Trần Kiệt Thu người này vô cùng âm hiểm giảo hoạt, ngay cả huynh đệ nhà mình đều tính toán, lại càng không cần phái nói đến Diệp Viên.
Vừa rồi mặc dù hắn đang đối phó với ba người khác, lại vần luôn lưu tâm đến nhất cử nhất động cúa Diệp Viên, chỉ cần Diệp Viễn dám khẽ động, tất nhiên hắn sẽ cho Diệp Viền một kích lôi đình.
“Ha ha, nhận được khích lệ.” Diệp Viễn cười nói.
Đã giải quyết ba người khác rồi, lúc này Trần Kiệt Thu cũng không sốt ruột, ngược lại còn có tẳm tình hàn huyên với Diệp Viền.
“Trông ngươi trẻ tuổi như vậy mà tu vi đã đến Nguyên Khí tầng chín, chỉ sợ địa vị trong Học Viện Đan Võ cũng không thấp nhí? Có điều một thiên tài như ngươi, hôm nay lại phải bỏ mạng ở chỗ này, thật đúng là để cho người ta tiếc nuối mà.”
Ngoài miệng nói tiếc nuối, nhưng biểu lộ của Trần Kiệt Thu lại lè vô cùng hưng phấn.
Đạt được một thanh Linh khí, còn bóp chết một thiên tài, nghĩ thế nào cũng là một chuyện rất kích thích.
Diệp Viễn nhìn Trần Kiệt Thu với ánh mắt thương hại, sau đó cười nói: “Nói ngươi là hầu tử tới đế trêu chọc ta, tại sao ngươi không có một chút giác ngộ nào thế? ừ, trông cậy vào một con khỉ có giác ngộ, giống như có chút không quá hiện thực. Cũng không biết ai cho ngươi tự tin, để ngươi cảm thấy nhất định có thể xử lý ta vậy.”
Trần Kiệt Thu nghe xong sững sờ, chợt cười to nói: “Ha ha ha, thật sự là cười chết ta rồi, một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng chín, lại dám cuồng vọng như thế, thật đúng là điển hình của phái học viện mà! Ta biết học viên của học viện các ngươi đều rất lợi hại, có thế chiến đấu vượt cấp. Nếu như ngươi là võ giá Linh Dịch Cảnh, ta còn thực sự không dám nói chuyên với ngươi như thế, đáng tiếc… Ngươi chỉ là tên Nguyên Khí tầng chín.”
Trần Kiệt Thu là Linh Dịch tầng ba, hắn thấy, đối phó một tên Nguyên Khí tầng chín còn không phái nghiền ép hoàn toàn hay sao?
Cho dù hắn có là một thiên tài.
Diệp Viễn lâc đầu thở dài: “Ngươi có biết tại sao ta muốn châm ngòi ly gián, để các ngươi tự giết lẫn nhau không? Ngươi cho rằng chỉ là vì ta muốn nhân cơ hội chạy trốn sao? Ngươi sai! Hoàn toàn sai!”
“Ồ? Sai rồi? Ta lại thật muốn nghe xem, ta sai thế nào nhỉ?”
Trần Kiệt Thu cảm thấy Diệp Viễn vô cùng khôi hài, một tên Nguyên Khí tầng chín hao tốn tâm cơ để huynh đệ bọn hắn tự giết lẫn nhau, không phải là vì chạy trốn, chẳng lẽ còn là vì giết sạch bọn hấn?
Mà sự thật, chính là như vậy!
“Thật ra khi bắt đầu lấy ra Thương Hoa Kiếm, ta chí là muốn thứ xem tình cám giữa huynh đệ các ngươi, không nghĩ tới kết quả để cho ta giật nảy cả mình, cực kỳ tốt. Bỏ ra nhiều công sức châm ngòi các ngươi như vậy, là bới vì ta không có nắm chắc đồng thời giết chết cả bốn người các ngươi. Chuyện Linh khí, vần là càng ít người biết càng tốt.” Diệp Viến cười nói.
“Ha ha, thật sự là không biết trời cao đất rộng! Ý của ngươi là nói, chúng ta bốn người cộng lại, cũng không phái là đối thủ của ngươi sao?” Trần Kiệt Thu giống như là nghe một câu chuyện rất buồn cười.
Diệp Viễn gật đầu thừa nhận:
“Không sai, đúng là như vậy.”
“Thật sự là đồ không biết sống chết, ngươi cho rằng có một thanh Linh khí, thì có thể chiến đấu vượt qua một cái đại cảnh giới sao? Ta lại rất muốn thử xem, học viên thiên tài của Học Viện Đan Võ, đến cùng là có bán ĩĩnh thật sự, hay chỉ là tên ngu xuẩn mạnh miệng!” Trần Kiệt Thu cũng bị thái độ của Diệp Viễn chọc giận rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!