Rừng Sâu Vô Biên nguy hiểm trùng điệp, cho nên các học viên tiến hành Vô Biên thí luyện, thường thường kết bạn thành tốp năm tốp ba tiến vào.
Trong vòng nửa tháng Vô Biên thí luyện, nhiệm vụ của học viên Thiên cấp là nộp lên mười cái nội đan của yêu thú cấp hai, mười cây dược liệu cấp hai.
Nhiệm vụ này nhìn có vẻ không khó hoàn thành, chỉ cần giết chết mười con yêu thú cấp hai, lại hái mười cây dược liệu là được rồi, thật ra không phải.
Thường thường thực lực của yêu thú vô cùng cường đại, so với thực lực của võ giả cùng cấp phải mạnh hơn một bậc. Mà lại có không ít yêu thú là quần cư, một khi rơi vào trong, có lẽ không có khả năng còn sống.
Mà thường thường một số dược liệu đều có thú thủ hộ của mình, khi hái thuốc cũng có thế bị lọt vào công kích của yêu thú.
Cho nên, lập tố đội để hoàn thành nhiệm vụ tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
“Sư tỷ, mỗi ngày ngươi bày ra một gương mặt lạnh như thế, chẳng lẽ không thấy mệt sao?” Thấy chung quanh không còn ai, Diệp Viễn mới quay người nói với Phong Chỉ Nhu.
“Mắc mớ gì tới ngươi, ta bằng lòng như vậy đấy!” Phong Chỉ Nhu tức giận nói.
Mặc dù vẫn là dáng vẻ lạnh băng như cũ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống như đang hờn dồi, cùng với loại băng lãnh cách xa người ngàn dặm đối với những người khác kia hoàn toàn khác biệt.
Diệp Viễn thớ dài nói: “Mỹ nữ, ngươi cuối cùng cũng phải lập gia đình, cứ thế này làm sao tìm được lang quân như ý?”
Phong Chỉ Nhu nói: “Các ngươi những nam nhân thối này, kẻ nào cũng nghĩ tới chút ý đồ xấu, không có một cái nào tốt, tại sao ta phải cho các ngươi sắc mặt tốt?”
“Ngươi đây chính là vơ đũa cả nắm đấy! Lại không nói đến nam nhân có phải đồ tốt hay không, cái này nam nữ chi đạo chính là thiên địa đại đạo, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, có gì không ốn chứ?”
“Ta lại không nói không tìm được, ngươi gấp cái gì? Ngươi gấp gáp như vậy, chắng lẽ lại giống những nam nhân thối kia, coi trọng bản tiểu thư
rồi?”
Lời này của Phong Chỉ Nhu, không tự giác liền đem Diệp Viễn cùng những người khác tách ra rồi. Điếm này, chỉ sợ ngay cá chính nàng đều không ý thức được.
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng, nói ra: “Sư tỷ đẹp thì đẹp thật, nhưng cái tính cách động một chút lại rút kiếm này, ta còn là đứng xa mà trông đi! Ta cũng không muốn tìm một cái đạo lữ, không biết ngày nào đó lại cho ta một kiếm, vậy chẳng phải chết cũng quá oan uổng rồi!”
Phong Chỉ Nhu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi người này thật không thú vị, một chuyện mà muốn nhắc tới cả một đời sao?”
Giống như Phong Nhược Tình, cho tới nay Phong Chỉ Nhu đối với mị lực của mình tương đối tự tin. Thế nhưng ở trước mặt Diệp Viễn, nàng chưa hề thấy qua được loại cảm giác ưu việt đó.
Diệp Viền chẳng những không dỗ dành, nuông chiều nàng như những học viên khác, ngược lại chỉ sợ tránh đi không kịp.
Loại cảm giác thất bại này, là Phong Chỉ Nhu chưa từng trải nghiệm qua.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!