Đúng như dự đoán của nữ tử lãnh diễm kia, mấy người canh cửa phía sau, Diệp Viễn đều có thể đi qua mà không gặp trở ngại.
Khi hắn xử lý xong người canh cửa thứ mười bảy thì tất cả những thiên tài bên ngoài đều trợn tròn mắt.
Miệng lưỡi Địch Phàm có chút khô khan, thực lực của Diệp Viễn lại có thể lớn mạnh đến trình độ như thế này hay sao?
Hắn đạt đến cửa thứ chín mà Diệp Viễn đạt đến cửa thứ mười tám!
Vậy mà khoảng cách giữa hắn và một Ma Tướng viên mãn có tận chín người sao?
Thực lực của chín người này cũng không phải chỉ là gấp bội.
Thực lực của chín người phía sau mạnh hơn chín người phía trước quá nhiều.
"Ta thật không biết rốt cuộc người mạnh mẽ này ở đâu! Thật sự mong chờ hắn đi ra, cùng hắn đánh thử một trận thật hay!"
Ba Đồ cảm thấy rất ngứa ngáy, thật sự hắn có chút nghi ngờ đối thủ của Diệp Viễn có thật sự giống với bọn họ hay không.
Đặc biệt là trong trận chiến với nữ tử lãnh diễm kia, rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy người phụ nữ kia đã dùng kiếm xuyên qua bụng của Diệp Viễn, nhưng mà vì sao kết quả cuối cùng người thắng lại là Diệp Viễn?
"Ha ha, trận chiến cuối cùng rồi, rất nhanh sẽ biết được kết quả như thế nào!" Địch Phàm cười lạnh nói.
…
Diệp Viễn nhìn nam tử áo đen trước mắt, cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có.
Tuy nữ tử lãnh diễm kia mạnh nhưng cũng không mang lại cảm giác áp bách như vậy cho hắn.
Trước khi gặp Trịnh Tiễn, Diệp Viễn không dám tưởng tượng được chỉ một cường giả nửa bước Quy Khư mà lại có thể mang đến cho hắn một áp lực mạnh mẽ như vậy.
"Hừ! Những tên phế vật kia, lại để cho một con gà yếu đuối như ngươi đấu với ta!" Trịnh Tiễn hừ lạnh một tiếng.
Diệp Viễn nhíu mày, phế vật sao?
Những người bảo vệ của mười bảy cổng trước, mỗi người là những người có tài năng tuyệt vời.
Vậy mà trong lời của Trịnh Tiễn thì lại trở thành phế vật?
Khóe miệng Diệp Viễn hơi nhếch lên, nói: "Bọn hắn nói ngươi là kẻ điên, không nghĩ tới… Lại là một kẻ điên không coi ai ra gì."
Trịnh Tiễn cũng không để ý, vẫn lạnh lùng như trước: "Không phải ta không coi ai ra gì mà căn bản là ngươi không xứng đáng để ta để vào trong mắt. Trong cùng cấp thì ta là bất khả chiến bại. Ngươi chỉ là một Khuy Thiên đại viên mãn thì dựa vào cái gì mà ta phải để ngươi vào trong mắt?"
Trịnh Tiễn kiêu ngạo tới tận trời, chướng mắt với Diệp Viễn.
Ở trong mắt của hắn, trong cùng cảnh giới đã không có đối thủ, mà cảnh giới của Diệp Viễn còn thấp hơn một bậc so với hắn.
Chỉ là Diệp Viễn nghe xong những lời này thì cũng hơi buồn cười.
Ngay cả hắn cũng chưa dám nói những thứ như kiểu vô địch cùng cảnh giới, vậy mà Trịnh Tiễn lại không biết ngượng mà nói ra.
Hắn tin rằng Trịnh Viễn vô cùng mạnh mẽ, nhưng có thể nói ra những lời này thì không phải là Trịnh Tiễn tự tin mà là hắn ta đang tự phụ.
Diệp Viễn cười nói: "Ha ha, ngại quá, từ trước đến nay ta cũng chưa từng gặp địch thủ trong cùng cảnh giới."
Trịnh Tiễn khinh thường nói: "Thật sao? Ngươi rất tự tin nhỉ! Hôm nay ta sẽ đập tan hoàn toàn sự tự tin của ngươi! Cho ngươi biết thiên tài và người bình thường chênh lệch như thế nào!"
"Đến đây đi, ta rất mong chờ đấy, xin... mời!"
Diếp Viễn cố ý kéo dài giọng điệu để tỏ thái độ khinh thường. Hắn rất không ưa cái người được gọi là mạnh nhất này.
Tính cách của Trình Tiễn cũng vững như núi, cho dù Diệp Viễn có khiêu khích hắn thì hắn cũng không hề tức giận.
Bỗng nhiên, lông mày Diệp Viễn nhướng lên, khí tức của Trịnh Tiễn trầm xuống, cuối cùng bị áp chế ở cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn, giống hệt như Diệp Viễn.
"Ngươi ngạc nhiên sao?" Trịnh Tiễn lạnh lùng nói.
Diệp Viễn thành thật gật đầu: "Thật sự hơi ngoài ý muốn."
Trịnh Tiễn nói:" Ta nói rồi, ta là người vô địch trong cùng cảnh giới. Đấu với ngươi mà còn dùng tu vi nửa bước Quy Khư thì ta có khác gì những phế vật kia cơ chứ?"
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Được rồi, ngươi vui là tốt rồi."
Diệp Viễn phát hiện không có biện pháp nào khai thông người kiêu căng này.
Ở bên ngoài, tất cả mọi người đều không nói lên lời, kinh ngạc nhìn một cảnh này, tất cả đều khó hiểu.
"Mẹ kiếp, tên này không có não à, vậy mà lại đi áp chế cảnh giới để đối phó với Nguyên Tiêu?"
"Tên này quá kiêu ngạo!"
"Đây là điển hình của việc muốn ăn đòn đây mà! Lát nữa xem hắn chết như thế nào!"
…
Mặc dù Địch Phàm, Ba Đồ và những người khác đều cảm thấy rằng việc Diệp Viễn xông được đến cửa này là rất khó tin, nhưng bọn họ không có ý kiến gì về sức mạnh của Diệp Viễn.
Nhìn thấy Trịnh Tiễn thật sự áp chế cảnh giới khi đối phó Diệp Viễn, bọn họ cũng cảm thấy khó tin.
Họ cũng đồng ý với ý kiến của những người khác.
Mà lúc này Trịnh Tiễn biến ra hai thanh đoản kiếm.
Lập tức bộc phát hết sức mạnh.
Hơi thở sắc bén ập tới cũng khiến cho Diệp Viễn cũng hết sức chấn động.
Tuy tên này bị điên nhưng thực lực thì chắc chắn là cực kì mạnh nha.
Dù rằng đối phương đã áp chế cảnh giới, thế nhưng Diệp Viễn cũng không dám coi thường.
"Trong vòng mười chiêu, ta sẽ tiễn ngươi lên đường! Lãnh Hội Kiếm Pháp, mở ra!"
Trịnh Tiễn quát lên, cả người lao lên như một con báo săn, chỉ trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Diệp Viễn.
Hai thanh đoản kiếm, một thanh nhắm vào cổ, một thanh đâm vào bụng của Diệp Viễn, phối hợp ăn ý không chê vào đâu được.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, Tru Tà kiếm quỷ dị lộ ra.
"Phiếu Miểu Kiếm Pháp!"
Trịnh Tiễn chỉ cảm thấy hoa mắt, trường kiếm của Diệp Viễn xuất sau mà đến trước, đã tới trước mặt hắn rồi!
Điều này khiến hắn rất ngạc nhiên, hắn lập tức thay đổi chiêu thức, đẩy kiếm của Diệp Viễn ra.
Tuy nhiên sự thay đổi này đã làm mất đi tiên cơ.
Một đoản kiếm ngắn còn một đoản kiếm lại hiểm, ý nghĩa sâu xa của đoản kiếm là cận chiến.
Thế nhưng Diệp Viễn đã dựa vào độ dài của trường kiếm để trấn áp Trịnh Tiễn.
Chiêu thứ nhất bị đáp trả khiến cho Trịnh Tiễn cảm thấy bực bội.
"Tiểu tử tốt đấy, hóa ra là lĩnh ngộ được quy luật của Không gian pháp tắc, thảo nào lại kiêu ngạo như vậy. Đáng tiếc, Không gian pháp tắc của ngươi quá nông cạn!"
Trịnh Tiễn hừ lạnh một tiếng, lại chạy lên.
Lần này, tốc độ của Trịnh Tiễn cực kì nhanh.
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại, trong nháy mắt hắn nhìn thấu nội tình của Trịnh Kiến.
Đoản kiếm pháp tắc tam trọng đại viên mãn, đồng thời dung hợp Phong chi pháp tắc tam trọng đại viên mãn.
Hơn nữa, thanh đoản kiếm của Trịnh Tiễn dường như có một số bí mật mà hắn chưa nhìn thấu.
"Keng..."
Đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, Diệp Viễn không dám che dấu thực lực.
Hai thanh đoản kiếm cũng linh động như Tru Tà kiếm của hắn, chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ dẫn đến cái chết.
Nhưng mà cảnh giới ngang nhau thì Diệp Viễn cũng không sợ Trịnh Tiễn lắm.
Khả năng vượt cấp chiến đấu của Diệp Viễn không chỉ phụ thuộc vào việc cảm ngộ pháp tắc, mà còn phụ thuộc vào thần nguyên hùng hậu của hắn!
Thần nguyên hỗn độn của Diệp Viễn khiến cho võ kỹ của hắn trời sinh vô cùng nặng, điều này khiến cho hắn mạnh thêm rất nhiều.
Cho nên Trịnh Tiễn muốn chèn ép Diệp Viễn khi cả hai ở cùng cảnh giới thì đây chính là một chuyện vô cùng buồn cười.
Trịnh Tiễn nhanh chóng phát hiện ra điều này, cho dù thân pháp của hắn có nhanh đến đâu thì cũng phải rất khó khăn mới có thể đuổi kịp tốc độ của Diệp Viễn.
Hắn thương tâm phát hiện ra, ở cùng một cảnh giới thì không thể làm khó được đối phương!
Hai người sàn sàn như nhau, chẳng thể phân cao thấp!
"Keng!"
Hai người tách nhau ra.
Diệp Viễn nhàn nhạt nhìn Trịnh Tiễn, cười nói: "Đã tám mươi chiêu, ngươi khoác lác sao? Đây là vô địch cùng cảnh giới mà ngươi nói?"
Vẻ mặt Trịnh Tiễn trầm như nước, nhưng hắn không biết phải phản bác lại như thế nào cả.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn không chiếm được ưu thế khi đánh với người cùng cảnh giới!
Tiểu tử này mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng!
Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn thật sự đã hơi khoác lác rồi.
"Xem ra ta thật sự đã xem thường ngươi! Tiểu tử, ngươi đủ tư cách làm đối thủ của ta! Nhưng mà, ngươi cũng đã thành công chọc giận ta, bây giờ ta sẽ dùng hết sức để chiến đấu!" Trịnh Tiễn lạnh lùng nói.
Diệp Viễn nhếch miệng cười: "Cầu còn không được!"
Đúng như dự đoán của nữ tử lãnh diễm kia, mấy người canh cửa phía sau, Diệp Viễn đều có thể đi qua mà không gặp trở ngại.
Khi hắn xử lý xong người canh cửa thứ mười bảy thì tất cả những thiên tài bên ngoài đều trợn tròn mắt.
Miệng lưỡi Địch Phàm có chút khô khan, thực lực của Diệp Viễn lại có thể lớn mạnh đến trình độ như thế này hay sao?
Hắn đạt đến cửa thứ chín mà Diệp Viễn đạt đến cửa thứ mười tám!
Vậy mà khoảng cách giữa hắn và một Ma Tướng viên mãn có tận chín người sao?
Thực lực của chín người này cũng không phải chỉ là gấp bội.
Thực lực của chín người phía sau mạnh hơn chín người phía trước quá nhiều.
"Ta thật không biết rốt cuộc người mạnh mẽ này ở đâu! Thật sự mong chờ hắn đi ra, cùng hắn đánh thử một trận thật hay!"
Ba Đồ cảm thấy rất ngứa ngáy, thật sự hắn có chút nghi ngờ đối thủ của Diệp Viễn có thật sự giống với bọn họ hay không.
Đặc biệt là trong trận chiến với nữ tử lãnh diễm kia, rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy người phụ nữ kia đã dùng kiếm xuyên qua bụng của Diệp Viễn, nhưng mà vì sao kết quả cuối cùng người thắng lại là Diệp Viễn?
"Ha ha, trận chiến cuối cùng rồi, rất nhanh sẽ biết được kết quả như thế nào!" Địch Phàm cười lạnh nói.
…
Diệp Viễn nhìn nam tử áo đen trước mắt, cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có.
Tuy nữ tử lãnh diễm kia mạnh nhưng cũng không mang lại cảm giác áp bách như vậy cho hắn.
Trước khi gặp Trịnh Tiễn, Diệp Viễn không dám tưởng tượng được chỉ một cường giả nửa bước Quy Khư mà lại có thể mang đến cho hắn một áp lực mạnh mẽ như vậy.
"Hừ! Những tên phế vật kia, lại để cho một con gà yếu đuối như ngươi đấu với ta!" Trịnh Tiễn hừ lạnh một tiếng.
Diệp Viễn nhíu mày, phế vật sao?
Những người bảo vệ của mười bảy cổng trước, mỗi người là những người có tài năng tuyệt vời.
Vậy mà trong lời của Trịnh Tiễn thì lại trở thành phế vật?
Khóe miệng Diệp Viễn hơi nhếch lên, nói: "Bọn hắn nói ngươi là kẻ điên, không nghĩ tới… Lại là một kẻ điên không coi ai ra gì."
Trịnh Tiễn cũng không để ý, vẫn lạnh lùng như trước: "Không phải ta không coi ai ra gì mà căn bản là ngươi không xứng đáng để ta để vào trong mắt. Trong cùng cấp thì ta là bất khả chiến bại. Ngươi chỉ là một Khuy Thiên đại viên mãn thì dựa vào cái gì mà ta phải để ngươi vào trong mắt?"
Trịnh Tiễn kiêu ngạo tới tận trời, chướng mắt với Diệp Viễn.
Ở trong mắt của hắn, trong cùng cảnh giới đã không có đối thủ, mà cảnh giới của Diệp Viễn còn thấp hơn một bậc so với hắn.
Chỉ là Diệp Viễn nghe xong những lời này thì cũng hơi buồn cười.
Ngay cả hắn cũng chưa dám nói những thứ như kiểu vô địch cùng cảnh giới, vậy mà Trịnh Tiễn lại không biết ngượng mà nói ra.
Hắn tin rằng Trịnh Viễn vô cùng mạnh mẽ, nhưng có thể nói ra những lời này thì không phải là Trịnh Tiễn tự tin mà là hắn ta đang tự phụ.
Diệp Viễn cười nói: "Ha ha, ngại quá, từ trước đến nay ta cũng chưa từng gặp địch thủ trong cùng cảnh giới."
Trịnh Tiễn khinh thường nói: "Thật sao? Ngươi rất tự tin nhỉ! Hôm nay ta sẽ đập tan hoàn toàn sự tự tin của ngươi! Cho ngươi biết thiên tài và người bình thường chênh lệch như thế nào!"
"Đến đây đi, ta rất mong chờ đấy, xin... mời!"
Diếp Viễn cố ý kéo dài giọng điệu để tỏ thái độ khinh thường. Hắn rất không ưa cái người được gọi là mạnh nhất này.
Tính cách của Trình Tiễn cũng vững như núi, cho dù Diệp Viễn có khiêu khích hắn thì hắn cũng không hề tức giận.
Bỗng nhiên, lông mày Diệp Viễn nhướng lên, khí tức của Trịnh Tiễn trầm xuống, cuối cùng bị áp chế ở cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn, giống hệt như Diệp Viễn.
"Ngươi ngạc nhiên sao?" Trịnh Tiễn lạnh lùng nói.
Diệp Viễn thành thật gật đầu: "Thật sự hơi ngoài ý muốn."
Trịnh Tiễn nói:" Ta nói rồi, ta là người vô địch trong cùng cảnh giới. Đấu với ngươi mà còn dùng tu vi nửa bước Quy Khư thì ta có khác gì những phế vật kia cơ chứ?"
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Được rồi, ngươi vui là tốt rồi."
Diệp Viễn phát hiện không có biện pháp nào khai thông người kiêu căng này.
Ở bên ngoài, tất cả mọi người đều không nói lên lời, kinh ngạc nhìn một cảnh này, tất cả đều khó hiểu.
"Mẹ kiếp, tên này không có não à, vậy mà lại đi áp chế cảnh giới để đối phó với Nguyên Tiêu?"
"Tên này quá kiêu ngạo!"
"Đây là điển hình của việc muốn ăn đòn đây mà! Lát nữa xem hắn chết như thế nào!"
…
Mặc dù Địch Phàm, Ba Đồ và những người khác đều cảm thấy rằng việc Diệp Viễn xông được đến cửa này là rất khó tin, nhưng bọn họ không có ý kiến gì về sức mạnh của Diệp Viễn.
Nhìn thấy Trịnh Tiễn thật sự áp chế cảnh giới khi đối phó Diệp Viễn, bọn họ cũng cảm thấy khó tin.
Họ cũng đồng ý với ý kiến của những người khác.
Mà lúc này Trịnh Tiễn biến ra hai thanh đoản kiếm.
Lập tức bộc phát hết sức mạnh.
Hơi thở sắc bén ập tới cũng khiến cho Diệp Viễn cũng hết sức chấn động.
Tuy tên này bị điên nhưng thực lực thì chắc chắn là cực kì mạnh nha.
Dù rằng đối phương đã áp chế cảnh giới, thế nhưng Diệp Viễn cũng không dám coi thường.
"Trong vòng mười chiêu, ta sẽ tiễn ngươi lên đường! Lãnh Hội Kiếm Pháp, mở ra!"
Trịnh Tiễn quát lên, cả người lao lên như một con báo săn, chỉ trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Diệp Viễn.
Hai thanh đoản kiếm, một thanh nhắm vào cổ, một thanh đâm vào bụng của Diệp Viễn, phối hợp ăn ý không chê vào đâu được.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, Tru Tà kiếm quỷ dị lộ ra.
"Phiếu Miểu Kiếm Pháp!"
Trịnh Tiễn chỉ cảm thấy hoa mắt, trường kiếm của Diệp Viễn xuất sau mà đến trước, đã tới trước mặt hắn rồi!
Điều này khiến hắn rất ngạc nhiên, hắn lập tức thay đổi chiêu thức, đẩy kiếm của Diệp Viễn ra.
Tuy nhiên sự thay đổi này đã làm mất đi tiên cơ.
Một đoản kiếm ngắn còn một đoản kiếm lại hiểm, ý nghĩa sâu xa của đoản kiếm là cận chiến.
Thế nhưng Diệp Viễn đã dựa vào độ dài của trường kiếm để trấn áp Trịnh Tiễn.
Chiêu thứ nhất bị đáp trả khiến cho Trịnh Tiễn cảm thấy bực bội.
"Tiểu tử tốt đấy, hóa ra là lĩnh ngộ được quy luật của Không gian pháp tắc, thảo nào lại kiêu ngạo như vậy. Đáng tiếc, Không gian pháp tắc của ngươi quá nông cạn!"
Trịnh Tiễn hừ lạnh một tiếng, lại chạy lên.
Lần này, tốc độ của Trịnh Tiễn cực kì nhanh.
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại, trong nháy mắt hắn nhìn thấu nội tình của Trịnh Kiến.
Đoản kiếm pháp tắc tam trọng đại viên mãn, đồng thời dung hợp Phong chi pháp tắc tam trọng đại viên mãn.
Hơn nữa, thanh đoản kiếm của Trịnh Tiễn dường như có một số bí mật mà hắn chưa nhìn thấu.
"Keng..."
Đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, Diệp Viễn không dám che dấu thực lực.
Hai thanh đoản kiếm cũng linh động như Tru Tà kiếm của hắn, chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ dẫn đến cái chết.
Nhưng mà cảnh giới ngang nhau thì Diệp Viễn cũng không sợ Trịnh Tiễn lắm.
Khả năng vượt cấp chiến đấu của Diệp Viễn không chỉ phụ thuộc vào việc cảm ngộ pháp tắc, mà còn phụ thuộc vào thần nguyên hùng hậu của hắn!
Thần nguyên hỗn độn của Diệp Viễn khiến cho võ kỹ của hắn trời sinh vô cùng nặng, điều này khiến cho hắn mạnh thêm rất nhiều.
Cho nên Trịnh Tiễn muốn chèn ép Diệp Viễn khi cả hai ở cùng cảnh giới thì đây chính là một chuyện vô cùng buồn cười.
Trịnh Tiễn nhanh chóng phát hiện ra điều này, cho dù thân pháp của hắn có nhanh đến đâu thì cũng phải rất khó khăn mới có thể đuổi kịp tốc độ của Diệp Viễn.
Hắn thương tâm phát hiện ra, ở cùng một cảnh giới thì không thể làm khó được đối phương!
Hai người sàn sàn như nhau, chẳng thể phân cao thấp!
"Keng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!