“Thiếu thủ cẩn thận!”
Xa xa, Hoàng bá nhìn thấy một ấn này của Diệp Viễn, vẻ mặt cũng lộ ra thần sắc hoảng hốt.
Chỉ thấy thân hình hắn phóng ra, muốn cứu Cảnh Lộ.
Nhưng mà, hắn cách quá xa, Niết Bàn Ấn của Diệp Viễn chớp mắt đã tới.
“U Sát Cực Quang Kiếm!”
Nhìn thấy ấn pháp đáng sợ như thế, một cỗ khí tức chết chóc đập vào mặt, Cảnh Lộ sao còn dám chậm trễ, vừa ra tay chính là một đòn mạnh nhất.
Hắn đây là liều mạng phản kích!
Đột phá đến Thần Quân tầng hai, đương nhiên uy lực một kiếm này của hắn cũng tăng mạnh.
Nhưng mà trước mặt Niết Bàn Ấn của Diệp Viễn, vẫn là có chút ảm đạm phai mờ.
Niết Bàn Ấn này khiến cho người ta có loại cảm giác vô cùng quỷ dị, như là sứ giả Câu Hồn, hết sức đáng sợ.
“Bùm!”
Hai đòn tấn công như sau chổi đụng vào nhau!
Phốc!
Phốc!
Diệp Viễn và Cảnh Lộ cùng bay ra ngoài.
Ninh Thiên Bình biến sắc, vội vã đi lên đỡ lấy Diệp Viễn, kinh hô: “Đại nhân, người không sao chứ?”
Diệp Viễn cắn răng nói: “Không sao, đi!”
Trong lòng Ninh Thiên Bình cả kinh, lập tức không dám dừng lại, thân hình nhanh như chớp đưa Diệp Viễn rời đi.
“Thiếu chủ!”
Bên này, Hoàng bá cũng chạy tới, nhưng mà hiển nhiên tình trạng của Cảnh Lộ không tốt lắm, sức sống đang nhanh chóng biến mất, mắt thấy là không còn sống nữa.
Tất cả mọi người ở đó đều vô cùng chấn động.
“Chết… chết rồi?”
“Có phải là ta hoa mắt rồi không? Cảnh Lộ thiếu chủ, lại chết như thế?”
“Đó là ấn pháp gì, mà lại có thể giết chết cường giả Thần Quân tầng hai như thế?”
“Chắc không phải… cái ấn pháp này là bảo vật mà hắn lấy được ở trong Trấn cổ Thiên Môn đó chứ?”
…
Hai mắt Hoàng bá đỏ ngầu, mắt lộ ra hung quang, giận dữ hét lên: “Diệp Viễn, không giết ngươi, ta thề không làm người!”
Nói xong, hắn đỡ thi thể Cảnh Lộ lên, hóa thành vệt sáng đuổi theo.
Thần Quân tầng bốn, thực sự mạnh hơn rất nhiều so với cường giả Thần Quân tầng ba, gần như chẳng khác nào một cảnh giới lớn.
Tốc độ của hắn, hoàn toàn không phải là thứ Ninh Thiên Bình có thể so sánh.
Ninh Thiên Bình chạy như điên, đột nhiên, phía sau có một đạo khí tức đáng sợ đuổi theo, hắn không khỏi biến sắc.
“Đại nhân, Hoàng bá kia đuổi theo!”
Sắc mặt Diệp Viễn tái nhợt, hắn bị thương không có gì đáng ngại, nhưng cái Niết Bàn Ấn kia tiêu hao quá lớn thần nguyên của hắn.
Cả người hắn giống như là bị kiệt sức vậy.
Phải biết là thần nguyên của Diệp Viễn cũng không thể so với người bình thường, bàn về lực chiến đầu bền bỉ, thậm chí hắn còn mạnh hơn so với Thần Quân tầng một.
Dù vậy, hắn sử dụng một chiêu Niết Bàn Ấn, cũng thiếu chút nữa khiến hắn tiêu hao thành người khô!
Một chiêu này, chỉ có thể dùng làm đòn sát chiêu.
Nếu không đánh ra một chiêu này, người trực tiếp sẽ phế luôn.
Có điều uy lực của một chiêu này, đúng là vượt xa tưởng tưởng của hắn, thậm chí còn mạnh hơn so với Phiêu Miểu Kiếm Pháp.
“Mặc kệ hắn, ta khôi phục thần nguyên trước!” Diệp Viễn nói.
“Tiểu tử, ngươi quá lỗ mãng rồi! Dựa vào thực lực bây giờ của ngươi, trêu chọc một đối thủ cường đại như vậy, đây không phải là tìm chết sao?” Đột nhiên Mạc Lệ Phi nói.
Diệp Viễn chỉ tái nhợt cười cười, không nói gì.
Ninh Thiên Bình lại nói: “Một Thần Quân tầng bốn mà thôi, đại nhân còn không để vào mắt.”
Mạc Lệ Phi không khỏi cứng lại, lẽ nào tiểu tử này, vẫn còn thủ đoạn khác?
Có điều, vừa rồi lúc Diệp Viễn đánh ra Niết Bàn Ấn, Mạc Lệ Phi cũng bị chấn kinh một hồi.
Hắn không ngờ được, thần nguyên của Diệp Viễn lại có thể chống đỡ được Niết Bàn Ấn.
Loại uy lực kia, quả thực là đáng sợ.
Ba người ngươi đuổi ta trốn, chớp mắt đã vạn dặm, vương thành Xuyên Cát trở nên càng ngày càng nhỏ.
Đúng lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.
Hoàng bá nhìn thấy, không khỏi vui mừng, cất cao giọng nói: “Hướng Vân Phi, Tôn Khánh, Trịnh Sơn ngăn tiểu tử kia lại cho ta, bọn họ giết thiếu chủ!”
Mấy người này, chính là viện binh của hoàng thành Khúc Dương!
Mấy người nghe được tiếng la của Hoàng bá, cả người không khỏi chấn động, vội vã ngăn Ninh Thiên Bình lại.
Ninh Thiên Bình bị chặn trước sau, không còn đường lui.
Cuối cùng, bốn người hình thành một vòng vây.
“Hoàng Hải, xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi mới nói là thật?” Hướng Vân Phi nhìn Hoàng bá, trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Hoàng Hải rất khó coi, cắn răng nói: “Chuyện này sau hãy nói, đợi giết hai tên tặc tử này, lão phu sẽ tự sát để tạ tội!”
Lòng ba người Hướng Vân Phi chìm xuống tận đáy cốc, xem ra Cảnh Lộ thiếu chủ chết thật rồi!
Địa vị của Cảnh Lộ ở hoàng thành Khúc Dương rất cao, hắn chết, ảnh hưởng quá lớn đến hoàng thành Khúc Dương, nói chấn động cũng không phải quá đáng.
Hai mắt Hướng Vân Phi híp lại, nhìn về phía Ninh Thiên Bình, lạnh giọng nói: “Là ngươi giết thiếu chủ? Ngươi có biết, sẽ phải gánh vác hậu quả thế nào không?”
“Không phải hắn, là tiểu tử Quy Khư Cảnh kia!” Hoàng Hải chen lời nói.
Ba người biến sắc, Tôn Khánh cả giận nói: “Hoàng Hải, ngươi coi chúng ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Một Quy Khư Cảnh, sao có thể giết được thiếu chủ?”
Hoàng Hải trầm giọng nói: “Nếu như là tiểu tử kia xuất thủ, lão phu sao có thể không đề phòng? Cũng là bởi vì quá bất ngờ, lão phu mới không kịp cứu thiếu chủ! Hơn nữa, sau khi thiếu chủ đột phá Thần Quân tầng hai, mới bị tiểu tử Quy Khư Cảnh kia chính diện đánh chết!
“Cái gì!”
Ba người trăm miệng một lời, tròng mắt đều sắp trừng đến rớt ra ngoài.
Bọn họ cảm thấy, Hoàng Hải đơn giản là đang trợn mắt nói mò.
Quy Khư Cảnh, đừng nói là chính diện giết chết, cho dù là đánh lén, cũng không thể nào giết chết một Thần Quân tầng một!
Hoàng Hải biết bọn họ không tin, trầm giọng nói: “Chuyện này có hơn nghìn con mắt nhìn thấy, lão phu còn có thể nói bậy hay sao? Đừng có phí lời nữa, đợt bắt được hai tiểu tử này, ta sẽ nói tỷ mỉ với các ngươi.”
Trong lòng ba người vô cùng khiếp sợ, dường như là vây chặt Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình.
“Tiểu tử, bây giờ ngươi tự phế thần hải, giơ tay chịu trói, ta có thể cho ngươi chết thoải mái!” Hướng Vân Phi lạnh lùng nói.
Diệp Viễn đã sớm dùng đan dược khôi phục thần nguyên, lúc này, thần nguyên đã khôi phục được một ít.
Nghe Hướng Vân Phi nói, Diệp Viễn khinh thường nói: “Đầu óc ngươi bị cửa kẹp à? Sao ta lại phải tự phế thần hải? Cảnh Lộ nhiều lần khiêu khích ta, đã động sát khí với bổn thiếu, không giết hắn, chờ hắn tới giết ta sao?”
Nhìn thấy ba người Hướng Vân Phi, Diệp Viễn sao còn không rõ xảy ra chuyện gì?
Đây rõ ràng là viện binh Cảnh Lộ gọi tới để giết hắn!
Hướng Vân Phi hừ lạnh nói: “Miệng lưỡi bén nhọn! Nếu đã như vậy, bản tọa sẽ tự mình động thủ, để ngươi thấy được nỗi khổ luyện địa ngục nhân giân, thiếu chủ trên trời có linh sẽ được an ủi!”
Thực lực của Hướng Vân Phi này mạnh nhất, là cường giả Thần Quân tầng năm!
Lúc này, hắn tức giận xuất thủ, thanh thế cực kinh người.
Đánh ra một chưởng, sức mạnh thế giới cường đại, giống như một ngọn núi lớn đang đè tới.
“Chết tiệt, tiểu tử nhà ngươi đúng là biết cách trêu chọc người khác, mới Quy Khư Cảnh mà đã dẫn tới đối thủ cường đại như vậy! Bỏ đi, các ngươi chạy mau, bản tọa liều một mạng cuối cùng, giúp các ngươi chạy trốn!” Mạc Lệ Phi thở dài một tiếng, muốn lấy ra sức mạnh cuối cùng của một tia tàn hồn, yểm hộ hai người chạy trốn.
Diệp Viễn lại nói: “Tiền bối không cần như vậy, còn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận! Thiên Bình, đi!”
“Bụp!”
Sau tiếng nổ thật lớn, Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình… biến mất!
Hướng Vân Phi biến sắc, trầm giọng nói: “Hả? Người đâu?”
“Vụt!”
Một vệt sáng đột nhiên phóng ra, trực tiếp xẹt qua bên người Hướng Vân Phi.
“Thiếu thủ cẩn thận!”
Xa xa, Hoàng bá nhìn thấy một ấn này của Diệp Viễn, vẻ mặt cũng lộ ra thần sắc hoảng hốt.
Chỉ thấy thân hình hắn phóng ra, muốn cứu Cảnh Lộ.
Nhưng mà, hắn cách quá xa, Niết Bàn Ấn của Diệp Viễn chớp mắt đã tới.
“U Sát Cực Quang Kiếm!”
Nhìn thấy ấn pháp đáng sợ như thế, một cỗ khí tức chết chóc đập vào mặt, Cảnh Lộ sao còn dám chậm trễ, vừa ra tay chính là một đòn mạnh nhất.
Hắn đây là liều mạng phản kích!
Đột phá đến Thần Quân tầng hai, đương nhiên uy lực một kiếm này của hắn cũng tăng mạnh.
Nhưng mà trước mặt Niết Bàn Ấn của Diệp Viễn, vẫn là có chút ảm đạm phai mờ.
Niết Bàn Ấn này khiến cho người ta có loại cảm giác vô cùng quỷ dị, như là sứ giả Câu Hồn, hết sức đáng sợ.
“Bùm!”
Hai đòn tấn công như sau chổi đụng vào nhau!
Phốc!
Phốc!
Diệp Viễn và Cảnh Lộ cùng bay ra ngoài.
Ninh Thiên Bình biến sắc, vội vã đi lên đỡ lấy Diệp Viễn, kinh hô: “Đại nhân, người không sao chứ?”
Diệp Viễn cắn răng nói: “Không sao, đi!”
Trong lòng Ninh Thiên Bình cả kinh, lập tức không dám dừng lại, thân hình nhanh như chớp đưa Diệp Viễn rời đi.
“Thiếu chủ!”
Bên này, Hoàng bá cũng chạy tới, nhưng mà hiển nhiên tình trạng của Cảnh Lộ không tốt lắm, sức sống đang nhanh chóng biến mất, mắt thấy là không còn sống nữa.
Tất cả mọi người ở đó đều vô cùng chấn động.
“Chết… chết rồi?”
“Có phải là ta hoa mắt rồi không? Cảnh Lộ thiếu chủ, lại chết như thế?”
“Đó là ấn pháp gì, mà lại có thể giết chết cường giả Thần Quân tầng hai như thế?”
“Chắc không phải… cái ấn pháp này là bảo vật mà hắn lấy được ở trong Trấn cổ Thiên Môn đó chứ?”
…
Hai mắt Hoàng bá đỏ ngầu, mắt lộ ra hung quang, giận dữ hét lên: “Diệp Viễn, không giết ngươi, ta thề không làm người!”
Nói xong, hắn đỡ thi thể Cảnh Lộ lên, hóa thành vệt sáng đuổi theo.
Thần Quân tầng bốn, thực sự mạnh hơn rất nhiều so với cường giả Thần Quân tầng ba, gần như chẳng khác nào một cảnh giới lớn.
Tốc độ của hắn, hoàn toàn không phải là thứ Ninh Thiên Bình có thể so sánh.
Ninh Thiên Bình chạy như điên, đột nhiên, phía sau có một đạo khí tức đáng sợ đuổi theo, hắn không khỏi biến sắc.
“Đại nhân, Hoàng bá kia đuổi theo!”
Sắc mặt Diệp Viễn tái nhợt, hắn bị thương không có gì đáng ngại, nhưng cái Niết Bàn Ấn kia tiêu hao quá lớn thần nguyên của hắn.
Cả người hắn giống như là bị kiệt sức vậy.
Phải biết là thần nguyên của Diệp Viễn cũng không thể so với người bình thường, bàn về lực chiến đầu bền bỉ, thậm chí hắn còn mạnh hơn so với Thần Quân tầng một.
Dù vậy, hắn sử dụng một chiêu Niết Bàn Ấn, cũng thiếu chút nữa khiến hắn tiêu hao thành người khô!
Một chiêu này, chỉ có thể dùng làm đòn sát chiêu.
Nếu không đánh ra một chiêu này, người trực tiếp sẽ phế luôn.
Có điều uy lực của một chiêu này, đúng là vượt xa tưởng tưởng của hắn, thậm chí còn mạnh hơn so với Phiêu Miểu Kiếm Pháp.
“Mặc kệ hắn, ta khôi phục thần nguyên trước!” Diệp Viễn nói.
“Tiểu tử, ngươi quá lỗ mãng rồi! Dựa vào thực lực bây giờ của ngươi, trêu chọc một đối thủ cường đại như vậy, đây không phải là tìm chết sao?” Đột nhiên Mạc Lệ Phi nói.
Diệp Viễn chỉ tái nhợt cười cười, không nói gì.
Ninh Thiên Bình lại nói: “Một Thần Quân tầng bốn mà thôi, đại nhân còn không để vào mắt.”
Mạc Lệ Phi không khỏi cứng lại, lẽ nào tiểu tử này, vẫn còn thủ đoạn khác?
Có điều, vừa rồi lúc Diệp Viễn đánh ra Niết Bàn Ấn, Mạc Lệ Phi cũng bị chấn kinh một hồi.
Hắn không ngờ được, thần nguyên của Diệp Viễn lại có thể chống đỡ được Niết Bàn Ấn.
Loại uy lực kia, quả thực là đáng sợ.
Ba người ngươi đuổi ta trốn, chớp mắt đã vạn dặm, vương thành Xuyên Cát trở nên càng ngày càng nhỏ.
Đúng lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.
Hoàng bá nhìn thấy, không khỏi vui mừng, cất cao giọng nói: “Hướng Vân Phi, Tôn Khánh, Trịnh Sơn ngăn tiểu tử kia lại cho ta, bọn họ giết thiếu chủ!”
Mấy người này, chính là viện binh của hoàng thành Khúc Dương!
Mấy người nghe được tiếng la của Hoàng bá, cả người không khỏi chấn động, vội vã ngăn Ninh Thiên Bình lại.
Ninh Thiên Bình bị chặn trước sau, không còn đường lui.
Cuối cùng, bốn người hình thành một vòng vây.
“Hoàng Hải, xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi mới nói là thật?” Hướng Vân Phi nhìn Hoàng bá, trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Hoàng Hải rất khó coi, cắn răng nói: “Chuyện này sau hãy nói, đợi giết hai tên tặc tử này, lão phu sẽ tự sát để tạ tội!”
Lòng ba người Hướng Vân Phi chìm xuống tận đáy cốc, xem ra Cảnh Lộ thiếu chủ chết thật rồi!
Địa vị của Cảnh Lộ ở hoàng thành Khúc Dương rất cao, hắn chết, ảnh hưởng quá lớn đến hoàng thành Khúc Dương, nói chấn động cũng không phải quá đáng.
Hai mắt Hướng Vân Phi híp lại, nhìn về phía Ninh Thiên Bình, lạnh giọng nói: “Là ngươi giết thiếu chủ? Ngươi có biết, sẽ phải gánh vác hậu quả thế nào không?”
“Không phải hắn, là tiểu tử Quy Khư Cảnh kia!” Hoàng Hải chen lời nói.
Ba người biến sắc, Tôn Khánh cả giận nói: “Hoàng Hải, ngươi coi chúng ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Một Quy Khư Cảnh, sao có thể giết được thiếu chủ?”
Hoàng Hải trầm giọng nói: “Nếu như là tiểu tử kia xuất thủ, lão phu sao có thể không đề phòng? Cũng là bởi vì quá bất ngờ, lão phu mới không kịp cứu thiếu chủ! Hơn nữa, sau khi thiếu chủ đột phá Thần Quân tầng hai, mới bị tiểu tử Quy Khư Cảnh kia chính diện đánh chết!
“Cái gì!”
Ba người trăm miệng một lời, tròng mắt đều sắp trừng đến rớt ra ngoài.
Bọn họ cảm thấy, Hoàng Hải đơn giản là đang trợn mắt nói mò.
Quy Khư Cảnh, đừng nói là chính diện giết chết, cho dù là đánh lén, cũng không thể nào giết chết một Thần Quân tầng một!
Hoàng Hải biết bọn họ không tin, trầm giọng nói: “Chuyện này có hơn nghìn con mắt nhìn thấy, lão phu còn có thể nói bậy hay sao? Đừng có phí lời nữa, đợt bắt được hai tiểu tử này, ta sẽ nói tỷ mỉ với các ngươi.”
Trong lòng ba người vô cùng khiếp sợ, dường như là vây chặt Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình.
“Tiểu tử, bây giờ ngươi tự phế thần hải, giơ tay chịu trói, ta có thể cho ngươi chết thoải mái!” Hướng Vân Phi lạnh lùng nói.
Diệp Viễn đã sớm dùng đan dược khôi phục thần nguyên, lúc này, thần nguyên đã khôi phục được một ít.
Nghe Hướng Vân Phi nói, Diệp Viễn khinh thường nói: “Đầu óc ngươi bị cửa kẹp à? Sao ta lại phải tự phế thần hải? Cảnh Lộ nhiều lần khiêu khích ta, đã động sát khí với bổn thiếu, không giết hắn, chờ hắn tới giết ta sao?”
Nhìn thấy ba người Hướng Vân Phi, Diệp Viễn sao còn không rõ xảy ra chuyện gì?
Đây rõ ràng là viện binh Cảnh Lộ gọi tới để giết hắn!
Hướng Vân Phi hừ lạnh nói: “Miệng lưỡi bén nhọn! Nếu đã như vậy, bản tọa sẽ tự mình động thủ, để ngươi thấy được nỗi khổ luyện địa ngục nhân giân, thiếu chủ trên trời có linh sẽ được an ủi!”
Thực lực của Hướng Vân Phi này mạnh nhất, là cường giả Thần Quân tầng năm!
Lúc này, hắn tức giận xuất thủ, thanh thế cực kinh người.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!