Sắc mặt của Tam đương gia và Ngũ đương gia đồng thời thay đổi, quay người muốn chạy vào tổng đàn.
"Tiểu tử, hôm nay Phạm gia không có tâm trạng tán dóc với ngươi, huynh đệ của ta gặp nguy hiểm đến tính mang! Có chuyện gì hôm khác nói sau!" Tam đương gia nói với Diệp Viễn một câu rồi quay người đi vào trong.
Diệp Viễn hơi bất ngờ, xem ra Đồ Long Bang vừa trải qua một trận đại chiến, thảo nào trên người vị Tam Đương gia này có vết thương không hề nhẹ.
Hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Hầy, hay là để ta vào xem một chút, à... Ta cũng là một Luyện Dược Sư, ừm... Trình độ cũng tạm được."
Diệp Viễn sợ đối phương không muốn tiếp nhận mình, vậy nên bổ sung một câu, nhân tiện tự khen chính mình một chút.
Tam đương gia sững sờ, cả giận nói: "Tiểu tử, ta không có rảnh ở đây nghe ngươi bốc phét! Cút xa cho khuất mắt ta!"
Diệp Viễn cũng không giận hay để tâm trong lòng, cười cười nói: "Dù sao cũng phải chết, ngươi không muốn biến ngựa chết thành ngựa sống sao. Nếu như ta thật sự có thể cứu hắn, ngươi lại không cho ta cứu, Nhị đương gia của các ngươi dù có chết, cũng sẽ tức giận đến đội mồ lên bò ra ngoài chửi các ngươi nha."
Tam đương gia cứng họng, không kịp nghĩ nhiều, cảnh giác nói: "Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, đại ca đang ở bên trong, hắn chính là cường giả nửa bước Thần Quân. Nếu ngươi dám làm điều gì mờ ám, ta cam đoan ngươi chết không toàn thây!"
Diệp Viễn cười cười, đi theo hai người vào trong tổng đàn của Đồ Long Bang.
Trên giường, một đại hán khôi ngô đang hấp hối, có lẽ là sắp chết rồi.
"Ngộ Phong đại sư, chẳng lẽ thật sự vô phương cứu chữa sao? Nhị đệ của ta, hắn… hắn vì ngăn cản một mũi tên này cho ta, nếu không... Người chết bây giờ là ta mới đúng! Ngộ Phong đại sư, chỉ cần ngươi có thể cứu hắn, điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!"
Viền mắt của một người đàn ông trung niên ửng hồng, đang cầu cứu một lão giả.
Người đàn ông trung niên này chính là lão đại của Đồ Long Bang, cường giả nửa bước Thần Quân.
Ngộ Phong đại sư lắc đầu nói: "Đại đương gia có lẽ cũng biết sự lợi hại của Bôn Lôi Tiễn, tâm mạch của nhị đương gia đã đứt, hơn nữa trên đầu mũi tên còn có Xích Hỏa Thực Cốt Chi Độc, lão phu đã cố gắng hết sức rồi, đại đương gia bớt đau lòng đi."
Lão giả vừa nói xong lời này, ánh mắt của đại đương gia lộ ra vẻ tuyệt vọng, nước mắt đã rơm rớm ở trong hốc mắt, chỉ chực chờ chảy xuống.
Diệp Viễn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Tình huống như vậy không giống giả bộ, mà là thật sự lộ ra chân tình, điều này khiến Diệp Viễn có mấy phần hảo cảm với Đồ Long Bang này.
"Không bằng... để ta tới thử một lần xem sao." Diệp Viễn liếc mắt nhìn nhị đương gia đang nằm hấp hối trên giường, đột nhiên lên tiếng nói.
Hắn vừa lên tiếng, tất cả mọi người nhìn qua.
"Hắn là ai?" Ánh mắt đại đương gia lộ ra vẻ ngưng trọng, hoài nghi nói.
Vẻ mặt Tam Đương gia trở nên khó coi, nói: "Đại ca, hắn... Hắn chính là tên tiểu tử muốn đổi tên của chúng ta."
Sắc mặt đại đương gia trầm xuống, quát: "Hồ đồ!"
Hiện tại tất cả mọi người đều đang cảm thấy vô cùng tức giận, tại sao lại để cho một tên địch nhân đi vào nơi này cơ chứ, muốn tấu hài hay gì?
Trong lòng đại đương gia khó chịu bực bội từ nãy đến giờ, hắn giơ tay lên vỗ một chưởng về phía Diệp Viễn.
Một chưởng của cường giả nửa bước Thần Quân có uy lực cực kỳ kinh người.
Dưới cơn thịnh nộ hắn lại không biết trút giận ở đâu, vừa vặn có Diệp Viễn để trút giận.
Thế nhưng Diệp Viễn vẫn đứng bất động như núi, nhàn nhạt mở miệng nói: "Này, ngươi giết ta rồi, thì ai cứu hắn bây giờ."
Chưởng lực của đại đương gia ngừng lại, trầm giọng nói: "Người thật sự có thể cứu hắn sao?"
Diệp Viễn cười nói: "Tất nhiên ta có thể cứu hắn, thế nhưng ta có một điều kiện."
Sắc mặt đại đương gia cứng lại, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ cổ quái.
Cái tên này đã dùng cả mấy ngàn năm rồi, thật sự phải từ bỏ sao?
Vẻ mặt Đại đương gia trầm xuống, nói: "Nếu như ngươi thật sự có thể cứu huynh đệ của ta, vậy đổi tên cũng được!"
Lúc này, Ngộ Phong đột nhiên lên tiếng nói: "Đại đương gia không khỏi quá khinh suất rồi, tên tiểu tử này chỉ là Quy Khư sơ kỳ, lẽ nào trên đan đạo lại có thể lợi hại hơn lão phu hay sao? Ngay cả lão phu còn bó tay, liệu hắn có thể làm gì được cơ chứ?"
Đại đương gia biến sắc, nghĩ lại cũng thấy hợp lý!
Tên này không phải đang trêu đùa mình chứ?
Ngộ Phong đại sư là Luyện Dược Sư Tam tinh, tại Nam thành này không có ai lợi hại hơn hắn cả.
Ngay cả hắn cũng bó tay, vậy tiểu tử này có thể làm gì được?
"Tiểu tử, ngươi dám trêu chọc ta?" Vẻ mặt đại đương gia trầm xuống, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Diệp Viễn, nói.
Đại đương gia hừ lạnh một cái, đang muốn nổi cơn thịnh nộ, chợt nghe tam đương gia nói: "Lão đại, bình tĩnh, hay là... cứ để cho hắn thử một lần xem sao! Tiểu tử này... cực kỳ quái dị!"
Đại đương gia sững sờ, lộ ra vẻ hơi bất ngờ.
Hắn biết lão tam là một người ổn trọng, sẽ không ăn nói lung tung.
Chẳng lẽ, tiểu tử này thật sự có tài cán gì hay sao?
Ngộ Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Tam đương gia, ngươi đang vũ nhục lão phu sao! Thôi, các ngươi đã không tin lão phu, vậy lão phu ở lại chỗ này cũng là mất mặt xấu hổ! Cáo từ! À này... các ngươi dám tin tưởng một tiểu tử miệng còn hôi sữa, mà không tin tưởng lão phu, vậy sau này... cũng đừng bao giờ tìm tới lão phu nữa!"
Dứt lời, Ngộ Phong phẩy tay áo bỏ đi.
Đại đương gia nghe xong, vẻ mặt không khỏi đại biến.
Địa vị của Ngộ Phong tại nam thành không ai có thể đụng tới, gọi hắn là Nam thành đệ nhất Luyện Dược Sư cũng không quá đáng, lực hấp dẫn của hắn cực kỳ cao.
Vì muốn móc nối quan hệ với Ngô Phong, hàng năm Đồ Long Bang đều phải tiêu tốn rất nhiều Thần Nguyên Thạch, mãi đến bây giờ mới có thể mời được hắn.
Nếu không, chẳng lẽ người bình thường nào cũng có thể mời được Ngô Phong sao?
Đắc tội người này, sau này Đồ Long Bang cũng khó mà sống tốt được!
Đại đương gia vội vã đuổi theo, nói: "Ngô Phong đại sư, thực sự... Chúng ta cũng chỉ là lo lắng cho tính mạng của nhị đệ, nên mới làm như vậy, chúng ta thật không có ý định bất kính đối với đại sư, mong đại sư rộng lượng bỏ qua cho!"
Ngô Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Đó là chuyện của các người, có liên quan gì đến ta? Ngươi cho rằng, luyện dược thuật có thể luyện thành trong ngày một ngày hai à? Một tên tiểu tử còn chưa dứt sữa có thể luyện ra đan dược cũng đã là không tệ rồi, vậy mà còn dám mạnh miệng nói mình có thể cứu người? Ha ha! Hôm nay lão phu ở đây nói, nếu như hắn có thể cứu sống nhị đệ của các ngươi, vậy đầu của lão phu tùy tiện để cho hắn vặt xuống làm bóng để đá! Hừ!"
Dứt lời, hắn cũng không để ý đến đại đương gia nữa, trực tiếp phủi áo bỏ đi.
Ngô Phong hắn là ai chứ?
Hắn là người có tiếng ở nam thành đó!
Quyết định của Đồ Long Bang không khác gì đang vả vào mặt hắn.
Hắn vừa phán định nhị Đương gia hắn phải chết, kết quả đám người này lại tìm tới một người khác để cứu, hơn nữa còn chỉ là một tên tiểu tử.
Điều này... Đơn giản là quá buồn cười!
Vẻ mặt đại đương gia khó coi tới cực điểm, quay đầu căm tức nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, đều là chuyện tốt mà ngươi gây ra đấy! Nếu như ta phát hiện ngươi dám trêu chọc Đồ Long Bang ta, ta sẽ vặt đầu ngươi xuống, để thỉnh tội với đại sư!"
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Đại Đương gia, cười nhạt nói: "Bình thường người dám nói chuyện với ta như vậy, đều sẽ bị ta cho vào danh sách đen. Ngươi dù có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng sẽ không đáp ứng cứu hắn. Có điều nhìn thấy huynh đệ các ngươi tình thâm nghĩa trọng, tiểu gia ta không chấp nhặt với các ngươi."
Khuôn mặt đại đương gia đen lại, âm trầm tới cực điểm.
Rất có thể tiểu tử này đang làm màu.
Hắn thiếu chút nữa thì tin!
Vì sao lão tam lại tin tưởng tiểu tử này cơ chứ, lát nữa phải hỏi cho ra lẽ mới được.
"Mau chuẩn bị cho ta một cái chậu rửa mặt thật sạch sẽ. May cho các ngươi, trên người tiểu gia mang theo không ít linh dược, có điều linh dược này các ngươi phải bỏ tiền ra mua đó!" Diệp Viễn nói với đám người đại đương gia.
Biểu tình của mọi người cứng lại, lời nói của tiểu tử này có đáng tin không đây?
Sắc mặt của Tam đương gia và Ngũ đương gia đồng thời thay đổi, quay người muốn chạy vào tổng đàn.
"Tiểu tử, hôm nay Phạm gia không có tâm trạng tán dóc với ngươi, huynh đệ của ta gặp nguy hiểm đến tính mang! Có chuyện gì hôm khác nói sau!" Tam đương gia nói với Diệp Viễn một câu rồi quay người đi vào trong.
Diệp Viễn hơi bất ngờ, xem ra Đồ Long Bang vừa trải qua một trận đại chiến, thảo nào trên người vị Tam Đương gia này có vết thương không hề nhẹ.
Hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Hầy, hay là để ta vào xem một chút, à... Ta cũng là một Luyện Dược Sư, ừm... Trình độ cũng tạm được."
Diệp Viễn sợ đối phương không muốn tiếp nhận mình, vậy nên bổ sung một câu, nhân tiện tự khen chính mình một chút.
Tam đương gia sững sờ, cả giận nói: "Tiểu tử, ta không có rảnh ở đây nghe ngươi bốc phét! Cút xa cho khuất mắt ta!"
Diệp Viễn cũng không giận hay để tâm trong lòng, cười cười nói: "Dù sao cũng phải chết, ngươi không muốn biến ngựa chết thành ngựa sống sao. Nếu như ta thật sự có thể cứu hắn, ngươi lại không cho ta cứu, Nhị đương gia của các ngươi dù có chết, cũng sẽ tức giận đến đội mồ lên bò ra ngoài chửi các ngươi nha."
Tam đương gia cứng họng, không kịp nghĩ nhiều, cảnh giác nói: "Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, đại ca đang ở bên trong, hắn chính là cường giả nửa bước Thần Quân. Nếu ngươi dám làm điều gì mờ ám, ta cam đoan ngươi chết không toàn thây!"
Diệp Viễn cười cười, đi theo hai người vào trong tổng đàn của Đồ Long Bang.
Trên giường, một đại hán khôi ngô đang hấp hối, có lẽ là sắp chết rồi.
"Ngộ Phong đại sư, chẳng lẽ thật sự vô phương cứu chữa sao? Nhị đệ của ta, hắn… hắn vì ngăn cản một mũi tên này cho ta, nếu không... Người chết bây giờ là ta mới đúng! Ngộ Phong đại sư, chỉ cần ngươi có thể cứu hắn, điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!"
Viền mắt của một người đàn ông trung niên ửng hồng, đang cầu cứu một lão giả.
Người đàn ông trung niên này chính là lão đại của Đồ Long Bang, cường giả nửa bước Thần Quân.
Ngộ Phong đại sư lắc đầu nói: "Đại đương gia có lẽ cũng biết sự lợi hại của Bôn Lôi Tiễn, tâm mạch của nhị đương gia đã đứt, hơn nữa trên đầu mũi tên còn có Xích Hỏa Thực Cốt Chi Độc, lão phu đã cố gắng hết sức rồi, đại đương gia bớt đau lòng đi."
Lão giả vừa nói xong lời này, ánh mắt của đại đương gia lộ ra vẻ tuyệt vọng, nước mắt đã rơm rớm ở trong hốc mắt, chỉ chực chờ chảy xuống.
Diệp Viễn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Tình huống như vậy không giống giả bộ, mà là thật sự lộ ra chân tình, điều này khiến Diệp Viễn có mấy phần hảo cảm với Đồ Long Bang này.
"Không bằng... để ta tới thử một lần xem sao." Diệp Viễn liếc mắt nhìn nhị đương gia đang nằm hấp hối trên giường, đột nhiên lên tiếng nói.
Hắn vừa lên tiếng, tất cả mọi người nhìn qua.
"Hắn là ai?" Ánh mắt đại đương gia lộ ra vẻ ngưng trọng, hoài nghi nói.
Vẻ mặt Tam Đương gia trở nên khó coi, nói: "Đại ca, hắn... Hắn chính là tên tiểu tử muốn đổi tên của chúng ta."
Sắc mặt đại đương gia trầm xuống, quát: "Hồ đồ!"
Hiện tại tất cả mọi người đều đang cảm thấy vô cùng tức giận, tại sao lại để cho một tên địch nhân đi vào nơi này cơ chứ, muốn tấu hài hay gì?
Trong lòng đại đương gia khó chịu bực bội từ nãy đến giờ, hắn giơ tay lên vỗ một chưởng về phía Diệp Viễn.
Một chưởng của cường giả nửa bước Thần Quân có uy lực cực kỳ kinh người.
Dưới cơn thịnh nộ hắn lại không biết trút giận ở đâu, vừa vặn có Diệp Viễn để trút giận.
Thế nhưng Diệp Viễn vẫn đứng bất động như núi, nhàn nhạt mở miệng nói: "Này, ngươi giết ta rồi, thì ai cứu hắn bây giờ."
Chưởng lực của đại đương gia ngừng lại, trầm giọng nói: "Người thật sự có thể cứu hắn sao?"
Diệp Viễn cười nói: "Tất nhiên ta có thể cứu hắn, thế nhưng ta có một điều kiện."
Sắc mặt đại đương gia cứng lại, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ cổ quái.
Cái tên này đã dùng cả mấy ngàn năm rồi, thật sự phải từ bỏ sao?
Vẻ mặt Đại đương gia trầm xuống, nói: "Nếu như ngươi thật sự có thể cứu huynh đệ của ta, vậy đổi tên cũng được!"
Lúc này, Ngộ Phong đột nhiên lên tiếng nói: "Đại đương gia không khỏi quá khinh suất rồi, tên tiểu tử này chỉ là Quy Khư sơ kỳ, lẽ nào trên đan đạo lại có thể lợi hại hơn lão phu hay sao? Ngay cả lão phu còn bó tay, liệu hắn có thể làm gì được cơ chứ?"
Đại đương gia biến sắc, nghĩ lại cũng thấy hợp lý!
Tên này không phải đang trêu đùa mình chứ?
Ngộ Phong đại sư là Luyện Dược Sư Tam tinh, tại Nam thành này không có ai lợi hại hơn hắn cả.
Ngay cả hắn cũng bó tay, vậy tiểu tử này có thể làm gì được?
"Tiểu tử, ngươi dám trêu chọc ta?" Vẻ mặt đại đương gia trầm xuống, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Diệp Viễn, nói.
Đại đương gia hừ lạnh một cái, đang muốn nổi cơn thịnh nộ, chợt nghe tam đương gia nói: "Lão đại, bình tĩnh, hay là... cứ để cho hắn thử một lần xem sao! Tiểu tử này... cực kỳ quái dị!"
Đại đương gia sững sờ, lộ ra vẻ hơi bất ngờ.
Hắn biết lão tam là một người ổn trọng, sẽ không ăn nói lung tung.
Chẳng lẽ, tiểu tử này thật sự có tài cán gì hay sao?
Ngộ Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Tam đương gia, ngươi đang vũ nhục lão phu sao! Thôi, các ngươi đã không tin lão phu, vậy lão phu ở lại chỗ này cũng là mất mặt xấu hổ! Cáo từ! À này... các ngươi dám tin tưởng một tiểu tử miệng còn hôi sữa, mà không tin tưởng lão phu, vậy sau này... cũng đừng bao giờ tìm tới lão phu nữa!"
Dứt lời, Ngộ Phong phẩy tay áo bỏ đi.
Đại đương gia nghe xong, vẻ mặt không khỏi đại biến.
Địa vị của Ngộ Phong tại nam thành không ai có thể đụng tới, gọi hắn là Nam thành đệ nhất Luyện Dược Sư cũng không quá đáng, lực hấp dẫn của hắn cực kỳ cao.
Vì muốn móc nối quan hệ với Ngô Phong, hàng năm Đồ Long Bang đều phải tiêu tốn rất nhiều Thần Nguyên Thạch, mãi đến bây giờ mới có thể mời được hắn.
Nếu không, chẳng lẽ người bình thường nào cũng có thể mời được Ngô Phong sao?
Đắc tội người này, sau này Đồ Long Bang cũng khó mà sống tốt được!
Đại đương gia vội vã đuổi theo, nói: "Ngô Phong đại sư, thực sự... Chúng ta cũng chỉ là lo lắng cho tính mạng của nhị đệ, nên mới làm như vậy, chúng ta thật không có ý định bất kính đối với đại sư, mong đại sư rộng lượng bỏ qua cho!"
Ngô Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Đó là chuyện của các người, có liên quan gì đến ta? Ngươi cho rằng, luyện dược thuật có thể luyện thành trong ngày một ngày hai à? Một tên tiểu tử còn chưa dứt sữa có thể luyện ra đan dược cũng đã là không tệ rồi, vậy mà còn dám mạnh miệng nói mình có thể cứu người? Ha ha! Hôm nay lão phu ở đây nói, nếu như hắn có thể cứu sống nhị đệ của các ngươi, vậy đầu của lão phu tùy tiện để cho hắn vặt xuống làm bóng để đá! Hừ!"
Dứt lời, hắn cũng không để ý đến đại đương gia nữa, trực tiếp phủi áo bỏ đi.
Ngô Phong hắn là ai chứ?
Hắn là người có tiếng ở nam thành đó!
Quyết định của Đồ Long Bang không khác gì đang vả vào mặt hắn.
Hắn vừa phán định nhị Đương gia hắn phải chết, kết quả đám người này lại tìm tới một người khác để cứu, hơn nữa còn chỉ là một tên tiểu tử.
Điều này... Đơn giản là quá buồn cười!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!