“Đều là lão bằng hữu, không cần như vậy đây, cứ gọi Diệp Viễn là được rồi. Lăng Phong lâu rồi không gặp, ngươi bây giờ lăn lộn cũng không tệ đó!” Diệp Viễn cười nói.
Trong lòng Lăng Phong vô cùng khiếp sợ, lúc này mới có trăm năm, cảnh giới của Diệp Viễn đã từ Khuy Thiên sơ kỳ đột phá đến Quy Khư đại viên mãn.
Loại tốc độ tu luyện này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Diệp… Diệp trưởng lão! Nào… nào có?”
Lăng Phong cũng trở về thực tại, lập tức ý thức được thân phận hôm nay của Diệp Viễn đã không tầm thường, nào còn dám xưng huynh gọi đệ với Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười cười, cũng không miễn cưỡng.
Hắn biết giữa mình là Lăng Phong, đã có khoảng cách không thể nào vượt qua, bảo hắn bình tĩnh ngang bằng nói chuyện với mình, sợ là rất khó.
Sự trưởng thành của mình, đương nhiên sẽ kèm theo phát sinh loại tình huống này.
Trong lòng Yến Trạch cũng khiếp sợ như thế, Diệp Viễn trước đây trong mắt hắn, vẫn chỉ là tiểu tử kia.
Không ngờ được, một trăm năm không gặp, người ta đã là trưởng lão của hoàng thành.
Khoảng cách này, khiến hắn có chút không thích ứng được.
Có điều, hắn rất nhanh khôi phục lại tinh thần, nói với Lăng Phong: “Lăng Phong, ngươi là người hiểu vùng đất này nhất, nói một chút tình huống ở Ma Hoán Lĩnh cho các vị đại nhân đi.”
Lăng Phong khom người nói: “Vâng, Yến Trạch đại nhân!”
Lúc này, rất nhiều cường giả Thần Quân Cảnh đều xúm lại, ai cũng khí thế kinh người.
Lăng Phong đối mặt với nhiều cường giả Thần Quân Cảnh như vậy, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Cũng may hắn lịch luyện nhiều năm ở chiến trường, khí huyết trong người cũng tương đối mạnh, cũng miễn cưỡng có thể trấn định được.
Thế là hắn bắt đầu thẳng thắn nói, địa hình địa vật của Hoán Ma Lĩnh, chỗ nguy hiểm của rãnh trời cùng với phân bố của thế lực Ma tộc ở đối diện.
Lăng Phong lăn lộn ở chỗ này nhiều năm, thuộc như lòng bàn tay những vật ở đây.
Mà Yến Trạch, thì bị Lăng Tử Khôn kéo sang một bên, nhỏ giọng nói: “Vì sao các ngươi lại quen Diệp Viễn?”
Nói đến cái này, Yến Trạch biến sắc, cảm thấy kính nể đối với Diệp Viễn.
Năm đó nếu như không phải có Diệp Viễn, thành Tịch Vũ đã sớm bị công phá.
Bây giờ, chỉ sợ nơi đây đã là lãnh địa của ma tộc.
Hắn nói lại một lần chuyện xảy ra trước đây, Lăng Tử Khôn nghe được không khỏi giật mình.
“Tiểu tử này, quả nhiên là một quái vật! Lúc còn ở Khuy Thiên Cảnh mà đã có thể một mình đối chọi với đại quân ma tộc. Hắn bây giờ có thành tựu như thế này, cũng không có gì ngạc nhiên.” Lăng Tử Khôn than thở.
Yến Trạch hiếu kỳ nói: “Đại trưởng lão, Diệp Viễn nãy bất quá chỉ là Quy Khư đại viên mãn, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì cũng có giới hạn, vậy sao lại có thể trở thành trưởng lão của hoàng thành Thiên Ưng?”
Lăng Tử Khôn cười ha ha, nói: “Thực lực đan đạo của tiểu tử này, đến đại trưởng lão Đan Tháp của hoàng thành Thiên Ưng đều cảm thấy mặc cảm không bằng. Ngươi nói xem hắn có thể trở thành trưởng lão không? Huống hồ, hắn còn lĩnh ngộ được pháp tắc không gian, đơn giản chính là yêu nghiệt!”
Con mắt Yến Trạch trợn thật lớn, vẻ mặt không dám tin.
Mặc dù hắn trấn thủ biên cương, nhưng mà ý nghĩa địa vị trưởng lão Đan Tháp của hoàng thành Thiên Ưng như thế nào, hắn rất rõ ràng.
Diệp Viễn mới chỉ là Quy Khư đại viên mãn, thế mà lại có thể làm cho đại trưởng lão cảm thấy không bằng.
Thực lực bậc này, không khỏi quá biến thái đi?
Rất nhanh, Lăng phong đã nói xong đại khái tình huống ở bên này, mọi người cũng có một chút hiểu.
Bây giờ, trọng bảo còn chưa xuất thế, sau khi mọi người hiểu rõ tình huống thì đều tự mình đi tìm nơi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Diệp Viễn kéo Lăng Phong sang một bên, ôn chuyện với hắn một chút, đồng thời cho hắn một ít thần đan cấp hai.
Thiên phú của Lăng Phong không tệ, đã là Quy Khư trung kỳ đỉnh phong.
Khi nhìn thấy Diệp Viễn cho hắn đan dược, khiến bao người mồm ngoác đến mang tai.
Hắn ý nhận ra, chỉ cần có những đan dược này, chuyện hắn đột phá đến Quy Khư Cảnh hẳn là không thành vấn đề.
Tất cả đan dược Diệp Viễn đưa cho hắn đều là thần phẩm!
Ít thời gian sau đó, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi ngày trọng bảo xuất thế.
Một ngày này, Hoán Ma Lĩnh dựng lên hào quang ngút trời, sáng chói, khiến cho người ta có loại cảm giác vô cùng chấn động.
“Đây… khí tức thật cường đại, đây là khí tức của pháp tắc đại đạo.”
“Cuối cùng trọng bảo cũng xuất thế rồi! Chỉ cái khí tức này thôi, tuyệt đối là bảo vật hiếm có!”
“Quá mạnh! Thảo nào đến cường giả Thiên Thần cũng động tâm, bảo vật này ta nhất định phải lấy được!”
…
Cảm thụ được sự cường đại của bảo vật, mọi người ai cũng vô cùng cuồng nhiệt.
Mọi người nhao nhao đi đến bên cạnh vách núi, nhìn xuống thăm dò.
“Bảo vật đã xuất thế, mọi người nhanh đi xuống phía dưới đi!”
Có người hét lớn một tiếng, thả người nhảy vào bên trong rãnh trời.
Có người đi đầu, lập tức liền có người làm theo, không ít tán tu sợ bị người khác chiếm tiên cơ, cũng nhảy theo xuống.
“A!”
Nhưng mà cái nhảy này, lâp tức có người phát hiện không đúng lắm.
Những người kia tức khắc mất đi trọng tâm, trực tiếp rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến khiến người nghe được bất an.
Phải biết rằng, đây đều là cường giả Thần Quân Cảnh, có thể ngự không mà đi, thế mà lại không thể nào chống cự được lực trường ở bên trong rãnh trời.
“Mọi người không nên nhảy! Lực trường này quá mạnh, căn bản là không thể nào bay được!” Có người cả kinh kêu lên.
Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ tuyệt vọng, đây là nhìn thấy bảo vật nhưng lại phải quay về tay không sao?
Đám người hoàng thành Thiên Ưng, lúc này cũng đi tới bên cạnh rãnh trời.
Diệp Viễn phát hiện, lúc này lực từ trường đã cường đại hơn gấp mười mấy lần so với ban đầu.
Trọng lực kinh khủng như vậy, cho dù là cường giả Thần Quân Cảnh, cũng khó lòng khống chế được.
Hơn nữa hắn biết, càng xuống dưới lực trường càng mạnh. Ngã xuống thì chỉ có kết cục tan xương nát thịt.
“Diệp Viễn, đây… làm sao đây?” Trịnh Khởi không nhịn được hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Chỉ có thể sử dụng phép thuật thôi! Theo tính toán của ta, Thần Quân tầng một có thể tự mình đi xuống dưới, Thần Quân tầng chín có thể mang theo khoảng hai, ba người xuống dưới.”
Trịnh Khởi kinh ngạc nói: “Lực trường này mạnh như vậy?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Chắc chắn còn mạnh hơn! Lực trường phía dưới mạnh bao nhiêu, ta cũng không nói rõ được. E rằng Thần Quân tầng một xuống dưới, cũng phải chịu thiệt.”
“Si…”
Mọi người của hoàng thành Thiên Ưng hít vào một ngụm khí lạnh, lực trường này cũng quá lớn đi.
Quan trọng là, xuống dưới rồi không thể nào hoạt động tự do, chỉ có cường giả Thần Quân dựa vào sức mạnh thế giới, cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của lực từ trường, mới có thể ổn định cơ thể.
Mọi người cũng không ngờ được, lại xuất hiện tình huống như vậy.
“Đây… đây chẳng phải là chúng ta chỉ có bốn, năm người có thể xuống dưới?” Trịnh Khởi bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt mọi người thất vọng, không thể đi xuống, đã nói lên bọn họ vô duyên với cơ duyên lần này.
Diệp Viễn cười nói: “Cái đó là nói người khác, chúng ta đương nhiên là có thể xuống dưới hết.”
“Cái này… Diệp trưởng lão, ngươi hiểu được pháp tắc không gian, có phải là có thể dẫn người xuống dưới không?” Lăng Tử Khôn đột nhiên đi tới gần, hỏi Diệp Viễn.
Câu nói của hắn lập tức dẫn đến chú ý của rất nhiều người, bọn họ nhao nhao lại gần.
“Diệp trưởng lão, dẫn chúng ta xuống đi!”
“Đúng vậy, xuống dưới có thể sẽ đối mặt với sự uy hiếp của ma tộc, thêm một người nhiều thêm một phần sức mạnh!”
“Diệp trưởng lão, bây giờ chúng ta cần phải đoàn kết đấu lại người ngoài, ngươi nói có đúng không?”
…
Những cường giả Thần Quân Cảnh kia nhìn chằm chằm Diệp Viễn, rất sợ hắn sẽ từ chối.
Nhưng mà lúc này, Cao Nguyên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Ăn nói khép nép như thế làm cái gì? Hắn dám không đồng ý, vậy thì chính là kẻ thù chung của tất cả loài người!”
“Đều là lão bằng hữu, không cần như vậy đây, cứ gọi Diệp Viễn là được rồi. Lăng Phong lâu rồi không gặp, ngươi bây giờ lăn lộn cũng không tệ đó!” Diệp Viễn cười nói.
Trong lòng Lăng Phong vô cùng khiếp sợ, lúc này mới có trăm năm, cảnh giới của Diệp Viễn đã từ Khuy Thiên sơ kỳ đột phá đến Quy Khư đại viên mãn.
Loại tốc độ tu luyện này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Diệp… Diệp trưởng lão! Nào… nào có?”
Lăng Phong cũng trở về thực tại, lập tức ý thức được thân phận hôm nay của Diệp Viễn đã không tầm thường, nào còn dám xưng huynh gọi đệ với Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười cười, cũng không miễn cưỡng.
Hắn biết giữa mình là Lăng Phong, đã có khoảng cách không thể nào vượt qua, bảo hắn bình tĩnh ngang bằng nói chuyện với mình, sợ là rất khó.
Sự trưởng thành của mình, đương nhiên sẽ kèm theo phát sinh loại tình huống này.
Trong lòng Yến Trạch cũng khiếp sợ như thế, Diệp Viễn trước đây trong mắt hắn, vẫn chỉ là tiểu tử kia.
Không ngờ được, một trăm năm không gặp, người ta đã là trưởng lão của hoàng thành.
Khoảng cách này, khiến hắn có chút không thích ứng được.
Có điều, hắn rất nhanh khôi phục lại tinh thần, nói với Lăng Phong: “Lăng Phong, ngươi là người hiểu vùng đất này nhất, nói một chút tình huống ở Ma Hoán Lĩnh cho các vị đại nhân đi.”
Lăng Phong khom người nói: “Vâng, Yến Trạch đại nhân!”
Lúc này, rất nhiều cường giả Thần Quân Cảnh đều xúm lại, ai cũng khí thế kinh người.
Lăng Phong đối mặt với nhiều cường giả Thần Quân Cảnh như vậy, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Cũng may hắn lịch luyện nhiều năm ở chiến trường, khí huyết trong người cũng tương đối mạnh, cũng miễn cưỡng có thể trấn định được.
Thế là hắn bắt đầu thẳng thắn nói, địa hình địa vật của Hoán Ma Lĩnh, chỗ nguy hiểm của rãnh trời cùng với phân bố của thế lực Ma tộc ở đối diện.
Lăng Phong lăn lộn ở chỗ này nhiều năm, thuộc như lòng bàn tay những vật ở đây.
Mà Yến Trạch, thì bị Lăng Tử Khôn kéo sang một bên, nhỏ giọng nói: “Vì sao các ngươi lại quen Diệp Viễn?”
Nói đến cái này, Yến Trạch biến sắc, cảm thấy kính nể đối với Diệp Viễn.
Năm đó nếu như không phải có Diệp Viễn, thành Tịch Vũ đã sớm bị công phá.
Bây giờ, chỉ sợ nơi đây đã là lãnh địa của ma tộc.
Hắn nói lại một lần chuyện xảy ra trước đây, Lăng Tử Khôn nghe được không khỏi giật mình.
“Tiểu tử này, quả nhiên là một quái vật! Lúc còn ở Khuy Thiên Cảnh mà đã có thể một mình đối chọi với đại quân ma tộc. Hắn bây giờ có thành tựu như thế này, cũng không có gì ngạc nhiên.” Lăng Tử Khôn than thở.
Yến Trạch hiếu kỳ nói: “Đại trưởng lão, Diệp Viễn nãy bất quá chỉ là Quy Khư đại viên mãn, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì cũng có giới hạn, vậy sao lại có thể trở thành trưởng lão của hoàng thành Thiên Ưng?”
Lăng Tử Khôn cười ha ha, nói: “Thực lực đan đạo của tiểu tử này, đến đại trưởng lão Đan Tháp của hoàng thành Thiên Ưng đều cảm thấy mặc cảm không bằng. Ngươi nói xem hắn có thể trở thành trưởng lão không? Huống hồ, hắn còn lĩnh ngộ được pháp tắc không gian, đơn giản chính là yêu nghiệt!”
Con mắt Yến Trạch trợn thật lớn, vẻ mặt không dám tin.
Mặc dù hắn trấn thủ biên cương, nhưng mà ý nghĩa địa vị trưởng lão Đan Tháp của hoàng thành Thiên Ưng như thế nào, hắn rất rõ ràng.
Diệp Viễn mới chỉ là Quy Khư đại viên mãn, thế mà lại có thể làm cho đại trưởng lão cảm thấy không bằng.
Thực lực bậc này, không khỏi quá biến thái đi?
Rất nhanh, Lăng phong đã nói xong đại khái tình huống ở bên này, mọi người cũng có một chút hiểu.
Bây giờ, trọng bảo còn chưa xuất thế, sau khi mọi người hiểu rõ tình huống thì đều tự mình đi tìm nơi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Diệp Viễn kéo Lăng Phong sang một bên, ôn chuyện với hắn một chút, đồng thời cho hắn một ít thần đan cấp hai.
Thiên phú của Lăng Phong không tệ, đã là Quy Khư trung kỳ đỉnh phong.
Khi nhìn thấy Diệp Viễn cho hắn đan dược, khiến bao người mồm ngoác đến mang tai.
Hắn ý nhận ra, chỉ cần có những đan dược này, chuyện hắn đột phá đến Quy Khư Cảnh hẳn là không thành vấn đề.
Tất cả đan dược Diệp Viễn đưa cho hắn đều là thần phẩm!
Ít thời gian sau đó, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi ngày trọng bảo xuất thế.
Một ngày này, Hoán Ma Lĩnh dựng lên hào quang ngút trời, sáng chói, khiến cho người ta có loại cảm giác vô cùng chấn động.
“Đây… khí tức thật cường đại, đây là khí tức của pháp tắc đại đạo.”
“Cuối cùng trọng bảo cũng xuất thế rồi! Chỉ cái khí tức này thôi, tuyệt đối là bảo vật hiếm có!”
“Quá mạnh! Thảo nào đến cường giả Thiên Thần cũng động tâm, bảo vật này ta nhất định phải lấy được!”
…
Cảm thụ được sự cường đại của bảo vật, mọi người ai cũng vô cùng cuồng nhiệt.
Mọi người nhao nhao đi đến bên cạnh vách núi, nhìn xuống thăm dò.
“Bảo vật đã xuất thế, mọi người nhanh đi xuống phía dưới đi!”
Có người hét lớn một tiếng, thả người nhảy vào bên trong rãnh trời.
Có người đi đầu, lập tức liền có người làm theo, không ít tán tu sợ bị người khác chiếm tiên cơ, cũng nhảy theo xuống.
“A!”
Nhưng mà cái nhảy này, lâp tức có người phát hiện không đúng lắm.
Những người kia tức khắc mất đi trọng tâm, trực tiếp rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến khiến người nghe được bất an.
Phải biết rằng, đây đều là cường giả Thần Quân Cảnh, có thể ngự không mà đi, thế mà lại không thể nào chống cự được lực trường ở bên trong rãnh trời.
“Mọi người không nên nhảy! Lực trường này quá mạnh, căn bản là không thể nào bay được!” Có người cả kinh kêu lên.
Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ tuyệt vọng, đây là nhìn thấy bảo vật nhưng lại phải quay về tay không sao?
Đám người hoàng thành Thiên Ưng, lúc này cũng đi tới bên cạnh rãnh trời.
Diệp Viễn phát hiện, lúc này lực từ trường đã cường đại hơn gấp mười mấy lần so với ban đầu.
Trọng lực kinh khủng như vậy, cho dù là cường giả Thần Quân Cảnh, cũng khó lòng khống chế được.
Hơn nữa hắn biết, càng xuống dưới lực trường càng mạnh. Ngã xuống thì chỉ có kết cục tan xương nát thịt.
“Diệp Viễn, đây… làm sao đây?” Trịnh Khởi không nhịn được hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Chỉ có thể sử dụng phép thuật thôi! Theo tính toán của ta, Thần Quân tầng một có thể tự mình đi xuống dưới, Thần Quân tầng chín có thể mang theo khoảng hai, ba người xuống dưới.”
Trịnh Khởi kinh ngạc nói: “Lực trường này mạnh như vậy?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Chắc chắn còn mạnh hơn! Lực trường phía dưới mạnh bao nhiêu, ta cũng không nói rõ được. E rằng Thần Quân tầng một xuống dưới, cũng phải chịu thiệt.”
“Si…”
Mọi người của hoàng thành Thiên Ưng hít vào một ngụm khí lạnh, lực trường này cũng quá lớn đi.
Quan trọng là, xuống dưới rồi không thể nào hoạt động tự do, chỉ có cường giả Thần Quân dựa vào sức mạnh thế giới, cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của lực từ trường, mới có thể ổn định cơ thể.
Mọi người cũng không ngờ được, lại xuất hiện tình huống như vậy.
“Đây… đây chẳng phải là chúng ta chỉ có bốn, năm người có thể xuống dưới?” Trịnh Khởi bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt mọi người thất vọng, không thể đi xuống, đã nói lên bọn họ vô duyên với cơ duyên lần này.
Diệp Viễn cười nói: “Cái đó là nói người khác, chúng ta đương nhiên là có thể xuống dưới hết.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!