“Đại, đại, đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân! Tiểu nhân… tiểu nhân cút ngay bây giờ!”
Quách Hưng Vượng vốn tưởng rằng Diệp Viễn là quả Hồng Âmềm, không ngờ được lại là khối sắt cứng.
“Đứng lại!” Diệp Viễn đột nhiên lạnh lùng nói.
Thân thể Quách Hưng Vượng cứng đờ, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: “Diệp… Diệp dược sư có gì phân phó!”
Diệp Viễn cau mày nói: “Hắn là gặp chuyện gì?”
Hoàng Khiêm là bệnh nhân của hắn, hắn chân trước vừa mới chữa khỏi, chân sau đã bị người khác đánh thành dạng này, trong lòng hắn có chút căm tức.
Mặc dù lập trường khác biệt, nhưng mà hắn có ấn tượng không tệ với hai thúc cháu này.
Quan trọng nhất là, Hoàng Khiêm được xem như là tác phẩm đắc ý của hắn.
Tử Linh Diệt Tuỷ kia đúng là vô cùng khó, đối với hắn mà nói cũng là một khảo nghiệm vô cùng khó khăn.
Nếu không, hắn cũng không hao tốn thời gian hai canh giờ, tới bắt mạnh cho Hoàng Khiêm.
Thực ra những chuyện chó mèo này của Đức Ích Đường, khi hắn nhìn thấy Hoàng Khiêm, cũng đã đoán được hơn phân nửa.
Chắc là Ngộ Phong cảm thấy mất hết mặt mũi, nên cây đuốc mới rơi lên người hai thúc cháu này.
Hoàng Khiêm đã là bộ dáng này, sợ rằng Hoàng Hạo Nhiên đã lành ít dữ nhiều.
Diệp Viễn không phải kẻ thích nhúng tay vào chuyện người khác, hai người này không có quan hệ gì với hắn, hắn không nên ra mặt vì bọn họ.
Nhưng mà Đức Ích Đường thế mà lại truy sát tới nơi này, vẫn làm cho hắn thấy rất khó chịu.
“Đây… đây…” Quách Hưng Vượng ấp úng, không biết trả lời như thế nào.
Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Các ngươi ở bên ngoài bắt hắn, ta không xen vào, cũng lười quản. Nhưng mà, Đức Ích Đường các người thế mà lại đánh bệnh nhân của ta tại dược quán của ta thành thế này, lẽ nào muốn cứ thế rời đi?”
Sắc mặt Quách Hưng Vượng khó coi đến cực điểm, lúng túng nói: “Diệp dược sư, tiểu… tiểu nhân biết sai rồi!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng nói: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Trong lòng Quách Hưng Vượng kêu khổ một tiếng, nhưng mà cường giả Thần Quân Cảnh ở chỗ này, hắn thật sự không dám làm càn, chỉ đành phải nói: “Diệp dược sư… muốn thế nào?”
Thật ra trong lòng Quách Hưng Vượng vẫn là có chút thở phào, chí ít, hắn giữ được cái mạng.
Diệp Viễn liếc thủ hạ dưới tay hắn, thản nhiên nói: “Các ngươi, đánh hắn thật mạnh cho ta! Không cần quá mạnh, chỉ cần để cho hắn nằm trở về là được.”
“Ha ha!”
Ninh Tư Ngữ và Lương Uyển Như đều là không nhịn được bật cười.
Tên Diệp Viễn này, quá ác.
Tất cả mọi người ở phía đối diện chính là sắc mặt cứng đờ, bọn thủ hạ dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Quách Hưng Vượng.
Quách Hưng Vượng trầm giọng nói: “Ta xem các ngươi ai dám động thủ!”
“Không ai động thủ, vậy thì ta chỉ có thể mời Tiêu huynh xuất thủ.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Quách Hưng Vượng quả thực muốn chửi mẹ nó, nhưng mà, hắn không dám!
Ngay sau đó, hắn không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt đau khổ, chỉ mình nói: “Đánh! Mạnh… đánh thật mạnh!”
Bọn thủ hạ hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám động thủ trước.
Mắt thấy sắc mặt Diệp Viễn càng ngày càng âm trầm, Quách Hưng Vượng trực tiếp nổi giận.
“Mẹ nó, bảo các ngươi đánh có nghe thấy không hả? Các người đều muốn chết đúng không? Đánh!” Quách Hưng Vượng bày ra bộ dáng bất chấp hi sinh, hung ác nói.
Nhìn thấy cái đức hạnh này của Quách Hưng Vượng, hai cô nương che miệng cười, ngay cả Tiêu Phong cũng là mỉm cười.
Tiểu tử Diệp Viễn này, đúng là nhiều mưu mô chước quỷ.
Bọn thủ hạ thấy bộ dạng này của lão đại, chỉ có thể cố gắng mà làm, đánh đi!
“Rầm rầm rầm…”
Quyền cước đấm đá một hồi, Quách Hưng Vượng trực tiếp bị đấm đá trên mặt đất đến mặt mũi bầm dập.
Mặc dù thực lực bọn thủ hạ không bằng hắn, nhưng mà bây giờ căn bản không dám phản kháng, da thịt tự nhiên ăn không ít khổ.
Có điều, Diệp Viễn còn chưa hài lòng, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta nói rồi, ta muốn hắn nằm trở về! Các người đừng quên ta là người thế nào, thương thế của hắn tới trình độ nào, không lừa được ánh mắt của ta đâu!”
“Phốc!”
Nghe thấy lời này, Quách Hưng Vượng trực tiếp phun một ngụm máu ra ngoài, hét lên: “Các ngươi, mẹ nó chưa ăn cơm đúng không? Mạnh lên cho ta! Đánh thế này, các ngươi muốn đánh đến sáng sớm ngày mai sao?”
Đau thì đau, nhưng mà bọn thủ hạ nào dám hạ tử thủ?
Ai xuất thần nguyên nhiều, bị lão đại nửa bậc Thần Quân ghi hận, thì đến khi chết rồi cũng không biết mình chết như thế nào.
Cho nên bọn họ đánh thì đánh, căn bản không thể nào thật sự tạo thành thương tổn đối với Quách Hưng Vượng.
Nếu như đánh thế này, Quách Hưng Vượng ngược lại càng thêm thống khổ.
Cảm giác từng cú đấm thấu vào thịt, cũng không phải là thoải mái.
Hắn gầm một tiếng, bọn họ cũng biết không thể nào tránh được, không thể làm gì khác hơn là từng người phóng thần nguyên ra, đánh vào trên người Quách Hưng Vượng.
Không bao lâu sau, Quách Hưng Vượng liền hấp hối, ngay cả lời nói cũng không nói được.
“Được rồi, cút đi!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Một đám thủ hạ như được đại xá, nhanh như chớp khiêng Quách Hưng Vượng đi.
Mấy người hàng xóm không rõ chân tướng thấy một màn như vậy, không khỏi vô cùng kinh ngạc một hồi.
“Đây không phải là đại hộ pháp Quách Hưng Vượng của Đức Ích Đường sao? Hình như vừa rồi ta nhìn thấy thủ hạ dưới tay hắn đánh hắn?”
“Hình như đúng là thế! Tên gia hỏa này có phải là có khuynh hướng tự ngược đãi không, thủ hạ dưới tay đánh hắn mà lại không đánh trả?”
“Không đúng! Bọn họ đi ra từ Diệu Thủ Trai, chẳng lẽ… là đắc tội Diệp dược sư?”
“Diệp dược sư bất quá chỉ là Quy Khư sơ kỳ, đám người này sao lại sợ hắn như vậy? Chậc chậc, Diệp dược sư đúng là thâm sâu không lường được!”
…
Hai người Ninh Tư Ngữ và Lương Uyển Như đã sớm cười nghiêng ngả.
“Ha ha, Diệp dược sư, ngươi thực sự quá ác! Ngươi như vậy, hắn về sau làm sao có thể ngẩng mặt trước thủ hạ của mình?” Ninh Tư Ngữ cười to nói.
Diệp Viễn bĩu môi: “Chuyện đó thì liên quan gì tới ta? Là bọn họ tới trêu chọc ta trước! Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, hắc hắc!”
Diệp Viễn bảo chưởng quỹ thu dọn một hồi, rồi đưa người đi vào nội đường.
Diệp Viễn truyền một luồng thần nguyên vào trong người Hoàng Khiêm, rất nhanh, hắn mơ màng tỉnh lại.
“Nhị thúc ngươi, đã bị Ngộ Phong độc chết?” Diệp Viễn nói.
Hoàng Khiêm vừa nghe đến tên Ngộ Phong, hai mắt đỏ lên, bắp thịt trên mặt đều run rẩy.
“Tên súc sinh Ngộ Phong này! Ta… ta nhất định phải giết hắn!” Hoàng Khiêm cắn răng nghiến lợi nói.
Diệp Viễn thở dài, đặt tay lên đỉnh đầu Hoàng Khiêm, một hồn lực ôn hòa, đi vào trong đầu Hoàng Khiêm
Dần dần, Hoàng Khiêm bình tĩnh trở lại, trở nên không kích động nữa, cả người đều an ổn hơn rất nhiều.
Diệp Viễn lấy tay ra, nói: “Nói đi, nói ra, thoải mái hơn chút.”
…
Ngộ Phong nhìn thấy thảm trạng của Quách Hưng Vượng, khóe miệng không khỏi co rút.
Quá thảm!
Tên gia hỏa này, đã bị đánh sắp không thấy hình người.
“Là ai làm?” Ngộ Phong trầm giọng nói.
Một đám thủ hạ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên nói như thế nào mới được.
“Là… là… chúng ta đánh!” Một thủ hạ nhỏ giọng nói.
“Hửm? Xảy ra chuyện gì? Bảo các ngươi đi bắt người, sao trở về lại thành dạng này?” Ngộ Phong trầm giọng nói.
Thủ hạ kia nói lại một lần chuyện phát sinh ở Diệu Thủ Trai, lông mày Ngộ Phong nhăn lại.
“Tiểu tử này rõ ràng là mới từ ngoài thành đến, vì sao lại có cường giả Thần Quân Cảnh làm chỗ dựa cho hắn? Hừ! Cường giả Thần Quân Cảnh thì như thế nào, lẽ nào… ta không có chỗ dựa vững chắc sao? Tiểu tử này nhiều lần đối địch với ta, thật sự coi Ngộ Phong ta là người dễ chèn ép hay sao! Lần này, ta nhất định phải dỡ cái bảng hiệu của hắn, đuổi người ra khỏi hoàng thành Thiên Ưng!” Ngộ Phong hừ lạnh nói.
“Đại, đại, đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân! Tiểu nhân… tiểu nhân cút ngay bây giờ!”
Quách Hưng Vượng vốn tưởng rằng Diệp Viễn là quả Hồng Âmềm, không ngờ được lại là khối sắt cứng.
“Đứng lại!” Diệp Viễn đột nhiên lạnh lùng nói.
Thân thể Quách Hưng Vượng cứng đờ, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: “Diệp… Diệp dược sư có gì phân phó!”
Diệp Viễn cau mày nói: “Hắn là gặp chuyện gì?”
Hoàng Khiêm là bệnh nhân của hắn, hắn chân trước vừa mới chữa khỏi, chân sau đã bị người khác đánh thành dạng này, trong lòng hắn có chút căm tức.
Mặc dù lập trường khác biệt, nhưng mà hắn có ấn tượng không tệ với hai thúc cháu này.
Quan trọng nhất là, Hoàng Khiêm được xem như là tác phẩm đắc ý của hắn.
Tử Linh Diệt Tuỷ kia đúng là vô cùng khó, đối với hắn mà nói cũng là một khảo nghiệm vô cùng khó khăn.
Nếu không, hắn cũng không hao tốn thời gian hai canh giờ, tới bắt mạnh cho Hoàng Khiêm.
Thực ra những chuyện chó mèo này của Đức Ích Đường, khi hắn nhìn thấy Hoàng Khiêm, cũng đã đoán được hơn phân nửa.
Chắc là Ngộ Phong cảm thấy mất hết mặt mũi, nên cây đuốc mới rơi lên người hai thúc cháu này.
Hoàng Khiêm đã là bộ dáng này, sợ rằng Hoàng Hạo Nhiên đã lành ít dữ nhiều.
Diệp Viễn không phải kẻ thích nhúng tay vào chuyện người khác, hai người này không có quan hệ gì với hắn, hắn không nên ra mặt vì bọn họ.
Nhưng mà Đức Ích Đường thế mà lại truy sát tới nơi này, vẫn làm cho hắn thấy rất khó chịu.
“Đây… đây…” Quách Hưng Vượng ấp úng, không biết trả lời như thế nào.
Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Các ngươi ở bên ngoài bắt hắn, ta không xen vào, cũng lười quản. Nhưng mà, Đức Ích Đường các người thế mà lại đánh bệnh nhân của ta tại dược quán của ta thành thế này, lẽ nào muốn cứ thế rời đi?”
Sắc mặt Quách Hưng Vượng khó coi đến cực điểm, lúng túng nói: “Diệp dược sư, tiểu… tiểu nhân biết sai rồi!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng nói: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Trong lòng Quách Hưng Vượng kêu khổ một tiếng, nhưng mà cường giả Thần Quân Cảnh ở chỗ này, hắn thật sự không dám làm càn, chỉ đành phải nói: “Diệp dược sư… muốn thế nào?”
Thật ra trong lòng Quách Hưng Vượng vẫn là có chút thở phào, chí ít, hắn giữ được cái mạng.
Diệp Viễn liếc thủ hạ dưới tay hắn, thản nhiên nói: “Các ngươi, đánh hắn thật mạnh cho ta! Không cần quá mạnh, chỉ cần để cho hắn nằm trở về là được.”
“Ha ha!”
Ninh Tư Ngữ và Lương Uyển Như đều là không nhịn được bật cười.
Tên Diệp Viễn này, quá ác.
Tất cả mọi người ở phía đối diện chính là sắc mặt cứng đờ, bọn thủ hạ dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Quách Hưng Vượng.
Quách Hưng Vượng trầm giọng nói: “Ta xem các ngươi ai dám động thủ!”
“Không ai động thủ, vậy thì ta chỉ có thể mời Tiêu huynh xuất thủ.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Quách Hưng Vượng quả thực muốn chửi mẹ nó, nhưng mà, hắn không dám!
Ngay sau đó, hắn không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt đau khổ, chỉ mình nói: “Đánh! Mạnh… đánh thật mạnh!”
Bọn thủ hạ hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám động thủ trước.
Mắt thấy sắc mặt Diệp Viễn càng ngày càng âm trầm, Quách Hưng Vượng trực tiếp nổi giận.
“Mẹ nó, bảo các ngươi đánh có nghe thấy không hả? Các người đều muốn chết đúng không? Đánh!” Quách Hưng Vượng bày ra bộ dáng bất chấp hi sinh, hung ác nói.
Nhìn thấy cái đức hạnh này của Quách Hưng Vượng, hai cô nương che miệng cười, ngay cả Tiêu Phong cũng là mỉm cười.
Tiểu tử Diệp Viễn này, đúng là nhiều mưu mô chước quỷ.
Bọn thủ hạ thấy bộ dạng này của lão đại, chỉ có thể cố gắng mà làm, đánh đi!
“Rầm rầm rầm…”
Quyền cước đấm đá một hồi, Quách Hưng Vượng trực tiếp bị đấm đá trên mặt đất đến mặt mũi bầm dập.
Mặc dù thực lực bọn thủ hạ không bằng hắn, nhưng mà bây giờ căn bản không dám phản kháng, da thịt tự nhiên ăn không ít khổ.
Có điều, Diệp Viễn còn chưa hài lòng, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta nói rồi, ta muốn hắn nằm trở về! Các người đừng quên ta là người thế nào, thương thế của hắn tới trình độ nào, không lừa được ánh mắt của ta đâu!”
“Phốc!”
Nghe thấy lời này, Quách Hưng Vượng trực tiếp phun một ngụm máu ra ngoài, hét lên: “Các ngươi, mẹ nó chưa ăn cơm đúng không? Mạnh lên cho ta! Đánh thế này, các ngươi muốn đánh đến sáng sớm ngày mai sao?”
Đau thì đau, nhưng mà bọn thủ hạ nào dám hạ tử thủ?
Ai xuất thần nguyên nhiều, bị lão đại nửa bậc Thần Quân ghi hận, thì đến khi chết rồi cũng không biết mình chết như thế nào.
Cho nên bọn họ đánh thì đánh, căn bản không thể nào thật sự tạo thành thương tổn đối với Quách Hưng Vượng.
Nếu như đánh thế này, Quách Hưng Vượng ngược lại càng thêm thống khổ.
Cảm giác từng cú đấm thấu vào thịt, cũng không phải là thoải mái.
Hắn gầm một tiếng, bọn họ cũng biết không thể nào tránh được, không thể làm gì khác hơn là từng người phóng thần nguyên ra, đánh vào trên người Quách Hưng Vượng.
Không bao lâu sau, Quách Hưng Vượng liền hấp hối, ngay cả lời nói cũng không nói được.
“Được rồi, cút đi!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Một đám thủ hạ như được đại xá, nhanh như chớp khiêng Quách Hưng Vượng đi.
Mấy người hàng xóm không rõ chân tướng thấy một màn như vậy, không khỏi vô cùng kinh ngạc một hồi.
“Đây không phải là đại hộ pháp Quách Hưng Vượng của Đức Ích Đường sao? Hình như vừa rồi ta nhìn thấy thủ hạ dưới tay hắn đánh hắn?”
“Hình như đúng là thế! Tên gia hỏa này có phải là có khuynh hướng tự ngược đãi không, thủ hạ dưới tay đánh hắn mà lại không đánh trả?”
“Không đúng! Bọn họ đi ra từ Diệu Thủ Trai, chẳng lẽ… là đắc tội Diệp dược sư?”
“Diệp dược sư bất quá chỉ là Quy Khư sơ kỳ, đám người này sao lại sợ hắn như vậy? Chậc chậc, Diệp dược sư đúng là thâm sâu không lường được!”
…
Hai người Ninh Tư Ngữ và Lương Uyển Như đã sớm cười nghiêng ngả.
“Ha ha, Diệp dược sư, ngươi thực sự quá ác! Ngươi như vậy, hắn về sau làm sao có thể ngẩng mặt trước thủ hạ của mình?” Ninh Tư Ngữ cười to nói.
Diệp Viễn bĩu môi: “Chuyện đó thì liên quan gì tới ta? Là bọn họ tới trêu chọc ta trước! Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, hắc hắc!”
Diệp Viễn bảo chưởng quỹ thu dọn một hồi, rồi đưa người đi vào nội đường.
Diệp Viễn truyền một luồng thần nguyên vào trong người Hoàng Khiêm, rất nhanh, hắn mơ màng tỉnh lại.
“Nhị thúc ngươi, đã bị Ngộ Phong độc chết?” Diệp Viễn nói.
Hoàng Khiêm vừa nghe đến tên Ngộ Phong, hai mắt đỏ lên, bắp thịt trên mặt đều run rẩy.
“Tên súc sinh Ngộ Phong này! Ta… ta nhất định phải giết hắn!” Hoàng Khiêm cắn răng nghiến lợi nói.
Diệp Viễn thở dài, đặt tay lên đỉnh đầu Hoàng Khiêm, một hồn lực ôn hòa, đi vào trong đầu Hoàng Khiêm
Dần dần, Hoàng Khiêm bình tĩnh trở lại, trở nên không kích động nữa, cả người đều an ổn hơn rất nhiều.
Diệp Viễn lấy tay ra, nói: “Nói đi, nói ra, thoải mái hơn chút.”
…
Ngộ Phong nhìn thấy thảm trạng của Quách Hưng Vượng, khóe miệng không khỏi co rút.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!