Ninh Thiên Bình nghe võ giả kia nói, ánh mắt không khỏi có chút ngưng lại, tim đập thình thịch một hồi.
Cảnh giới Chân Thần, đây chính là cảnh giới hắn thiết tha mơ ước!
Chỉ là, mặc dù hắn thiên tư hơn người, muốn đạt được cảnh giới Thiên Thần đã rất khó, chứ đừng nói đến cảnh giới Chần Thần.
Không nói hắn, cho dù là những người như Trịnh Khởi, Cao Nguyên, Lăng Tử Khôn, bọn họ có người nào khi còn trẻ không phải là thiên kiêu một đời?
Nhưng mà mấy chục vạn năm trôi qua, bọn họ vẫn cắm đinh ở Thần Quân Cảnh đỉnh phong.
Ninh Thiên Bình hiểu rõ, nếu như không có thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan, hắn cũng không thể tu luyện nhanh như vậy.
Đạt được cảnh giới bây giờ, hắn không mất hơn nghìn năm, thì đúng là nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hơn nữa càng lên cao, cho dù là tầng một, muốn đột phá cũng là cực kỳ gian nan.
Cho nên trong lòng Ninh Thiên Bình, vẫn luôn cực kỳ tôn kính Diệp Viễn.
Từ sau hắn, Diệp Viễn cũng không luyện chế thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan nữa!
Đối với bên ngoài, Diệp Viễn chỉ nói lần kia là phát huy vượt xa bình thường, người khác cũng tin tưởng mà không nghi ngờ gì.
Dù sao, thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan cũng không phải đan dược đầy đường, muốn luyện chế là có thể luyện chế được.
Nhưng mà Ninh Thiên Bình làm tùy tùng cho hắn lâu như vậy, đương nhiên biết rốt cuộc thực lực đan đạo của Diệp Viễn có bao nhiêu đáng sợ.
“Thì ra là thế, vậy thì ở trong vương thành Xuyên Cát này, chỗ nào có mua bán bảo vật?” Ninh Thiên Bình hỏi.
Người võ giả kia nói: “Chỗ mua bán ở vương thành Xuyên Cát này có rất nhiều, có điều, muốn nói nơi mua bán lớn nhất là chợ Thiên Lạc ở Tây thành. Chợ Thiên Lạc là do ba thế lực lớn liên hợp tạo dựng nên, bên trong đủ loại trân bảo, cái gì cần có đều có. Đại nhân, nếu như ngài muốn mua bán, có thể đưa tùy tùng qua bên đó xem một chút.”
Ninh Thiên Bình cười nói: “Đa tạ huynh đệ. Có điều… ngươi nhầm rồi, vị này mới là đại nhân, ta chỉ là một tùy tùng nhỏ.”
Người võ giả kia nghe vậy, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hai người rời đi, đây là tình huống gì vậy?
Nhìn thế nào cũng thấy Ninh Thiên Bình là một con cháu dòng chính của một thế lực lớn, vô cùng trẻ tuổi.
Dạng đệ tử thiên tài này, lại làm tùy tùng cho một Quy Khư Cảnh?
Trên đường, Diệp Viễn cười nói: “Ngươi không cần giải thích với hắn, huống hồ, ta cũng không có ý coi ngươi là tùy tùng.”
Ninh Thiên Bình cười nói: “Sau khi đại nhân trở về đó, nhất định vẫn là trưởng lão, chút thực lực ấy của ta, cũng chỉ đủ làm tùy tùng cho ngài. Bây giờ ở trước mặt ngài giả tạo đến lúc đó bị vả mặt, vậy thì không hay rồi.”
Diệp Viễn nghe vậy, không khỏi cười một tiếng.
…
Chợ Thiên Lạc là một khu mua bán cực kỳ rộng lớn, chia làm ba khu vực lớn, lần lượt do ba thế lực lớn quản lý.
Mỗi một võ giả vào chỗ này, bất luận là bày sạp buôn bán đều phải giao nộp một số lượng Thần Nguyên Thạch nhất định.
Diệp Viễn nộp phần Thần Nguyên Thạch cho hai người, sau đó cùng Ninh Thiên Bình đi vào khu mua bán.
Ninh Thiên Bình oán thán nói: “Thật đen mà! Chúng ta mới đến cái gì cũng chưa có làm mà đã phải nộp mười vạn Thần Nguyên Thạch! Chỗ này nhiều người như vậy, một ngày không biết thu được bao nhiêu Thần Nguyên Thạch đây?”
Diệp Viễn cười nói: “Rất nhiều võ giả đều muốn thành lập thế lực, bởi vì có thế lực cường đại, mới có thể kiếm được nhiều Thần Nguyên Thạch, tu luyện cũng càng có bảo đảm. Giống như hoàng thành Thiên Ưng, đi vào bên trong cũng phải giao nộp một số Thần Nguyên Thạch nhất định, đây là một đạo lý. Trước đây ta vào thành, đã phải giao nộp một triệu Thần Nguyên Thạch.”
Ninh Thiên Bình vẫn luôn sống ở trong nội thành, có gia tộc bảo vệ nên không thể nào hiểu được bi ải của các tầng võ giả khác.
Nghe Diệp Viễn nói như thế, đúng là có chuyện như vậy.
Thế lực của một người có mạnh hơn nữa thì số Thần Nguyên Thạch có thể kiếm được cũng có giới hạn.
Nhưng mà nếu như thành lập một thế lực cường đại, vậy thì hoàn toàn khác.
Có thể nói, đó là nằm trong nhà đếm tiền.
Hai người đi một vòng, Ninh Thiên Bình không ngừng kinh hô.
“Loa Toàn Tinh Tuyệt Vũ, Hoán Trạch Huyền Liên, … đây đều là bảo vật cực hiếm thấy, thế mà chỗ này lại có!”
Ninh Thiên Bình giống như là Lưu mõ đi vào nhà quan lớn, bị các loại kỳ trân dị bảo làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Bảo vật ở bên ngoài cực kỳ hiếm thấy, thế mà ở chỗ này cần cái gì cũng có.
Diệp Viễn không có gào to lên như Ninh Thiên Bình, nhưng trong lòng cũng là vô cùng giật mình.
Thảo nào Vô Trần bảo mình tới nơi này, chỗ này thực sự là thiên đường của võ giả và Luyện Dược Sư.
Có không ít thứ, bản thân hắn cũng có chút động lòng.
“Ông chủ, Thất Bảo Huyền Thủy Quả này của ngươi bán bao nhiêu tiền?” Ninh Thiên Bình không nhịn được đi tới trước một cái sạp nhỏ hỏi.
Đừng thấy cái sạp nhỏ này không đáng chú ý, đồ tốt ở đây thật sự không ít.
Ninh Thiên Bình tu luyện pháp tắc hệ thủy, Thất Bảo Huyền Thủy Quả này chính là linh dược có thuộc tính thủy, cho dù là uống không, đối với hắn cũng rất có lợi.
Ông chủ cũng là một Thần Quân tầng ba, thấy Ninh Thiên Bình hỏi, mí mắt khẽ nâng lên, nói: “Một tỷ hai!”
Khóe mắt Ninh Thiên Bình giật giật, nói: “Ông chủ, cái này của ngươi cũng quá đắt rồi, có thể rẻ hơn một chút không?”
Một viên thần đan cấp bốn bất quá cũng chỉ có giá hai, ba tỷ, linh dược này đã có giá đến một tỷ hai, nếu như luyện chế thành đan dược, hợp với linh dược của hắn, ít nhất cũng phải có giá hai tỷ.
Đan dược được luyện chế ra này, đáng giá bao nhiêu tiền?
Có điều Thất Bảo Huyền Thủy Quả này đúng thật là vật phẩm hiếm có, nếu như luyện chế thành đan dược, ít nhất cũng phải có giá ba tỉ.
Xem như thế thì giá cả hai tỷ cũng không phải quá bất hợp lý.
Chỉ là, cứ như thế, tài sản trên mười tỉ của Diệp Viễn, bây giờ cũng không tính là gì cả.
Huống chi, mười mấy năm qua, phần lớn thời gian đều dùng nó để phi hành, đã tiêu hao hết gần nửa Thần Nguyên Thạch.
Tính như vậy, chỉ còn lại vài tỷ, căn bản là không đủ xem rồi.
Ông chủ kia nhàn nhạt liếc nhìn Ninh Thiên Bình, thản nhiên nói: “Muốn mua thì mua, không mua cút đi, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của lão phu!”
Ninh Thiên Bình cũng là tuổi trẻ nóng tính, liền muốn bạo phát tại chỗ, cả giận nói: “Ngươi đây là thái độ gì?”
Ông chủ cười lạnh nói: “Đồ của lão phu bán, đương nhiên đáng cái giá này! Ở trong chợ Thiên Lạc này, không có tiền thì đừng có sói già vẫy đuôi! Kẻ nghèo hèn, không chơi được ở chỗ này đâu!”
Ninh Thiên Bình tức giận, gầm thét lên: “Ngươi nói ai không có tiền? Lão tử có chính là tiền!”
Trong lúc phẫn nộ, hắn lấy ra một cái nhẫn đựng vật, nhưng khi hắn phát hiện ra nhìn lại nhẫn đựng vật, nhất thời vẻ mặt lúng túng.
Lần này hắn đi ra ngoài quá vội, trên người đúng thật là không cầm theo nhiều Thần Nguyên Thạch như vậy.
Bây giờ tài sản của Ninh Thiên Bình chỉ có bảy, tám trăm triệu.
Ông chủ là ánh mắt thế nào, nhìn dáng vẻ của Ninh Thiên Bình cũng biết hắn không có tiền, cười lạnh nói: “Không lấy ra được? Không có tiền thì cút sang một bên, đừng làm cản trở việc buôn bán của lão phu!”
Ninh Thiên Bình tức giận, ông chủ này thực sự quá kiêu ngạo, thế mà lại kinh thường mình!
Mình đường đường là đệ nhất thiên tài của Ninh gia, đã từng lúc nào buồn khổ vì tiền?
Thật đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó mèo khinh mà!
Đúng lúc này, Diệp Viễn chậm rãi lấy ra một cái nhẫn đựng vật, đặt lên gian hàng, thản nhiên nói: “Ông chủ, một tỷ hai, ngươi đếm xem.”
Ánh mắt ông chủ hơi ngưng lại, lúc này mới nghiêm túc quan sát Diệp Viễn.
Hắn còn tưởng rằng Diệp Viễn là tuỳ tùng của Ninh Thiên Bình, bây giờ xem ra hình như không đúng lắm.
Một Quy Khư Cảnh, lại có thể mặt không biểu cảm lấy ra một tỷ hai!
Có mờ ám!
Ninh Thiên Bình biến sắc, nói: “Diệp huynh đệ, cái này sao mà được?”
Hắn biết, Thần Nguyên Thạch của Diệp Viễn ở chỗ này cũng không tính là nhiều, hơn nữa còn có chỗ phải dùng.
Lập tức lấy ra một tỷ hai, đối với hắn là nói cũng là gánh nặng không nhỏ, nhất thời hắn rối rắm trong lòng.
Ninh Thiên Bình nghe võ giả kia nói, ánh mắt không khỏi có chút ngưng lại, tim đập thình thịch một hồi.
Cảnh giới Chân Thần, đây chính là cảnh giới hắn thiết tha mơ ước!
Chỉ là, mặc dù hắn thiên tư hơn người, muốn đạt được cảnh giới Thiên Thần đã rất khó, chứ đừng nói đến cảnh giới Chần Thần.
Không nói hắn, cho dù là những người như Trịnh Khởi, Cao Nguyên, Lăng Tử Khôn, bọn họ có người nào khi còn trẻ không phải là thiên kiêu một đời?
Nhưng mà mấy chục vạn năm trôi qua, bọn họ vẫn cắm đinh ở Thần Quân Cảnh đỉnh phong.
Ninh Thiên Bình hiểu rõ, nếu như không có thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan, hắn cũng không thể tu luyện nhanh như vậy.
Đạt được cảnh giới bây giờ, hắn không mất hơn nghìn năm, thì đúng là nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hơn nữa càng lên cao, cho dù là tầng một, muốn đột phá cũng là cực kỳ gian nan.
Cho nên trong lòng Ninh Thiên Bình, vẫn luôn cực kỳ tôn kính Diệp Viễn.
Từ sau hắn, Diệp Viễn cũng không luyện chế thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan nữa!
Đối với bên ngoài, Diệp Viễn chỉ nói lần kia là phát huy vượt xa bình thường, người khác cũng tin tưởng mà không nghi ngờ gì.
Dù sao, thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan cũng không phải đan dược đầy đường, muốn luyện chế là có thể luyện chế được.
Nhưng mà Ninh Thiên Bình làm tùy tùng cho hắn lâu như vậy, đương nhiên biết rốt cuộc thực lực đan đạo của Diệp Viễn có bao nhiêu đáng sợ.
“Thì ra là thế, vậy thì ở trong vương thành Xuyên Cát này, chỗ nào có mua bán bảo vật?” Ninh Thiên Bình hỏi.
Người võ giả kia nói: “Chỗ mua bán ở vương thành Xuyên Cát này có rất nhiều, có điều, muốn nói nơi mua bán lớn nhất là chợ Thiên Lạc ở Tây thành. Chợ Thiên Lạc là do ba thế lực lớn liên hợp tạo dựng nên, bên trong đủ loại trân bảo, cái gì cần có đều có. Đại nhân, nếu như ngài muốn mua bán, có thể đưa tùy tùng qua bên đó xem một chút.”
Ninh Thiên Bình cười nói: “Đa tạ huynh đệ. Có điều… ngươi nhầm rồi, vị này mới là đại nhân, ta chỉ là một tùy tùng nhỏ.”
Người võ giả kia nghe vậy, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hai người rời đi, đây là tình huống gì vậy?
Nhìn thế nào cũng thấy Ninh Thiên Bình là một con cháu dòng chính của một thế lực lớn, vô cùng trẻ tuổi.
Dạng đệ tử thiên tài này, lại làm tùy tùng cho một Quy Khư Cảnh?
Trên đường, Diệp Viễn cười nói: “Ngươi không cần giải thích với hắn, huống hồ, ta cũng không có ý coi ngươi là tùy tùng.”
Ninh Thiên Bình cười nói: “Sau khi đại nhân trở về đó, nhất định vẫn là trưởng lão, chút thực lực ấy của ta, cũng chỉ đủ làm tùy tùng cho ngài. Bây giờ ở trước mặt ngài giả tạo đến lúc đó bị vả mặt, vậy thì không hay rồi.”
Diệp Viễn nghe vậy, không khỏi cười một tiếng.
…
Chợ Thiên Lạc là một khu mua bán cực kỳ rộng lớn, chia làm ba khu vực lớn, lần lượt do ba thế lực lớn quản lý.
Mỗi một võ giả vào chỗ này, bất luận là bày sạp buôn bán đều phải giao nộp một số lượng Thần Nguyên Thạch nhất định.
Diệp Viễn nộp phần Thần Nguyên Thạch cho hai người, sau đó cùng Ninh Thiên Bình đi vào khu mua bán.
Ninh Thiên Bình oán thán nói: “Thật đen mà! Chúng ta mới đến cái gì cũng chưa có làm mà đã phải nộp mười vạn Thần Nguyên Thạch! Chỗ này nhiều người như vậy, một ngày không biết thu được bao nhiêu Thần Nguyên Thạch đây?”
Diệp Viễn cười nói: “Rất nhiều võ giả đều muốn thành lập thế lực, bởi vì có thế lực cường đại, mới có thể kiếm được nhiều Thần Nguyên Thạch, tu luyện cũng càng có bảo đảm. Giống như hoàng thành Thiên Ưng, đi vào bên trong cũng phải giao nộp một số Thần Nguyên Thạch nhất định, đây là một đạo lý. Trước đây ta vào thành, đã phải giao nộp một triệu Thần Nguyên Thạch.”
Ninh Thiên Bình vẫn luôn sống ở trong nội thành, có gia tộc bảo vệ nên không thể nào hiểu được bi ải của các tầng võ giả khác.
Nghe Diệp Viễn nói như thế, đúng là có chuyện như vậy.
Thế lực của một người có mạnh hơn nữa thì số Thần Nguyên Thạch có thể kiếm được cũng có giới hạn.
Nhưng mà nếu như thành lập một thế lực cường đại, vậy thì hoàn toàn khác.
Có thể nói, đó là nằm trong nhà đếm tiền.
Hai người đi một vòng, Ninh Thiên Bình không ngừng kinh hô.
“Loa Toàn Tinh Tuyệt Vũ, Hoán Trạch Huyền Liên, … đây đều là bảo vật cực hiếm thấy, thế mà chỗ này lại có!”
Ninh Thiên Bình giống như là Lưu mõ đi vào nhà quan lớn, bị các loại kỳ trân dị bảo làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Bảo vật ở bên ngoài cực kỳ hiếm thấy, thế mà ở chỗ này cần cái gì cũng có.
Diệp Viễn không có gào to lên như Ninh Thiên Bình, nhưng trong lòng cũng là vô cùng giật mình.
Thảo nào Vô Trần bảo mình tới nơi này, chỗ này thực sự là thiên đường của võ giả và Luyện Dược Sư.
Có không ít thứ, bản thân hắn cũng có chút động lòng.
“Ông chủ, Thất Bảo Huyền Thủy Quả này của ngươi bán bao nhiêu tiền?” Ninh Thiên Bình không nhịn được đi tới trước một cái sạp nhỏ hỏi.
Đừng thấy cái sạp nhỏ này không đáng chú ý, đồ tốt ở đây thật sự không ít.
Ninh Thiên Bình tu luyện pháp tắc hệ thủy, Thất Bảo Huyền Thủy Quả này chính là linh dược có thuộc tính thủy, cho dù là uống không, đối với hắn cũng rất có lợi.
Ông chủ cũng là một Thần Quân tầng ba, thấy Ninh Thiên Bình hỏi, mí mắt khẽ nâng lên, nói: “Một tỷ hai!”
Khóe mắt Ninh Thiên Bình giật giật, nói: “Ông chủ, cái này của ngươi cũng quá đắt rồi, có thể rẻ hơn một chút không?”
Một viên thần đan cấp bốn bất quá cũng chỉ có giá hai, ba tỷ, linh dược này đã có giá đến một tỷ hai, nếu như luyện chế thành đan dược, hợp với linh dược của hắn, ít nhất cũng phải có giá hai tỷ.
Đan dược được luyện chế ra này, đáng giá bao nhiêu tiền?
Có điều Thất Bảo Huyền Thủy Quả này đúng thật là vật phẩm hiếm có, nếu như luyện chế thành đan dược, ít nhất cũng phải có giá ba tỉ.
Xem như thế thì giá cả hai tỷ cũng không phải quá bất hợp lý.
Chỉ là, cứ như thế, tài sản trên mười tỉ của Diệp Viễn, bây giờ cũng không tính là gì cả.
Huống chi, mười mấy năm qua, phần lớn thời gian đều dùng nó để phi hành, đã tiêu hao hết gần nửa Thần Nguyên Thạch.
Tính như vậy, chỉ còn lại vài tỷ, căn bản là không đủ xem rồi.
Ông chủ kia nhàn nhạt liếc nhìn Ninh Thiên Bình, thản nhiên nói: “Muốn mua thì mua, không mua cút đi, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của lão phu!”
Ninh Thiên Bình cũng là tuổi trẻ nóng tính, liền muốn bạo phát tại chỗ, cả giận nói: “Ngươi đây là thái độ gì?”
Ông chủ cười lạnh nói: “Đồ của lão phu bán, đương nhiên đáng cái giá này! Ở trong chợ Thiên Lạc này, không có tiền thì đừng có sói già vẫy đuôi! Kẻ nghèo hèn, không chơi được ở chỗ này đâu!”
Ninh Thiên Bình tức giận, gầm thét lên: “Ngươi nói ai không có tiền? Lão tử có chính là tiền!”
Trong lúc phẫn nộ, hắn lấy ra một cái nhẫn đựng vật, nhưng khi hắn phát hiện ra nhìn lại nhẫn đựng vật, nhất thời vẻ mặt lúng túng.
Lần này hắn đi ra ngoài quá vội, trên người đúng thật là không cầm theo nhiều Thần Nguyên Thạch như vậy.
Bây giờ tài sản của Ninh Thiên Bình chỉ có bảy, tám trăm triệu.
Ông chủ là ánh mắt thế nào, nhìn dáng vẻ của Ninh Thiên Bình cũng biết hắn không có tiền, cười lạnh nói: “Không lấy ra được? Không có tiền thì cút sang một bên, đừng làm cản trở việc buôn bán của lão phu!”
Ninh Thiên Bình tức giận, ông chủ này thực sự quá kiêu ngạo, thế mà lại kinh thường mình!
Mình đường đường là đệ nhất thiên tài của Ninh gia, đã từng lúc nào buồn khổ vì tiền?
Thật đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó mèo khinh mà!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!