“Ha ha ha... rốt cuộc lão tử cũng đột phá! Nửa bước Thần Quân a, một bước này đã làm khó lão tử không biết bao nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi!”
Trong mật thất, Chu Vĩnh Điền cười như điên.
Bế quan một tháng, rốt cuộc hắn đã đột phá đến cảnh giới nửa bước Thần Quân!
Một bước này thật sự đã làm khó hắn rất nhiều năm.
Một khi đột phá thì hắn cũng sẽ là tồn tại cao nhất bên ngoài thành.
"Đan đạo của Diệp đại sư vô song, một khỏa đan dược mà đã có thể giúp ta đột phá bình cảnh làm khó ta nhiều năm!” Chu Vĩnh Điền cảm khái nói.
Một tháng trước, khi Diệp Viễn đi vào tổng đàn của Kinh Lôi Bang đã cho huynh đệ bọn hắn mỗi người một khỏa đan dược.
Chính là viên đan dược kia giúp cho hắn đột phá bình cảnh.
Hiện tại hắn đã bội phục Diệp Viễn đến tận xương tủy.
Chu Vĩnh Điền chậm rãi đứng dậy, lẩm bẩm: “Không biết mấy tên kia thế nào rồi, Diệp đại sư ra tay thì e là bọn hắn cũng sẽ đột phá thành công đi?”
Khi hắn đi vào đại đường của tổng đàn thì đã thấy lão đại Hình Quan ngồi ở đó rồi.
Nhìn thấy Hình Quan, hai mắt Chu Vĩnh Điền tỏa sáng, mừng rỡ nói: “Đại ca, ngươi... ngươi sắp đột phá?”
Lúc này, khí tức trên người Hình Quan vô cùng không ổn định, có loại cảm giác như muốn phá kén thành bướm, dường như tùy thời đều muốn phát nổ.
Biểu cảm vui sướng trên mặt Hình Quan cũng không cách nào ẩn giấu được, cười nói: “May mắn mà có Ngũ Khiếu Tịnh Ngộ Đan của Diệp đại sư, rốt cuộc ta cũng mò tới được cánh cửa kia! Chờ sau khi xử lý xong chuyện của Nam Thành thì ta sẽ bế tử quan, tranh thủ sớm ngày đột phá!”
Chu Vĩnh Điền vui mừng quá đỗi nói: “Chúc mừng Đại ca, chúc mừng Đại ca! E là cái tên Tiêu Nhật Nguyệt nằm mơ cũng không nghĩ tới, thời điểm hắn đột phá Thần Quân cảnh cũng không thống nhất được Nam Thành, nhưng mà chúng ta lại làm được!”
Hình Quan cười nói: “Ta cũng không nghĩ tới, cuộc đời này thật sự sẽ có cơ hội bước chân vào Thần Quân cảnh! May mắn mà có Diệp đại sư, nếu như không có hắn thì chỉ sợ Kinh Lôi Bang của chúng ta đã sớm bị hủy diệt rồi!”
Chu Vĩnh Điền gật đầu nói: "Thật sự chúng ta đã thiếu nợ Diệp đại sư quá nhiều!”
Không bao lâu, Tam đương gia cũng tới chỗ hành lang.
Hai mắt Hình Quan cùng Chu Vĩnh Điền đều tỏa sáng, kinh hỉ nói: “Lão Tam, ngươi cũng đột phá rồi! Ha ha ha... Một môn phái có đến ba nửa bước Thần Quân, về sau ở Nam Thành này còn ai dám làm càn trước mặt Kinh Lôi Bang chúng ta!”
Thực lực của Tam đương gia kém hơn so với Nhị đương gia một chút, nhưng cũng đã sớm tiến vào Quy Khư Đại viên mãn rồi.
Nuốt xong đan dược của Diệp Viễn, hắn cũng thuận lợi đột phá nửa bước Thần Quân.
Biết được tin tức Hình Quan sắp đột phá Thần Quân Cảnh, Tam đương gia cũng hưng phấn không thôi.
Không bao lâu sau, mấy người Tứ đương gia, Ngũ đương gia cũng xuất quan, mỗi một người đều đã đột phá không hề ngoài ý muốn.
Hình Quan cảm khái nói: "Luyện Dược Sư như Diệp đại sư quả thật đáng sợ! Hắn dùng thời gian một tháng mà đã tạo ra một thế lực không cách nào rung chuyển tại Nam Thành!”
Mấy người khác nghe xong cũng có loại cảm giác không chân thật.
Từ sau khi gặp được Diệp Viễn, Kinh Lôi Bang của bọn hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhớ lại ngày đó, Diệp Viễn yêu cầu bọn hắn thay đổi bảng tên, lúc đó bọn hắn còn suýt nữa đánh đập tàn nhẫn.
Ngẫm lại, vẫn còn có chút sợ!
Nếu thật sự náo loạn gây chiến với Diệp Viễn thì hậu quả vô cùng đáng sợ a!
Bỗng nhiên ánh mắt Hình Quan trở nên sắc bén, trầm giọng nói: “Nam Thành đã hỗn loạn nhiều năm như vậy rồi, đây cũng là thời điểm nên thành lập trật tự mới!”
Tối hôm đó, Nam Thành máu chảy thành sông.
Đại đương gia Lạc Vũ của Ngân Vũ Bang đã bị Hình Quan tự tay đánh chết.
Về phần Hạ Kiêu của Nhật Nguyệt Bang cũng đã chết trong tay Chu Vĩnh Điền, rốt cuộc cũng đã báo được một mối thù.
Kinh Lôi Bang thâu tóm Ngân Vũ Bang cùng Nhật Nguyệt Bang, trở thành thế lực lớn nhất Nam Thành.
Dưới sự bức bách của Kinh Lôi Bang, Đông Phương gia cùng Đức Ích Đường đã đẩy Ngộ Phong ra.
Vào giữa đêm, Ngộ Phong đột tử đầu đường.
Đến hiện tại, Nam Thành đã tạo thành kết cục Nhất Long Tam Hổ.
Nhóm người Kinh Lôi Bang độc chiếm lớn nhất, theo sát phía sau là ba đại gia tộc.
...
Mà lúc này, Diệp Viễn dù bận vẫn ung dung đi trên đường lớn ở Vương Thành Võ Mông.
“Thật khó mà tưởng tượng, một cái hạ đẳng vương thành như thế này mà lại bồi dưỡng được thiên một tài tuyệt thế giống ngươi như!” Ninh Tư Ngữ nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Viễn cười nói: "Những gì ta trải qua ở đây cũng không hề vui sướng. Bằng không thì cũng sẽ không có một chuyến này rồi.”
Trên đường đi, đoàn người đi ngang qua một quán rượu xa hoa, chính là Thanh Phong lâu.
Diệp Viễn cười nói: “Đi thôi, thức ăn của tửu lâu này không tệ, chúng ta đi lên đó chờ bọn hắn.”
Tiến vào Thanh Phong lâu, chưởng quầy liếc một cái liền nhận ra Diệp Viễn.
Hắn không khỏi chấn động toàn thân, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin được.
“Diệp… Diệp... Diệp Viễn! Ngươi, ngươi, ngươi... vậy mà trở lại rồi!”
Chuyện đẫm máu năm đó, một mình Diệp Viễn giết năm tên đệ tử Khuy Thiên Đại viên mãn của học phủ, giống như một Sát Thần, cho nên chưởng quầy đã có ấn tượng thật sâu.
Vì vậy khi vừa nhìn thấy Diệp Viễn thì hắn đã nhận ra rồi.
Diệp Viễn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, cười nhạt nói: “Đúng vậy, trở lại rồi.”
Chưởng quầy vội vàng kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói: "Vì sao ngươi lại trở về như vậy chứ! Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy rồi nhưng mà lệnh truy nã của ngươi vẫn một mực không bị huỷ bỏ! Ngươi trở lại đây không phải là chui đầu vào lưới hay sao?”
Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn, cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vạch trần ta đấy!”
Chưởng quầy lên tiếng cười nói: “Ngươi nói cái gì vậy! Năm đó ngươi chính là anh hùng của cả Võ Mông Vương Thành này a, trong cuộc thí luyện trăm thành đã đánh bại được tinh anh của mấy trăm tòa vương thành, mang về vinh quang cho Võ Mông Vương Thành chúng ta. Không nghĩ tới, thành chủ đại nhân lại có thể đối xử với ngươi như thế! Ngươi mau chạy nhanh đi, bên trong Thanh Phong lâu này khắp nơi đều là tai mắt, vì sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này vậy chứ?”
Diệp Viễn cười nói: “Không sao, chưởng quầy cứ mang lên cho ta rượu tốt và thức ăn ngon. Trở lại chốn cũ, tâm tình của bản thiếu gia không tệ, ha ha!”
Dứt lời, Diệp Viễn trực tiếp đi lên lầu hai, bỏ lại chưởng quầy với vẻ mặt khó hiểu.
Cho dù đã qua hai mươi năm nhưng Diệp Viễn vẫn là một truyền thuyết của Vương Thành Võ Mông.
Bởi vì chuyện hắn làm, trong lịch sử của Vương Thành Võ Mông chưa ai làm được.
Chưởng quầy vẫn là cho người mang rượu và thức ăn lên cho Diệp Viễn, Diệp Viễn nâng chén với Tiểu Bạng Tử cười nói: “Trở lại chốn cũ có gì cảm khái không?”
Tiểu Bạng Tử lắc đầu nói: “Đã sớm phai nhạt rồi! Hiện tại ta thầm muốn đạt được lực lượng cường đại để nói cho những người đã từng xem thường ta rằng, ta sống rất tốt!”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, không phải lại thế rồi hay sao? Ngươi a, nói là phai nhạt rồi nhưng kỳ thật vẫn còn sống trong cái bóng mờ nhạt của quá khứ. Tiểu Bàn Tử vui tính của năm xưa đã không còn nữa rồi!”
Tiểu Bạng Tử không thèm để ý nói: “Người thì có ai mà không phải trưởng thành chứ!”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Tâm Ma không vứt bỏ được thì làm sao phát triển? Lấy lại bản thân mình thì ngươi mới chính thức được tính là thoát khỏi.”
Thời điểm đoàn người đang nói chuyện phiếm thì nhiều đội Thành Vệ quân đã vây chặt Thanh Phong lâu như thùng sắt.
Đường phố vốn ầm ĩ náo nhiệt, bây giờ lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Một cỗ khí tức lạnh như băng lan tràn từ trong Thanh Phong lâu.
“Diệp Viễn, đi ra nhận lấy cái chết!” Một âÂm thanh lạnh lùng vang lên.
Chưởng quầy vội vội vàng vàng chạy tới, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nói với Diệp Viễn: “Ngươi xem, ta đã bảo ngươi cẩn thận một chút! Triệu thống lĩnh đã dẫn theo Thành Vệ quân vây chặt Thanh Phong lâu như thùng sắt! Hiện tại, ngươi có chắp cánh cũng không thể bay rồi!”
Diệp Viễn cười cười, một tay kéo chưởng quầy lại chỗ ngồi, cười nói: “Chưởng quầy, ngươi thật không tệ! Đến đây, Diệp mỗ mời ngươi một ly, cạn!”
“Ha ha ha... rốt cuộc lão tử cũng đột phá! Nửa bước Thần Quân a, một bước này đã làm khó lão tử không biết bao nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi!”
Trong mật thất, Chu Vĩnh Điền cười như điên.
Bế quan một tháng, rốt cuộc hắn đã đột phá đến cảnh giới nửa bước Thần Quân!
Một bước này thật sự đã làm khó hắn rất nhiều năm.
Một khi đột phá thì hắn cũng sẽ là tồn tại cao nhất bên ngoài thành.
"Đan đạo của Diệp đại sư vô song, một khỏa đan dược mà đã có thể giúp ta đột phá bình cảnh làm khó ta nhiều năm!” Chu Vĩnh Điền cảm khái nói.
Một tháng trước, khi Diệp Viễn đi vào tổng đàn của Kinh Lôi Bang đã cho huynh đệ bọn hắn mỗi người một khỏa đan dược.
Chính là viên đan dược kia giúp cho hắn đột phá bình cảnh.
Hiện tại hắn đã bội phục Diệp Viễn đến tận xương tủy.
Chu Vĩnh Điền chậm rãi đứng dậy, lẩm bẩm: “Không biết mấy tên kia thế nào rồi, Diệp đại sư ra tay thì e là bọn hắn cũng sẽ đột phá thành công đi?”
Khi hắn đi vào đại đường của tổng đàn thì đã thấy lão đại Hình Quan ngồi ở đó rồi.
Nhìn thấy Hình Quan, hai mắt Chu Vĩnh Điền tỏa sáng, mừng rỡ nói: “Đại ca, ngươi... ngươi sắp đột phá?”
Lúc này, khí tức trên người Hình Quan vô cùng không ổn định, có loại cảm giác như muốn phá kén thành bướm, dường như tùy thời đều muốn phát nổ.
Biểu cảm vui sướng trên mặt Hình Quan cũng không cách nào ẩn giấu được, cười nói: “May mắn mà có Ngũ Khiếu Tịnh Ngộ Đan của Diệp đại sư, rốt cuộc ta cũng mò tới được cánh cửa kia! Chờ sau khi xử lý xong chuyện của Nam Thành thì ta sẽ bế tử quan, tranh thủ sớm ngày đột phá!”
Chu Vĩnh Điền vui mừng quá đỗi nói: “Chúc mừng Đại ca, chúc mừng Đại ca! E là cái tên Tiêu Nhật Nguyệt nằm mơ cũng không nghĩ tới, thời điểm hắn đột phá Thần Quân cảnh cũng không thống nhất được Nam Thành, nhưng mà chúng ta lại làm được!”
Hình Quan cười nói: “Ta cũng không nghĩ tới, cuộc đời này thật sự sẽ có cơ hội bước chân vào Thần Quân cảnh! May mắn mà có Diệp đại sư, nếu như không có hắn thì chỉ sợ Kinh Lôi Bang của chúng ta đã sớm bị hủy diệt rồi!”
Chu Vĩnh Điền gật đầu nói: "Thật sự chúng ta đã thiếu nợ Diệp đại sư quá nhiều!”
Không bao lâu, Tam đương gia cũng tới chỗ hành lang.
Hai mắt Hình Quan cùng Chu Vĩnh Điền đều tỏa sáng, kinh hỉ nói: “Lão Tam, ngươi cũng đột phá rồi! Ha ha ha... Một môn phái có đến ba nửa bước Thần Quân, về sau ở Nam Thành này còn ai dám làm càn trước mặt Kinh Lôi Bang chúng ta!”
Thực lực của Tam đương gia kém hơn so với Nhị đương gia một chút, nhưng cũng đã sớm tiến vào Quy Khư Đại viên mãn rồi.
Nuốt xong đan dược của Diệp Viễn, hắn cũng thuận lợi đột phá nửa bước Thần Quân.
Biết được tin tức Hình Quan sắp đột phá Thần Quân Cảnh, Tam đương gia cũng hưng phấn không thôi.
Không bao lâu sau, mấy người Tứ đương gia, Ngũ đương gia cũng xuất quan, mỗi một người đều đã đột phá không hề ngoài ý muốn.
Hình Quan cảm khái nói: "Luyện Dược Sư như Diệp đại sư quả thật đáng sợ! Hắn dùng thời gian một tháng mà đã tạo ra một thế lực không cách nào rung chuyển tại Nam Thành!”
Mấy người khác nghe xong cũng có loại cảm giác không chân thật.
Từ sau khi gặp được Diệp Viễn, Kinh Lôi Bang của bọn hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhớ lại ngày đó, Diệp Viễn yêu cầu bọn hắn thay đổi bảng tên, lúc đó bọn hắn còn suýt nữa đánh đập tàn nhẫn.
Ngẫm lại, vẫn còn có chút sợ!
Nếu thật sự náo loạn gây chiến với Diệp Viễn thì hậu quả vô cùng đáng sợ a!
Bỗng nhiên ánh mắt Hình Quan trở nên sắc bén, trầm giọng nói: “Nam Thành đã hỗn loạn nhiều năm như vậy rồi, đây cũng là thời điểm nên thành lập trật tự mới!”
Tối hôm đó, Nam Thành máu chảy thành sông.
Đại đương gia Lạc Vũ của Ngân Vũ Bang đã bị Hình Quan tự tay đánh chết.
Về phần Hạ Kiêu của Nhật Nguyệt Bang cũng đã chết trong tay Chu Vĩnh Điền, rốt cuộc cũng đã báo được một mối thù.
Kinh Lôi Bang thâu tóm Ngân Vũ Bang cùng Nhật Nguyệt Bang, trở thành thế lực lớn nhất Nam Thành.
Dưới sự bức bách của Kinh Lôi Bang, Đông Phương gia cùng Đức Ích Đường đã đẩy Ngộ Phong ra.
Vào giữa đêm, Ngộ Phong đột tử đầu đường.
Đến hiện tại, Nam Thành đã tạo thành kết cục Nhất Long Tam Hổ.
Nhóm người Kinh Lôi Bang độc chiếm lớn nhất, theo sát phía sau là ba đại gia tộc.
...
Mà lúc này, Diệp Viễn dù bận vẫn ung dung đi trên đường lớn ở Vương Thành Võ Mông.
“Thật khó mà tưởng tượng, một cái hạ đẳng vương thành như thế này mà lại bồi dưỡng được thiên một tài tuyệt thế giống ngươi như!” Ninh Tư Ngữ nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Viễn cười nói: "Những gì ta trải qua ở đây cũng không hề vui sướng. Bằng không thì cũng sẽ không có một chuyến này rồi.”
Trên đường đi, đoàn người đi ngang qua một quán rượu xa hoa, chính là Thanh Phong lâu.
Diệp Viễn cười nói: “Đi thôi, thức ăn của tửu lâu này không tệ, chúng ta đi lên đó chờ bọn hắn.”
Tiến vào Thanh Phong lâu, chưởng quầy liếc một cái liền nhận ra Diệp Viễn.
Hắn không khỏi chấn động toàn thân, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin được.
“Diệp… Diệp... Diệp Viễn! Ngươi, ngươi, ngươi... vậy mà trở lại rồi!”
Chuyện đẫm máu năm đó, một mình Diệp Viễn giết năm tên đệ tử Khuy Thiên Đại viên mãn của học phủ, giống như một Sát Thần, cho nên chưởng quầy đã có ấn tượng thật sâu.
Vì vậy khi vừa nhìn thấy Diệp Viễn thì hắn đã nhận ra rồi.
Diệp Viễn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, cười nhạt nói: “Đúng vậy, trở lại rồi.”
Chưởng quầy vội vàng kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói: "Vì sao ngươi lại trở về như vậy chứ! Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy rồi nhưng mà lệnh truy nã của ngươi vẫn một mực không bị huỷ bỏ! Ngươi trở lại đây không phải là chui đầu vào lưới hay sao?”
Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn, cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vạch trần ta đấy!”
Chưởng quầy lên tiếng cười nói: “Ngươi nói cái gì vậy! Năm đó ngươi chính là anh hùng của cả Võ Mông Vương Thành này a, trong cuộc thí luyện trăm thành đã đánh bại được tinh anh của mấy trăm tòa vương thành, mang về vinh quang cho Võ Mông Vương Thành chúng ta. Không nghĩ tới, thành chủ đại nhân lại có thể đối xử với ngươi như thế! Ngươi mau chạy nhanh đi, bên trong Thanh Phong lâu này khắp nơi đều là tai mắt, vì sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này vậy chứ?”
Diệp Viễn cười nói: “Không sao, chưởng quầy cứ mang lên cho ta rượu tốt và thức ăn ngon. Trở lại chốn cũ, tâm tình của bản thiếu gia không tệ, ha ha!”
Dứt lời, Diệp Viễn trực tiếp đi lên lầu hai, bỏ lại chưởng quầy với vẻ mặt khó hiểu.
Cho dù đã qua hai mươi năm nhưng Diệp Viễn vẫn là một truyền thuyết của Vương Thành Võ Mông.
Bởi vì chuyện hắn làm, trong lịch sử của Vương Thành Võ Mông chưa ai làm được.
Chưởng quầy vẫn là cho người mang rượu và thức ăn lên cho Diệp Viễn, Diệp Viễn nâng chén với Tiểu Bạng Tử cười nói: “Trở lại chốn cũ có gì cảm khái không?”
Tiểu Bạng Tử lắc đầu nói: “Đã sớm phai nhạt rồi! Hiện tại ta thầm muốn đạt được lực lượng cường đại để nói cho những người đã từng xem thường ta rằng, ta sống rất tốt!”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, không phải lại thế rồi hay sao? Ngươi a, nói là phai nhạt rồi nhưng kỳ thật vẫn còn sống trong cái bóng mờ nhạt của quá khứ. Tiểu Bàn Tử vui tính của năm xưa đã không còn nữa rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!