“Diệp trưởng lão! Lâm hộ pháp!”
“Bái kiến Diệp trưởng lão! Bái kiến Lâm hộ pháp!”
Sau khi đi vào nội thành, thì có không ít người chủ động đi tới chào hỏi Diệp Viễn.
Nhưng mà Diệp Viễn nhìn ra được trong mắt bọn hắn là sự bất mãn và khinh thường,
Chào hỏi bọn họ, nhưng mà luôn cùng với Lâm Đông trò chuyện.
Hiển nhiên là ở trong mắt bọn họ, thậm chí Lâm Đông so với trưởng lão Diệp Viễn này càng thêm không dám đắc tội.
Chỉ là một đan thần tam tinh, một bức tường của nội thành sụp xuống đè chết mười người, thì bên trong cũng có đến ba bốn đan thần tam tinh.
Còn những người khác đều là võ giả Quy Khư Cảnh.
Cho nên lần bổ nhiệm không thể hiểu được này, khiến một vài người rất không phục.
Diệp Viễn vừa mới được bổ nhiệm, đã mang theo Lâm Đông trực tiếp đi báo thù, rất nhiều người thậm chí còn chưa từng thấy trưởng lão Đan Tháp tân nhiệm.
Có điều bọn họ thấy Lâm Đông bên người Diệp Viễn đều nhận ra, người trẻ tuổi không thể tưởng tượng được này, nhất định chính là Diệp Viễn.
“Diệp trưởng lão, đây…” Lâm Đông ở một bên cả người không được tự nhiên, lúng túng nói.
Diệp Viễn khoát khoát tay, cười nhạt nói: “Lâm hộ pháp không cần câu nệ, loại tình huống này ta đã sớm dự liệu được, sao lại giận lây sang ngươi? Biện pháp tốt nhất khiến cho người khác câm miệng, chính là dùng thực lực chinh phục hắn. Tức giận, loại tâm tình này, chỉ có thể khiến người khác coi thường ngươi hơn, mà không thể để cho người khác xem trọng ngươi.”
Miệng Lâm Đông há to, không ngờ được Diệp Viễn lại nói ra mấy câu như vậy.
Diệp trưởng lão này, thật sự chỉ mới có hơn trăm tuổi thôi sao?
Sao nói tới nói lui lại như ông cụ non, rồi lại rất có kiến giải vậy?
Theo lý mà nói, Diệp Viễn tuổi còn trẻ mà đã có địa vị và thủ đoạn cao như vậy, ít nhiều đều có chút kiêu ngạo khinh cuồng mới đúng.
Nhưng mà hắn từ trên người Diệp Viễn, hoàn toàn không nhìn thấy loại tâm tình này.
Có thì chỉ là sự thành thục ổn trọng, trí tuệ vững vàng.
Đoàn người chậm rãi đi, rất nhanh đã tới phủ đệ của Diệp Viễn ở nội thành.
Đột nhiên, một đám người từ hai bên đường phố hùng hổ đi ra, chặn cửa đến sít sao.
Có điều bên trong những người này, không có một ai là cường giả Thần Quân Cảnh, tất cả đều là những người trẻ tuổi ở Quy Khư Cảnh.
Tuổi tác, có lẽ không chênh mấy với Ninh Tư Ngữ.
Lâm Đông nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Tống Khải Dương, các ngươi muốn tạo phản sao?”
Một người trẻ tuổi tuấn tú cầm đầu, thực lực đã là nửa bước Thần Quân.
Tống Khải Dương không để ý, thản nhiên nói: “Lâm hộ pháp, chúng ta biết ngươi có trách nhiệm của ngươi. Nhưng mà, loại người này muốn trở thành trưởng lão Đan Tháp, Tống Khải Dương ta là người đầu tiên không phục! Các sư đệ, các ngươi có phục không?”
“Không phục!”
“Chúng ta không phục!”
“Nếu như một đan thần tam tinh cũng có thể làm trưởng lão, vậy Đan Tháp chúng ta chẳng phải thành trò cười sao?”
“Đúng đấy, ta cũng là đan thần tam tinh, vậy có phải là ta cũng có thể làm trưởng lão không?”
…
Một đám người líu ríu, làm dấy lên sự xúc động của quần chúng, thậm chí còn có người kích động tới mức mặt đỏ tới mang tai, hiển nhiên vô cùng không phục với Diệp Viễn.
Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, ngoại trừ mấy người sư đồ Hiên Vũ ra thì căn bản cũng không có ai nhìn thấy Diệp Viễn xuất thủ.
Cho nên muốn để những đan thần tam tinh này tin Diệp Viễn thật sự lợi hại thì đó là vô cùng khó khăn.
Chức vị trưởng lão, đều là một ít người Thần Quân Cảnh Hậu kỳ mới có quyền đảm đương.
Một tiểu tử đan thần tam tinh, dựa vào cái gì?
Lâm Đông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đám người này cũng quá trắng trợn, lại dám tới chất vấn một trưởng lão!
Loại chuyện như vậy, ở trong lịch sử Đan Tháp là chưa bao giờ phát sinh.
Ở đây còn có không dưới trăm người, đều là tinh anh thiên tài trẻ tuổi nhất trong Đan Tháp.
Có không ít người, cũng đều là nhóm đệ tử chấp sự của trưởng lão Đan Tháp.
Tống Khải Dương này, chính là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, cùng là người đứng đầu trong đệ tử tam tinh của Đan Tháp.
Thực lực của hắn, hầu như có thể nói là quét ngang những người cùng cấp.
Rất nhiều thần đan mà nhiều người bên ngoài nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn cũng có thể luyện chế thành công.
Ngay cả bình thường đại trưởng lão cũng hay tán thưởng, Tống Khải Dương so với đại trưởng lão lúc còn trẻ, không chỉ mạnh hơn gấp trăm lần!
Đối với đệ tử này, hắn là khá hài lòng.
Được đại trưởng lão cưng chiều, cũng nuôi ra một Tống Khải Dương có tính cách không coi ai ra gì.
Người bình thường, hắn sao có thể để vào trong mắt?
Bây giờ, hắn nghe nói một đan thần tam tinh thế mà lại trở thành trưởng lão Đan Tháp, khiến một gia hỏa tâm cao khí ngạo như hắn nào có thể để loại chuyện này dễ dàng xảy ra như vậy?
Đương nhiên, Tống Khải Dương cũng không phải người ngu, hắn biết, tùy tiện xông tới chỗ trưởng lão, đây chính là tội lớn.
Ván đã đóng thuyền, hắn không được phép làm càn.
Thế là, hắn lôi kéo một nhóm lớn đệ tử tam tinh, tới chặn cửa Diệp Viễn.
Cái gọi là nhiều người sẽ không bị trừng trị, những người đệ tử ở đây hôm nay, hậu thuẫn cũng tương đối cứng rắn.
Chắc là Diệp Viễn cũng không dám làm gì bọn họ.
“Các ngươi ầm ĩ đủ chưa?” Diệp Viễn thản nhiên nói.
...
Tống Khải Dương cười lạnh nói: “Diệp trưởng lão, ngươi muốn trở thành trưởng lão, thì phải lấy ra được bản lĩnh để chúng ta tín phục! Hôm nay, Tống Khải Dương ta đại biểu các đệ tử tam tinh tới khiêu chiến ngươi! Ngươi, có dám ứng chiến không?”
Tống Khải Dương hào khí vượt mây, một bộ dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Thốt ra lời này, ngay cả trong mắt Lâm Đông cũng đều lộ ra một tia thần sắc cảm thấy hứng thú.
Nói thật, phía trên phái hắn tới trở thành hộ pháp cho Diệp Viễn, hắn còn thật sự chưa biết Diệp Viễn lợi hại như thế nào.
Mà Tống Khải Dương không thể nghi ngờ chính là một nhân vật trụ cột trong đan thần tam tinh.
Lấy đá thử vàng, rõ ràng là vô cùng thích hợp.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Đông ý thức được sợ rằng chuyện hôm nay không có đơn giản như vậy.
Diệp Viễn thân là trưởng lão, đánh bại Tống Khải Dương cũng không là cái gì cả.
Nhưng nếu như thua vậy thì chính là thân bại danh liệt, thậm chí ngay cả nhị trưởng lão cũng phải chịu liên lụy.
Chuyện này, nhất định là phía sau có người giở trò!
Hắn không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn, muốn xem hắn xử lý như thế nào.
Ai ngờ, lúc này vừa đúng lúc Diệp Viễn nhìn qua hắn, thản nhiên nói: “Lâm hộ pháp, đá văng bọn họ ra cho ta, đừng ở chỗ này cản đường ta.”
Lời vừa nói ra, đám đệ tử mặt đều biến sắc.
Tống Khải Dương càng là cười lạnh nói: “Hóa ra, Diệp trưởng lão tân nhiệm bất quá cũng chỉ là cái gối thêu hoa, đến khiêu chiến của một đệ tử cấp ba cũng không dám nhận! Chuyện này, ta nhất định phải bẩm báo với Đan Tháp, nói Diệp trưởng lão tân nhiệm căn bản là thùng rỗng kêu to! Các sư đệ, các ngươi nói có đúng không?”
Ở trong ánh mắt của đám đệ tử, cách làm trốn tránh này của Diệp Viễn, hiển nhiên là chột dạ.
“Đúng vậy, một đan thần tam tinh, dựa vào cái gì để trở thành trưởng lão Đan Tháp?”
“Ngay cả khiêu chiến của chúng đệ tử cũng không dám nhận, hắn đây là chột dạ!”
“Gia hỏa này căn bản là một tên lừa gạt, lại còn công khai lên làm trưởng lão, Đan Tháp nhất định phải nghiêm trị không tha.”
…
Trong lòng Tống Khải Dương đắc ý, hắn tự thấy có thể thăm dò ra được thực hư của Diệp Viễn.
Người kia, nhất định là chột dạ!
Xem ra phân tích của Lộc chấp sự rất có đạo lý, Diệp Viễn này, bất quá chỉ là thứ nhị trưởng lão lấy ra để làm bình phong, tránh ánh mắt của người khác!
“Lâm hộ pháp, còn chờ cái gì? Lẽ nào… muốn ta tự mình động thủ sao?” Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Sắc mặt Lâm Đông có chút khó xử, dù sao, tiểu tử này cũng là đệ tử của đại trưởng lão!
Thấy Lâm Đông không dám ra tay, Tống Khải Dương càng là đắc ý nói: “Diệp trưởng lão của ta, ngươi có dám cùng ta đi đến hội trưởng lão đối chất không? Thực lực của ngươi, căn bản không xứng với chức vị trưởng lão này!”
“Vèo!”
Tống Khải Dương đang đắc ý, đột nhiên thấy hoa mặt, rồi trực tiếp bị ném bay ra ngoài.
“Diệp trưởng lão! Lâm hộ pháp!”
“Bái kiến Diệp trưởng lão! Bái kiến Lâm hộ pháp!”
Sau khi đi vào nội thành, thì có không ít người chủ động đi tới chào hỏi Diệp Viễn.
Nhưng mà Diệp Viễn nhìn ra được trong mắt bọn hắn là sự bất mãn và khinh thường,
Chào hỏi bọn họ, nhưng mà luôn cùng với Lâm Đông trò chuyện.
Hiển nhiên là ở trong mắt bọn họ, thậm chí Lâm Đông so với trưởng lão Diệp Viễn này càng thêm không dám đắc tội.
Chỉ là một đan thần tam tinh, một bức tường của nội thành sụp xuống đè chết mười người, thì bên trong cũng có đến ba bốn đan thần tam tinh.
Còn những người khác đều là võ giả Quy Khư Cảnh.
Cho nên lần bổ nhiệm không thể hiểu được này, khiến một vài người rất không phục.
Diệp Viễn vừa mới được bổ nhiệm, đã mang theo Lâm Đông trực tiếp đi báo thù, rất nhiều người thậm chí còn chưa từng thấy trưởng lão Đan Tháp tân nhiệm.
Có điều bọn họ thấy Lâm Đông bên người Diệp Viễn đều nhận ra, người trẻ tuổi không thể tưởng tượng được này, nhất định chính là Diệp Viễn.
“Diệp trưởng lão, đây…” Lâm Đông ở một bên cả người không được tự nhiên, lúng túng nói.
Diệp Viễn khoát khoát tay, cười nhạt nói: “Lâm hộ pháp không cần câu nệ, loại tình huống này ta đã sớm dự liệu được, sao lại giận lây sang ngươi? Biện pháp tốt nhất khiến cho người khác câm miệng, chính là dùng thực lực chinh phục hắn. Tức giận, loại tâm tình này, chỉ có thể khiến người khác coi thường ngươi hơn, mà không thể để cho người khác xem trọng ngươi.”
Miệng Lâm Đông há to, không ngờ được Diệp Viễn lại nói ra mấy câu như vậy.
Diệp trưởng lão này, thật sự chỉ mới có hơn trăm tuổi thôi sao?
Sao nói tới nói lui lại như ông cụ non, rồi lại rất có kiến giải vậy?
Theo lý mà nói, Diệp Viễn tuổi còn trẻ mà đã có địa vị và thủ đoạn cao như vậy, ít nhiều đều có chút kiêu ngạo khinh cuồng mới đúng.
Nhưng mà hắn từ trên người Diệp Viễn, hoàn toàn không nhìn thấy loại tâm tình này.
Có thì chỉ là sự thành thục ổn trọng, trí tuệ vững vàng.
Đoàn người chậm rãi đi, rất nhanh đã tới phủ đệ của Diệp Viễn ở nội thành.
Đột nhiên, một đám người từ hai bên đường phố hùng hổ đi ra, chặn cửa đến sít sao.
Có điều bên trong những người này, không có một ai là cường giả Thần Quân Cảnh, tất cả đều là những người trẻ tuổi ở Quy Khư Cảnh.
Tuổi tác, có lẽ không chênh mấy với Ninh Tư Ngữ.
Lâm Đông nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Tống Khải Dương, các ngươi muốn tạo phản sao?”
Một người trẻ tuổi tuấn tú cầm đầu, thực lực đã là nửa bước Thần Quân.
Tống Khải Dương không để ý, thản nhiên nói: “Lâm hộ pháp, chúng ta biết ngươi có trách nhiệm của ngươi. Nhưng mà, loại người này muốn trở thành trưởng lão Đan Tháp, Tống Khải Dương ta là người đầu tiên không phục! Các sư đệ, các ngươi có phục không?”
“Không phục!”
“Chúng ta không phục!”
“Nếu như một đan thần tam tinh cũng có thể làm trưởng lão, vậy Đan Tháp chúng ta chẳng phải thành trò cười sao?”
“Đúng đấy, ta cũng là đan thần tam tinh, vậy có phải là ta cũng có thể làm trưởng lão không?”
…
Một đám người líu ríu, làm dấy lên sự xúc động của quần chúng, thậm chí còn có người kích động tới mức mặt đỏ tới mang tai, hiển nhiên vô cùng không phục với Diệp Viễn.
Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, ngoại trừ mấy người sư đồ Hiên Vũ ra thì căn bản cũng không có ai nhìn thấy Diệp Viễn xuất thủ.
Cho nên muốn để những đan thần tam tinh này tin Diệp Viễn thật sự lợi hại thì đó là vô cùng khó khăn.
Chức vị trưởng lão, đều là một ít người Thần Quân Cảnh Hậu kỳ mới có quyền đảm đương.
Một tiểu tử đan thần tam tinh, dựa vào cái gì?
Lâm Đông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đám người này cũng quá trắng trợn, lại dám tới chất vấn một trưởng lão!
Loại chuyện như vậy, ở trong lịch sử Đan Tháp là chưa bao giờ phát sinh.
Ở đây còn có không dưới trăm người, đều là tinh anh thiên tài trẻ tuổi nhất trong Đan Tháp.
Có không ít người, cũng đều là nhóm đệ tử chấp sự của trưởng lão Đan Tháp.
Tống Khải Dương này, chính là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, cùng là người đứng đầu trong đệ tử tam tinh của Đan Tháp.
Thực lực của hắn, hầu như có thể nói là quét ngang những người cùng cấp.
Rất nhiều thần đan mà nhiều người bên ngoài nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn cũng có thể luyện chế thành công.
Ngay cả bình thường đại trưởng lão cũng hay tán thưởng, Tống Khải Dương so với đại trưởng lão lúc còn trẻ, không chỉ mạnh hơn gấp trăm lần!
Đối với đệ tử này, hắn là khá hài lòng.
Được đại trưởng lão cưng chiều, cũng nuôi ra một Tống Khải Dương có tính cách không coi ai ra gì.
Người bình thường, hắn sao có thể để vào trong mắt?
Bây giờ, hắn nghe nói một đan thần tam tinh thế mà lại trở thành trưởng lão Đan Tháp, khiến một gia hỏa tâm cao khí ngạo như hắn nào có thể để loại chuyện này dễ dàng xảy ra như vậy?
Đương nhiên, Tống Khải Dương cũng không phải người ngu, hắn biết, tùy tiện xông tới chỗ trưởng lão, đây chính là tội lớn.
Ván đã đóng thuyền, hắn không được phép làm càn.
Thế là, hắn lôi kéo một nhóm lớn đệ tử tam tinh, tới chặn cửa Diệp Viễn.
Cái gọi là nhiều người sẽ không bị trừng trị, những người đệ tử ở đây hôm nay, hậu thuẫn cũng tương đối cứng rắn.
Chắc là Diệp Viễn cũng không dám làm gì bọn họ.
“Các ngươi ầm ĩ đủ chưa?” Diệp Viễn thản nhiên nói.
...
Tống Khải Dương cười lạnh nói: “Diệp trưởng lão, ngươi muốn trở thành trưởng lão, thì phải lấy ra được bản lĩnh để chúng ta tín phục! Hôm nay, Tống Khải Dương ta đại biểu các đệ tử tam tinh tới khiêu chiến ngươi! Ngươi, có dám ứng chiến không?”
Tống Khải Dương hào khí vượt mây, một bộ dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Thốt ra lời này, ngay cả trong mắt Lâm Đông cũng đều lộ ra một tia thần sắc cảm thấy hứng thú.
Nói thật, phía trên phái hắn tới trở thành hộ pháp cho Diệp Viễn, hắn còn thật sự chưa biết Diệp Viễn lợi hại như thế nào.
Mà Tống Khải Dương không thể nghi ngờ chính là một nhân vật trụ cột trong đan thần tam tinh.
Lấy đá thử vàng, rõ ràng là vô cùng thích hợp.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Đông ý thức được sợ rằng chuyện hôm nay không có đơn giản như vậy.
Diệp Viễn thân là trưởng lão, đánh bại Tống Khải Dương cũng không là cái gì cả.
Nhưng nếu như thua vậy thì chính là thân bại danh liệt, thậm chí ngay cả nhị trưởng lão cũng phải chịu liên lụy.
Chuyện này, nhất định là phía sau có người giở trò!
Hắn không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn, muốn xem hắn xử lý như thế nào.
Ai ngờ, lúc này vừa đúng lúc Diệp Viễn nhìn qua hắn, thản nhiên nói: “Lâm hộ pháp, đá văng bọn họ ra cho ta, đừng ở chỗ này cản đường ta.”
Lời vừa nói ra, đám đệ tử mặt đều biến sắc.
Tống Khải Dương càng là cười lạnh nói: “Hóa ra, Diệp trưởng lão tân nhiệm bất quá cũng chỉ là cái gối thêu hoa, đến khiêu chiến của một đệ tử cấp ba cũng không dám nhận! Chuyện này, ta nhất định phải bẩm báo với Đan Tháp, nói Diệp trưởng lão tân nhiệm căn bản là thùng rỗng kêu to! Các sư đệ, các ngươi nói có đúng không?”
Ở trong ánh mắt của đám đệ tử, cách làm trốn tránh này của Diệp Viễn, hiển nhiên là chột dạ.
“Đúng vậy, một đan thần tam tinh, dựa vào cái gì để trở thành trưởng lão Đan Tháp?”
“Ngay cả khiêu chiến của chúng đệ tử cũng không dám nhận, hắn đây là chột dạ!”
“Gia hỏa này căn bản là một tên lừa gạt, lại còn công khai lên làm trưởng lão, Đan Tháp nhất định phải nghiêm trị không tha.”
…
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!