Lời nói của Lãnh Vũ khiến cho không ít trưởng lão đều âm thầm cúi đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Số lượng trưởng lão ở đây nhận ân huệ của Diệp Viễn đúng thật là không ít.
Dù sao, Diệp Viễn cũng là dạng biến thái trong đan thần tam tinh, đã từng chèn ép được nhị trưởng lão Nhược Hư.
Những trưởng lão này, có nhà ai không có mấy người đệ tử đắc ý?
Đi cầu đan cho đệ tử đắc ý của bọn họ, đây là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chỉ có điều, Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một đan thần tam tinh.
Bọn họ có thể cảm niệm nhất thời ân huệ của Diệp Viễn nhưng cũng không thể cảm niệm cả đời.
Nếu như không có người nhắc tới, thậm chí bọn họ đều quên đi chuyện này.
Lãnh Vũ đột nhiên nói đến chuyện này khiến cho không ít người cảm thấy xấu hổ.
Nhược Hư thấy tình thế không đúng lắm, vội vã lên tiếng nói: “Sư thúc tổ lời này khó tránh có chút không ổn, mọi người đây không phải bỏ đá xuống giếng chỉ là luận bàn chuyện này mà thôi. Mọi người chỉ là thảo luận chức trưởng lão của Diệp Viễn cũng không muốn làm gì hắn cả. Dù sao, một Quy Khư Cảnh đảm nhiệm chức vị trưởng lão vốn đã không hợp quy củ!”
Nhược Hư vừa nói ra, mọi người vội vã phụ họa.
“Đúng vậy, đúng vậy, cho dù Diệp Viễn không đảm nhiệm chức vị trưởng lão thì vẫn là đệ tử của hoàng thành Thiên Ưng ta!”
“Dựa vào thủ đoạn của Diệp Viễn, cũng có thể sống cuộc sống thoải mái ở hoàng thành Thiên Ưng, dù sao tất cả mọi người đều cần thần đan cấp ba, đúng không?”
“Không phải chúng ta không nói nhân tình, mà là bây giờ tiếng bất bình trong Đan Tháp và Võ Tháp quá nhiều, cũng không có cách nào cả.”
…
Lãnh Vũ hừ lạnh một tiếng, tức giận đến không nói nữa.
Hắn cũng biết, những trưởng lão này nói là sự thật.
Chỉ là Diệp Viễn không có chức vị trưởng lão, sợ rằng ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.
Thoải mái?
Sợ là không thể nào.
Lãnh Vũ được Diệp Viễn cứu ra, đã vô cùng cảm kích hắn.
Về sau Diệp Viễn lại giúp Trịnh Khởi giết Cao Nguyên, báo thù cho đệ tử Ngô Hưng Đường của hắn, Lãnh Vũ lại càng thêm vài phần kính trọng với Diệp Viễn.
Nhìn thấy Diệp Viễn gặp khó khăn, trong lòng hắn cũng vô cùng khó chịu.
Lúc này, một trưởng lão bên Võ Tháp đột nhiên mở miệng nói: “Quy Khư Cảnh đảm nhiệm chức vị trưởng lão đúng là có chỗ không ổn! Ta cảm thấy, tạm thời lấy đi chức vị trưởng lão của Diệp Viễn, nếu hắn có thể đột phá Thần Quân Cảnh rồi khôi phục lại chức vị trưởng lão cũng không muộn!”
Người này vừa nói khói miệng, mọi người ồ lên.
Lý do là bởi vì trưởng lão này không phải ai khác mà chính là gia chủ Ninh gia, Ninh Trí Viễn.
Trong mắt của mọi người, quan hệ của Ninh gia và Diệp Viễn phải là vô cùng thân thiết, ai cũng không ngờ được ở trên cửa ải này, Ninh Trí Viễn lại hung hăng đẩy Diệp Viễn một cái.
Hiên Vũ cũng là rất bất ngờ, cả giận nói: “Ninh Trí Viễn!”
Ninh Trí Viễn không hề bị lay động, thản nhiên nói: “Đại trưởng lão, chúng ta thân là trưởng lão hoàng thành, đương nhiên phải suy nghĩ vì sự phát triển của hoàng thành. Quan hệ của Ninh gia và Diệp Viễn đúng là không cạn, nhưng mà chức vị trưởng lão này của Diệp Viễn đã ảnh hướng đến hoạt động bình thường của hoàng thành! Ta cho rằng, cần phải tước đi chức vị trưởng lão!”
Mặt Nhược Hư tràn đầy ý cười, bây giờ trừ Hiên Vũ và Lãnh Vũ, dường như không có ai đứng về phía Diệp Viễn.
Chức vị trưởng lão này của hắn, nhất định là chấm dứt ở đây.
Lãnh Vũ cũng không ngờ được, chuyện này lại nghiêm trọng đến mức độ này.
Hắn đang muốn nổi bão, đã thấy Diệp Viễn cười nhạt nói: “Ta cảm thấy Ninh trưởng lão nói có đạo lý, Diệp mỗ chậm chạp không thể đột phá, đúng là không thích hợp đảm nhiệm chức vị trưởng lão. Hôm nay, thái thượng trưởng lão ở đây, ta liền từ chức chức vị trưởng lão này.”
Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Nhược Hư.
Hắn còn tưởng rằng Diệp Viễn sẽ biện luận lí lẽ một hồi, không ngờ được hắn lại trực tiếp lùi bước.
Phải biết là, chức vị trưởng lão này có được rất nhiều thứ.
Một khi từ chức, cuộc sống sau này ở hoàng thành Thiên Ưng sẽ không dễ qua như vậy nữa.
Lãnh Vũ cau mày nói: “Diệp Viễn, ngươi hồ đồ cái gì vậy!”
Hiên Vũ cũng nói: “Diệp Viễn, đây cũng không phải trò đùa!”
Diệp Viễn nhìn bọn họ cảm kích, cười nói: “Chức vị trưởng lão với ta mà nói chẳng qua chỉ là mây trôi, Diệp mỗ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Hôm nay tới hội nghị trưởng lão, Diệp mỗ cũng là đến từ biệt mọi người.”
Lời này vừa nói ra, đến cả Hà Xung cũng cảm thấy bất ngờ, lên tiếng nói: “Ngươi muốn rời khỏi hoàng thành Thiên Ưng?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Diệp Vễn chậm chạp không thể đột phá, dự định đi ra ngoài lịch luyện một phen, tìm kiếm cơ hội đột phá.”
Hà Xung nghe vậy, cũng gật đầu nói: “Không tệ, người trẻ tuổi có nghị lực, đi ra ngoài một vòng cùng tốt.”
Nhược Hư thấy dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Viễn, khiến hắn có loại cảm giác đánh một quyền vào bông vải.
Hắn phát hiện, Diệp Viễn thật sự không quan tâm chức vị trưởng lão này.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một việc, trầm giọng nói: “Diệp Viễn, ngươi muốn đi cũng được, để Nguyên Từ Thần Sơn lại!”
Ánh mắt Hà Xung có chút ngưng lại, lấp lóe không yên.
Sự lợi hại của Nguyên Từ Thần Sơn hắn đã sớm nghe thấy.
Nghe nói Nguyên Từ Thần Sơn không xác định được phẩm cấp, có tiềm lực vô hạn.
Diệp Viễn dựa vào Nguyên Từ Thần Sơn, tiêu diệt được ba cường giả Thần Quân tầng chín, đã thấy được một chút uy lực.
Lời nói của Nhược Hư khiến tim hắn có chút đập thình thịch.
Lãnh Vũ nghe vậy giận dữ nói: “Tiểu tử Nhược Hư, ngươi là có ý gì? Ba trăm năm trước, một mình Diệp Viễn ngăn cơn sóng dữ, cứu tính mạng của hơn mười tên trưởng lão và chấp sự. Bây giờ, ngươi lại ham muốn Nguyên Từ Thần Sơn của hắn?”
Nhược Hư nói: “Trước đây, Nguyên Từ Thần Sơn xuất thế, đoạt được bảo vật là công của mọi người, Diệp Viễn lại đem Nguyên Từ Thần Sơn làm của riêng! Lão phu lấy Nguyên Từ Thần Sơn cũng vô dụng, chỉ là nếu như thái thượng trưởng lão và thành chủ có được Nguyên Từ Thần Sơn vậy thì chính là như hổ thêm cánh, thực lực của hoàng thành Thiên Ưng ta cũng sẽ sâu thêm một bậc! Huống hồ, thực lực Diệp Viễn kém như vậy, hắn mang theo trọng bảo như thế bên người, vạn nhất lưu lạc bên ngoài, chẳng phải là tổn thất to lớn với hoàng thành Thiên ưng ta sao?”
Lời này của Nhược Hư là nói với Hà Xung, Hà Xung nghe vậy cũng yên lặng không nói gì.
Hiển nhiên, hắn động lòng rồi.
Diệp Viễn cười nói: “Nhược Hư, ngươi thật đúng là vô sỉ! Thiên tài địa bảo, người hữu duyên sẽ có được. Trước đây, ta cướp được bảo vật này từ tay ba cường giả Thiên Thần, dựa theo quy củ của hoàng thành, vật này vốn là tài sản riêng của ta! Bây giờ ngươi lại muốn lấy, đây là đạo lý gì?”
Hà Xung nghe vậy, trong lòng rùng mình, Diệp Viễn nói hời hợt như thế nhưng hắn nghe được.
Diệp Viễn là nói cho hắn biết, hắn có thể đoạt được bảo vật này từ tay ba cường giả Thiên Thần thì tất sẽ có năng lực bảo vệ nó!
Cho dù các ngươi muốn mạnh mẽ cướp đoạt, cũng là không được!
Một võ giả Quy Khư Cảnh dám càn rỡ như vậy, đây vốn là chuyện vô cùng nực cười.
Nhưng lời này đặt ở trên người Diệp Viễn, lại đúng là không phải không có khả năng!
Chuyện năm đó, hắn cũng biết một ít.
Cường giả Thiên Thần ma tộc xuất thủ đánh lén, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Viễn chết, nhưng hắn chẳng những không chết, cuối cùng còn đoạt được bảo vật.
Lá bài này của Diệp Viễn, thậm chí đến cả cường giả Thiên Thần cũng không sợ!
Thật ra Hà Xung cũng vô cùng khó hiểu, thiên tư Diệp Viễn đáng sợ như thế, vì sao lại mắc cạn trước mặt Thần Quân Cảnh.
Ở trong này sợ rằng có chuyện hắn không biết!
Hà Xung có cảm giác, một khi Diệp Viễn đột phá Thần Quân Cảnh, sợ rằng sẽ như cá chép vượt long môn, trở thành cường giả kinh động đất trời!
Cân nhắc nhiều lần, Hà Xung mới chậm rãi lên tiếng: “Diệp Viễn có công lao vất vả to lớn, Nguyên Từ Thần Sơn vốn là tài sản của hắn, lúc này đừng nhắc tới nữa!”
Nhược Hư nghe vậy không khỏi cứng lại, thái thượng trưởng lão thế mà lại lùi bước!
Lời nói của Lãnh Vũ khiến cho không ít trưởng lão đều âm thầm cúi đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Số lượng trưởng lão ở đây nhận ân huệ của Diệp Viễn đúng thật là không ít.
Dù sao, Diệp Viễn cũng là dạng biến thái trong đan thần tam tinh, đã từng chèn ép được nhị trưởng lão Nhược Hư.
Những trưởng lão này, có nhà ai không có mấy người đệ tử đắc ý?
Đi cầu đan cho đệ tử đắc ý của bọn họ, đây là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chỉ có điều, Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một đan thần tam tinh.
Bọn họ có thể cảm niệm nhất thời ân huệ của Diệp Viễn nhưng cũng không thể cảm niệm cả đời.
Nếu như không có người nhắc tới, thậm chí bọn họ đều quên đi chuyện này.
Lãnh Vũ đột nhiên nói đến chuyện này khiến cho không ít người cảm thấy xấu hổ.
Nhược Hư thấy tình thế không đúng lắm, vội vã lên tiếng nói: “Sư thúc tổ lời này khó tránh có chút không ổn, mọi người đây không phải bỏ đá xuống giếng chỉ là luận bàn chuyện này mà thôi. Mọi người chỉ là thảo luận chức trưởng lão của Diệp Viễn cũng không muốn làm gì hắn cả. Dù sao, một Quy Khư Cảnh đảm nhiệm chức vị trưởng lão vốn đã không hợp quy củ!”
Nhược Hư vừa nói ra, mọi người vội vã phụ họa.
“Đúng vậy, đúng vậy, cho dù Diệp Viễn không đảm nhiệm chức vị trưởng lão thì vẫn là đệ tử của hoàng thành Thiên Ưng ta!”
“Dựa vào thủ đoạn của Diệp Viễn, cũng có thể sống cuộc sống thoải mái ở hoàng thành Thiên Ưng, dù sao tất cả mọi người đều cần thần đan cấp ba, đúng không?”
“Không phải chúng ta không nói nhân tình, mà là bây giờ tiếng bất bình trong Đan Tháp và Võ Tháp quá nhiều, cũng không có cách nào cả.”
…
Lãnh Vũ hừ lạnh một tiếng, tức giận đến không nói nữa.
Hắn cũng biết, những trưởng lão này nói là sự thật.
Chỉ là Diệp Viễn không có chức vị trưởng lão, sợ rằng ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.
Thoải mái?
Sợ là không thể nào.
Lãnh Vũ được Diệp Viễn cứu ra, đã vô cùng cảm kích hắn.
Về sau Diệp Viễn lại giúp Trịnh Khởi giết Cao Nguyên, báo thù cho đệ tử Ngô Hưng Đường của hắn, Lãnh Vũ lại càng thêm vài phần kính trọng với Diệp Viễn.
Nhìn thấy Diệp Viễn gặp khó khăn, trong lòng hắn cũng vô cùng khó chịu.
Lúc này, một trưởng lão bên Võ Tháp đột nhiên mở miệng nói: “Quy Khư Cảnh đảm nhiệm chức vị trưởng lão đúng là có chỗ không ổn! Ta cảm thấy, tạm thời lấy đi chức vị trưởng lão của Diệp Viễn, nếu hắn có thể đột phá Thần Quân Cảnh rồi khôi phục lại chức vị trưởng lão cũng không muộn!”
Người này vừa nói khói miệng, mọi người ồ lên.
Lý do là bởi vì trưởng lão này không phải ai khác mà chính là gia chủ Ninh gia, Ninh Trí Viễn.
Trong mắt của mọi người, quan hệ của Ninh gia và Diệp Viễn phải là vô cùng thân thiết, ai cũng không ngờ được ở trên cửa ải này, Ninh Trí Viễn lại hung hăng đẩy Diệp Viễn một cái.
Hiên Vũ cũng là rất bất ngờ, cả giận nói: “Ninh Trí Viễn!”
Ninh Trí Viễn không hề bị lay động, thản nhiên nói: “Đại trưởng lão, chúng ta thân là trưởng lão hoàng thành, đương nhiên phải suy nghĩ vì sự phát triển của hoàng thành. Quan hệ của Ninh gia và Diệp Viễn đúng là không cạn, nhưng mà chức vị trưởng lão này của Diệp Viễn đã ảnh hướng đến hoạt động bình thường của hoàng thành! Ta cho rằng, cần phải tước đi chức vị trưởng lão!”
Mặt Nhược Hư tràn đầy ý cười, bây giờ trừ Hiên Vũ và Lãnh Vũ, dường như không có ai đứng về phía Diệp Viễn.
Chức vị trưởng lão này của hắn, nhất định là chấm dứt ở đây.
Lãnh Vũ cũng không ngờ được, chuyện này lại nghiêm trọng đến mức độ này.
Hắn đang muốn nổi bão, đã thấy Diệp Viễn cười nhạt nói: “Ta cảm thấy Ninh trưởng lão nói có đạo lý, Diệp mỗ chậm chạp không thể đột phá, đúng là không thích hợp đảm nhiệm chức vị trưởng lão. Hôm nay, thái thượng trưởng lão ở đây, ta liền từ chức chức vị trưởng lão này.”
Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Nhược Hư.
Hắn còn tưởng rằng Diệp Viễn sẽ biện luận lí lẽ một hồi, không ngờ được hắn lại trực tiếp lùi bước.
Phải biết là, chức vị trưởng lão này có được rất nhiều thứ.
Một khi từ chức, cuộc sống sau này ở hoàng thành Thiên Ưng sẽ không dễ qua như vậy nữa.
Lãnh Vũ cau mày nói: “Diệp Viễn, ngươi hồ đồ cái gì vậy!”
Hiên Vũ cũng nói: “Diệp Viễn, đây cũng không phải trò đùa!”
Diệp Viễn nhìn bọn họ cảm kích, cười nói: “Chức vị trưởng lão với ta mà nói chẳng qua chỉ là mây trôi, Diệp mỗ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Hôm nay tới hội nghị trưởng lão, Diệp mỗ cũng là đến từ biệt mọi người.”
Lời này vừa nói ra, đến cả Hà Xung cũng cảm thấy bất ngờ, lên tiếng nói: “Ngươi muốn rời khỏi hoàng thành Thiên Ưng?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Diệp Vễn chậm chạp không thể đột phá, dự định đi ra ngoài lịch luyện một phen, tìm kiếm cơ hội đột phá.”
Hà Xung nghe vậy, cũng gật đầu nói: “Không tệ, người trẻ tuổi có nghị lực, đi ra ngoài một vòng cùng tốt.”
Nhược Hư thấy dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Viễn, khiến hắn có loại cảm giác đánh một quyền vào bông vải.
Hắn phát hiện, Diệp Viễn thật sự không quan tâm chức vị trưởng lão này.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một việc, trầm giọng nói: “Diệp Viễn, ngươi muốn đi cũng được, để Nguyên Từ Thần Sơn lại!”
Ánh mắt Hà Xung có chút ngưng lại, lấp lóe không yên.
Sự lợi hại của Nguyên Từ Thần Sơn hắn đã sớm nghe thấy.
Nghe nói Nguyên Từ Thần Sơn không xác định được phẩm cấp, có tiềm lực vô hạn.
Diệp Viễn dựa vào Nguyên Từ Thần Sơn, tiêu diệt được ba cường giả Thần Quân tầng chín, đã thấy được một chút uy lực.
Lời nói của Nhược Hư khiến tim hắn có chút đập thình thịch.
Lãnh Vũ nghe vậy giận dữ nói: “Tiểu tử Nhược Hư, ngươi là có ý gì? Ba trăm năm trước, một mình Diệp Viễn ngăn cơn sóng dữ, cứu tính mạng của hơn mười tên trưởng lão và chấp sự. Bây giờ, ngươi lại ham muốn Nguyên Từ Thần Sơn của hắn?”
Nhược Hư nói: “Trước đây, Nguyên Từ Thần Sơn xuất thế, đoạt được bảo vật là công của mọi người, Diệp Viễn lại đem Nguyên Từ Thần Sơn làm của riêng! Lão phu lấy Nguyên Từ Thần Sơn cũng vô dụng, chỉ là nếu như thái thượng trưởng lão và thành chủ có được Nguyên Từ Thần Sơn vậy thì chính là như hổ thêm cánh, thực lực của hoàng thành Thiên Ưng ta cũng sẽ sâu thêm một bậc! Huống hồ, thực lực Diệp Viễn kém như vậy, hắn mang theo trọng bảo như thế bên người, vạn nhất lưu lạc bên ngoài, chẳng phải là tổn thất to lớn với hoàng thành Thiên ưng ta sao?”
Lời này của Nhược Hư là nói với Hà Xung, Hà Xung nghe vậy cũng yên lặng không nói gì.
Hiển nhiên, hắn động lòng rồi.
Diệp Viễn cười nói: “Nhược Hư, ngươi thật đúng là vô sỉ! Thiên tài địa bảo, người hữu duyên sẽ có được. Trước đây, ta cướp được bảo vật này từ tay ba cường giả Thiên Thần, dựa theo quy củ của hoàng thành, vật này vốn là tài sản riêng của ta! Bây giờ ngươi lại muốn lấy, đây là đạo lý gì?”
Hà Xung nghe vậy, trong lòng rùng mình, Diệp Viễn nói hời hợt như thế nhưng hắn nghe được.
Diệp Viễn là nói cho hắn biết, hắn có thể đoạt được bảo vật này từ tay ba cường giả Thiên Thần thì tất sẽ có năng lực bảo vệ nó!
Cho dù các ngươi muốn mạnh mẽ cướp đoạt, cũng là không được!
Một võ giả Quy Khư Cảnh dám càn rỡ như vậy, đây vốn là chuyện vô cùng nực cười.
Nhưng lời này đặt ở trên người Diệp Viễn, lại đúng là không phải không có khả năng!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!