“Có cái gì không thể? Nhận lấy đi!”
Diệp Viễn cầm lấy Thất Bảo Huyền Thủy Quả, trực tiếp ném cho Ninh Thiên Bình.
Ninh Thiên Bình nhận lấy, cảm thấy vô cùng nóng tay.
Vật phẩm cấp bốn và vật phẩm cấp ba không giống nhau, động một chút là lấy trăm triệu làm đơn vị.
Phía sau không có một đại gia tộc chống đỡ, rất khó gánh được dạng tiêu phí này.
Cầm một tỷ hai kia, ông chủ cũng lười quản hai người này, lại một bộ dáng vẻ mắt cao hơn đầu.
Một Quy Khư Cảnh trên người mang nhiều tiền như vậy đi ra ngoài, hắn biết Diệp Viễn nhất định đã bị không ít người để mắt tới.
Luôn ở cạnh Ninh Thiên Bình thì tốt, nếu như Diệp Viễn lạc đàn, chỉ sợ có người muốn đánh chủ ý lên hắn.
“Diệp huynh đệ, tiền này ta nhất định sẽ nghĩ cách trả lại cho ngươi!” Ninh Thiên Bình cắn răng nói.
Diệp Viễn khoát tay, nói: “Ngươi thôi đi! Không đi ra ngoài, ta tin chuyện này đối với ngươi mà nói không có gì quan trọng, nhưng mà bây giờ, ngươi lấy gì trả?”
Ninh Thiên Bình nghe vậy, không khỏi cứng lại, Diệp Viễn quay đầu lại hỏi ông chủ kia: “Ông chủ, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, chợ Thiên Lạc này có tin tức của Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch không?”
Mí mắt ông chủ khẽ nâng lên, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch? Vừa hay, ở chỗ này của ta có!”
Ánh mắt Diệp Viễn sáng lên, vui vẻ nói: “Ông chủ, ngươi có bao nhiêu, ta mua hết!”
Vẻ mặt ông chủ có chút cổ quái nhìn Diệp Viễn, nói: “Ngươi coi Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch là rau cải trắng bên đường à? Trên tay ta chỉ có một khối to bằng hai quả đấm, ngươi muốn mua, tính cho ngươi rẻ một chút, một tỷ!”
Diệp Viễn gật đầu, lấy ra một tỷ Thần Nguyên Thạch, mua Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch.
Ông chủ liên tục chấn kinh, hắn hoàn toàn không ngờ được tài sản của Quy Khư Cảnh này giàu có hơn rất nhiều so với cường giả Thần Quân Cảnh bình thường.
“Ông chủ, ngươi có biết trong chợ Thiên Lạc còn có chỗ nào có Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch không?” Diệp Viễn hỏi.
Chút Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch ấy cũng không đủ nhét kẽ răng.
Ông chủ nghi ngờ nói: “Ngươi cần nhiều Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch như vậy làm cái gì? Tu luyện, một khối lớn như vậy đủ cho ngươi dùng rồi. Huống hồ, cho dù ngươi có chút tài sản, chỉ sợ cũng không mua nổi mấy khối Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch?”
Nể mặt hai tỷ, cuối cùng ông chủ nói thêm được mấy câu.
Diệp Viễn cười nói: “Bời vì một vài tình huống đặc biệt, ta cần số lượng lớn Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, xin chỉ điểm một chút. Còn về Thần Nguyên Thạch, Diệp mỗ tự có biện pháp.”
Ông chủ nói: “Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch là vật vô cùng trân quý, rất có ích lợi với việc tu luyện của võ giả. Nếu như không phải cần dùng đến tiền gấp, ta cũng sẽ không dễ dàng lấy ra bán. Cho nên, chợ Thiên Lạc này có bao nhiêu Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, ta cũng không rõ, ngươi phải tự mình đi hỏi thăm. Có điều… ta ngược lại biết một chút, nửa tháng sau, ba thế lực lớn liên hợp tổ chức một buổi đấu giá, mà trong đó có một kiện đồ đấu giá chính là Vô Cương Thiên Hồn Thạch!”
Ánh mắt Diệp Viễn có chút ngưng lại, kinh hô: “Ông chủ, lời ấy thật chứ?”
Ông chủ nói: “Ngươi đi hỏi thăm một chút là biết, chuyện này không phải bí mật gì. Có điều… giá cả của Vô Cương Thiên Hồn Thạch này, nhất định là cũng phải từ mười tỷ trở lên.”
Vô Cương Thiên Hồn Thạch, là hình thái cao cấp của Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, cung cấp năng lượng càng thêm có thần, cũng ẩn chứa nhiều năng lượng hơn.
Chỉ là so với Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, Vô Cương Thiên Hồn Thạch hiếm có đến mức khiến người ta giận sôi.
Diệp Viễn không ngờ được, lại có thể đụng phải Vô Cương Thiên Hồn Thạch ở chỗ này.
Có điều cứ như vậy, muốn mua được Vô Cương Thiên Hồn Thạch, sợ rằng Thần Nguyên Thạch phải tốn hao sẽ đạt tới cấp độ vô cùng khủng bố.
Dựa vào số lượng Thần Nguyên Thạch trên tay hắn, sợ rằng đến sợi lông cũng không mua được.
“Diệp huynh đệ, mười tỷ Thần Nguyên Thạch, đây…”
Đến cả Ninh Thiên Bình từ nhỏ lớn lên trong bình mật cũng bị số lượng Thần Nguyên Thạch này dọa cho giật mình.
mười tỷ Thần Nguyên Thạch, cho dù đặt ở Ninh gia, cũng là một con số không ít.
Diệp Viễn cười nói: “Lúc đầu muốn khiêm tốn một chút, mua mấy khối Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch rồi đi. Bây giờ xem ra, không khiêm tốn được nữa rồi.”
Cả người Ninh Thiên Bình chấn động, nói: “Diệp huynh đệ, ngươi là muốn…”
Diệp Viễn nói: “Chúng ta cũng bày một gian hàng, làm ông chủ bán hàng.”
Ninh Thiên Bình hít sâu một hơi, hắn biết lời nói này của Diệp Viễn là có ý gì.
Có điều, ông chủ xem thường nói: “Một Quy Khư Cảnh như ngươi, bán thứ gì để có thể kiếm được mười tỷ Thần Nguyên Thạch? Hơn nữa, trấn cổ Thiên Môn sắp mở rồi, trong thành tụ tập rất nhiều võ giả, bây giờ quầy hàng tốt đều bị thuê rồi, cho dù là quầy hàng mạt đẳng, chỉ sợ cũng không còn thừa bao nhiêu. Ngươi muốn kiếm nhiều Thần Nguyên Thạch như vậy, đơn giản là si tâm vọng tưởng.”
“Ha ha, tiểu tử này nhất định là vừa mới tới chợ Thiên Lạc, còn tưởng rằng chỗ này là chậu châu báu đây? Chỉ cần bày một gian hàng ở đây là có thể kiếm được tài nguyên cuồn cuộn?”
“Một Quy Khư Cảnh, phải mua bán thứ đồ gì mới có thể kiếm được mười tỷ Thần Nguyên Thạch? Tiểu tử này, đang nằm mơ sao?”
Chủ sạp bên cạnh nghe Diệp Viễn nói muốn bày gian hàng, vẻ mặt đều là trào phúng.
Đồ vật cấp ba, căn bản không thể nào so được với đồ vật cấp bốn.
Thường thường bán hơn mười kiện, cũng không so nổi với một kiện đồ cấp bốn.
Muốn kiếm được mười tỷ Thần Nguyên Thạch, trên cơ bản là không thể nào.
Diệp Viễn chỉ cười cười nói: “Yên tâm đi, quầy hàng của ta nhất định sẽ kinh doanh rất tốt.”
“Rất tốt? Ha ha ha, tiểu tử, ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng! Bỏ đi, ngươi đã không nghe khuyên bảo, tự bản thân có thể đi thử một chút.” Ông chủ cười to nói.
…
Nơi quản lý chợ Thiên Lạc, một võ giả Thần Quân tầng hai liếc mắt nhìn Diệp Viễn, nói: “Quầy hàng hạng một một trăm triệu một ngày, quầy hàng hạng hai một nghìn vạn một ngày, quầy hàng hạng ba năm trăm vạn một ngày, quầy hàng hạng bốn một trăm vạn một ngày, quầy hàng mạt đẳng… mười vạn một ngày. Ừm, các quầy hàng phía trước đều hết rồi, bây giờ chỉ còn lại hai quầy hàng mạt đẳng, ngươi có cần không?”
Cái gọi là quầy hàng hạng một, đương nhiên là nơi có vị trí dễ thấy nhất, mọi người vừa vào chợ Thiên Lạc là có thể nhìn thấy.
Loại quầy hàng này, chỉ cần là đồ vật rất tốt, một ngày cũng có thể bán được trên mười tỷ.
Mà quầy hàng của ông chủ kia, chẳng qua chỉ là quầy hàng hạng hai.
Còn về quầy hàng mạt đẳng, đương nhiên là quầy hàng trong góc, bình thường cũng không có người hỏi thăm, một ngày mà mười vạn Thần Nguyên Thạch cũng là đắt.
Bởi vì quầy hàng mạt đẳng, một ngày cũng chưa chắc bán được mười vạn Thần Nguyên Thạch, dường như là mua bán lỗ vốn.
Diệp Viễn lại không quan tâm, thản nhiên nói: “Vậy thì quầy hàng mạt đẳng đi, ta muốn thuê mười ngày.”
Diệp Viễn đưa Thần Nguyên Thạch, cầm lấy lệnh bài, đột nhiên nghĩ tới một việc, hỏi: “Đúng rồi, trích phần trăm của quầy hàng mạt đẳng thu như thế nào?”
Lệnh bài này không chỉ có tiêu chỉ giành chỗ mà còn có thể giám thị sự lưu động Thần nguyên Thạch của mỗi quầy hàng.
Giống như giao dịch trước đó của Diệp Viễn, lệnh bài của ông chủ kia có thể tra xét đại khái số lượng Thần Nguyên Thạch trong nhẫn trữ vật.
Quầy hàng tốt, sau khi đạt được mức tiêu thụ nhất định, chợ Thiên Lạc còn phải thu một số lượng trích phần trăm nhất định.
Bán càng cao, trích phần trăm càng cao!
Ba thế lực lớn bỏ gia giá lớn làm ra một cái chợ như vậy, đương nhiên muốn cướp đoạt càng nhiều Thần Nguyên Thạch càng tốt.
Để duy trì hoạt động của chợ này, không chỉ cung cấp trận địa còn có vũ lực rất mạnh bảo vệ.
Trong chợ Thiên Lạc nghiêm cấm động thủ, nếu không sẽ giết chết không cần luận tội.
Chí ít, võ giả ở trong chợ Thiên Lạc là an toàn.
Người võ giả kia không kiên nhẫn phất tay một cái, nói: “Quầy hàng mạt đẳng thì thu trích phần trăm cái gì, ngươi có thể bán được đồ vật thì chính là bản lĩnh của ngươi, đi đi, đi đi, chỗ này của ta còn bận lắm!”
“Có cái gì không thể? Nhận lấy đi!”
Diệp Viễn cầm lấy Thất Bảo Huyền Thủy Quả, trực tiếp ném cho Ninh Thiên Bình.
Ninh Thiên Bình nhận lấy, cảm thấy vô cùng nóng tay.
Vật phẩm cấp bốn và vật phẩm cấp ba không giống nhau, động một chút là lấy trăm triệu làm đơn vị.
Phía sau không có một đại gia tộc chống đỡ, rất khó gánh được dạng tiêu phí này.
Cầm một tỷ hai kia, ông chủ cũng lười quản hai người này, lại một bộ dáng vẻ mắt cao hơn đầu.
Một Quy Khư Cảnh trên người mang nhiều tiền như vậy đi ra ngoài, hắn biết Diệp Viễn nhất định đã bị không ít người để mắt tới.
Luôn ở cạnh Ninh Thiên Bình thì tốt, nếu như Diệp Viễn lạc đàn, chỉ sợ có người muốn đánh chủ ý lên hắn.
“Diệp huynh đệ, tiền này ta nhất định sẽ nghĩ cách trả lại cho ngươi!” Ninh Thiên Bình cắn răng nói.
Diệp Viễn khoát tay, nói: “Ngươi thôi đi! Không đi ra ngoài, ta tin chuyện này đối với ngươi mà nói không có gì quan trọng, nhưng mà bây giờ, ngươi lấy gì trả?”
Ninh Thiên Bình nghe vậy, không khỏi cứng lại, Diệp Viễn quay đầu lại hỏi ông chủ kia: “Ông chủ, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, chợ Thiên Lạc này có tin tức của Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch không?”
Mí mắt ông chủ khẽ nâng lên, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch? Vừa hay, ở chỗ này của ta có!”
Ánh mắt Diệp Viễn sáng lên, vui vẻ nói: “Ông chủ, ngươi có bao nhiêu, ta mua hết!”
Vẻ mặt ông chủ có chút cổ quái nhìn Diệp Viễn, nói: “Ngươi coi Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch là rau cải trắng bên đường à? Trên tay ta chỉ có một khối to bằng hai quả đấm, ngươi muốn mua, tính cho ngươi rẻ một chút, một tỷ!”
Diệp Viễn gật đầu, lấy ra một tỷ Thần Nguyên Thạch, mua Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch.
Ông chủ liên tục chấn kinh, hắn hoàn toàn không ngờ được tài sản của Quy Khư Cảnh này giàu có hơn rất nhiều so với cường giả Thần Quân Cảnh bình thường.
“Ông chủ, ngươi có biết trong chợ Thiên Lạc còn có chỗ nào có Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch không?” Diệp Viễn hỏi.
Chút Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch ấy cũng không đủ nhét kẽ răng.
Ông chủ nghi ngờ nói: “Ngươi cần nhiều Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch như vậy làm cái gì? Tu luyện, một khối lớn như vậy đủ cho ngươi dùng rồi. Huống hồ, cho dù ngươi có chút tài sản, chỉ sợ cũng không mua nổi mấy khối Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch?”
Nể mặt hai tỷ, cuối cùng ông chủ nói thêm được mấy câu.
Diệp Viễn cười nói: “Bời vì một vài tình huống đặc biệt, ta cần số lượng lớn Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, xin chỉ điểm một chút. Còn về Thần Nguyên Thạch, Diệp mỗ tự có biện pháp.”
Ông chủ nói: “Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch là vật vô cùng trân quý, rất có ích lợi với việc tu luyện của võ giả. Nếu như không phải cần dùng đến tiền gấp, ta cũng sẽ không dễ dàng lấy ra bán. Cho nên, chợ Thiên Lạc này có bao nhiêu Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, ta cũng không rõ, ngươi phải tự mình đi hỏi thăm. Có điều… ta ngược lại biết một chút, nửa tháng sau, ba thế lực lớn liên hợp tổ chức một buổi đấu giá, mà trong đó có một kiện đồ đấu giá chính là Vô Cương Thiên Hồn Thạch!”
Ánh mắt Diệp Viễn có chút ngưng lại, kinh hô: “Ông chủ, lời ấy thật chứ?”
Ông chủ nói: “Ngươi đi hỏi thăm một chút là biết, chuyện này không phải bí mật gì. Có điều… giá cả của Vô Cương Thiên Hồn Thạch này, nhất định là cũng phải từ mười tỷ trở lên.”
Vô Cương Thiên Hồn Thạch, là hình thái cao cấp của Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, cung cấp năng lượng càng thêm có thần, cũng ẩn chứa nhiều năng lượng hơn.
Chỉ là so với Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, Vô Cương Thiên Hồn Thạch hiếm có đến mức khiến người ta giận sôi.
Diệp Viễn không ngờ được, lại có thể đụng phải Vô Cương Thiên Hồn Thạch ở chỗ này.
Có điều cứ như vậy, muốn mua được Vô Cương Thiên Hồn Thạch, sợ rằng Thần Nguyên Thạch phải tốn hao sẽ đạt tới cấp độ vô cùng khủng bố.
Dựa vào số lượng Thần Nguyên Thạch trên tay hắn, sợ rằng đến sợi lông cũng không mua được.
“Diệp huynh đệ, mười tỷ Thần Nguyên Thạch, đây…”
Đến cả Ninh Thiên Bình từ nhỏ lớn lên trong bình mật cũng bị số lượng Thần Nguyên Thạch này dọa cho giật mình.
mười tỷ Thần Nguyên Thạch, cho dù đặt ở Ninh gia, cũng là một con số không ít.
Diệp Viễn cười nói: “Lúc đầu muốn khiêm tốn một chút, mua mấy khối Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch rồi đi. Bây giờ xem ra, không khiêm tốn được nữa rồi.”
Cả người Ninh Thiên Bình chấn động, nói: “Diệp huynh đệ, ngươi là muốn…”
Diệp Viễn nói: “Chúng ta cũng bày một gian hàng, làm ông chủ bán hàng.”
Ninh Thiên Bình hít sâu một hơi, hắn biết lời nói này của Diệp Viễn là có ý gì.
Có điều, ông chủ xem thường nói: “Một Quy Khư Cảnh như ngươi, bán thứ gì để có thể kiếm được mười tỷ Thần Nguyên Thạch? Hơn nữa, trấn cổ Thiên Môn sắp mở rồi, trong thành tụ tập rất nhiều võ giả, bây giờ quầy hàng tốt đều bị thuê rồi, cho dù là quầy hàng mạt đẳng, chỉ sợ cũng không còn thừa bao nhiêu. Ngươi muốn kiếm nhiều Thần Nguyên Thạch như vậy, đơn giản là si tâm vọng tưởng.”
“Ha ha, tiểu tử này nhất định là vừa mới tới chợ Thiên Lạc, còn tưởng rằng chỗ này là chậu châu báu đây? Chỉ cần bày một gian hàng ở đây là có thể kiếm được tài nguyên cuồn cuộn?”
“Một Quy Khư Cảnh, phải mua bán thứ đồ gì mới có thể kiếm được mười tỷ Thần Nguyên Thạch? Tiểu tử này, đang nằm mơ sao?”
Chủ sạp bên cạnh nghe Diệp Viễn nói muốn bày gian hàng, vẻ mặt đều là trào phúng.
Đồ vật cấp ba, căn bản không thể nào so được với đồ vật cấp bốn.
Thường thường bán hơn mười kiện, cũng không so nổi với một kiện đồ cấp bốn.
Muốn kiếm được mười tỷ Thần Nguyên Thạch, trên cơ bản là không thể nào.
Diệp Viễn chỉ cười cười nói: “Yên tâm đi, quầy hàng của ta nhất định sẽ kinh doanh rất tốt.”
“Rất tốt? Ha ha ha, tiểu tử, ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng! Bỏ đi, ngươi đã không nghe khuyên bảo, tự bản thân có thể đi thử một chút.” Ông chủ cười to nói.
…
Nơi quản lý chợ Thiên Lạc, một võ giả Thần Quân tầng hai liếc mắt nhìn Diệp Viễn, nói: “Quầy hàng hạng một một trăm triệu một ngày, quầy hàng hạng hai một nghìn vạn một ngày, quầy hàng hạng ba năm trăm vạn một ngày, quầy hàng hạng bốn một trăm vạn một ngày, quầy hàng mạt đẳng… mười vạn một ngày. Ừm, các quầy hàng phía trước đều hết rồi, bây giờ chỉ còn lại hai quầy hàng mạt đẳng, ngươi có cần không?”
Cái gọi là quầy hàng hạng một, đương nhiên là nơi có vị trí dễ thấy nhất, mọi người vừa vào chợ Thiên Lạc là có thể nhìn thấy.
Loại quầy hàng này, chỉ cần là đồ vật rất tốt, một ngày cũng có thể bán được trên mười tỷ.
Mà quầy hàng của ông chủ kia, chẳng qua chỉ là quầy hàng hạng hai.
Còn về quầy hàng mạt đẳng, đương nhiên là quầy hàng trong góc, bình thường cũng không có người hỏi thăm, một ngày mà mười vạn Thần Nguyên Thạch cũng là đắt.
Bởi vì quầy hàng mạt đẳng, một ngày cũng chưa chắc bán được mười vạn Thần Nguyên Thạch, dường như là mua bán lỗ vốn.
Diệp Viễn lại không quan tâm, thản nhiên nói: “Vậy thì quầy hàng mạt đẳng đi, ta muốn thuê mười ngày.”
Diệp Viễn đưa Thần Nguyên Thạch, cầm lấy lệnh bài, đột nhiên nghĩ tới một việc, hỏi: “Đúng rồi, trích phần trăm của quầy hàng mạt đẳng thu như thế nào?”
Lệnh bài này không chỉ có tiêu chỉ giành chỗ mà còn có thể giám thị sự lưu động Thần nguyên Thạch của mỗi quầy hàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!