“Mấy người các ngươi, bất quá cũng chỉ là mấy con kiến hôi sống dưới cánh chim của Diệp Viễn! Không có Diệp Viễn, các ngươi cũng không là cái gì cả!”
Từng chữ của Chu Vi đâm thẳng vào tim gan, đâm mạnh vào lòng tự trọng của mấy người.
Đặc biệt là Bạch Quang, lửa giận “vụt” lên tới đỉnh đầu.
“Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục, bất luận thế nào tiểu gia ta hôm nay liều mạng với ngươi!”
Thân hình Bạch Quang lóe lên, hóa thành thân một mãnh hổ, lao về phía Chu Vi.
Khóe miệng Chu Vi nhếch lên một nụ cười khó phát hiện, đột nhiên đánh ra một chưởng.
Bạch Quang chỉ cảm thấy một cỗ cường đại khiến cho người ta tuyệt vọng, sức mạnh từ bốn phía bao vây hắn lại.
“Phụt!”
Bạch Quang phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy các khớp xương trên người đều vỡ vụn.
Nguyệt Mộng Ly biến sắc, vội vàng đỡ lấy hắn.
Nhưng mà lực đạo to lớn, trực tiếp đánh nàng bay ra ngoài.
Cường giả Thần Quân Cảnh, quá mạnh mẽ!
Chu Vi lạnh lùng nhìn một màn này, thản nhiên nói: “Nhìn thấy chưa? Ngay cả một chưởng của ta cũng không đỡ được, ngươi còn dám nói, các ngươi không phải kiến hôi? Nếu như không phải bởi vì các ngươi ở nơi này, các ngươi bây giờ đã là người chết rồi. Có điều… các ngươi cũng không ở đây được quá lâu đâu.”
Nguyệt Mộng Ly nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Ngươi đối với chúng ta như vậy, không sợ nhị trưởng lão biết sao?”
Chu Vi cười to nói: “Nhị trưởng lão bây giờ đang bế quan, mấy đệ tử có quan hệ tốt với Diệp Viễn của hắn, bây giờ cũng đều đang bận. Chờ lúc các ngươi bị đuổi ra khỏi nội thành, chết ở bên ngoài, ngươi cho rằng nhị trưởng lão sẽ vì một người chết mà giết một hộ pháp sao?”
Nguyệt Mộng Ly biến sắc, lạnh lùng nói: “Xem ra, cuối cùng bên đại trưởng lão đã không kìm chế được rồi!”
Chu Vi cười nói: “Cho nên, muốn sống thì bỏ Thần Nguyên Thạch ra! Bây giờ, các ngươi giao hết Thần Nguyên Thạch ra đây! Các ngươi tổng cộng năm người, dựa theo quy định, phải giao nộp 250 vạn Thần Nguyên Thạch.”
Bạch Quang cắn răng muốn đứng lên, nhưng mà hắn căn bản không làm được.
Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly u lãnh, nhìn Chu Vi nói: “Chúng ta giao!”
Nói rồi, Nguyệt Mộng Ly lấy một cái nhẫn trữ vật ra, ném cho Chu Vi.
Long Chiến ở một bên cắn răng nói: “Ly Nhi cô nương, ta… hôm nay ta sẽ ra khỏi thành, các ngươi không cần vì ta mà giao ra nhiều Thần Nguyên Thạch như vậy!”
Nguyệt Mộng Ly nói: “Đứng lại! Bây giờ ngươi ra khỏi thành, ngươi cho rằng có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?”
Long Chiến không khỏi cứng lại, cắn răng nói: “Long Chiến bất quá cũng chỉ là một cái mạng ti tiện, là đại nhân cho ta cơ hội sống lại! Hôm nay, ta đem cái mạng này trả lại cho đại nhân?”
Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly kiên định nói: “Chúng ta cùng đi, muốn đi đương nhiên phải cùng đi! Lời như vậy, về sau đừng nên nói nữa.”
Chu Vi nhìn đám người kia, vẻ mặt suy nghĩ nói: “Xem ra, trong lòng các ngươi vẫn còn ôm tia hy vọng! Đi vào không gian truyền thừa, ta còn chưa từng nghe nói có ai còn sống trở về. Các ngươi, chết tâm, bỏ cái ý niệm này đi! Ha ha ha…”
Chu Vi cười to rồi rời đi, mọi người tức đến xanh nét cả mặt.
Nhưng mà đúng như Chu Vi nói, rời khỏi Diệp Viễn, bọn họ thật sự không thể nào chống lại được những cường giả Thần Quân Cảnh này!
Nhưng mà lúc Diệp Viễn sắp đi, đã để lại cho bọn họ hơn trăm triệu Thần Nguyên Thạch.
Nhưng mà một trăm năm qua, tu luyện của năm người cũng hao tổn không ít.
Vốn dĩ bọn họ họ có nhị trưởng lão trợ giúp, mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Nhưng mà mấy năm nay bọn họ bị Chu Vi bóc lột, trên tay bây giờ cũng chỉ còn lại bốn năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch.
Hôm nay, đã mất đi hơn phân nửa.
Lần sau Chu Vi trở lại, bọn họ thật sự là không chống đỡ được nữa.
…
Vốn tưởng rằng một năm sau Chu Vi mới quay trở lại, ai biết được mới qua mấy ngày, hắn lại tới!
“Chu Vi, ngươi muốn chúng ta nộp thuế, chúng ta đã nộp, ngươi còn muốn thế nào?” Tính khí Ly Nhi tốt, cũng không thể nào nhịn được mà muốn bạo phát.
Chu Vi cười nói: “Ai bảo với các ngươi, thuế của hoàng thành Thiên Ưng chỉ có một loại! Lần trước thu là thuế người, mà lần này thu là thuế linh khí! Linh khí nội thành, gấp mười lần so với ngoại thành, các ngươi ở chỗ này, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp mấy lần so với người ở bên ngoài, chẳng lẽ không phải nộp chút thuế nào sao?”
Ly Nhi biến sắc nói: “Lần này phải nộp bao nhiêu?”
Chu Vi cười nói: “Không nhiều không nhiều, hai trăm vạn là đủ!”
“Hai trăm vạn! Sao ngươi không đi cướp đi!” Ly Nhi tức giận nói.
Chu Vi thản nhiên nói: “Đây đều là quy định của phủ thành chủ, nếu như không giao ra được, vậy xin lỗi, các ngươi phải dọn ra khỏi nội thành.”
Sắc mặt Nguyệt Mộng Ly âm tình bất định, trên người nàng thật sự không có nhiều Thần Nguyên Thạch như vậy.
Nàng hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Được, chúng ta dọn ra ngoài!”
“Không được! Đại tẩu, tẩu ở lại, chúng ta đi!” Bạch Quang nói.
“Ly Nhi tỷ tỷ, tỷ không thể đi!” Lục Nhi cũng nói.
Ly Nhi nói: “Các ngươi không cần nói nữa, tâm ý ta đã quyết! Mọi người thu dọn một chút, bây giờ chúng ta sẽ rời đi!”
Vẻ mặt Chu Vi đắc ý nói: “Ha ha, vậy là đúng rồi. Dạng kiến hôi các ngươi, chỉ xứng ở ngoại thành hoặc là vương thành. Trong nội thành tấc đất tấc vàng, các ngươi ở nơi này chính là lãng phí.
Đối mặt với sự châm chọc của Chu Vi, mấy người cố nhịn xuống.
Thu dọn một hồi, mấy người đang muốn đi ra ngoài bỗng nhiên ở bên Võ Tháp có một cỗ khí thế tuyệt cường phóng thẳng lên cao.
Toàn bộ linh khí hoàng thành, điên cuồng tụ về phía Võ Tháp.
Lúc này, linh khí ở vị trí mấy người đó, giống như là bị máy bơm nước rút sạch, linh khí ở các hướng, điên cuồng dâng tới đó.
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy, có người đột phá?” Bạch Quang kinh ngạc nói.
“Người nào đột phá mà lại có thể tạo thành uy thế đáng sợ như thế?” Long Chiến cũng là lộ ra vẻ kinh sợ.
Sắc mặt Chu Vi cũng hơi đổi, có điều hừ lạnh nói: “Ai đột phá cũng không liên quan tới các ngươi! Lẽ nào, còn có thể là Diệp Viễn đột phá? Ha ha, thanh thế bậc này, cho dù là cường giả Thần Quân Cảnh so ra cũng kém hơn vài phần. Mau cút đi, chỗ này không phải là chỗ các ngươi ở!”
Giờ khắc này, toàn bộ hoàng thành đều bị kinh động.
Đột phá này, giống như cái máy bơm nước lớn, điên cuồng cướp đoạt linh khí ở bốn phương tám hướng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ có trưởng lão nào đột phá?”
“Thanh thế bậc này, chính là Thần Quân tầng bốn, tầng năm cũng không bằng?”
“Rốt cuộc là người nào đang đột phá, đây cũng quá điên cuồng rồi? Nhiều linh khí như vậy vào trong cơ thể, cường giả Thần Quân Cảnh cũng phải nổ tung!”
…
Vô số võ giả đi về phía Võ Tháp, muốn xem xem rốt cuộc là người nào mà đột phá lại tạo thành thanh thế đáng sợ như vậy.
“Các ngươi còn không đi, chẳng lẽ còn muốn bản hộ pháp tự mình tiễn các ngươi đi ra ngoài?” Thấy Nguyệt Mộng Ly chậm chạp không đi, Chu Vi nhướng mày, trầm giọng nói.
Nguyệt Mộng Ly vẫn không nhúc nhích như trước, nàng đột nhiên mở miệng nói: “Là Viễn ca! Là Viễn ca đang đột phá! Chàng trở về rồi!”
Chu Vi biến sắc, nổi giận nói: “Nói bậy cái gì vậy? Diệp Viễn đã chết ở không gian truyền thừa, sao có thể đang đột phá? Huống hồ thanh thế như này, là một võ giả Quy Khư Cảnh đang đột phá sao?”
Nguyệt Mộng Ly liếc mắt xoay người nhìn Chu Vi, thản nhiên nói: “Chu Vi nếu quả thật là Viễn ca trở về, ngươi còn dám đuổi chúng ta ra ngoài, ngươi chắc là biết được kết cục của mình!”
Chu Vi biến sắc, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Mấy người các ngươi, bất quá cũng chỉ là mấy con kiến hôi sống dưới cánh chim của Diệp Viễn! Không có Diệp Viễn, các ngươi cũng không là cái gì cả!”
Từng chữ của Chu Vi đâm thẳng vào tim gan, đâm mạnh vào lòng tự trọng của mấy người.
Đặc biệt là Bạch Quang, lửa giận “vụt” lên tới đỉnh đầu.
“Kẻ sĩ có thể chết không thể nhục, bất luận thế nào tiểu gia ta hôm nay liều mạng với ngươi!”
Thân hình Bạch Quang lóe lên, hóa thành thân một mãnh hổ, lao về phía Chu Vi.
Khóe miệng Chu Vi nhếch lên một nụ cười khó phát hiện, đột nhiên đánh ra một chưởng.
Bạch Quang chỉ cảm thấy một cỗ cường đại khiến cho người ta tuyệt vọng, sức mạnh từ bốn phía bao vây hắn lại.
“Phụt!”
Bạch Quang phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy các khớp xương trên người đều vỡ vụn.
Nguyệt Mộng Ly biến sắc, vội vàng đỡ lấy hắn.
Nhưng mà lực đạo to lớn, trực tiếp đánh nàng bay ra ngoài.
Cường giả Thần Quân Cảnh, quá mạnh mẽ!
Chu Vi lạnh lùng nhìn một màn này, thản nhiên nói: “Nhìn thấy chưa? Ngay cả một chưởng của ta cũng không đỡ được, ngươi còn dám nói, các ngươi không phải kiến hôi? Nếu như không phải bởi vì các ngươi ở nơi này, các ngươi bây giờ đã là người chết rồi. Có điều… các ngươi cũng không ở đây được quá lâu đâu.”
Nguyệt Mộng Ly nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Ngươi đối với chúng ta như vậy, không sợ nhị trưởng lão biết sao?”
Chu Vi cười to nói: “Nhị trưởng lão bây giờ đang bế quan, mấy đệ tử có quan hệ tốt với Diệp Viễn của hắn, bây giờ cũng đều đang bận. Chờ lúc các ngươi bị đuổi ra khỏi nội thành, chết ở bên ngoài, ngươi cho rằng nhị trưởng lão sẽ vì một người chết mà giết một hộ pháp sao?”
Nguyệt Mộng Ly biến sắc, lạnh lùng nói: “Xem ra, cuối cùng bên đại trưởng lão đã không kìm chế được rồi!”
Chu Vi cười nói: “Cho nên, muốn sống thì bỏ Thần Nguyên Thạch ra! Bây giờ, các ngươi giao hết Thần Nguyên Thạch ra đây! Các ngươi tổng cộng năm người, dựa theo quy định, phải giao nộp 250 vạn Thần Nguyên Thạch.”
Bạch Quang cắn răng muốn đứng lên, nhưng mà hắn căn bản không làm được.
Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly u lãnh, nhìn Chu Vi nói: “Chúng ta giao!”
Nói rồi, Nguyệt Mộng Ly lấy một cái nhẫn trữ vật ra, ném cho Chu Vi.
Long Chiến ở một bên cắn răng nói: “Ly Nhi cô nương, ta… hôm nay ta sẽ ra khỏi thành, các ngươi không cần vì ta mà giao ra nhiều Thần Nguyên Thạch như vậy!”
Nguyệt Mộng Ly nói: “Đứng lại! Bây giờ ngươi ra khỏi thành, ngươi cho rằng có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?”
Long Chiến không khỏi cứng lại, cắn răng nói: “Long Chiến bất quá cũng chỉ là một cái mạng ti tiện, là đại nhân cho ta cơ hội sống lại! Hôm nay, ta đem cái mạng này trả lại cho đại nhân?”
Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly kiên định nói: “Chúng ta cùng đi, muốn đi đương nhiên phải cùng đi! Lời như vậy, về sau đừng nên nói nữa.”
Chu Vi nhìn đám người kia, vẻ mặt suy nghĩ nói: “Xem ra, trong lòng các ngươi vẫn còn ôm tia hy vọng! Đi vào không gian truyền thừa, ta còn chưa từng nghe nói có ai còn sống trở về. Các ngươi, chết tâm, bỏ cái ý niệm này đi! Ha ha ha…”
Chu Vi cười to rồi rời đi, mọi người tức đến xanh nét cả mặt.
Nhưng mà đúng như Chu Vi nói, rời khỏi Diệp Viễn, bọn họ thật sự không thể nào chống lại được những cường giả Thần Quân Cảnh này!
Nhưng mà lúc Diệp Viễn sắp đi, đã để lại cho bọn họ hơn trăm triệu Thần Nguyên Thạch.
Nhưng mà một trăm năm qua, tu luyện của năm người cũng hao tổn không ít.
Vốn dĩ bọn họ họ có nhị trưởng lão trợ giúp, mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Nhưng mà mấy năm nay bọn họ bị Chu Vi bóc lột, trên tay bây giờ cũng chỉ còn lại bốn năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch.
Hôm nay, đã mất đi hơn phân nửa.
Lần sau Chu Vi trở lại, bọn họ thật sự là không chống đỡ được nữa.
…
Vốn tưởng rằng một năm sau Chu Vi mới quay trở lại, ai biết được mới qua mấy ngày, hắn lại tới!
“Chu Vi, ngươi muốn chúng ta nộp thuế, chúng ta đã nộp, ngươi còn muốn thế nào?” Tính khí Ly Nhi tốt, cũng không thể nào nhịn được mà muốn bạo phát.
Chu Vi cười nói: “Ai bảo với các ngươi, thuế của hoàng thành Thiên Ưng chỉ có một loại! Lần trước thu là thuế người, mà lần này thu là thuế linh khí! Linh khí nội thành, gấp mười lần so với ngoại thành, các ngươi ở chỗ này, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp mấy lần so với người ở bên ngoài, chẳng lẽ không phải nộp chút thuế nào sao?”
Ly Nhi biến sắc nói: “Lần này phải nộp bao nhiêu?”
Chu Vi cười nói: “Không nhiều không nhiều, hai trăm vạn là đủ!”
“Hai trăm vạn! Sao ngươi không đi cướp đi!” Ly Nhi tức giận nói.
Chu Vi thản nhiên nói: “Đây đều là quy định của phủ thành chủ, nếu như không giao ra được, vậy xin lỗi, các ngươi phải dọn ra khỏi nội thành.”
Sắc mặt Nguyệt Mộng Ly âm tình bất định, trên người nàng thật sự không có nhiều Thần Nguyên Thạch như vậy.
Nàng hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Được, chúng ta dọn ra ngoài!”
“Không được! Đại tẩu, tẩu ở lại, chúng ta đi!” Bạch Quang nói.
“Ly Nhi tỷ tỷ, tỷ không thể đi!” Lục Nhi cũng nói.
Ly Nhi nói: “Các ngươi không cần nói nữa, tâm ý ta đã quyết! Mọi người thu dọn một chút, bây giờ chúng ta sẽ rời đi!”
Vẻ mặt Chu Vi đắc ý nói: “Ha ha, vậy là đúng rồi. Dạng kiến hôi các ngươi, chỉ xứng ở ngoại thành hoặc là vương thành. Trong nội thành tấc đất tấc vàng, các ngươi ở nơi này chính là lãng phí.
Đối mặt với sự châm chọc của Chu Vi, mấy người cố nhịn xuống.
Thu dọn một hồi, mấy người đang muốn đi ra ngoài bỗng nhiên ở bên Võ Tháp có một cỗ khí thế tuyệt cường phóng thẳng lên cao.
Toàn bộ linh khí hoàng thành, điên cuồng tụ về phía Võ Tháp.
Lúc này, linh khí ở vị trí mấy người đó, giống như là bị máy bơm nước rút sạch, linh khí ở các hướng, điên cuồng dâng tới đó.
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy, có người đột phá?” Bạch Quang kinh ngạc nói.
“Người nào đột phá mà lại có thể tạo thành uy thế đáng sợ như thế?” Long Chiến cũng là lộ ra vẻ kinh sợ.
Sắc mặt Chu Vi cũng hơi đổi, có điều hừ lạnh nói: “Ai đột phá cũng không liên quan tới các ngươi! Lẽ nào, còn có thể là Diệp Viễn đột phá? Ha ha, thanh thế bậc này, cho dù là cường giả Thần Quân Cảnh so ra cũng kém hơn vài phần. Mau cút đi, chỗ này không phải là chỗ các ngươi ở!”
Giờ khắc này, toàn bộ hoàng thành đều bị kinh động.
Đột phá này, giống như cái máy bơm nước lớn, điên cuồng cướp đoạt linh khí ở bốn phương tám hướng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ có trưởng lão nào đột phá?”
“Thanh thế bậc này, chính là Thần Quân tầng bốn, tầng năm cũng không bằng?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!