“Diệp Viễn ngươi chờ đó cho ta, đừng tưởng rằng lên làm đại trưởng lão thì có thể muốn làm gì thì làm!”
Thanh âm Nhược Hư càng ngày càng xa, nhưng mà trong cả đại điện hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cái kim rơi trên mặt đất cũng nghe được tiếng động.
Mấy vạn năm nay, từ trước đến giờ chưa từng có ai dám nhốt Nhược Hư vào Luyện Thần Uyên, Diệp Viễn thế mà lại dám làm như vậy!
Nhược Hư là ai?
Hắn chính là người cầm quyền mấy vạn năm nay của hoàng thành Thiên Ưng.
Ngay cả trước đây, đại trưởng lão Trịnh Khởi cũng không dám quá đắc tội hắn.
Trên thực tế, trước đây, mặc dù Trịnh Khởi có nhiều bất mãn với Nhược Hư, nhưng mà trên cơ bản đều là nuốt vào trong bụng.
Dù sao, Võ Tháp có rất nhiều nơi cần đến Đan Tháp.
Cho dù là Hiên Vũ làm đại trưởng lão, cục diện này vẫn không thay đổi chút nào.
Lãnh Vũ bất mãn với Nhược Hư, nhưng mà hắn cũng không dám thật sự làm gì Nhược Hư.
Nhưng mà hôm nay, chiêu thức này của Diệp Viễn, quá ác!
Ở trong Luyện Thần Uyên ba tháng, mặc dù không lâu nhưng mà cái tội này cũng không dễ chịu.
Quan trọng hơn là, cái này đối với nhân vật cao cao tại thượng như Nhược Hư mà nói, đơn giản là vô cùng nhục nhã.
Về sau hắn đi ra, còn làm người thế nào?
Một đám trưởng lão đều dùng ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Đều nói quan mới đến đốt ba đống lửa, nhưng mà đống lửa này, không khỏi đốt có hơi quá to đi?
Phải biết là, uy vọng của Nhược Hư ở hoàng thành Thiên Ưng cực cao, thế lực càng là rắc rối khó gỡ, muốn một lần dùng Luyện Thần Uyên nhổ tận gốc thế lực của hắn, điều này là không thể nào.
Các trưởng lão của phe Nhược Hư, mỗi người đều dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Diệp Viễn.
Đại trưởng lão tân nhiệm này, vẫn là quá non, cho rằng làm như thế thì có thể lật đổ được Nhược Hư?
Nhưng Diệp Viễn cũng không để ý chuyện này, hắn ngồi ở vị trí đầu, nhìn mọi người một lượt, nhàn nhạt mở miệng nói: “Về sau, nếu có người nào dám phạm thượng, cùng tội với Nhược Hư! Ngoài ra, bổn trưởng lão vừa mới nhận chức, đương nhiên muốn tặng mọi người một ít phúc lợi. Từ hôm nay trở đi, trong vòng ba tháng, tất cả trưởng lão, đều có thể lấy điểm cống hiến của mình, tới tìm ta luyện chế đan dược! Các ngươi muốn vì hậu bối của mình mà luyện đan, cũng được!”
Diệp Viễn nói xong, phát hiện phản ứng của những trưởng lão này đều vô cùng lãnh đạm, thế mà lại không có ai chủ động tới tìm hắn luyện đan.
Có điều đối với loại tình huống này, Diệp Viễn đã sớm đoán được.
Nhược Hư ở hoành thành Thiên Ưng quá thâm căn cố đế, những trưởng lão này, bất luận là trưởng lão Đan Tháp hay là Võ Tháp, cũng không dám đắc tội hắn. Ai thắng ai thua còn chưa biết được, bọn họ sao dám dễ dàng xếp hàng?
Lúc này, Ninh Trí Viễn vẫn luôn yên lặng không nói, bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt kích động nói với Diệp Viễn: “Đại trưởng lão, không biết… Đằng Hải Liệt Không Đan, ngài có thể luyện chế được không?”
Diệp Viễn có chút bất ngờ liếc mắt nhìn Ninh Trí Viễn, không ngờ được vào lúc này, người đứng ra lại là hắn.
Phải biết là, lúc này đứng ra có thể chẳng khác nào triệt để quyết liệt với Nhược Hư.
Có điều nghĩ lại, Diệp Viễn cũng hiểu. So với việc quyết liệt với Nhược Hư, hiển nhiên Ninh Trí Viễn càng coi trọng việc tăng cao thực lực của mình.
Bây giờ, đến cảnh giới của Ninh Trí Viễn, đan dược có thể làm cho hắn tăng cao thực lực cũng không nhiều.
Mà Đằng Hải Liệt Không Đan, chính là một loại trong đó. Đến Thần Quân Cảnh, tăng cao thực lực không chỉ riêng gì tụ lại được bao nhiêu thần nguyên, thứ bọn họ càng coi trọng hơn đó chính là khai thác thế giới trong cơ thể.
Ninh Trí Viễn dừng lại ở Thần Quân tầng tám này đã rất nhiều năm, chậm chạp không thể đột phá được Thần Quân tầng chín.
Hắn cũng đã tìm Nhược Hư luyện chế Đằng Hải Liệt Không Đan, nhưng Nhược Hư luyện chế mấy lần, đều thất bại.
Đây chính là đan dược có độ khó cấp bảy, cho dù là Hiên Vũ và Nhược Hư thì xác suất luyện chế thành công cũng rất thấp.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Ninh Trí Viễn, thản nhiên nói: “Ngươi góp đủ linh dược, ngày mai tới tìm ta. Được rồi, giải tán đi.”
Ninh Trí Viễn đa mưu túc trí, lúc này lại có cảm giác kích động.
Nhưng mà bây giờ, vậy mà sắc mặt hắn bởi vì kích động mà có vẻ hơi đỏ lên.
“Ha ha, Ninh trưởng lão, ngươi thật sự tin hắn có thể luyện chế ra Đằng Hải Liệt Không Đan sao? Đến lúc đó nếu như hắn không luyện chế ra được, Ninh gia các ngươi liền có trò hay xem rồi.”
“Đúng vậy, Ninh trưởng lão, lần này ngươi cũng quá qua loa rồi!”
“Ninh trưởng lão, bây giờ ta có chút thương hại ngươi!”
…
Những trưởng lão này, mỗi một người đều đi tới trước mặt Ninh Trí Viễn, biểu thị vẻ thương hại và cười trên nỗi đau của người khác.
Bọn họ căn bản không tin, Diệp Viễn có thể luyện chế ra Đằng Hải Liệt Không Đan.
Thậm chí, bọn họ cũng không tin Diệp Viễn có thể chữa khỏi cho Trịnh Khởi.
Đại đa số người bọn họ đều suy đoán, có phải là Diệp Viễn lịch luyện ở bên ngoài, có được chí bảo bổ khí dưỡng tinh gì đó không, mới khiến cho Trịnh Khởi cải tử hồi sinh, rồi đột phá gông cùm xiềng xích.
Nếu nói Diệp Viễn luyện chế ra đan dược có độ khó cao như vậy, bọn họ thật đúng là không tin.
Đối với cái này, Ninh Trí Viễn chỉ là cười cười, cũng không nói nhiều.
Có Ninh Thiên Bình ở bên, sự hiểu biết của hắn đối với Diệp Viễn, đương nhiên không phải những tên ngu xuẩn này có thể so sánh được.
…
Ngày thứ hai, quả nhiên Ninh Trí Viễn đến
tìm Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn hắn có chút chần chờ, thản nhiên nói: “Có lời gì cứ việc nói thẳng, ta không thích quanh co lòng vòng.”
Ninh Trí Viễn lộ ra vẻ hơi lúng túng nói:
“Đại trưởng lão, là thế này. Trong tộc chúng ta có một vài người, nghe nói đại trưởng lão có thể tự tay luyện đan, đều muốn cầu đan với ngài. Không biết…”
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Ninh Trí Viễn, đối phương không khỏi có chút chột dạ, giống như là bị Diệp Viễn nhìn thấu vậy.
Người trong Ninh gia cầu đan của hắn?
Cái này, chỉ sợ là Ninh Trí Viễn tự chủ trương đi!
Hắn muốn tăng cao thực lực gia tộc, lại sợ đắc tội Diệp Viễn, cho nên mới nói như vậy. Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nếu như ta đã chính miệng đồng ý, đương nhiên sẽ không đổi ý. Ngươi để linh dược lại, điểm cống hiến sẽ trừ vào của ngươi. Năm ngày sau, qua đây lấy đan.”
Ninh Trí Viễn vừa nghe, không khỏi vui mừng, nói: “Đa tạ đại trưởng lão!”
Ninh Trí Viễn đi rồi, thân hình Ninh Thiên Bình lộ ra, khom người nói cảm ơn với Diệp Viễn: “Đa tạ đại nhân không kể hiềm khích lúc trước, luyện đan cho người nhà Ninh gia.”
Diệp Viễn cười nói: “Người gia chủ này của các người, lần này đúng là đã giúp ta một đại ân. Nếu không cục diện này, thật đúng là không dễ phá.”
Ninh Thiên Bình cười nói: “Đó là đại nhân ban ân cho Ninh gia, có cơ hội như này đặt ở trước mặt, đương nhiên gia chủ càng thêm coi trọng tương lai Ninh gia. Gia chủ đã ở trên Thần Quân tầng tám hơn vạn năm, vẫn luôn không thể nào đột phá. Một khi bỏ qua cơ hội này, ngài ấy muốn đột phá sẽ rất khó! Dựa vào sự khôn khéo của ngài ấy, sao có thể bỏ qua?”
Diệp Viễn quan sát Ninh Thiên Bình, gật đầu nói: “Ngươi gần đây tu luyện, tiến độ không tệ đấy!”
Ninh Thiên Bình cười nói: “Đại nhân đây là đang khen chính mình sao? Đây đều là công lao của đan dược đại nhân! Sau khi đại nhân đột phá đan thần tứ tinh, đan dược luyện chế càng thêm thần kỳ, tu vi của ta thật sự là tiến triển cực nhanh! Theo tốc độ này, sợ rằng không cần đến năm mươi năm, ta có thể xông thẳng đến Thần Quân tầng năm!”
Mấy ngày nay, Diệp Viễn luyện chế không ít đan dược cho Ninh Thiên Bình.
Ninh Thiên Bình uống những đan dược cấp bốn trông thì bình thường kia lại giống như uống linh đan diệu dược, đột nhiên thực lực tăng mạnh, bây giờ đã đến Thần Quân tầng bốn trung kỳ.
Tốc độ tu luyện này, ở trong Thần Quân Cảnh có thể nói là khủng bố.
Rất nhanh, một tháng trôi qua, toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng, trong vòng một đêm liền chấn động.
“Diệp Viễn ngươi chờ đó cho ta, đừng tưởng rằng lên làm đại trưởng lão thì có thể muốn làm gì thì làm!”
Thanh âm Nhược Hư càng ngày càng xa, nhưng mà trong cả đại điện hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cái kim rơi trên mặt đất cũng nghe được tiếng động.
Mấy vạn năm nay, từ trước đến giờ chưa từng có ai dám nhốt Nhược Hư vào Luyện Thần Uyên, Diệp Viễn thế mà lại dám làm như vậy!
Nhược Hư là ai?
Hắn chính là người cầm quyền mấy vạn năm nay của hoàng thành Thiên Ưng.
Ngay cả trước đây, đại trưởng lão Trịnh Khởi cũng không dám quá đắc tội hắn.
Trên thực tế, trước đây, mặc dù Trịnh Khởi có nhiều bất mãn với Nhược Hư, nhưng mà trên cơ bản đều là nuốt vào trong bụng.
Dù sao, Võ Tháp có rất nhiều nơi cần đến Đan Tháp.
Cho dù là Hiên Vũ làm đại trưởng lão, cục diện này vẫn không thay đổi chút nào.
Lãnh Vũ bất mãn với Nhược Hư, nhưng mà hắn cũng không dám thật sự làm gì Nhược Hư.
Nhưng mà hôm nay, chiêu thức này của Diệp Viễn, quá ác!
Ở trong Luyện Thần Uyên ba tháng, mặc dù không lâu nhưng mà cái tội này cũng không dễ chịu.
Quan trọng hơn là, cái này đối với nhân vật cao cao tại thượng như Nhược Hư mà nói, đơn giản là vô cùng nhục nhã.
Về sau hắn đi ra, còn làm người thế nào?
Một đám trưởng lão đều dùng ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Đều nói quan mới đến đốt ba đống lửa, nhưng mà đống lửa này, không khỏi đốt có hơi quá to đi?
Phải biết là, uy vọng của Nhược Hư ở hoàng thành Thiên Ưng cực cao, thế lực càng là rắc rối khó gỡ, muốn một lần dùng Luyện Thần Uyên nhổ tận gốc thế lực của hắn, điều này là không thể nào.
Các trưởng lão của phe Nhược Hư, mỗi người đều dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Diệp Viễn.
Đại trưởng lão tân nhiệm này, vẫn là quá non, cho rằng làm như thế thì có thể lật đổ được Nhược Hư?
Nhưng Diệp Viễn cũng không để ý chuyện này, hắn ngồi ở vị trí đầu, nhìn mọi người một lượt, nhàn nhạt mở miệng nói: “Về sau, nếu có người nào dám phạm thượng, cùng tội với Nhược Hư! Ngoài ra, bổn trưởng lão vừa mới nhận chức, đương nhiên muốn tặng mọi người một ít phúc lợi. Từ hôm nay trở đi, trong vòng ba tháng, tất cả trưởng lão, đều có thể lấy điểm cống hiến của mình, tới tìm ta luyện chế đan dược! Các ngươi muốn vì hậu bối của mình mà luyện đan, cũng được!”
Diệp Viễn nói xong, phát hiện phản ứng của những trưởng lão này đều vô cùng lãnh đạm, thế mà lại không có ai chủ động tới tìm hắn luyện đan.
Có điều đối với loại tình huống này, Diệp Viễn đã sớm đoán được.
Nhược Hư ở hoành thành Thiên Ưng quá thâm căn cố đế, những trưởng lão này, bất luận là trưởng lão Đan Tháp hay là Võ Tháp, cũng không dám đắc tội hắn. Ai thắng ai thua còn chưa biết được, bọn họ sao dám dễ dàng xếp hàng?
Lúc này, Ninh Trí Viễn vẫn luôn yên lặng không nói, bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt kích động nói với Diệp Viễn: “Đại trưởng lão, không biết… Đằng Hải Liệt Không Đan, ngài có thể luyện chế được không?”
Diệp Viễn có chút bất ngờ liếc mắt nhìn Ninh Trí Viễn, không ngờ được vào lúc này, người đứng ra lại là hắn.
Phải biết là, lúc này đứng ra có thể chẳng khác nào triệt để quyết liệt với Nhược Hư.
Có điều nghĩ lại, Diệp Viễn cũng hiểu. So với việc quyết liệt với Nhược Hư, hiển nhiên Ninh Trí Viễn càng coi trọng việc tăng cao thực lực của mình.
Bây giờ, đến cảnh giới của Ninh Trí Viễn, đan dược có thể làm cho hắn tăng cao thực lực cũng không nhiều.
Mà Đằng Hải Liệt Không Đan, chính là một loại trong đó. Đến Thần Quân Cảnh, tăng cao thực lực không chỉ riêng gì tụ lại được bao nhiêu thần nguyên, thứ bọn họ càng coi trọng hơn đó chính là khai thác thế giới trong cơ thể.
Ninh Trí Viễn dừng lại ở Thần Quân tầng tám này đã rất nhiều năm, chậm chạp không thể đột phá được Thần Quân tầng chín.
Hắn cũng đã tìm Nhược Hư luyện chế Đằng Hải Liệt Không Đan, nhưng Nhược Hư luyện chế mấy lần, đều thất bại.
Đây chính là đan dược có độ khó cấp bảy, cho dù là Hiên Vũ và Nhược Hư thì xác suất luyện chế thành công cũng rất thấp.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Ninh Trí Viễn, thản nhiên nói: “Ngươi góp đủ linh dược, ngày mai tới tìm ta. Được rồi, giải tán đi.”
Ninh Trí Viễn đa mưu túc trí, lúc này lại có cảm giác kích động.
Nhưng mà bây giờ, vậy mà sắc mặt hắn bởi vì kích động mà có vẻ hơi đỏ lên.
“Ha ha, Ninh trưởng lão, ngươi thật sự tin hắn có thể luyện chế ra Đằng Hải Liệt Không Đan sao? Đến lúc đó nếu như hắn không luyện chế ra được, Ninh gia các ngươi liền có trò hay xem rồi.”
“Đúng vậy, Ninh trưởng lão, lần này ngươi cũng quá qua loa rồi!”
“Ninh trưởng lão, bây giờ ta có chút thương hại ngươi!”
…
Những trưởng lão này, mỗi một người đều đi tới trước mặt Ninh Trí Viễn, biểu thị vẻ thương hại và cười trên nỗi đau của người khác.
Bọn họ căn bản không tin, Diệp Viễn có thể luyện chế ra Đằng Hải Liệt Không Đan.
Thậm chí, bọn họ cũng không tin Diệp Viễn có thể chữa khỏi cho Trịnh Khởi.
Đại đa số người bọn họ đều suy đoán, có phải là Diệp Viễn lịch luyện ở bên ngoài, có được chí bảo bổ khí dưỡng tinh gì đó không, mới khiến cho Trịnh Khởi cải tử hồi sinh, rồi đột phá gông cùm xiềng xích.
Nếu nói Diệp Viễn luyện chế ra đan dược có độ khó cao như vậy, bọn họ thật đúng là không tin.
Đối với cái này, Ninh Trí Viễn chỉ là cười cười, cũng không nói nhiều.
Có Ninh Thiên Bình ở bên, sự hiểu biết của hắn đối với Diệp Viễn, đương nhiên không phải những tên ngu xuẩn này có thể so sánh được.
…
Ngày thứ hai, quả nhiên Ninh Trí Viễn đến
tìm Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn hắn có chút chần chờ, thản nhiên nói: “Có lời gì cứ việc nói thẳng, ta không thích quanh co lòng vòng.”
Ninh Trí Viễn lộ ra vẻ hơi lúng túng nói:
“Đại trưởng lão, là thế này. Trong tộc chúng ta có một vài người, nghe nói đại trưởng lão có thể tự tay luyện đan, đều muốn cầu đan với ngài. Không biết…”
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Ninh Trí Viễn, đối phương không khỏi có chút chột dạ, giống như là bị Diệp Viễn nhìn thấu vậy.
Người trong Ninh gia cầu đan của hắn?
Cái này, chỉ sợ là Ninh Trí Viễn tự chủ trương đi!
Hắn muốn tăng cao thực lực gia tộc, lại sợ đắc tội Diệp Viễn, cho nên mới nói như vậy. Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nếu như ta đã chính miệng đồng ý, đương nhiên sẽ không đổi ý. Ngươi để linh dược lại, điểm cống hiến sẽ trừ vào của ngươi. Năm ngày sau, qua đây lấy đan.”
Ninh Trí Viễn vừa nghe, không khỏi vui mừng, nói: “Đa tạ đại trưởng lão!”
Ninh Trí Viễn đi rồi, thân hình Ninh Thiên Bình lộ ra, khom người nói cảm ơn với Diệp Viễn: “Đa tạ đại nhân không kể hiềm khích lúc trước, luyện đan cho người nhà Ninh gia.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!