Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Đối với sự khinh thị của Cổ Hàn, Diệp Viễn cũng không để bụng.

“Cổ Hàn đại nhân không phải được gọi là thiên tài đứng đầu hoàng thành Giang Vĩnh sao? Thế nào, đến cả khiêu chiến của đan thần tam tinh cỏn con như ta, cũng không dám tiếp?” Diệp Viễn khẽ cười nói.

Vẻ mặt Cổ Hàn kiêu ngạo, nói: “Không phải loại chó mèo nào, cũng có thể khiêu chiến ta! Ta khiêu chiến, đều là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu của hoàng thành Thiên Ưng, ngươi tính là cái thứ gì?”

Cổ Hàn này tâm cao khí ngạo, đối tượng hắn khiêu chiến, cũng không phải ngẫu nhiên chọn lựa, mà là sau khi đi dốc lòng hỏi thăm rồi mới khiêu chiến.

Chỉ có điều không ai nói cho hắn biết, hoàng thành Thiên Ưng còn có một người đáng sợ nữa.

Người này, đối với dạng hắn gọi là thiên tài là không ở cùng một cấp độ.

Cổ Hàn vừa nói, lập tức liền có một bầu không khí cổ quái lan tràn trong mọi người.

Diệp Viễn nhẹ nhàng làm thủ thế, ý bảo mọi người bình tĩnh đừng nóng.

Mọi người lập tức hiểu ý, rất nhanh đã yên tĩnh lại.

Bọn họ nhìn ra, Diệp Viễn là có ý định đánh mặt, cố ý không cho bọn họ tiết lộ thân phận.

Mấy ngày nay mọi người cũng đều vô cùng kìm nén, thiên tài nhà mình thất bại thảm hại, bây giờ đến đan thần tứ tinh Tống Khải Dương còn thất bại.

Quan trọng hơn là, thua cũng đã thua rồi, người thua còn phải cúi đầu với hắn ba cái, còn phải nói câu đáng ghét kia,

Hành động của Cổ Hàn, đã kích động mối thù chung với mọi người.

Diệp Viễn bây giờ chủ động đi ra thu thập Cổ Hàn, bọn họ sao có thể không vui, vì thế vô cùng hợp tác.

Trong lòng bọn họ vô cùng ác ý nghĩ, lát nữa, sắc mặt Cổ Hàn nhất định sẽ vô cùng đặc sắc!

Ngươi là thiên tài?

Ngươi là vô địch thủ đánh toàn thiên hạ?

Ha ha!

Đợi đến lúc ngươi nhìn thấy thủ đoạn của Diệp trưởng lão, ngươi sẽ biết kiêu ngạo của ngươi căn bản chính là truyện cười.

Diệp Viễn cũng không để ý, khẽ cười nói: “Ta không có tư cách khiêu chiến ngươi, ngươi hỏi bọn họ một chút sẽ biết. Các ngươi nói, ta có tư cách khiêu chiến hắn không?”

Diệp Viễn nói với đoàn người vây xem, bọn họ nghe xong cũng vô cùng phối hợp.

“Diệp Viễn là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu của hoàng thành chúng ta, đương nhiên là có tư cách khiêu chiến ngươi!”

“Diệp Viễn mà không có tư cách khiêu chiến ngươi, vậy thì không có ai có tư cách cả!”

“Ngươi không dám ứng chiến, không phải là sợ thua đó chứ?”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, nhưng không có một ai tiết lộ thân phận trưởng lão của Diệp Viễn.

Nếu như không chính miệng nói ra, đánh chết Cổ Hàn cũng không tin, Diệp Viễn lại là nhân vật cấp bậc trưởng lão.

Trong vọng lâu, Lăng Tử Khôn bật cười nói: “Nhược Hư huynh, đệ tử hậu bối của hoàng thành Thiên Ưng các ngươi, đều đã không còn người rồi sao? Đến đan thần tứ tinh còn thua trận, tìm một đan thần tam tinh đến, đây không phải là tự rước nhục sao?”

Trên mặt Nhược Hư lộ ra thần sắc vô cùng cổ quái, hắn không ngờ được Diệp Viễn thế mà lại đứng ra vào lúc này.

Hắn còn tưởng rằng, Diệp Viễn không có hứng thú với loại tranh đấu giữa tiểu bối này, hắn biết dựa vào cảnh giới của Diệp Viễn, loại tầng tỷ thí tranh đấu nhỏ này chẳng qua là gây chuyện.

Có điều hiển nhiên lúc này Diệp Viễn đứng ra, là thích hợp nhất.

“Lăng Tử Khôn, ngươi đừng có đắc ý quá sớm! Người trẻ tuổi này, không phải loại tầm thường!”

Nhược Hư khôn khéo thế nào, sao có thể tiết lộ thân phận của Diệp Viễn?

Lăng Tử Khôn này mỗi ngày đều ở trước mặt hắn giả tạo, hắn đã chịu đủ rồi.

Bây giờ, Diệp Viễn chủ động đi ra đánh thẳng mặt, hắn sao có thể không giúp người ta thành toàn?

Mâu thuẫn của hắn và Diệp Viễn, cho dù náo thế nào đi nữa cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ, nhưng mà bây giờ người ta đã khi dễ lên đến đỉnh đầu mình rồi, hắn sao có thể lấy tay bắt cá?

Quả nhiên, vẻ mặt Lăng Tử Khôn không thèm quan tâm, bật cười nói: “Không tầm thường? Có bao nhiêu không tầm thường? Đan thần tam tinh, không thể nào là đối thủ của Cổ Hàn. Thực lực của hắn ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, ngươi cảm thấy tiểu tử không có danh tiếng gì này có thể có mấy phần thắng?”

Nhược Hư hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Có điều trong lòng hắn lại không âm thầm sảng khoái.

Ngay cả mình cũng là bại tướng dưới tay Diệp Viễn, đồ đệ chó má này của ngươi, cũng muốn thắng Diệp Viễn?

Dù có quỳ xuống liếm giày, ngươi cũng không đủ tư cách!

Nhìn thấy lời nói của mọi người, kết hợp với thần sắc lúc trước của mọi người khi thấy Diệp Viễn, Cổ Hàn đã chắc chắn, e rằng Diệp Viễn thực sự là nhân tài mới xuất hiện trong thành.

Chỉ là, vì sao mình hỏi thăm nhiều ngày như vậy, nhưng không có ai nói cho hắn biết, trong thành còn có một cường giả trẻ tuổi thế này?

Lẽ nào, tên trước mắt này mới là người trẻ tuổi mạnh nhất?

Có điều, mặc kệ nó!

Bất luận là thiên tài trẻ tuổi gì, cũng chỉ xứng quỳ xuống liếm giày cho hắn!

“Được rồi, ta cho ngươi cơ hội này! Quy củ cũ, người thua, thì cùng với hắn làm như trước!” Cổ Hàn ngạo nghễ nói.

Diệp Viễn cười nói: “Được, không thành vấn đề.”

Cổ Hàn liếc mắt nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Đừng nói ta khi dễ ngươi, ngươi chọn đan dược, chọn thứ ngươi am hiểu nhất, ta thì không thành vấn đề.”

Diệp Viễn chỉ vào Minh Tâm Tiên Vân Đan, cười nói: “Nó là được rồi.”

Cổ Hàn sững sờ, hắn còn tưởng Diệp Viễn muốn tìm một đan dược tương đối đơn giản, không ngờ được tiểu tử này lại dám khiêu chiến Minh Tâm Tiên Vân Đan.

Sau khi thất thần, Cổ Hàn bật cười nói: “Tiểu tử, ngươi có biết luyện đan không đấy? Lẽ nào ngươi mù hả, vừa rồi Tống sư huynh các ngươi, đường đường đan thần tứ tinh còn suýt chút nữa thất bại. Một đan thần tam tinh như ngươi, lại dám so Minh Tâm Tiên Vân Đan với ta?”

Tống Khải Dương cũng không có rời đi, bị Cổ Hàn nói như vậy, cả người hắn đỏ lên.

Hắn hận không thể xông lên đài, lột da tiểu tử này.

Diệp Viễn cười nói: “Minh Tâm Tiên Vân Đan mà thôi, không tính là gì cả.”

Cổ Hàn biết mình rất ngông cuồng, nhưng mà hắn chợt phát hiện, tên trước mắt này còn ngông cuồng hơn so với mình!

“Ha, khẩu khí thật là lớn! Vậy thì ta muốn xem xem, thực lực của ngươi có xứng với khẩu khí của ngươi hay không!” Cổ Hàn bật cười nói.

Vừa động thủ, sắc mặt Lăng Tử Khôn liền biến.

Loại vận đại đạo, thủ pháp luyện đan thành thạo đến cực điểm kia, căn bản không phải cùng một tầng cấp với Cổ Hàn.

Dựa vào thực lực bây giờ của Diệp Viễn, luyện chế Minh Tâm Tiên Vân Đan là quá dễ dàng, hắn chỉ dùng hai, ba phần thực lực, cũng đủ để hạ Cổ Hàn trong nháy mắt.

Nhưng mà trong mắt Lăng Tử Khôn, lại kinh ngạc, không ngờ có chuyện như vậy.

“Đây… người trẻ tuổi này lẽ nào là đệ tử của ngươi? Nhược Hư huynh, ngươi giấu cũng thật sâu!” Trong giọng nói của Lăng Tử Khôn lộ ra vẻ khiếp sợ và bất đắc dĩ.

Hắn không ngờ được, Nhược Hư thế mà lại giữ đòn sát thủ đến cuối cùng.

Chỉ qua mười hơi thở, Lăng Tử Khôn cũng biết, Cổ Hàn căn bản không có phần thắng.

Một tia cũng không có!

Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Lăng Tử Khôn, Nhược Hư lộ ra nụ cười hài lòng lần đầu tiên trong tháng này.

“Ha ha, lão phu cũng không có cái phúc, cái thực lực đó!” Nhược Hư cười nói.

Lăng Tử Khôn kinh ngạc nói: “Lẽ nào… là mấy đồ đệ kia?”

Hoàng thành Thiên Ưng, thực lực mạnh nhất đương nhiên không phải Nhược Hư và Trịnh Khởi.

Sự cường đại chân chính, bình thường căn bản là không gặp được.

Cho nên điều đầu tiên Lăng Tử Khôn nghĩ đến là mấy người kia.

Nhược Hư cười không nói, cũng không trả lời Lăng Tử Khôn.

Chưa đến nửa canh giờ, Diệp Viễn đã kết thúc.

Cổ Hàn luyện chế xong, phát hiện vẻ mặt Diệp Viễn đang nghiền ngẫm nhìn hắn.

Biểu cảm kia, so với lúc trước hắn nhìn Tống Khải Dương, giống nhau như đúc.

Đối với sự khinh thị của Cổ Hàn, Diệp Viễn cũng không để bụng.

“Cổ Hàn đại nhân không phải được gọi là thiên tài đứng đầu hoàng thành Giang Vĩnh sao? Thế nào, đến cả khiêu chiến của đan thần tam tinh cỏn con như ta, cũng không dám tiếp?” Diệp Viễn khẽ cười nói.

Vẻ mặt Cổ Hàn kiêu ngạo, nói: “Không phải loại chó mèo nào, cũng có thể khiêu chiến ta! Ta khiêu chiến, đều là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu của hoàng thành Thiên Ưng, ngươi tính là cái thứ gì?”

Cổ Hàn này tâm cao khí ngạo, đối tượng hắn khiêu chiến, cũng không phải ngẫu nhiên chọn lựa, mà là sau khi đi dốc lòng hỏi thăm rồi mới khiêu chiến.

Chỉ có điều không ai nói cho hắn biết, hoàng thành Thiên Ưng còn có một người đáng sợ nữa.

Người này, đối với dạng hắn gọi là thiên tài là không ở cùng một cấp độ.

Cổ Hàn vừa nói, lập tức liền có một bầu không khí cổ quái lan tràn trong mọi người.

Diệp Viễn nhẹ nhàng làm thủ thế, ý bảo mọi người bình tĩnh đừng nóng.

Mọi người lập tức hiểu ý, rất nhanh đã yên tĩnh lại.

Bọn họ nhìn ra, Diệp Viễn là có ý định đánh mặt, cố ý không cho bọn họ tiết lộ thân phận.

Mấy ngày nay mọi người cũng đều vô cùng kìm nén, thiên tài nhà mình thất bại thảm hại, bây giờ đến đan thần tứ tinh Tống Khải Dương còn thất bại.

Quan trọng hơn là, thua cũng đã thua rồi, người thua còn phải cúi đầu với hắn ba cái, còn phải nói câu đáng ghét kia,

Hành động của Cổ Hàn, đã kích động mối thù chung với mọi người.

Diệp Viễn bây giờ chủ động đi ra thu thập Cổ Hàn, bọn họ sao có thể không vui, vì thế vô cùng hợp tác.

Trong lòng bọn họ vô cùng ác ý nghĩ, lát nữa, sắc mặt Cổ Hàn nhất định sẽ vô cùng đặc sắc!

Ngươi là thiên tài?

Ngươi là vô địch thủ đánh toàn thiên hạ?

Ha ha!

Đợi đến lúc ngươi nhìn thấy thủ đoạn của Diệp trưởng lão, ngươi sẽ biết kiêu ngạo của ngươi căn bản chính là truyện cười.

Diệp Viễn cũng không để ý, khẽ cười nói: “Ta không có tư cách khiêu chiến ngươi, ngươi hỏi bọn họ một chút sẽ biết. Các ngươi nói, ta có tư cách khiêu chiến hắn không?”

Diệp Viễn nói với đoàn người vây xem, bọn họ nghe xong cũng vô cùng phối hợp.

“Diệp Viễn là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu của hoàng thành chúng ta, đương nhiên là có tư cách khiêu chiến ngươi!”

“Diệp Viễn mà không có tư cách khiêu chiến ngươi, vậy thì không có ai có tư cách cả!”

“Ngươi không dám ứng chiến, không phải là sợ thua đó chứ?”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, nhưng không có một ai tiết lộ thân phận trưởng lão của Diệp Viễn.

Nếu như không chính miệng nói ra, đánh chết Cổ Hàn cũng không tin, Diệp Viễn lại là nhân vật cấp bậc trưởng lão.

Trong vọng lâu, Lăng Tử Khôn bật cười nói: “Nhược Hư huynh, đệ tử hậu bối của hoàng thành Thiên Ưng các ngươi, đều đã không còn người rồi sao? Đến đan thần tứ tinh còn thua trận, tìm một đan thần tam tinh đến, đây không phải là tự rước nhục sao?”

Trên mặt Nhược Hư lộ ra thần sắc vô cùng cổ quái, hắn không ngờ được Diệp Viễn thế mà lại đứng ra vào lúc này.

Hắn còn tưởng rằng, Diệp Viễn không có hứng thú với loại tranh đấu giữa tiểu bối này, hắn biết dựa vào cảnh giới của Diệp Viễn, loại tầng tỷ thí tranh đấu nhỏ này chẳng qua là gây chuyện.

Có điều hiển nhiên lúc này Diệp Viễn đứng ra, là thích hợp nhất.

“Lăng Tử Khôn, ngươi đừng có đắc ý quá sớm! Người trẻ tuổi này, không phải loại tầm thường!”

Nhược Hư khôn khéo thế nào, sao có thể tiết lộ thân phận của Diệp Viễn?

Lăng Tử Khôn này mỗi ngày đều ở trước mặt hắn giả tạo, hắn đã chịu đủ rồi.

Bây giờ, Diệp Viễn chủ động đi ra đánh thẳng mặt, hắn sao có thể không giúp người ta thành toàn?

Mâu thuẫn của hắn và Diệp Viễn, cho dù náo thế nào đi nữa cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ, nhưng mà bây giờ người ta đã khi dễ lên đến đỉnh đầu mình rồi, hắn sao có thể lấy tay bắt cá?

Quả nhiên, vẻ mặt Lăng Tử Khôn không thèm quan tâm, bật cười nói: “Không tầm thường? Có bao nhiêu không tầm thường? Đan thần tam tinh, không thể nào là đối thủ của Cổ Hàn. Thực lực của hắn ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, ngươi cảm thấy tiểu tử không có danh tiếng gì này có thể có mấy phần thắng?”

Nhược Hư hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Có điều trong lòng hắn lại không âm thầm sảng khoái.

Ngay cả mình cũng là bại tướng dưới tay Diệp Viễn, đồ đệ chó má này của ngươi, cũng muốn thắng Diệp Viễn?

Dù có quỳ xuống liếm giày, ngươi cũng không đủ tư cách!

Nhìn thấy lời nói của mọi người, kết hợp với thần sắc lúc trước của mọi người khi thấy Diệp Viễn, Cổ Hàn đã chắc chắn, e rằng Diệp Viễn thực sự là nhân tài mới xuất hiện trong thành.

Chỉ là, vì sao mình hỏi thăm nhiều ngày như vậy, nhưng không có ai nói cho hắn biết, trong thành còn có một cường giả trẻ tuổi thế này?

Lẽ nào, tên trước mắt này mới là người trẻ tuổi mạnh nhất?

Có điều, mặc kệ nó!

Bất luận là thiên tài trẻ tuổi gì, cũng chỉ xứng quỳ xuống liếm giày cho hắn!

“Được rồi, ta cho ngươi cơ hội này! Quy củ cũ, người thua, thì cùng với hắn làm như trước!” Cổ Hàn ngạo nghễ nói.

Diệp Viễn cười nói: “Được, không thành vấn đề.”

Cổ Hàn liếc mắt nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Đừng nói ta khi dễ ngươi, ngươi chọn đan dược, chọn thứ ngươi am hiểu nhất, ta thì không thành vấn đề.”

Diệp Viễn chỉ vào Minh Tâm Tiên Vân Đan, cười nói: “Nó là được rồi.”

Cổ Hàn sững sờ, hắn còn tưởng Diệp Viễn muốn tìm một đan dược tương đối đơn giản, không ngờ được tiểu tử này lại dám khiêu chiến Minh Tâm Tiên Vân Đan.

Sau khi thất thần, Cổ Hàn bật cười nói: “Tiểu tử, ngươi có biết luyện đan không đấy? Lẽ nào ngươi mù hả, vừa rồi Tống sư huynh các ngươi, đường đường đan thần tứ tinh còn suýt chút nữa thất bại. Một đan thần tam tinh như ngươi, lại dám so Minh Tâm Tiên Vân Đan với ta?”

Tống Khải Dương cũng không có rời đi, bị Cổ Hàn nói như vậy, cả người hắn đỏ lên.

Hắn hận không thể xông lên đài, lột da tiểu tử này.

Diệp Viễn cười nói: “Minh Tâm Tiên Vân Đan mà thôi, không tính là gì cả.”

Cổ Hàn biết mình rất ngông cuồng, nhưng mà hắn chợt phát hiện, tên trước mắt này còn ngông cuồng hơn so với mình!

“Ha, khẩu khí thật là lớn! Vậy thì ta muốn xem xem, thực lực của ngươi có xứng với khẩu khí của ngươi hay không!” Cổ Hàn bật cười nói.

Vừa động thủ, sắc mặt Lăng Tử Khôn liền biến.

Loại vận đại đạo, thủ pháp luyện đan thành thạo đến cực điểm kia, căn bản không phải cùng một tầng cấp với Cổ Hàn.

Dựa vào thực lực bây giờ của Diệp Viễn, luyện chế Minh Tâm Tiên Vân Đan là quá dễ dàng, hắn chỉ dùng hai, ba phần thực lực, cũng đủ để hạ Cổ Hàn trong nháy mắt.

Nhưng mà trong mắt Lăng Tử Khôn, lại kinh ngạc, không ngờ có chuyện như vậy.

“Đây… người trẻ tuổi này lẽ nào là đệ tử của ngươi? Nhược Hư huynh, ngươi giấu cũng thật sâu!” Trong giọng nói của Lăng Tử Khôn lộ ra vẻ khiếp sợ và bất đắc dĩ.

Hắn không ngờ được, Nhược Hư thế mà lại giữ đòn sát thủ đến cuối cùng.

Chỉ qua mười hơi thở, Lăng Tử Khôn cũng biết, Cổ Hàn căn bản không có phần thắng.

Một tia cũng không có!

Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Lăng Tử Khôn, Nhược Hư lộ ra nụ cười hài lòng lần đầu tiên trong tháng này.

“Ha ha, lão phu cũng không có cái phúc, cái thực lực đó!” Nhược Hư cười nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận