Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Bạch Thanh, trước khi ra ngoài, sư tôn nhiều lần dặn dò, bảo chúng ta phải khiêm tốn một chút! Thông Thiên Sơn, thiên tài như mây, mạnh hơn chúng ta cũng không biết có bao nhiêu, đừng kiêu ngạo tự mãn, lẽ nào ngươi quên rồi sao?”

Chân mày Lãnh Thu Linh cau lại, rõ ràng có chút bất mãn với Bạch Thanh.

Bạch Thanh thấy Lãnh Thu Linh tức giận, cung kính nói: “Bạch Thanh biết sai rồi! Có điều, mỗi lần tới Thông Thiên Sơn đều có một vài tên quê mùa không biết tự lượng sức mình, nhìn thực sự là khó chịu. Sư tỷ nói cho hắn biết lợi hại, hắn còn không nhận ân tình, đúng thật là muốn chết.”

Lãnh Thu Linh nói: “Thế nhân đều có lòng hướng đạo, mạng của người khác là của người khác, hắn không đồng ý thì thôi đi, không cần cưỡng cầu. Vốn dĩ chúng ta và hắn cũng không phải là người cùng một thế giới.”

Bạch Thanh cười nói: “He he, lời này của sư tỷ có lý. Tiểu tử vừa rồi, ba trăm năm còn không đột phá được Thần Quân Cảnh, sợ là đã dùng hết tiềm lực, đời này chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng hắn lại cứ không hết hy vọng, tới Thông Thiên Sơn chịu chết.”

Lãnh Thu Linh không nói gì, hiển nhiên nàng cũng tán thành lời nói của Bạch Thanh.

“Được rồi, đừng trì hoãn nữa, trước khi trời tối chúng ta phải đến được trấn nhỏ ở chân núi phía nam.” Lãnh Thu Linh nói.

Ban đêm, Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình đi vào trấn nhỏ ở chân núi phía nam.

Trấn nhỏ ở chân núi phía nam nằm ngay dưới Thông Thiên Sơn.

Thông Thiên Sơn không biết cao mấy vạn dặm, xung quanh cũng không biết rộng đến mấy vạn dặm.

Thông Thiên Sơn cũng không phải tùy thời tùy chỗ có thể trèo lên, cách mỗi một năm, Thông Thiên Sơn sẽ hình thành những thông đạo, nối thẳng lên núi.

Các võ giả nhất định phải đi qua những thông đạo này mới có thể trèo lên Thông Thiên Sơn.

Đi lên từ nơi khác, sẽ bị thiên đạo trực tiếp bài trừ, dù thực lực của ngươi có mạnh hơn nữa.

Cho nên, chân núi Thông Thiên Sơn liền hình thành một cái thị trấn nhỏ, thứ nhất để cung cấp cho các võ giả một nơi nghỉ ngơi, thứ hai cũng là để quản lý những võ giả này, không cho bọn họ sinh loạn.

Nơi này là nơi gần trời nhất, gây chiến sẽ chọc thiên đạo tức giận, trời trừng phạt xuống, chó gà cũng không tha.

Trong truyền thuyết, đã từng có võ giả vì tranh đoạt tư cách lên thang trời, đánh đập tàn nhẫn người khác.

Cuối cùng, trời phạt xuống, gạt bỏ toàn bộ nhóm võ giả kia.

Dưới chân núi, có rất nhiều thị trấn nhỏ như vậy, nhưng mỗi một đại cảnh giới đều thuộc một thị trấn, bởi vì thông đạo họ đi lên Thông Thiên Sơn là không giống nhau.

Trấn nhỏ ở chân núi phía nam này, cũng chỉ có cường giả Thần Quân Cảnh.

“Ha ha ha, Lãnh sư muội, chúng ta thật đúng là thần giao cách cảm, thế mà lại gặp được ở chỗ này.”

“Trác Hàm, ai thần giao cách cảm với ngươi? Ngươi cách xa ta một chút!”

“Lãnh sư muội, đừng cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm như vậy! Muội đừng như vậy, trấn nhỏ ở chân núi phía nam này là không được động thủ đâu!”

“Cút!”

Vừa vào đến nơi, Diệp Viễn đã nghe được một nam một nữ đang cãi nhau.

Một người trong đó, chính là Lãnh Thu Linh kia.

Một người nam tử khác tên là Trác Hàm, thực lực xấp xỉ với Lãnh Thu Linh, một bộ dáng dấp dây dưa không thả quấn lấy Lãnh Thu Linh.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn, cũng không có ý đi trêu chọc, trực tiếp đi về phía một tòa đại diện trong trấn nhỏ.

Lãnh Thu Linh đang khó chịu, chợt nhìn thấy Diệp Viễn, liền đi nhanh tới ngăn Diệp Viễn lại, lạnh lùng nói: “Cuối cùng, ngươi vẫn là tới rồi!”

Diệp Viễn liếc mắt nhìn nàng một cái, gật đầu cười nói: “Ta nói rồi, ta có lý do không thể không đến.”

Lãnh Thu Linh thở dài, nói: “Ngươi chưa quen thuộc chỗ này đúng không? Đi, ta dẫn ngươi đi nhận bảng số!”

Diệp Viễn đang muốn từ chối, lại nhìn thấy ánh mắt năn nỉ của Lãnh Thu Linh.

Trong lòng Diệp Viễn nghĩ, đây là muốn mình làm bia đỡ đạn.

Hắn cũng không ngờ được, băng sơn mỹ nhân này lại hạ mình đi cầu hắn.

Mỹ nhân muốn nhờ, đương nhiên Diệp Viễn không tiện từ chối.

Huống hồ, trước đó ở trên đường, Diệp Viễn cũng có có thể cảm nhận được băng sơn mỹ nhân này là có ý tốt.

Thế là, hắn đổi ý, cười nói: “Vậy làm phiền tiên tử.”

Lúc này, Trác Hàm kia đi tới bên cạnh, nhìn Diệp Viễn tràn đầy sát ý, lạnh lùng nói: “Lại là một Quy Khư Cảnh đi tìm chết! Lãnh sư muội, muội đây là cố ý tìm loại rác rưởi này tới chọc giận ta sao? Vô dụng thôi!”

Ngoài miệng nói vô dụng, nhưng Trác Hàm đã xếp Diệp Viễn vào danh sách nhất định phải giết.

Lãnh Thu Linh đang định nói, Diệp Viễn lại nói: “Thích Lãnh tiên tử, cũng đừng có dùng loại thủ đoạn chết cũng quấn lấy người ta này. Ngươi như vậy, sẽ chỉ làm nàng càng ngày càng chán ghét ngươi!”

Ánh mắt Trác Hàm lạnh lẽo, nói: “Bổn thiếu làm thế nào, còn chưa tới lượt một Quy Khư Cảnh rác rưởi như ngươi tới dạy!”

Diệp Viễn lắc đầu bật cười, nói với Lãnh Thu Linh: “Lãnh tiên tử, loại ngu xuẩn không coi ai ra gì này, vẫn là cách xa hắn một chút đi, đỡ dơ con mắt.”

Nói xong, Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh đang định rời đi.

Ánh mắt Trác Hàm phát lạnh, trực tiếp ngăn ở phía trước, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi nói lại lần nữa thử xem!”

Uy áp Thần Quân tầng chín mạnh mẽ, trong nháy mắt đè về phía người Diệp Viễn.

Chênh lệch một cảnh giới lớn, uy áp Thần Quân tầng chín, đủ để cho Diệp Viễn trọng thương tới thổ huyết.

Lãnh Thu Linh cũng là không kịp phòng bị, không ngờ được Trác Hàm nói động thủ liền động thủ.

Nhưng mà nàng chuyển mắt nhìn lại thì phát hiện Diệp Viễn giống hệt người không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Đừng làm tự mất mặt mình nữa, lẽ nào ngươi còn dám động thủ ở chỗ này? Đừng tưởng rằng Thần Quân tầng chín thì lợi hại, ta phát hiện, nói ngươi ngu xuẩn là còn có chút xem trọng ngươi, cút ngay!”

Bỗng nhiên, không biết từ nơi nào đi ra hai người mặc thiết giáp, khí tức trên người vô cùng khủng bố.

Một người lạnh lùng nói: “Kẻ gây sự, giết không tha!”

Khuôn mặt của hai người khia đều bị che trong thiết giáp, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia khiến cho Trác Hàm như rơi vào hầm băng, trong nháy mắt mồ hôi trên người ướt nhẹp.

Trên người hai người tản ra khí tức kinh khủng, ngay cả sắc mặt Lãnh Thu Linh cũng tái nhợt.

Trác Hàm cười gượng nói: “Ta… ta chỉ là muốn hù dọa hắn một chút, không có… không có thật sự động thủ.”

Người mặc thiết giáp lạnh lùng nói: “Cảnh cáo một lần, nếu có tái phạm, giết không tha!”

Nói xong, người mặc thiết giáp dừng lại nhìn Diệp Viễn chốc lát rồi xoay người rời đi.

Lãnh Thu Linh cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, nàng không ngờ được Diệp Viễn lại có thể thờ ơ như vậy dưới uy áp của Thần Quân tầng chín.

Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là, khí tức cường đại của người mặc thiết giáp kia tỏa ra mà Diệp Viễn vẫn có thể giữ được bình tĩnh như trước!

Thực lực của hai người mặc thiết giáp kia, ít nhất cũng là Thiên Thần Cảnh, thế mà Diệp Viễn lại giống như người không có việc gì vậy.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn Trác Hàm, khinh thường nói: “Ngu xuẩn! Lãnh tiên tử, chúng ta đi thôi.”

Lãnh Thu Linh gật đầu, cùng với Diệp Viễn rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Trác Hàm lạnh lùng nói: “Tiểu tử, đợi rời khỏi trấn nhỏ ở chân núi phía nam, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết rất khó coi!”

“Vừa rồi, đa tạ!” Lãnh Thu Linh nói lời cảm tạ, cũng vẫn mang vẻ băng lãnh.

Diệp Viễn cười nói: “Lãnh tiên tử khách khí rồi.”

Lãnh Thu Linh nói: “Hình như ta đã lôi ngươi xuống nước rồi, dựa vào tính khí có thù tất báo của Trác Hàm, sợ rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy.”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ta dám nhận lời Lãnh tiên tử, đương nhiên là không sợ hắn.”

Một Quy Khư Cảnh nói lời như vậy, nghe có chút khôi hài.

Nhưng mà không biết vì sao, Lãnh Thu Linh lại có loại cảm giác Diệp Viễn đã tính trước kỹ càng.

“Bạch Thanh, trước khi ra ngoài, sư tôn nhiều lần dặn dò, bảo chúng ta phải khiêm tốn một chút! Thông Thiên Sơn, thiên tài như mây, mạnh hơn chúng ta cũng không biết có bao nhiêu, đừng kiêu ngạo tự mãn, lẽ nào ngươi quên rồi sao?”

Chân mày Lãnh Thu Linh cau lại, rõ ràng có chút bất mãn với Bạch Thanh.

Bạch Thanh thấy Lãnh Thu Linh tức giận, cung kính nói: “Bạch Thanh biết sai rồi! Có điều, mỗi lần tới Thông Thiên Sơn đều có một vài tên quê mùa không biết tự lượng sức mình, nhìn thực sự là khó chịu. Sư tỷ nói cho hắn biết lợi hại, hắn còn không nhận ân tình, đúng thật là muốn chết.”

Lãnh Thu Linh nói: “Thế nhân đều có lòng hướng đạo, mạng của người khác là của người khác, hắn không đồng ý thì thôi đi, không cần cưỡng cầu. Vốn dĩ chúng ta và hắn cũng không phải là người cùng một thế giới.”

Bạch Thanh cười nói: “He he, lời này của sư tỷ có lý. Tiểu tử vừa rồi, ba trăm năm còn không đột phá được Thần Quân Cảnh, sợ là đã dùng hết tiềm lực, đời này chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng hắn lại cứ không hết hy vọng, tới Thông Thiên Sơn chịu chết.”

Lãnh Thu Linh không nói gì, hiển nhiên nàng cũng tán thành lời nói của Bạch Thanh.

“Được rồi, đừng trì hoãn nữa, trước khi trời tối chúng ta phải đến được trấn nhỏ ở chân núi phía nam.” Lãnh Thu Linh nói.

Ban đêm, Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình đi vào trấn nhỏ ở chân núi phía nam.

Trấn nhỏ ở chân núi phía nam nằm ngay dưới Thông Thiên Sơn.

Thông Thiên Sơn không biết cao mấy vạn dặm, xung quanh cũng không biết rộng đến mấy vạn dặm.

Thông Thiên Sơn cũng không phải tùy thời tùy chỗ có thể trèo lên, cách mỗi một năm, Thông Thiên Sơn sẽ hình thành những thông đạo, nối thẳng lên núi.

Các võ giả nhất định phải đi qua những thông đạo này mới có thể trèo lên Thông Thiên Sơn.

Đi lên từ nơi khác, sẽ bị thiên đạo trực tiếp bài trừ, dù thực lực của ngươi có mạnh hơn nữa.

Cho nên, chân núi Thông Thiên Sơn liền hình thành một cái thị trấn nhỏ, thứ nhất để cung cấp cho các võ giả một nơi nghỉ ngơi, thứ hai cũng là để quản lý những võ giả này, không cho bọn họ sinh loạn.

Nơi này là nơi gần trời nhất, gây chiến sẽ chọc thiên đạo tức giận, trời trừng phạt xuống, chó gà cũng không tha.

Trong truyền thuyết, đã từng có võ giả vì tranh đoạt tư cách lên thang trời, đánh đập tàn nhẫn người khác.

Cuối cùng, trời phạt xuống, gạt bỏ toàn bộ nhóm võ giả kia.

Dưới chân núi, có rất nhiều thị trấn nhỏ như vậy, nhưng mỗi một đại cảnh giới đều thuộc một thị trấn, bởi vì thông đạo họ đi lên Thông Thiên Sơn là không giống nhau.

Trấn nhỏ ở chân núi phía nam này, cũng chỉ có cường giả Thần Quân Cảnh.

“Ha ha ha, Lãnh sư muội, chúng ta thật đúng là thần giao cách cảm, thế mà lại gặp được ở chỗ này.”

“Trác Hàm, ai thần giao cách cảm với ngươi? Ngươi cách xa ta một chút!”

“Lãnh sư muội, đừng cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm như vậy! Muội đừng như vậy, trấn nhỏ ở chân núi phía nam này là không được động thủ đâu!”

“Cút!”

Vừa vào đến nơi, Diệp Viễn đã nghe được một nam một nữ đang cãi nhau.

Một người trong đó, chính là Lãnh Thu Linh kia.

Một người nam tử khác tên là Trác Hàm, thực lực xấp xỉ với Lãnh Thu Linh, một bộ dáng dấp dây dưa không thả quấn lấy Lãnh Thu Linh.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn, cũng không có ý đi trêu chọc, trực tiếp đi về phía một tòa đại diện trong trấn nhỏ.

Lãnh Thu Linh đang khó chịu, chợt nhìn thấy Diệp Viễn, liền đi nhanh tới ngăn Diệp Viễn lại, lạnh lùng nói: “Cuối cùng, ngươi vẫn là tới rồi!”

Diệp Viễn liếc mắt nhìn nàng một cái, gật đầu cười nói: “Ta nói rồi, ta có lý do không thể không đến.”

Lãnh Thu Linh thở dài, nói: “Ngươi chưa quen thuộc chỗ này đúng không? Đi, ta dẫn ngươi đi nhận bảng số!”

Diệp Viễn đang muốn từ chối, lại nhìn thấy ánh mắt năn nỉ của Lãnh Thu Linh.

Trong lòng Diệp Viễn nghĩ, đây là muốn mình làm bia đỡ đạn.

Hắn cũng không ngờ được, băng sơn mỹ nhân này lại hạ mình đi cầu hắn.

Mỹ nhân muốn nhờ, đương nhiên Diệp Viễn không tiện từ chối.

Huống hồ, trước đó ở trên đường, Diệp Viễn cũng có có thể cảm nhận được băng sơn mỹ nhân này là có ý tốt.

Thế là, hắn đổi ý, cười nói: “Vậy làm phiền tiên tử.”

Lúc này, Trác Hàm kia đi tới bên cạnh, nhìn Diệp Viễn tràn đầy sát ý, lạnh lùng nói: “Lại là một Quy Khư Cảnh đi tìm chết! Lãnh sư muội, muội đây là cố ý tìm loại rác rưởi này tới chọc giận ta sao? Vô dụng thôi!”

Ngoài miệng nói vô dụng, nhưng Trác Hàm đã xếp Diệp Viễn vào danh sách nhất định phải giết.

Lãnh Thu Linh đang định nói, Diệp Viễn lại nói: “Thích Lãnh tiên tử, cũng đừng có dùng loại thủ đoạn chết cũng quấn lấy người ta này. Ngươi như vậy, sẽ chỉ làm nàng càng ngày càng chán ghét ngươi!”

Ánh mắt Trác Hàm lạnh lẽo, nói: “Bổn thiếu làm thế nào, còn chưa tới lượt một Quy Khư Cảnh rác rưởi như ngươi tới dạy!”

Diệp Viễn lắc đầu bật cười, nói với Lãnh Thu Linh: “Lãnh tiên tử, loại ngu xuẩn không coi ai ra gì này, vẫn là cách xa hắn một chút đi, đỡ dơ con mắt.”

Nói xong, Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh đang định rời đi.

Ánh mắt Trác Hàm phát lạnh, trực tiếp ngăn ở phía trước, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi nói lại lần nữa thử xem!”

Uy áp Thần Quân tầng chín mạnh mẽ, trong nháy mắt đè về phía người Diệp Viễn.

Chênh lệch một cảnh giới lớn, uy áp Thần Quân tầng chín, đủ để cho Diệp Viễn trọng thương tới thổ huyết.

Lãnh Thu Linh cũng là không kịp phòng bị, không ngờ được Trác Hàm nói động thủ liền động thủ.

Nhưng mà nàng chuyển mắt nhìn lại thì phát hiện Diệp Viễn giống hệt người không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Đừng làm tự mất mặt mình nữa, lẽ nào ngươi còn dám động thủ ở chỗ này? Đừng tưởng rằng Thần Quân tầng chín thì lợi hại, ta phát hiện, nói ngươi ngu xuẩn là còn có chút xem trọng ngươi, cút ngay!”

Bỗng nhiên, không biết từ nơi nào đi ra hai người mặc thiết giáp, khí tức trên người vô cùng khủng bố.

Một người lạnh lùng nói: “Kẻ gây sự, giết không tha!”

Khuôn mặt của hai người khia đều bị che trong thiết giáp, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia khiến cho Trác Hàm như rơi vào hầm băng, trong nháy mắt mồ hôi trên người ướt nhẹp.

Trên người hai người tản ra khí tức kinh khủng, ngay cả sắc mặt Lãnh Thu Linh cũng tái nhợt.

Trác Hàm cười gượng nói: “Ta… ta chỉ là muốn hù dọa hắn một chút, không có… không có thật sự động thủ.”

Người mặc thiết giáp lạnh lùng nói: “Cảnh cáo một lần, nếu có tái phạm, giết không tha!”

Nói xong, người mặc thiết giáp dừng lại nhìn Diệp Viễn chốc lát rồi xoay người rời đi.

Lãnh Thu Linh cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, nàng không ngờ được Diệp Viễn lại có thể thờ ơ như vậy dưới uy áp của Thần Quân tầng chín.

Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là, khí tức cường đại của người mặc thiết giáp kia tỏa ra mà Diệp Viễn vẫn có thể giữ được bình tĩnh như trước!

Thực lực của hai người mặc thiết giáp kia, ít nhất cũng là Thiên Thần Cảnh, thế mà Diệp Viễn lại giống như người không có việc gì vậy.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn Trác Hàm, khinh thường nói: “Ngu xuẩn! Lãnh tiên tử, chúng ta đi thôi.”

Lãnh Thu Linh gật đầu, cùng với Diệp Viễn rời đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận