Giẫm đạp người ta thì cũng thôi đi!
Đây là giẫm xong còn muốn giẫm đạp thêm, nghiền ép thêm mấy lần nha!
Trịnh Tiễn cảm thấy, thế giới quan của mình dường như tan vỡ mất rồi.
Từ lúc nào, vô ngã chi cảnh lại thành củ cải trắng bên đường vậy?
Trước đây hắn vì muốn luyện thành “Hội tâm nhất kích”, mà rơi vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh không biết bao nhiêu lần, thế nhưng vẫn không thế nào tiến nhập trạng thái vô ngã chi cảnh.
Vậy mà người ta đã tiến vào ba lần!
Là ba lần đó!
Vô ngã chi cảnh, tiến nhập một lần đều là đại thiên vận khí.
Người kia, dĩ nhiên đã tiến vào ba lần!
Hơn nữa, đối với hắn cũng chỉ là việc bình thường, tiện tay mà làm!
Cái này... Cái này còn là người sao?
Trĩnh Tiễn cảm thấy mình thật ra mới là trò cười.
Một trò cười vô cùng muốn xuyên qua thời gian không gian!
Thiên tài?
Trước mặt người này, hai chữ “thiên tài” căn bản chính là trò hề không đáng một xu!
Một lúc lâu, Trịnh Tiễn bỗng nhiên thay đổi thái độ, không còn sự ngông cuồng cũng chẳng còn sự tự cao tự đại cho là mình hơn người nữa, mà giống như là hiền nhân thấu hiểu sự đời.
"Xem ra, ta đúng là ếch ngồi đáy giếng! Thiên phú của ngươi xưa nay chưa từng thấy! Ta đã phải phai mờ trong dòng sông lịch sử, còn ngươi, nhất định sẽ đại phóng quang hoa! Đi thôi!"
Giờ khắc này, Trịnh Tiễn cư nhiên cười.
Khuôn mặt ấy dĩ nhiên lại nở nụ cười.
Đó là một nụ cười thoải mái, hắn tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó.
Sau đó, thân hình hắn dần dần tiêu tán, hóa thành một mảnh hư vô.
Diệp Viễn cảm thấy hoa mắt, một lần nữa đi tới bên trong đại điện.
Lúc này cảnh tượng trong đại điện đã thay đổi, tất cả nhưng lôi đài kia đều đã biến mất, khung cảnh có vẻ trống trải hơn trước nhiều.
"Chúc mừng ngươi khiêu chiến thành công mười tám thiên tài của Tử Cực tông, trở thành truyền nhân của Tử Cực tông! Phần thưởng của ngươi... Chính là tòa đại điện này!" Thanh âm già nua lần thứ hai vang lên, làm cho Diệp Viễn hoàn toàn bất ngờ.
Không phải đã nói mỗi lần thông qua lục quan đều có nhận một phần thưởng à, làm sao lại biến thành tòa đại điện này rồi?
Trên mặt Diệp Viễn hiện lên vẻ cổ quái, nói: "Đại điện này, ta không mang đi nổi, ta lấy nó làm gì?"
"Ai nói đại điện không thể dời đi? Bản thân của nó là một kiện Chân Thần Huyền Bảo không gian phi hành, có thể to nhỏ tùy ý, to thì có thể biến thành một tòa cung điện, nhỏ có thể biến thành hạt bụi giữa đất trời. Một ngày còn có thể phi hành ức dặm, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đầy đủ Thần Nguyên Thạch!" Hư ảnh của một lão nhân gầy trơ xương hiện lên nói.
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, vui vẻ nói: "Lợi hại như vậy sao?"
Lão giả hừ lạnh nói: "Đâu chỉ là lợi hại? Trước đây Tử Cực tông ta dốc hết sức lực của cả tông phái, chế tạo ra kiện Chân Thần Huyền Bảo này, mục đích là để bảo vệ truyền thừa vạn thế bất diệt. Trong đại điện này có sát trận vô cùng lợi hại, chỉ cần ngươi có đầy đủ Thần Nguyên Thạch thì ngay cả việc diệt chết Chân Thần cũng không phải nói chơi!"
Nghe qua... Thật sự quá trâu bò nha!
Giết chết Chân Thần, chỉ nghe thôi đã làm cho người ta cảm thấy phấn khích tột cùng, bình thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
"Haha, Lần này ta thật sự nhặt được chí bảo rồi." Diệp Viễn hơi hưng phấn nói.
Lão giả nói: "Thời gian của ta không còn nhiều, hiện tại ta truyền thụ cho ngươi Tử Cực tông Vô Thượng Công Pháp, ngươi phải cố gắng tu luyện cho tốt, phát dương quang đại uy danh của Tử Cực tông ta!"
Diệp Viễn hơi sững sờ, nói: "Công pháp? Không cần. Công pháp hiện tại của ta rất tốt, ta không có ý định đổi công pháp."
Đùa ta à, Vô Thượng Công Pháp?
Trước mặt Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, chẳng là cái thá gì!
Lão giả nghe vậy tức giận nói: "Ngươi nhận được truyền thừa của Tử Cực tông, nhất định phải tu luyện Vô Thượng Công Pháp của Tử Cực tông, bằng không, ta sẽ gạt bỏ ngươi!"
Diệp Viễn biến sắc, lão già quá không nói đạo lý rồi?
Dừng một cái, lão giả lại nói: "Hơn nữa, tu luyện Tử Cực Tâm Kinh, cũng là biện pháp giúp ngươi tự cứu mình! Ngoài kia có ba gã cường giả cảnh giới Ma Quân đang canh chừng, ngươi không tu luyện Tử Cực Tâm Kinh thì sẽ không thể luyện hóa Tử Cực điện. Đợi lão phu tiêu vong, trận pháp của Tử Cực điện sẽ tiêu tán, bọn hắn liền sẽ tiến vào!"
Nghe lời này, Diệp Viễn trong lòng rùng mình, lập tức biến sắc mặt nói: "Vậy ngươi còn chờ gì nữa, mau truyền cho ta!"
Lão giả mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Tử Cực Tâm Kinh tổng cộng chia làm sáu tầng, có thể giúp ngươi tu luyện đến Chân Thần cửu trọng thiên, thậm chí là cảnh giới nửa bước Thiên Tôn, trong các loại công pháp thần đạo lục phẩm, nó tuyệt đối có thể tính là cao cấp nhất! Ngươi chỉ cần nhập môn tầng thứ nhất của công pháp này là đã có thể luyện hóa linh nguyên tinh phách. Chỉ là, tốc độ sẽ rất chậm. Ngươi chỉ cần luyện hóa một bộ phận để có thể thao túng đại trận là sẽ ngăn cản được những tên Ma Quân kia tiến nhập."
Lúc hắn đang nói chuyện, Một khối thủy tinh thể màu trắng ngà, xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn nói: "Cũng có nghĩa là, chỉ cần ta tu luyện Tử Cực Tâm Kinh đến cấp độ càng cao, thì tốc độ luyện hóa linh nguyên tinh phách sẽ càng nhanh, đúng không?"
Lão giả nói: "Đúng, có điều Tử Cực Tâm Kinh bác đại tinh thâm, trong khoảng thời gian ngắn ngươi khó mà..."
Lão giả còn chưa nói hết, đã bị Diệp Viễn ngắt lời nói: "Vậy còn chờ đợi gì nữa, mau đem ba tầng đầu tiên truyền cho ta mau lên!"
Lão giả cứng lại, nói: "Thiếu niên, tham thì thâm, ngươi phải để căn cơ thật vững chắc, bằng không..."
Diệp Viễn nói: "Ta nói này tiền bối, ngươi không phải nói thời gian có hạn sao? Ngươi có thể nhanh lên một chút hay không?"
Lão giả lại là cứng lại, có điều lần này, hắn vẫn lấy Tử Cực Tâm Kinh ra, nhưng mà... Chỉ có tầng thứ nhất của công pháp.
Vô số thần minh văn hiện lên trước mắt Diệp Viễn, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ hoa cả mắt.
Nhưng mà Diệp Viễn chỉ liếc một cái, rồi thản nhiên nói: "Tầng thứ hai của công pháp đâu?"
Lão giả không nhanh không chậm nói: "Thiếu niên, ngươi chỉ xem lướt qua một lần mà đã muốn tu luyện tầng thứ hai của công pháp? Đừng có si tâm vọng tưởng!"
Trời ơi... Sao lão già này nói nhảm nhiều thế nhỉ?
Diệp Viễn cũng lười lảm nhảm với hắn, dựa theo pháp môn của Tử Cực Tâm Kinh, bắt đầu vận chuyển.
Trên người Diệp Viễn tử quang đại thịnh, chói mắt tới cực điểm, đây chẳng phải dấu hiệu cho thấy tầng thứ nhất đã đạt đến viên mãn hay sao?
"Ngươi, ngươi, ngươi... Đã đạt đến viên mãn? Lẽ nào... trước đây ngươi đã tu luyện qua Tử Cực Tâm Kinh? Điều này... Điều này không có khả năng!"
Lão giả gầy gò này từ đầu đến giờ vẫn luôn bình thản, vô cùng từ tốn. Thế nhưng lần này hắn kinh ngạc thật rồi, bắt đầu nói lắp.
Ở đây chắc chắn chẳng có ai hiểu rõ sự lợi hại của Tử Cực Tâm Kinh hơn lão.
Cho dù là đệ tử thiên tài có thiên phú cực đỉnh, muốn tu luyện thành công tầng thứ nhất mà không hao tốn trăm năm thời gian thì cũng đừng có mơ.
Cho dù Diệp Viễn là cao thủ cảnh giới Quy Khư, cho dù có thiên phú trong việc tu luyện công pháp đi nữa thì theo tính toán của lão giả ít nhất cũng phải tốn hai đến ba năm thì mới có thể luyện thành tầng thứ nhất!
Nhưng mà, Diệp Viễn chỉ cần xem phát đã hiểu!
Diệp Viễn thúc giục: "Tiền bối à, thời gian khẩn cấp, chúng ta có thể đừng lãng phí thời gian hay không? Nhanh, cho ta nhìn tầng thứ hai của công pháp đi."
Mặc dù Diệp Viễn có Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tu luyện ba tầng phía trước của công pháp.
Còn ba tầng phía sau, cảnh giới của hắn còn chưa đủ, vậy nên cũng không hiểu được.
Lần này lão giả nhanh chóng đưa tầng thứ hai và tầng thứ ba của công pháp cho Diệp Viễn.
Diệp Viễn chỉ cần liếc qua một cái, sau đó đi thẳng tới phía trước linh nguyên tinh phách, bắt đầu luyện hóa.
Nhìn Diệp Viễn vận dụng tầng thứ ba của Tử Cực Tâm Kinh để luyện hóa linh nguyên tinh phách, lão giả gầy gò vô cùng kinh ngạc.
Đến cùng… là chuyện gì đang diễn ra vậy?
Đã từng thấy qua thiên tài nhìn một phát là không quên được, nhưng chưa từng thấy qua nhìn một phát là luyện thành nha!
Chỉ liếc một cái, đã luyện thành Tử Cực Tâm kinh bác đại tinh thâm, tên này là yêu quái sao?
Hắn làm sao có thể làm được như vậy?
"Ha ha ha, thực sự là trời không quên Tử Cực tông ta! Không nghĩ tới sau vô tận tuế nguyệt, vậy mà lại để cho Tử Cực tông ta tìm được một truyền nhân nghịch thiên đến như vậy!" Ánh mắt vẩn đục của lão giả bỗng nhiên sáng lên, cười to nói.
Giẫm đạp người ta thì cũng thôi đi!
Đây là giẫm xong còn muốn giẫm đạp thêm, nghiền ép thêm mấy lần nha!
Trịnh Tiễn cảm thấy, thế giới quan của mình dường như tan vỡ mất rồi.
Từ lúc nào, vô ngã chi cảnh lại thành củ cải trắng bên đường vậy?
Trước đây hắn vì muốn luyện thành “Hội tâm nhất kích”, mà rơi vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh không biết bao nhiêu lần, thế nhưng vẫn không thế nào tiến nhập trạng thái vô ngã chi cảnh.
Vậy mà người ta đã tiến vào ba lần!
Là ba lần đó!
Vô ngã chi cảnh, tiến nhập một lần đều là đại thiên vận khí.
Người kia, dĩ nhiên đã tiến vào ba lần!
Hơn nữa, đối với hắn cũng chỉ là việc bình thường, tiện tay mà làm!
Cái này... Cái này còn là người sao?
Trĩnh Tiễn cảm thấy mình thật ra mới là trò cười.
Một trò cười vô cùng muốn xuyên qua thời gian không gian!
Thiên tài?
Trước mặt người này, hai chữ “thiên tài” căn bản chính là trò hề không đáng một xu!
Một lúc lâu, Trịnh Tiễn bỗng nhiên thay đổi thái độ, không còn sự ngông cuồng cũng chẳng còn sự tự cao tự đại cho là mình hơn người nữa, mà giống như là hiền nhân thấu hiểu sự đời.
"Xem ra, ta đúng là ếch ngồi đáy giếng! Thiên phú của ngươi xưa nay chưa từng thấy! Ta đã phải phai mờ trong dòng sông lịch sử, còn ngươi, nhất định sẽ đại phóng quang hoa! Đi thôi!"
Giờ khắc này, Trịnh Tiễn cư nhiên cười.
Khuôn mặt ấy dĩ nhiên lại nở nụ cười.
Đó là một nụ cười thoải mái, hắn tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó.
Sau đó, thân hình hắn dần dần tiêu tán, hóa thành một mảnh hư vô.
Diệp Viễn cảm thấy hoa mắt, một lần nữa đi tới bên trong đại điện.
Lúc này cảnh tượng trong đại điện đã thay đổi, tất cả nhưng lôi đài kia đều đã biến mất, khung cảnh có vẻ trống trải hơn trước nhiều.
"Chúc mừng ngươi khiêu chiến thành công mười tám thiên tài của Tử Cực tông, trở thành truyền nhân của Tử Cực tông! Phần thưởng của ngươi... Chính là tòa đại điện này!" Thanh âm già nua lần thứ hai vang lên, làm cho Diệp Viễn hoàn toàn bất ngờ.
Không phải đã nói mỗi lần thông qua lục quan đều có nhận một phần thưởng à, làm sao lại biến thành tòa đại điện này rồi?
Trên mặt Diệp Viễn hiện lên vẻ cổ quái, nói: "Đại điện này, ta không mang đi nổi, ta lấy nó làm gì?"
"Ai nói đại điện không thể dời đi? Bản thân của nó là một kiện Chân Thần Huyền Bảo không gian phi hành, có thể to nhỏ tùy ý, to thì có thể biến thành một tòa cung điện, nhỏ có thể biến thành hạt bụi giữa đất trời. Một ngày còn có thể phi hành ức dặm, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đầy đủ Thần Nguyên Thạch!" Hư ảnh của một lão nhân gầy trơ xương hiện lên nói.
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, vui vẻ nói: "Lợi hại như vậy sao?"
Lão giả hừ lạnh nói: "Đâu chỉ là lợi hại? Trước đây Tử Cực tông ta dốc hết sức lực của cả tông phái, chế tạo ra kiện Chân Thần Huyền Bảo này, mục đích là để bảo vệ truyền thừa vạn thế bất diệt. Trong đại điện này có sát trận vô cùng lợi hại, chỉ cần ngươi có đầy đủ Thần Nguyên Thạch thì ngay cả việc diệt chết Chân Thần cũng không phải nói chơi!"
Nghe qua... Thật sự quá trâu bò nha!
Giết chết Chân Thần, chỉ nghe thôi đã làm cho người ta cảm thấy phấn khích tột cùng, bình thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
"Haha, Lần này ta thật sự nhặt được chí bảo rồi." Diệp Viễn hơi hưng phấn nói.
Lão giả nói: "Thời gian của ta không còn nhiều, hiện tại ta truyền thụ cho ngươi Tử Cực tông Vô Thượng Công Pháp, ngươi phải cố gắng tu luyện cho tốt, phát dương quang đại uy danh của Tử Cực tông ta!"
Diệp Viễn hơi sững sờ, nói: "Công pháp? Không cần. Công pháp hiện tại của ta rất tốt, ta không có ý định đổi công pháp."
Đùa ta à, Vô Thượng Công Pháp?
Trước mặt Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, chẳng là cái thá gì!
Lão giả nghe vậy tức giận nói: "Ngươi nhận được truyền thừa của Tử Cực tông, nhất định phải tu luyện Vô Thượng Công Pháp của Tử Cực tông, bằng không, ta sẽ gạt bỏ ngươi!"
Diệp Viễn biến sắc, lão già quá không nói đạo lý rồi?
Dừng một cái, lão giả lại nói: "Hơn nữa, tu luyện Tử Cực Tâm Kinh, cũng là biện pháp giúp ngươi tự cứu mình! Ngoài kia có ba gã cường giả cảnh giới Ma Quân đang canh chừng, ngươi không tu luyện Tử Cực Tâm Kinh thì sẽ không thể luyện hóa Tử Cực điện. Đợi lão phu tiêu vong, trận pháp của Tử Cực điện sẽ tiêu tán, bọn hắn liền sẽ tiến vào!"
Nghe lời này, Diệp Viễn trong lòng rùng mình, lập tức biến sắc mặt nói: "Vậy ngươi còn chờ gì nữa, mau truyền cho ta!"
Lão giả mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Tử Cực Tâm Kinh tổng cộng chia làm sáu tầng, có thể giúp ngươi tu luyện đến Chân Thần cửu trọng thiên, thậm chí là cảnh giới nửa bước Thiên Tôn, trong các loại công pháp thần đạo lục phẩm, nó tuyệt đối có thể tính là cao cấp nhất! Ngươi chỉ cần nhập môn tầng thứ nhất của công pháp này là đã có thể luyện hóa linh nguyên tinh phách. Chỉ là, tốc độ sẽ rất chậm. Ngươi chỉ cần luyện hóa một bộ phận để có thể thao túng đại trận là sẽ ngăn cản được những tên Ma Quân kia tiến nhập."
Lúc hắn đang nói chuyện, Một khối thủy tinh thể màu trắng ngà, xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn nói: "Cũng có nghĩa là, chỉ cần ta tu luyện Tử Cực Tâm Kinh đến cấp độ càng cao, thì tốc độ luyện hóa linh nguyên tinh phách sẽ càng nhanh, đúng không?"
Lão giả nói: "Đúng, có điều Tử Cực Tâm Kinh bác đại tinh thâm, trong khoảng thời gian ngắn ngươi khó mà..."
Lão giả còn chưa nói hết, đã bị Diệp Viễn ngắt lời nói: "Vậy còn chờ đợi gì nữa, mau đem ba tầng đầu tiên truyền cho ta mau lên!"
Lão giả cứng lại, nói: "Thiếu niên, tham thì thâm, ngươi phải để căn cơ thật vững chắc, bằng không..."
Diệp Viễn nói: "Ta nói này tiền bối, ngươi không phải nói thời gian có hạn sao? Ngươi có thể nhanh lên một chút hay không?"
Lão giả lại là cứng lại, có điều lần này, hắn vẫn lấy Tử Cực Tâm Kinh ra, nhưng mà... Chỉ có tầng thứ nhất của công pháp.
Vô số thần minh văn hiện lên trước mắt Diệp Viễn, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ hoa cả mắt.
Nhưng mà Diệp Viễn chỉ liếc một cái, rồi thản nhiên nói: "Tầng thứ hai của công pháp đâu?"
Lão giả không nhanh không chậm nói: "Thiếu niên, ngươi chỉ xem lướt qua một lần mà đã muốn tu luyện tầng thứ hai của công pháp? Đừng có si tâm vọng tưởng!"
Trời ơi... Sao lão già này nói nhảm nhiều thế nhỉ?
Diệp Viễn cũng lười lảm nhảm với hắn, dựa theo pháp môn của Tử Cực Tâm Kinh, bắt đầu vận chuyển.
Trên người Diệp Viễn tử quang đại thịnh, chói mắt tới cực điểm, đây chẳng phải dấu hiệu cho thấy tầng thứ nhất đã đạt đến viên mãn hay sao?
"Ngươi, ngươi, ngươi... Đã đạt đến viên mãn? Lẽ nào... trước đây ngươi đã tu luyện qua Tử Cực Tâm Kinh? Điều này... Điều này không có khả năng!"
Lão giả gầy gò này từ đầu đến giờ vẫn luôn bình thản, vô cùng từ tốn. Thế nhưng lần này hắn kinh ngạc thật rồi, bắt đầu nói lắp.
Ở đây chắc chắn chẳng có ai hiểu rõ sự lợi hại của Tử Cực Tâm Kinh hơn lão.
Cho dù là đệ tử thiên tài có thiên phú cực đỉnh, muốn tu luyện thành công tầng thứ nhất mà không hao tốn trăm năm thời gian thì cũng đừng có mơ.
Cho dù Diệp Viễn là cao thủ cảnh giới Quy Khư, cho dù có thiên phú trong việc tu luyện công pháp đi nữa thì theo tính toán của lão giả ít nhất cũng phải tốn hai đến ba năm thì mới có thể luyện thành tầng thứ nhất!
Nhưng mà, Diệp Viễn chỉ cần xem phát đã hiểu!
Diệp Viễn thúc giục: "Tiền bối à, thời gian khẩn cấp, chúng ta có thể đừng lãng phí thời gian hay không? Nhanh, cho ta nhìn tầng thứ hai của công pháp đi."
Mặc dù Diệp Viễn có Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tu luyện ba tầng phía trước của công pháp.
Còn ba tầng phía sau, cảnh giới của hắn còn chưa đủ, vậy nên cũng không hiểu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!