Thật ra Vô Trần cũng không biết con đường này chưa được thông, hắn chỉ biết đây là một con đường trước đây chưa từng có.
Diệp Viễn có thể có được thành tựu bây giờ ở Thông Thiên Giới, ở mức độ nào đó có liên quan rất lớn đến bộ công pháp này.
Hắn hiểu Diệp Viễn, bây giờ từ bỏ con đường này, đối với Diệp Viễn mà nói là hậu quả không thể chịu đựng được.
Nếu đã như thế vậy thì con đường này cứ tiếp tục đi tiếp là được rồi.
Dù là đụng đến đầu rơi máu chảy, cũng còn tốt hơn là cuối cùng chỉ có tinh thần chán nản.
Mê mang trong mắt Diệp Viễn đột nhiên quét sạch, thay vào đó là vẻ kiên định.
Hắn bình tĩnh lại, trở về Tiểu Thông Thiên Sơn, bắt đầu ngộ đạo.
Nhưng mà, cái này không mang đến cho hắn vận may, đảo mắt lại là mười năm nữa, công pháp tầng thứ tư vẫn không có tiến triển nào như trước.
“Xem ra, bế quan không thì không được, ta phải đi ra ngoài đi dạo một chút, xem xem có thể tìm ra được cơ hội đột phá nào hay không.” Diệp Viễn than thở.
“Ừm, đi ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt. Ngươi thôi diễn quả thật khiến người khác khó có thể tin, tiếp tục như vậy nữa, đối với tu luyện của ngươi cũng không có chỗ tốt.” Vô Trần đồng ý nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đây đúng thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nếu như cảnh giới tiếp theo không phải Thần Quân Cảnh, vậy thì rốt cuộc là cái gì? Con đường này, thật sự thông sao?”
Hơn hai mươi năm, Diệp Viễn trải qua không biết bao nhiêu lần thôi diễn, nhưng mà kết quả cuối cùng đều khác nhau một trời một vực với việc thành thục hệ thống tu luyện.
Trước đây, Diệp Viễn chưa bao giờ nghĩ tới, “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” sẽ đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Giống như là đã đi vào ngõ cụt.
Bây giờ, hệ thống tu luyện của Thông Thiên Giới hắn đã thành thục đến không thể thành thục hơn được nữa.
Sau Quy Khư Thần Cảnh, chính là mở ra thế giới trong cơ thể, diễn hóa sức mạnh thế giới sử dụng cho mình, từ đó nhận được sức mạnh cường đại không ai sánh bằng.
Nhưng mà bất luận Diệp Viễn thôi diễn thế nào, dường như là đi trái ngược lại với cảnh giới này.
Vô Trần cười nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả! Ra ngoài xem một chút, nói không chừng, một ngày kia, ngươi sẽ thông suốt.”
Diệp Viễn gật đầu, không do dự nữa, trực tiếp xuất quan.
Diệp Viễn vừa xuất quan, Ninh Thiên Bình đã vô cùng lo lắng tìm tới.
“Diệp trưởng lão, cuối cùng ngài cũng đã xuất quan rồi! Trong hoàng thành bây giờ, đều đã loạn thành một mảnh rồi.” Ninh Thiên Bình vội la lên.
Diệp Viễn có chút bất ngờ nói: “Sao vậy, lẽ nào còn có người muốn đập hoàng thành Thiên Ưng này hay sao?”
Mặc dù ở trong không gian Trấn Giới Bi đã qua hơn hai mươi năm, nhưng mà ở thế giới bên ngoài bất qua mới hơn hai năm.
Đó cũng không phải thời gian dài, hẳn là không nên xuất hiện biến cố gì mới đúng.
Ninh Thiên Bình nói: “Không phải đập, có điều cũng gần như thế! Mặt mũi hoàng thành Thiên Ưng chúng ta, đã mất hết rồi.”
Nghe Ninh Thiên Bình miêu tả, Diệp Viễn mới biết là có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra thời gian trước, đại trưởng lão của hoàng thành Giang Vĩnh đưa theo mấy đệ tử, đến hoàng thành Thiên Ưng, nói là có chuyện quan trọng thương lượng.
Cái này cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng mà đám người này của bọn họ có một người được gọi là đệ tử thiên tài tên Cổ Hàn, vừa đến hoàng thành Thiên Ưng đã đi xung quanh khiêu chiến đệ tử Đan Tháp và Võ Tháp.
Khoan hãy nói, Cổ Hàn này thực sự là thiên tài vạn năm có một.
Một tháng này, hắn hầu như khiêu chiến hết đệ tử trẻ tuổi nổi danh của Đan Tháp và Võ Tháp mà không một lần bại!
Cổ Hàn này bất quá mới là nửa bước Thần Quân, nhưng mà trong võ giả cùng cảnh giới, căn bản không có một ai là đối thủ của hắn.
Đáng sợ nhất là, Cổ Hàn này đan võ song tuyệt, chẳng những thiên phú võ đạo cực cao mà ở đan đạo cũng là ngạo thị quần hùng.
Ninh Tư Ngữ tức không nhịn được, đi tìm Cổ Hàn khiêu chiến, kết quả cũng là thua trận.
Sau khi Tống Khải Dương đột phá Thần Quân Cảnh, trở thành đan thần tứ tinh thì Ninh Tư Ngữ gần như là người đứng đầu trong đệ tử đan thần tam tinh.
Đến nàng còn thua dưới tay Cổ Hàn, mặt mũi của hoàng thành Thiên Ưng đặt ở chỗ nào?
Mấu chốt là, Cổ Hàn người ta một mình đã chọn hết một lượt cao thủ của Đan Tháp và Võ Tháp rồi!
Cho nên Ninh Thiên Bình mới nói, hoàng thành đã bị người ta đập rồi.
Nói đến đây, Ninh Thiên Bình tức giận nói: “Chỉ hận ta đột phá quá sớm, nếu không ta nhất định sẽ giáo huấn tiểu tử kia một trận! Diệp trưởng lão, ngài không biết tiểu tử kia có bao nhiêu ngông cuồng đâu!”
Khi Diệp Viễn nghe được, đến Ninh Tư Ngữ còn thua dưới tay Cổ Hàn, không khỏi kinh ngạc.
Thực lực đan đạo bây giờ của Ninh Tư Ngữ, trong lòng hắn biết rõ.
Không phải nói nàng đã vô địch ở trong đan thần tam tinh, mà giờ đan thần tam tinh có thể thắng được nàng thật ra rất ít.
Phải biết là, đến Tống Khải Dương cũng thua ở trong tay nàng.
Mặc dù thực lực của Tống Khải Dương ở trước mặt Diệp Viễn là không đáng nhắc tới, nhưng mà thực lực của hắn cũng rất mạnh, điểm này là không thể nghi ngờ.
Càng đáng sợ hơn là, tiểu tử này đan võ song tuyệt, chẳng những đan đạo cường đại, mà thực lực võ đạo cũng là trấn áp quần hùng, đệ tử Quy Khư Cảnh đứng đầu ở hoàng thành Thiên Ưng cũng bị hắn đánh bại.
Có điều, nghe xong, Diệp Viễn có chút kỳ quái nói: “Nếu như hắn đã đánh bại tất cả người trẻ tuổi ở hoàng thành Thiên Ưng, vậy thì chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao? Ngươi gấp gáp như vậy làm cái gì?”
Ninh Thiên Bình buồn bực nói: “Nào có dễ dàng kết thúc như vậy? Bây giờ tiểu tử kia đang khiêu chiến Tống Khải Dương đó! Ở võ đạo hắn không thể nào chiến đấu vượt cấp, nhưng cũng không ngăn cản được hắn vượt cấp đánh bại đan thần tứ tinh!”
Bây giờ đã qua một trăm năm, dựa vào thiên phú của Tống Khải Dương, đột phá Thần Quân Cảnh, đương nhiên không phải việc khó.
Bây giờ, hắn đã là đan thần tứ tinh, hộ pháp hạ đẳng của Đan Tháp.
Dựa vào thực lực của hắn, ở trong đan thần tứ tinh sơ cấp, coi như là đã rất lợi hại.
Đánh bại hắn, chẳng khác nào đánh vào mặt hộ pháp tứ tinh của Đan Tháp.
Diệp Viễn nghe vậy bật cười nói: “Tiểu tử này, đủ ác!”
Thi đấu đan đạo và võ đạo chính xác là không giống nhau.
Thi đấu võ đạo, Quy Khư Cảnh căn bản là không thể nào đối kháng được với Thần Quân Cảnh.
Nhưng mà đan đạo thì khác, cho dù là đan thần tứ tinh, cũng không thể nào luyện chế được tất cả thần đan tam tinh.
Cho dù luyện chế được, thì phẩm cấp luyện chế ra cũng không dễ nói.
Ninh Thiên Bình tức giận nói: “Còn không phải sao? Ngài không biết đâu, bây giờ võ giả trong thành đều nói Đan Tháp và Võ Tháp chúng ta thực sự mà mất mặt đến mức mặt mũi đều ném xuống hố rồi.”
Diệp Viễn vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Đưa ta đi xem một chút.”
…
Trên quảng trường Đan Tháp, Tống Khải Dương đầu đầy mồ hôi, trong lòng sớm đã ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông Cổ Hàn một lần.
Tiểu tử này quá hèn hạ, thế mà lại chọn một đan dược có độ khó lớn như vậy.
Bây giờ hắn luyện chế, cảm thấy phải dốc gấp đôi sức lực, mà lúc nào cũng có thể thất bại.
Sau khi đột phá đến đan thần tứ tinh, sự lý giải đối với đan đạo sẽ theo cảnh giới tăng lên mà càng thêm khắc sâu.
Cho nên khi luyện chế thần đan cấp ba, đúng thật là chiếm ưu thế.
Nhưng mà mặc dù như thế, hắn vẫn là vô cùng cật lực.
Đan dược bọn họ luyện chế tên là Minh Tâm Tiên Vân Đan, ở thần đan cấp ba là loại có độ khó cực cao.
Độ khó luyện chế đan dược cũng không dễ phân cấp chuẩn xác, bởi vì độ khó luyện chế của mỗi một loại đan dược, đều là không giống nhau.
Nếu như bắt buộc phải phân cấp bậc, dựa theo từ cấp một đến cấp chín mà phân chia thì loại như Liệt Phong Thiên Thạch Đan, Xích Lôi Thiên Linh Đan thuộc về cấp năm, mà Minh Tâm Tiên Vân Đan gần như thuộc về cấp sáu.
Còn loại Hạo Nhật Càn Khôn Đan, phải thuộc về đỉnh phong cấp chín!
Sau khi Tống Khải Dương đột phá đan thần tứ tinh, cũng miễn cưỡng có thể luyện chế thần đan cấp ba có độ khó luyện chế thuộc cấp sáu.
Cho nên bây giờ hắn luyện chế là vô cùng miễn cưỡng.
Thật ra Vô Trần cũng không biết con đường này chưa được thông, hắn chỉ biết đây là một con đường trước đây chưa từng có.
Diệp Viễn có thể có được thành tựu bây giờ ở Thông Thiên Giới, ở mức độ nào đó có liên quan rất lớn đến bộ công pháp này.
Hắn hiểu Diệp Viễn, bây giờ từ bỏ con đường này, đối với Diệp Viễn mà nói là hậu quả không thể chịu đựng được.
Nếu đã như thế vậy thì con đường này cứ tiếp tục đi tiếp là được rồi.
Dù là đụng đến đầu rơi máu chảy, cũng còn tốt hơn là cuối cùng chỉ có tinh thần chán nản.
Mê mang trong mắt Diệp Viễn đột nhiên quét sạch, thay vào đó là vẻ kiên định.
Hắn bình tĩnh lại, trở về Tiểu Thông Thiên Sơn, bắt đầu ngộ đạo.
Nhưng mà, cái này không mang đến cho hắn vận may, đảo mắt lại là mười năm nữa, công pháp tầng thứ tư vẫn không có tiến triển nào như trước.
“Xem ra, bế quan không thì không được, ta phải đi ra ngoài đi dạo một chút, xem xem có thể tìm ra được cơ hội đột phá nào hay không.” Diệp Viễn than thở.
“Ừm, đi ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt. Ngươi thôi diễn quả thật khiến người khác khó có thể tin, tiếp tục như vậy nữa, đối với tu luyện của ngươi cũng không có chỗ tốt.” Vô Trần đồng ý nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đây đúng thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nếu như cảnh giới tiếp theo không phải Thần Quân Cảnh, vậy thì rốt cuộc là cái gì? Con đường này, thật sự thông sao?”
Hơn hai mươi năm, Diệp Viễn trải qua không biết bao nhiêu lần thôi diễn, nhưng mà kết quả cuối cùng đều khác nhau một trời một vực với việc thành thục hệ thống tu luyện.
Trước đây, Diệp Viễn chưa bao giờ nghĩ tới, “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” sẽ đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Giống như là đã đi vào ngõ cụt.
Bây giờ, hệ thống tu luyện của Thông Thiên Giới hắn đã thành thục đến không thể thành thục hơn được nữa.
Sau Quy Khư Thần Cảnh, chính là mở ra thế giới trong cơ thể, diễn hóa sức mạnh thế giới sử dụng cho mình, từ đó nhận được sức mạnh cường đại không ai sánh bằng.
Nhưng mà bất luận Diệp Viễn thôi diễn thế nào, dường như là đi trái ngược lại với cảnh giới này.
Vô Trần cười nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả! Ra ngoài xem một chút, nói không chừng, một ngày kia, ngươi sẽ thông suốt.”
Diệp Viễn gật đầu, không do dự nữa, trực tiếp xuất quan.
Diệp Viễn vừa xuất quan, Ninh Thiên Bình đã vô cùng lo lắng tìm tới.
“Diệp trưởng lão, cuối cùng ngài cũng đã xuất quan rồi! Trong hoàng thành bây giờ, đều đã loạn thành một mảnh rồi.” Ninh Thiên Bình vội la lên.
Diệp Viễn có chút bất ngờ nói: “Sao vậy, lẽ nào còn có người muốn đập hoàng thành Thiên Ưng này hay sao?”
Mặc dù ở trong không gian Trấn Giới Bi đã qua hơn hai mươi năm, nhưng mà ở thế giới bên ngoài bất qua mới hơn hai năm.
Đó cũng không phải thời gian dài, hẳn là không nên xuất hiện biến cố gì mới đúng.
Ninh Thiên Bình nói: “Không phải đập, có điều cũng gần như thế! Mặt mũi hoàng thành Thiên Ưng chúng ta, đã mất hết rồi.”
Nghe Ninh Thiên Bình miêu tả, Diệp Viễn mới biết là có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra thời gian trước, đại trưởng lão của hoàng thành Giang Vĩnh đưa theo mấy đệ tử, đến hoàng thành Thiên Ưng, nói là có chuyện quan trọng thương lượng.
Cái này cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng mà đám người này của bọn họ có một người được gọi là đệ tử thiên tài tên Cổ Hàn, vừa đến hoàng thành Thiên Ưng đã đi xung quanh khiêu chiến đệ tử Đan Tháp và Võ Tháp.
Khoan hãy nói, Cổ Hàn này thực sự là thiên tài vạn năm có một.
Một tháng này, hắn hầu như khiêu chiến hết đệ tử trẻ tuổi nổi danh của Đan Tháp và Võ Tháp mà không một lần bại!
Cổ Hàn này bất quá mới là nửa bước Thần Quân, nhưng mà trong võ giả cùng cảnh giới, căn bản không có một ai là đối thủ của hắn.
Đáng sợ nhất là, Cổ Hàn này đan võ song tuyệt, chẳng những thiên phú võ đạo cực cao mà ở đan đạo cũng là ngạo thị quần hùng.
Ninh Tư Ngữ tức không nhịn được, đi tìm Cổ Hàn khiêu chiến, kết quả cũng là thua trận.
Sau khi Tống Khải Dương đột phá Thần Quân Cảnh, trở thành đan thần tứ tinh thì Ninh Tư Ngữ gần như là người đứng đầu trong đệ tử đan thần tam tinh.
Đến nàng còn thua dưới tay Cổ Hàn, mặt mũi của hoàng thành Thiên Ưng đặt ở chỗ nào?
Mấu chốt là, Cổ Hàn người ta một mình đã chọn hết một lượt cao thủ của Đan Tháp và Võ Tháp rồi!
Cho nên Ninh Thiên Bình mới nói, hoàng thành đã bị người ta đập rồi.
Nói đến đây, Ninh Thiên Bình tức giận nói: “Chỉ hận ta đột phá quá sớm, nếu không ta nhất định sẽ giáo huấn tiểu tử kia một trận! Diệp trưởng lão, ngài không biết tiểu tử kia có bao nhiêu ngông cuồng đâu!”
Khi Diệp Viễn nghe được, đến Ninh Tư Ngữ còn thua dưới tay Cổ Hàn, không khỏi kinh ngạc.
Thực lực đan đạo bây giờ của Ninh Tư Ngữ, trong lòng hắn biết rõ.
Không phải nói nàng đã vô địch ở trong đan thần tam tinh, mà giờ đan thần tam tinh có thể thắng được nàng thật ra rất ít.
Phải biết là, đến Tống Khải Dương cũng thua ở trong tay nàng.
Mặc dù thực lực của Tống Khải Dương ở trước mặt Diệp Viễn là không đáng nhắc tới, nhưng mà thực lực của hắn cũng rất mạnh, điểm này là không thể nghi ngờ.
Càng đáng sợ hơn là, tiểu tử này đan võ song tuyệt, chẳng những đan đạo cường đại, mà thực lực võ đạo cũng là trấn áp quần hùng, đệ tử Quy Khư Cảnh đứng đầu ở hoàng thành Thiên Ưng cũng bị hắn đánh bại.
Có điều, nghe xong, Diệp Viễn có chút kỳ quái nói: “Nếu như hắn đã đánh bại tất cả người trẻ tuổi ở hoàng thành Thiên Ưng, vậy thì chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao? Ngươi gấp gáp như vậy làm cái gì?”
Ninh Thiên Bình buồn bực nói: “Nào có dễ dàng kết thúc như vậy? Bây giờ tiểu tử kia đang khiêu chiến Tống Khải Dương đó! Ở võ đạo hắn không thể nào chiến đấu vượt cấp, nhưng cũng không ngăn cản được hắn vượt cấp đánh bại đan thần tứ tinh!”
Bây giờ đã qua một trăm năm, dựa vào thiên phú của Tống Khải Dương, đột phá Thần Quân Cảnh, đương nhiên không phải việc khó.
Bây giờ, hắn đã là đan thần tứ tinh, hộ pháp hạ đẳng của Đan Tháp.
Dựa vào thực lực của hắn, ở trong đan thần tứ tinh sơ cấp, coi như là đã rất lợi hại.
Đánh bại hắn, chẳng khác nào đánh vào mặt hộ pháp tứ tinh của Đan Tháp.
Diệp Viễn nghe vậy bật cười nói: “Tiểu tử này, đủ ác!”
Thi đấu đan đạo và võ đạo chính xác là không giống nhau.
Thi đấu võ đạo, Quy Khư Cảnh căn bản là không thể nào đối kháng được với Thần Quân Cảnh.
Nhưng mà đan đạo thì khác, cho dù là đan thần tứ tinh, cũng không thể nào luyện chế được tất cả thần đan tam tinh.
Cho dù luyện chế được, thì phẩm cấp luyện chế ra cũng không dễ nói.
Ninh Thiên Bình tức giận nói: “Còn không phải sao? Ngài không biết đâu, bây giờ võ giả trong thành đều nói Đan Tháp và Võ Tháp chúng ta thực sự mà mất mặt đến mức mặt mũi đều ném xuống hố rồi.”
Diệp Viễn vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Đưa ta đi xem một chút.”
…
Trên quảng trường Đan Tháp, Tống Khải Dương đầu đầy mồ hôi, trong lòng sớm đã ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông Cổ Hàn một lần.
Tiểu tử này quá hèn hạ, thế mà lại chọn một đan dược có độ khó lớn như vậy.
Bây giờ hắn luyện chế, cảm thấy phải dốc gấp đôi sức lực, mà lúc nào cũng có thể thất bại.
Sau khi đột phá đến đan thần tứ tinh, sự lý giải đối với đan đạo sẽ theo cảnh giới tăng lên mà càng thêm khắc sâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!