.
Hắn đã khởi động Huyễn Ảnh Sát nên tốc độ đã tăng lên vượt bậc, những nhân tài như thế này đương nhiên là có thể nhìn thấy rồi.
“Xem ra lúc này hắn cũng gặp đối thủ rồi đây! Địch Phàm, thân thủ như thế kia liệu ngươi có theo kịp được không đây?” Ba Đồ đột nhiên hỏi Địch Phàm.
Địch Phàm nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu: “Không biết nữa! Ở đây không có cách nào cảm nhận được Pháp tắc chi lực, chúng ta chỉ có thể nhìn được vẻ bề ngoài mà thôi. Nhưng... có lẽ ta không theo kịp!”
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều ồ lên.
Bọn họ nhìn về phía Địch Phàm với ánh mắt kinh ngạc, thật không ngờ chính miệng hắn lại thừa nhận rằng bản thân không sánh bằng Diệp Viễn!
“Ba Đồ, ngươi dám hung dữ với ta sao?” Địch Phàm nói với sắc mặt trầm xuống.
Ba Đồ nhìn hắn như một kẻ ngốc và nói: “Chúng ta đều biết rõ ngươi muốn nói cái gì. Nặc Đức cũng đã từng nhắc đến điều đó, và hắn đã chết rồi!”
Địch Phàm biến sắc, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, ngay lập tức hắn hiểu ra mọi chuyện.
“Ban đầu bọn ta cũng có ý nghĩ giống ngươi, nhưng có lẽ không đơn giản như vậy. Thực lực của hắn thực sự vô cùng mạnh!” Ba Đồ nói.
Địch Phàm như bị dội một gáo nước lạnh, khí thế anh hùng bốc ngùn ngụt trong người khi nãy thoáng cái đã biến mất hoàn toàn không chút tăm tích.
Thế ra hắn không phải là người đầu tiên!
Nhìn thấy hình ảnh của tên Diệp Viễn đang say sưa trong một cuộc chiến đấu kịch liệt như thế kia, bỗng nhiên trong lòng Địch Phàm dấy lên sự nghi ngờ về con người này.
Chẳng lẽ hắn lại bị đánh bại dưới tay một tên Ma tướng hoàn toàn như vậy sao?
Kết cục này lại khiến cho hắn chẳng có cách nào chấp nhận nổi.
Khi hắn nhìn thấy hình ảnh tên Diệp Viễn đang vô cùng khổ sở thì bỗng nhiên lại tìm được một chút niềm an ủi, cười lạnh nói: “Hừ! Sức mạnh của người canh cửa thứ tám này ta đã biết quá rõ rồi, hắn không thể nào vượt qua được.”
Khi tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn một cách kì lạ.
Địch Phàm sững sờ nói: “Sao nào, ta nói sai chỗ nào sao? Mấy người nhìn bộ dạng của hắn có giống là sẽ thắng được không?”
Có vài người cảm thấy buồn cười nhưng lại không dám cười thành tiếng.
Dù sao thì mọi người cũng biết thực lực của hắn, nếu chọc cho hắn tức lên thì chắc sẽ nhận được kết cục chẳng mấy tốt đẹp.
Ba Đồ thực sự không chịu đựng được nữa đành phải nói cho Địch Phàm biết tình hình của Diệp Viễn.
Địch Phàm nghe xong thì chỉ còn nước nghẹn họng, đứng đó nhìn trân trối.
Thu hoạch lần này của hắn vô cùng lớn, nhưng hắn thật sự không dám chơi lớn giống như tên Diệp Viễn kia.
Đặc biệt là sau ải thứ bảy, mỗi một đối thủ đều vô cùng mạnh mẽ, hầu như đều áp đảo khiến cho hắn không thể thở nổi.
Chỉ cần hắn lơ là một chút thôi thì trận chiến này sẽ không còn là vấn đề thắng hay thua nữa, mà là vấn đề sống hay chết.
Lần này, Địch Phàm thật không còn cách nào khác, chỉ đành thành thật ngồi trên võ đài với những người khác mà nhìn từng hình chiếu của trận chiến.
Nhưng ở trong lòng hắn lại điên cuồng cầu nguyện, mong cho Diệp Viễn sẽ bại dưới tay tên gác ải thứ tám.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại phải thất vọng, Diệp Viễn cứ thể bình thản mà đâm thẳng, trực tiếp đánh trúng đầu của đối thủ.
Ải thứ tám, đã vượt qua!
Từ hình chiếu có thể thấy, chiêu này xem ra thật quá vô vị nhạt nhẽo rồi.
Bọn họ đều không thể hiểu nổi, tại sao tên gác cổng lại không thể đỡ nổi một nhát kiếm đơn giản tới như vậy.
Tuy rằng mọi người đều không dám nói ra những nghi ngờ của mình nhưng sâu trong thâm tâm, những nỗi nghi ngờ ấy chưa bao giờ được lắng xuống.
“Hừ! Đợi cho tên tiểu tử này xuất hiện, ta nhất định sẽ đấu với hắn một trận cho ra nhẽ! Ta không tin hắn lại không có điểm yếu nào!” Địch Phàm hừ lên một tiếng lạnh lùng.
Những chiến tích của Diệp Viễn đúng thật là đã đánh trúng lòng tự trọng của hắn.
Là người đầu tiên trong số sáu người con của Đạt Lan, hắn không thể nào chấp nhận được.
Nhưng kì tích còn lâu mới dừng lại.
Diệp Viễn cứ như là bật hack vậy, cứ thế tiến lên từng bước từng bước, không nhanh cũng không chậm.
Ải thứ chín, ải thứ mười, ải thứ mười một, ải thứ mười hai!
“Xin chúc mừng vị đài chủ thứ ba đã vượt qua được ải thứ mười hai và giành được phần thưởng thứ hai!”
Một giọng nói già nua vang lên, tất cả mọi người đều cảm giác lạnh hết cả sống lưng.
“Rốt cuộc là cái người này còn muốn vượt qua ải nào nữa đây?”
“Chẳng lẽ hắn lại muốn đánh thông quan luôn sao? Thế… Thế này thật quá là quái dị rồi đấy!”
“Sáu cửa cuối cùng chắc chắn sẽ khó hơn trước rất nhiều! Có lẽ… hắn cũng nên đạt cảnh giới đi chứ nhỉ?”
Diệp Viễn chẳng mảy may quan tâm đến thái độ kinh ngạc của mọi người ngoài kia.
Trên đường tới đây, sức mạnh của Diệp Viễn bỗng nhiên tăng lên vượt bậc.
Không chỉ thông hiểu về Kiếm đạo pháp tắc mà còn đạt được Tam trọng thiên sơ kỳ viên mãn cảnh giới, hơn nữa về Không gian pháp tắc cũng có những tiến bộ rất lớn.
Diệp Viễn có cảm giác rằng Không gian pháp tắc của hắn có thể đạt tới Nhất trọng thiên viên mãn sơ kỳ rồi.
Tên gác cửa ải thứ mười ba là một người con gái vô cùng xinh đẹp và lãnh diễm.
“Chàng thanh niên trẻ, có thể đi tới bước này đã rất giỏi rồi! Nhưng có điều, hãy dừng lại ở đây thôi.” Nữ tử lãnh diễm nói.
Diệp Viễn cười nói: “Đừng có dài dòng nữa, bắt đầu đi! Kiếm của ta đã đói khát khó lòng mà nhịn được rồi!”
Nữ tử lãnh diễm cau mày, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là một tên tiểu tử kiêu ngạo! Hãy xem ta đây!”
Diệp Viễn cười lên một tiếng: “Lại là kiếm khách, được lắm!”
Vừa dứt lời, Diệp Viễn xuất chiêu Trục Nguyệt, thân hình trong phút chốc đã biến đâu mất chẳng thấy!
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, người trần mắt thịt hoàn toàn không thể nhìn được.
“Keng!”
Hai thanh kiếm giao nhau, một luồng khí lạnh tới rùng mình thuận theo trường kiếm truyền tới thân thể Diệp Viễn, khiến cho hắn gần như lạnh cóng.
Điều này khiến cho hắn không thể coi thường được nữa nên lui về phía sau một cách nhanh chóng.
Giọng nói lạnh lùng của nữ tử lãnh diễm đột nhiên vang lên bên tai Diệp Viễn: “Muốn chạy ư? Muộn rồi!”
Trong lòng Diệp Viễn có chút lo lắng, thân thủ của người con gái này vô cùng nhanh!
Trong khi đó, thanh kiếm phút chốc đã kề ngay cổ hắn.
“Huyễn Ảnh Sát.”
Vào khoảnh khắc sinh tử ấy, Diệp Viễn đã khởi động Huyễn Ảnh Sát mà không có một chút do dự khiến cho tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt.
Cuối cùng đã né được nhát kiếm một cách mạo hiểm!
“Đinh đinh đinh…”
Hai thân thể uyển chuyển nhanh như chớp một cách khó tin, đối phó với hàng trăm nhát kiếm chỉ trong chớp mắt, thật là bất phân thắng bại.
Hắn đã bị chấn động quá mạnh, bây giờ còn phải vừa chiến đấu vừa khởi động Huyễn Ảnh Sát, uy lực đã không thể so sánh được với đối phương nữa rồi.
Hơn nữa còn phải làm tăng thêm Không gian pháp tắc, Diệp Viễn đã tung ra chiêu này rồi thì thật khó mà giải được.
Nhưng thật không ngờ, người con gái kia lại có thể theo kịp tốc độ của hắn.
‘‘Đinh!”
Hai thân thể ấy tách rời nhau, trong đôi mắt của hắn ta ánh lên vẻ sợ hãi và kiêng dè.
Người con gái đó cũng tỏ ra bất ngờ vì không nghĩ rằng Diệp Viễn lại có thể mạnh tới như vậy.
“Chẳng trách lại có thể đặt chân tới được đây, đúng là cũng có chút bản lĩnh.” Nữ tử lãnh diễm nói.
Diệp Viễn hít một hơi thật sâu rồi cười: “Ngươi cũng rất mạnh, không ngờ lại có thể dung hợp giữa Hàn băng pháp tắc và kiếm đạo.”
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một cường giả có thể kết hợp sức mạnh của hai loại pháp tắc này!
Kiếm đạo pháp tắc của nữ tử lãnh diễm này cũng không phải là cao, chỉ đạt tới trình độ Tam trọng thiên Hậu kỳ mà thôi.
Nhưng điều đáng sợ là Hàn băng pháp tắc của nàng cũng đã tu luyện đến Tam trọng thiên rồi!
Hơn nữa nàng cũng giống với Diệp Viễn, đem hai loại pháp tắc dung hợp lại khiến cho uy lực tăng lên gấp bội.
Trước khi ra tay, thân thể của nữ tử lãnh diễm này đã hoàn toàn được bao phủ bởi Hàn băng pháp tắc, Diệp Viễn chỉ cần bước chân vào khu vực này thôi là tốc độ của hắn đã bị giảm đi rõ rệt mà không hề hay biết.
Chính vì thế nên nữ tử này mới có thể so bì được tốc độ với hắn.
Không gian pháp tắc của Diệp Viễn đúng là thật kì quái, nhưng dù sao cũng chỉ đạt tới trình độ Nhất trọng thiên Sơ kỳ.
Có thể chiến đấu với nữ tử này đã cho thấy sức mạnh của hắn.
“Chiêu vừa rồi thực sự rất nhanh! Tên tiểu tử này đúng là ẩn giấu thực lực!”
“Trời đất ơi, đến tận ải thứ mười ba rồi mới sử dụng hết toàn bộ công lực ư?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!