Tốn sức của chín trâu hai hổ, Tống Khải Dương cuối cùng cũng luyện chế ra được Minh Tâm Tiên Vân Đan.
Hắn âm thầm thở phào, lau mồ hôi trán, trong lòng cảm thán nói: “Thật là mệt!”
Bỏ qua đẳng cấp không nói đến, độ khó luyện chế của Minh Tâm Tiên Vân Đan đã không thua kém gì độ khó của một vài thần đan cấp bốn.
Nhưng mà đúng vào lúc này, hai bên tai hắn truyền đến một tiếng giễu cợt.
“Nhìn ngươi luyện thần đan cấp ba này sao giống như bị táo bón thế? Bây giờ ta có chút hoài nghi, ngươi thực sự là đan thần tứ tinh hả? Bọn họ đều nói ngươi đã từng là người đứng đầu trong đan thần tam tinh ở Đan Tháp, ta thấy tài nghệ này, cũng chỉ bình thường thôi!” Cổ Hàn trào phùng, có vẻ vô cùng chói tai.
Hiển nhiên, hắn đã sớm luyện chế xong, ở một bên nghiền ngẫm xem Tống Khải Dương luyện chế.
Tống Khải Dương tức đến xanh mét cả mặt mình, cả giận nói: “Tiểu tử, ngươi đừng có tự kiêu! Lấy đan dược của ngươi bày ra cho mọi người xem, rồi hãy cuồng ngạo với ta!”
Cổ Hàn nhún nhún vai, nói: “Xem thì xem, sợ ngươi sao! Vừa rồi ta luyện chế xong, ở bên cạnh quan sát một lúc, đối với việc thắng loại con chim nhỏ này như ngươi, vẫn là có lòng tin.”
Nói xong, Cổ Hàn trực tiếp mở lò.
Mọi người thấy đan dược của Cổ Hàn, trên mặt từng người lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
“Vì sao! Tiểu tử này thế mà lại có thể luyện chế ra thượng phẩm Minh Tâm Tiên Vân Đan!”
“Chênh lệch quá lớn! Dựa vào tình trạng luyện đan của Tống Khải Dương, nhiều lắm cũng chỉ là trung, hạ phẩm!”
“Haz, lẽ nào hoàng thành Thiên Ưng ta, không có ai có thể đi ra thu thập tiểu tử này sao?”
…
Những người này đều không ngừng than thở, mấy ngày nay bọn họ bị Cổ Hàn đả kích rất ác.
Chỉ là bọn họ căn bản không có ai nghĩ đến Diệp Viễn, bởi vì Diệp Viễn bây giờ đã sớm không thể về lại giữa đám tiểu bối để lăn lộn.
Diệp Viễn là trưởng lão Đan Tháp, đó là thân phận cực cao, sao có thể nhập vào cấp độ tỷ thí loại này?
Nhưng mà không tính Diệp Viễn, bây giờ thật sự không có ai có thể ngăn cản được thiên tài Cổ Hàn này.
Hắn đã làm cho hoàng thành Thiên Ưng, mất hết mặt mũi.
Sắc mặt Tống Khải Dương cũng vô cùng khó coi, chuyện nhà mình nhà mình biết, hắn cũng đoán đan dược của mình tám, chín phần mười cũng chỉ là hạ phẩm.
Đan dược này, hắn luyện chế vô cùng miễn cưỡng.
“Thế nào, không dám mở! Hay là nói, ngươi đã biết mình thua rồi! Không sao, dựa theo ước định trước đó của chúng ta, người thua vái ba vái với người thắng, sau đó nói ra tiếng ta là con chim nhỏ, bái phục Cổ Hàn đại nhân, việc này coi như xong.” Vẻ mặt Cổ Hàn lộ vẻ giễu cợt nói.
Sắc mặt Tống Khải Dương đỏ bừng, đại trưởng lão hoàng thành Giang Vĩnh mang vẻ mặt tiếc nuối, nhưng cười nói: “Nhược Hư huynh, xem ra hoàng thành Thiên Ưng này của các ngươi thực sự là không có người nối nghiệp! Ta nghe nói đây là đệ tử ngươi đắc ý nhất, thế mà cũng chỉ có chút bản lĩnh này?”
Sắc mặt Nhược Hư đen thành cái đít nồi, nói: “Lăng Tử Khôn, ngươi chẳng qua là gặp may, đụng được đồ đệ tốt mà thôi, đắc ý cái gì chứ?”
Lăng Tử Khôn cười nói: “Nhược Hư huynh không nên tức giận, chuyện luận bàn một hai giữa tiểu bối, ngươi cần gì phải tức giận? Ngươi xem lúc nữ đệ tử kia của Hiên Vũ thua, hắn so với ngươi bình tĩnh hơn nhiều!”
Nhược Hư hừ lạnh nói: “Lăng Tử Khôn, ngươi tới hoàng thành Thiên Ưng ta là tới để làm mưa làm gió hay là thật sự có chuyện quan trọng? Nếu như không có chuyện gì quan trọng, xin cứ tự nhiên!”
Lăng Tử Khôn cười nói: “Nghe lời của ngươi nói này, lão phu tới đây, đương nhiên là có chuyện quan trọng. Có điều chuyện này tạm thời không vội, ở lại chỗ này một đoạn thời gian. Nhân tiện… để cho bọn tiểu tử luận bàn một chút, con như là làm quen!”
“Hừ!” Nhược Hư hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Trong đám người, ở một góc không đáng chú ý, Diệp Viễn nhỏ giọng nói với Ninh Thiên Bình ở bên người: “Những người khác đều làm như thế này?”
Ninh Thiên Bình gật đầu nói: “Nếu không thì sao? Tiểu tử này chính là quá kiêu ngạo, nhưng mà lại không có ai có thể trị hắn, mới khiến hắn kiêu ngạo tới bây giờ.”
Nói như thế, Ninh Tư Ngữ cũng phải cúi đầu với Cổ Hàn.
Diệp Viễn cũng không có quá nhiều tâm tình phẫn nộ, loại náo chuyện gây sự nhỏ này, đối với hắn bây giờ mà nói, chỉ là trẻ con đánh nhau.
Ánh mắt và tâm cảnh của hắn hoàn toàn không phải là thứ mà đứa trẻ nhỏ xấu xa Cổ Hàn có thể hiểu được.
Chỉ là Ninh Tư Ngữ coi như một nửa đệ tử của hắn, bị một tiểu tử xấu xa đánh bại, hắn vẫn cảm thấy trên mặt không có ánh sáng.
“Thế nào? Tống sư huynh là đệ tử được đại trưởng lão coi trọng nhất, đây là không thua nổi, muốn giật nợ hả?” Cổ Hàn cười mà như không cười nói.
Gương mặt Tống Khải Dương đen sì, bảo một đan thần tứ tinh như hắn cúi đầu với một đan thần tam tinh, còn phải gọi đối phương là đại nhân, đây quả thực là so với ăn ruồi còn khó chịu hơn.
Nhưng mà ở đây có mặt nhiều người như vậy, nếu như hắn chống chế, mặt mũi kia không phải một mình hắn mất mà còn có mặt mũi của tất cả mọi người ở hoàng thành Thiên Ưng.
“Mẹ nó, cái thế đạo gì thế này, sao lại có tên thiên tài biến thái như thế chứ?”
Trong lòng Tống Khải Dương chửi một câu thô tục, hắn quyết tâm liều mạng, đang định cúi đầu, thì lại bị người ở phía sau kéo cổ áo lại.
Quay đầu nhìn lại, hắn không khỏi há to mồm.
Những người vây xem nhìn thấy người thanh niên này xuất hiện, từng người đều trở nên vô cùng phấn khởi, gần như muốn hét lớn.
Diệp Viễn làm thủ thế yên tĩnh, ý bảo mọi người im lặng.
Những người kia lập tức hiểu ý, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Nhưng mà biểu cảm chờ đợi trên mặt những người kia là làm thế nào cũng không che giấu được.
Cổ Hàn nhìn phản ứng của mọi người, trên mặt lộ ra thần sắc hồ nghi.
Ai đây, vì sao tất cả mọi người lại có vẻ mặt này?
Giống như tiểu tử này vừa đến là có thể ngăn cơn sóng dữ.
Đối phương, rõ ràng bất quá cũng chỉ là một Quy Khư đại viên mãn.
Luận cảnh giới, còn chưa có cao bằng hắn đâu!
Loại chim nhỏ này, muốn thắng mình?
Nằm mơ đi!
Không nhìn thấy, đan thần tam tinh ở đây, còn bị mình đánh bại sao?
“Diệp…”
Tống Khải Dương vừa nói nói, đã bị Diệp Viễn cắt đứt, hắn thản nhiên nói: “Được rồi, bên này giao cho ta đi, ngươi đi sang bên kia nhìn.”
Nhìn thấy Diệp Viễn nói như thế, Tống Khải Dương như được đại xá, trong lòng thở phào một hơi thật dài.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Diệp Viễn lại đứng ra vào lúc này.
Phải biết là, ở quá khứ hắn và Diệp Viễn, chính là không thoải mái!
Đổi lại là hắn, nói không chừng cũng sẽ ở trên đài xem Diệp Viễn đấu đá, sau đó sẽ đi lên đuổi tiểu tử ghê tởm này đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Khải Dương không nhịn được có chút cảm động.
Hắn phát hiện mình so với Diệp Viễn, nhất định chính là một tiểu nhân hèn hạ!
Người ta lấy ơn báo oán, vào lúc này để cho hắn nhẹ nhàng rời đi, có thể nói là sự cứu vãn mặt mũi lớn nhất với hắn.
Lần đầu tiên, Tống Khải Dương cảm thấy có chút hối hận vì đã đối đấu với Diệp Viễn.
“Đứng lại! Tống sư huynh, ngươi đây là muốn đổi ý sao? Ngươi làm như thế, để mặt mũi của đại trưởng lão Nhược Hư ở chỗ nào?” Cổ Hàn căn bản là không để Diệp Viễn vào mắt, trầm giọng nói.
Thân hình Tống Khải Dương cứng lại, quả nhiên không động.
Diệp Viễn phất tay với hắn một cái, ý bảo hắn xuống dưới, thản nhiên nói với Cổ Hàn: “Hắn không có đổi ý, cá cược của hắn với ngươi, ta nhận.”
Cổ Hàn quan sát Diệp Viễn từ trên xuống dưới, giễu cợt nói: “Ngươi nhận? Chỉ là một đan thần tam tinh, ngươi dựa vào cái gì mà nhận giúp một đan thần tứ tinh? Mặt mũi của ngươi, còn chưa có lớn như vậy!”
Tốn sức của chín trâu hai hổ, Tống Khải Dương cuối cùng cũng luyện chế ra được Minh Tâm Tiên Vân Đan.
Hắn âm thầm thở phào, lau mồ hôi trán, trong lòng cảm thán nói: “Thật là mệt!”
Bỏ qua đẳng cấp không nói đến, độ khó luyện chế của Minh Tâm Tiên Vân Đan đã không thua kém gì độ khó của một vài thần đan cấp bốn.
Nhưng mà đúng vào lúc này, hai bên tai hắn truyền đến một tiếng giễu cợt.
“Nhìn ngươi luyện thần đan cấp ba này sao giống như bị táo bón thế? Bây giờ ta có chút hoài nghi, ngươi thực sự là đan thần tứ tinh hả? Bọn họ đều nói ngươi đã từng là người đứng đầu trong đan thần tam tinh ở Đan Tháp, ta thấy tài nghệ này, cũng chỉ bình thường thôi!” Cổ Hàn trào phùng, có vẻ vô cùng chói tai.
Hiển nhiên, hắn đã sớm luyện chế xong, ở một bên nghiền ngẫm xem Tống Khải Dương luyện chế.
Tống Khải Dương tức đến xanh mét cả mặt mình, cả giận nói: “Tiểu tử, ngươi đừng có tự kiêu! Lấy đan dược của ngươi bày ra cho mọi người xem, rồi hãy cuồng ngạo với ta!”
Cổ Hàn nhún nhún vai, nói: “Xem thì xem, sợ ngươi sao! Vừa rồi ta luyện chế xong, ở bên cạnh quan sát một lúc, đối với việc thắng loại con chim nhỏ này như ngươi, vẫn là có lòng tin.”
Nói xong, Cổ Hàn trực tiếp mở lò.
Mọi người thấy đan dược của Cổ Hàn, trên mặt từng người lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
“Vì sao! Tiểu tử này thế mà lại có thể luyện chế ra thượng phẩm Minh Tâm Tiên Vân Đan!”
“Chênh lệch quá lớn! Dựa vào tình trạng luyện đan của Tống Khải Dương, nhiều lắm cũng chỉ là trung, hạ phẩm!”
“Haz, lẽ nào hoàng thành Thiên Ưng ta, không có ai có thể đi ra thu thập tiểu tử này sao?”
…
Những người này đều không ngừng than thở, mấy ngày nay bọn họ bị Cổ Hàn đả kích rất ác.
Chỉ là bọn họ căn bản không có ai nghĩ đến Diệp Viễn, bởi vì Diệp Viễn bây giờ đã sớm không thể về lại giữa đám tiểu bối để lăn lộn.
Diệp Viễn là trưởng lão Đan Tháp, đó là thân phận cực cao, sao có thể nhập vào cấp độ tỷ thí loại này?
Nhưng mà không tính Diệp Viễn, bây giờ thật sự không có ai có thể ngăn cản được thiên tài Cổ Hàn này.
Hắn đã làm cho hoàng thành Thiên Ưng, mất hết mặt mũi.
Sắc mặt Tống Khải Dương cũng vô cùng khó coi, chuyện nhà mình nhà mình biết, hắn cũng đoán đan dược của mình tám, chín phần mười cũng chỉ là hạ phẩm.
Đan dược này, hắn luyện chế vô cùng miễn cưỡng.
“Thế nào, không dám mở! Hay là nói, ngươi đã biết mình thua rồi! Không sao, dựa theo ước định trước đó của chúng ta, người thua vái ba vái với người thắng, sau đó nói ra tiếng ta là con chim nhỏ, bái phục Cổ Hàn đại nhân, việc này coi như xong.” Vẻ mặt Cổ Hàn lộ vẻ giễu cợt nói.
Sắc mặt Tống Khải Dương đỏ bừng, đại trưởng lão hoàng thành Giang Vĩnh mang vẻ mặt tiếc nuối, nhưng cười nói: “Nhược Hư huynh, xem ra hoàng thành Thiên Ưng này của các ngươi thực sự là không có người nối nghiệp! Ta nghe nói đây là đệ tử ngươi đắc ý nhất, thế mà cũng chỉ có chút bản lĩnh này?”
Sắc mặt Nhược Hư đen thành cái đít nồi, nói: “Lăng Tử Khôn, ngươi chẳng qua là gặp may, đụng được đồ đệ tốt mà thôi, đắc ý cái gì chứ?”
Lăng Tử Khôn cười nói: “Nhược Hư huynh không nên tức giận, chuyện luận bàn một hai giữa tiểu bối, ngươi cần gì phải tức giận? Ngươi xem lúc nữ đệ tử kia của Hiên Vũ thua, hắn so với ngươi bình tĩnh hơn nhiều!”
Nhược Hư hừ lạnh nói: “Lăng Tử Khôn, ngươi tới hoàng thành Thiên Ưng ta là tới để làm mưa làm gió hay là thật sự có chuyện quan trọng? Nếu như không có chuyện gì quan trọng, xin cứ tự nhiên!”
Lăng Tử Khôn cười nói: “Nghe lời của ngươi nói này, lão phu tới đây, đương nhiên là có chuyện quan trọng. Có điều chuyện này tạm thời không vội, ở lại chỗ này một đoạn thời gian. Nhân tiện… để cho bọn tiểu tử luận bàn một chút, con như là làm quen!”
“Hừ!” Nhược Hư hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Trong đám người, ở một góc không đáng chú ý, Diệp Viễn nhỏ giọng nói với Ninh Thiên Bình ở bên người: “Những người khác đều làm như thế này?”
Ninh Thiên Bình gật đầu nói: “Nếu không thì sao? Tiểu tử này chính là quá kiêu ngạo, nhưng mà lại không có ai có thể trị hắn, mới khiến hắn kiêu ngạo tới bây giờ.”
Nói như thế, Ninh Tư Ngữ cũng phải cúi đầu với Cổ Hàn.
Diệp Viễn cũng không có quá nhiều tâm tình phẫn nộ, loại náo chuyện gây sự nhỏ này, đối với hắn bây giờ mà nói, chỉ là trẻ con đánh nhau.
Ánh mắt và tâm cảnh của hắn hoàn toàn không phải là thứ mà đứa trẻ nhỏ xấu xa Cổ Hàn có thể hiểu được.
Chỉ là Ninh Tư Ngữ coi như một nửa đệ tử của hắn, bị một tiểu tử xấu xa đánh bại, hắn vẫn cảm thấy trên mặt không có ánh sáng.
“Thế nào? Tống sư huynh là đệ tử được đại trưởng lão coi trọng nhất, đây là không thua nổi, muốn giật nợ hả?” Cổ Hàn cười mà như không cười nói.
Gương mặt Tống Khải Dương đen sì, bảo một đan thần tứ tinh như hắn cúi đầu với một đan thần tam tinh, còn phải gọi đối phương là đại nhân, đây quả thực là so với ăn ruồi còn khó chịu hơn.
Nhưng mà ở đây có mặt nhiều người như vậy, nếu như hắn chống chế, mặt mũi kia không phải một mình hắn mất mà còn có mặt mũi của tất cả mọi người ở hoàng thành Thiên Ưng.
“Mẹ nó, cái thế đạo gì thế này, sao lại có tên thiên tài biến thái như thế chứ?”
Trong lòng Tống Khải Dương chửi một câu thô tục, hắn quyết tâm liều mạng, đang định cúi đầu, thì lại bị người ở phía sau kéo cổ áo lại.
Quay đầu nhìn lại, hắn không khỏi há to mồm.
Những người vây xem nhìn thấy người thanh niên này xuất hiện, từng người đều trở nên vô cùng phấn khởi, gần như muốn hét lớn.
Diệp Viễn làm thủ thế yên tĩnh, ý bảo mọi người im lặng.
Những người kia lập tức hiểu ý, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Nhưng mà biểu cảm chờ đợi trên mặt những người kia là làm thế nào cũng không che giấu được.
Cổ Hàn nhìn phản ứng của mọi người, trên mặt lộ ra thần sắc hồ nghi.
Ai đây, vì sao tất cả mọi người lại có vẻ mặt này?
Giống như tiểu tử này vừa đến là có thể ngăn cơn sóng dữ.
Đối phương, rõ ràng bất quá cũng chỉ là một Quy Khư đại viên mãn.
Luận cảnh giới, còn chưa có cao bằng hắn đâu!
Loại chim nhỏ này, muốn thắng mình?
Nằm mơ đi!
Không nhìn thấy, đan thần tam tinh ở đây, còn bị mình đánh bại sao?
“Diệp…”
Tống Khải Dương vừa nói nói, đã bị Diệp Viễn cắt đứt, hắn thản nhiên nói: “Được rồi, bên này giao cho ta đi, ngươi đi sang bên kia nhìn.”
Nhìn thấy Diệp Viễn nói như thế, Tống Khải Dương như được đại xá, trong lòng thở phào một hơi thật dài.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Diệp Viễn lại đứng ra vào lúc này.
Phải biết là, ở quá khứ hắn và Diệp Viễn, chính là không thoải mái!
Đổi lại là hắn, nói không chừng cũng sẽ ở trên đài xem Diệp Viễn đấu đá, sau đó sẽ đi lên đuổi tiểu tử ghê tởm này đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!