“Bọn họ là vì Nguyên Từ Thần Sơn mà đến? Diệp Viễn không lộ vẻ chấn động mà có vẻ rất bình thản.
Hắn không biết Kim Kiếm Hội Minh là cái gì, nhưng mà hoàng thành Chí Ninh nhiều lần khiêu khích, trừ Nguyên Từ Thần Sơn ra thì không có khả năng nào khác.
Tả Thư Kiệt gật đầu nói: “Bọn họ phát động Kim Kiếm Hội Minh, chỉ đích danh muốn chúng ta giao Nguyên Từ Thần Sơn ra! Nếunhư không phải vì Nguyên Từ Thần Sơn, hoàng thành Chí Ninh cũng không động binh khí lớn như vậy.”
Cho dù cùng dưới trướng một Thiên Đế, nhưng quan hệ giữa hoàng thành và hoàng thành cũng không phải vô cùng hòa thuận.
Hoàng thành khác với vương thành, bởi vì liên quan đến địa vực, khoảng cách giữa hoàng thành và hoàng thành rất xa, đế đô cũng không thể nào khống chế từng cái hoàng thành được.
Cho nên, cấp độ hoàng thành này, là tương đối độc lập.
Vì vậy, bình thường ở giữa các hoàng thành thường phát sinh một ít tranh đấu, cũng rất bình thường.
Nếu có lý do chính đáng, một hoàng thành hủy diệt một hoàng thành khác, cũng không có vấn đề gì.
Một hoàng thành, tương đương với một nước chư hầu ở nhân gian.
Mà một hoàng thành động thủ với một hoàng thành khác, thì cần phải phát Kim Kiếm Lệnh với đối phương!
Hoàng thành Chí Ninh phát động Kim Kiếm Hội Minh, là phương thức đầu tiên của Kim Kiếm Lệnh, xem như là tương đối ôn hòa.
Đây là cao tầng hai bên trực tiếp đọ sức, người thua, sẽ phải chắp tay đưa lên yêu cầu của đối phương!
Mà loại phương thức thứ hai, là chuôi Kim Kiếm này sẽ trực tiếp vỡ nát, cục diện hai bên chính là không chết không thôi. Hai tòa hoàng thành, sẽ rơi vào giữa chiến tranh.
Diệp Viễn biết rõ ý nghĩa của Kim Kiếm Hội
Minh này liền hỏi Tả Thư Kiệt: “Thành chủ đại nhân, không biết ngài có là đối thủ của thành chủ hoàng thành Chí Ninh kia không?”
Hai mắt Tả Thư Kiệt híp lại, trong lòng vô
cùng giật mình.
Ý trong lời này của Diệp Viễn chẳng lẽ muốn cá chết lưới rách với hoàng thành Chí Ninh?
Hắn lắc đầu nói: “Diệp Viễn, ta biết ngươi không cam lòng, nhưng mà hoàng thành Chí Ninh thế lớn, là hoàng thành có thực lực trung bình trong mười thành của Lĩnh Nam chúng ta, hoàng thành Thiên Ưng chúng ta không thể nào so sánh được. Còn Kiều An Sơn kia, mặc dù đều cũng là
Thiên Thần tầng hai như ta, nhưng mà… hắn đã là đỉnh phong Thiên Thần tầng hai, ta không phải đối thủ của hắn.”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy nếu như… ta đưa Nguyên Từ Thần Sơn cho người mượn thì sao?”
Cả người Tả Thư Kiệt chấn động, có chút hưng phấn nói: “Nếu như có Nguyên Từ Thần Sơn, ta ít nhất có thể nắm chắc bảy phần thắng hắn!”
Có điều, hắn lập tức cụt hứng, nói: “Vô dụng, Chí Ninh có tứ đại Thiên Thần, mặc dù có ba người đều là Thiên Thần tầng một, nhưng mà một mình Hà Xung cũng không phải đối thủ của họ.”
Lòng bàn tay Diệp Viễn hơi nâng lên, một tòa núi màu đen nhỏ xuất hiện.
“Thành chủ đại nhân, không phải Diệp Viễn keo kiệt, Nguyên Từ Thần Sơn này đối với Diệp Viễn mà nói còn có tác dụng, nếu không thì tặng lại cho ngài cũng không sao. Trong mười năm này, Nguyên Từ Thần Sơn sẽ do thành chủ đại nhân quản, hy vọng thành chủ đại nhân dùng nó sẽ có thể đắc thắng!”
Nói xong, lòng bàn tay Diệp Viễn đưa tới, Nguyên Từ Thần Sơn rơi vào trong tay Tả Thư Kiệt.
Tả Thư Kiệt cả kinh, hắn không ngờ được Diệp Viễn lại phóng khoáng như thế, chịu đưa Nguyên Từ Thần Sơn cho hắn tự sử dụng.
Không đợi hắn khiếp sợ xong, Diệp Viễn lại lấy ra một sợ dây màu vàng.
Ánh mắt Tả Thư Kiệt và Hà xung đều có chút ngưng lại, kinh hô: “Dây trói thần!”
Diệp Viễn ném dây trói thần cho Hà Xung, cười nói: “Thái thượng trưởng lão, dây trói thần này đối với Diệp Viễn mà nói là vô dụng, tặng cho ngài.”
Lúc này, cả người Hà Xung đều là mơ hồ. Hắn chưa bao giờ nghĩ, có một ngày bản thân mình lại có được một kiện Thiên Thần Huyền Bảo!
Đây chính là Thiên Thần Huyền Bảo đó, Diệp Viễn cứ tặng cho mình như vậy?
“Đây… đây… thật… tặng cho ta?” Đến bây giờ
vẻ mặt Hà Xung vẫn là không tin được.
Diệp Viễn cười nói: “Cái này còn có thể giả sao? Cho ta mượn mười cái lá gan, ta cũng không dám nói đùa với thái thượng trưởng lão.”
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Viễn, Hà Xung mới tin chắc hắn không nói đùa với mình.
Hà Xung hít sâu một hơi, nói với Diệp Viễn: “Được rồi, vậy ta cũng không già mồm nữa! Diệp Viễn, về sau ngươi có cần gì, cứ mở miệng với ta!”
Diệp Viễn cười nói: “Thái thượng trưởng lão không nói, Diệp Viễn cũng muốn mời hai vị hỗ trợ.”
Tả Thư Kiệt và Hà xung quay lại nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Dường như, Diệp Viễn này đã sớm tính toán kỹ càng trước!
Diệp Viễn nói: “Trong mười năm này, mời hai vị vơ vét linh dược cấp bốn nhiều một chút, càng nhiều càng tốt! Còn về Kim Kiếm Hội Minh, hai vị cứ yên tâm, bọn họ không kiêu ngạo nổi!”
Bọn họ là tới khuyên Diệp Viễn rời đi, bây giờ thì hay rồi, Diệp Viễn liền một chữ chiến!
Một Thần Quân tầng một, lẽ nào muốn thống trị tranh đấu giữa cảnh giới Thiên Thần?
Nghĩ lại, hai người đều cảm thấy khó tin.
Hiên Vũ có chút lo lắng nói: “Diệp Viễn, chỉ có mười năm, ngươi… có nắm chắc trong vòng mười năm luyện chế ra được Thái Thượng Ngọc Hư Đan không?”
“Cái gì? Thái Thượng Ngọc Hư Đan?”
Mặc dù là cường giả Thiên Thần, nhưng mà phản ứng của Tả Thư Kiệt và Hà Xung không khác gì phản ứng của đám người Lãnh Vũ.
Cái tên Thái Thượng Ngọc Hư Đan này đối với bọn họ quá xa xôi.
Lúc này, rốt cuộc hai người bọn họ cũng hiểu dũng khí của Diệp Viễn ở đâu ra.
Diệp Viễn nói: “Ta cũng không biết, làm hết sức thôi! Nói chung, trốn tránh không phải cách. Lần này bọn họ phát động Kim Kiếm Lệnh, hiển nhiên là tới không có ý tốt. Cho dù ta thật sự rời đi, chỉ sợ bọn họ cũng không dễ dàng buông tha cho hoàng thành Thiên Ưng.”
Nói đến đây, sắc mặt Diệp Viễn lạnh lẽo, nói: “Nếu như bọn họ đã tới tận cửa, vậy thì phải chuẩn bị tốt cắn một ngụm!”
Đương nhiên Diệp Viễn không nguyện ý rời đi, trước mắt đã qua gần bốn trăm năm, còn khoảng một trăm năm nữa là đến thời hạn ước hẹn trước năm trăm năm.
Lúc này rời đi, vạn nhất tách ra khỏi đám người Ly Nhi, thì sẽ có rất nhiều khó khăn.
Trong lòng Diệp Viễn đã sớm có quyết đoán, nếu đã không thể nào né tránh vậy thì chiến thôi!
Hắn muốn dựa vào sức mình, làm cho cả hoàng thành Thiên Ưng trở nên mạnh mẽ!
…
Hoàng thành Chí Ninh, ánh mắt Kiều An Sơn nhìn một lượt đám cường giả phía dưới, thản nhiên nói: “Lần này, chúng ta nhất định phải lấy được Nguyên Từ Thần Sơn! Nếu như người hoàng thành Thiên Ưng ngu xuẩn mất khôn, vậy thì giết không tha!”
Phía dưới, Ôn Nhất Lân nói: “Tiểu tử Diệp Viễn này, ba lần mấy bận bị hắn tránh được một kiếp. Lần này tuyệt đối không thể để cho hắn chạy nữa!”
Kiều An Sơn nói: “Yên tâm đi, bản tọa đã bày thiên la địa võng, chính là đang đợi hắn chạy trốn đi! Con người Tả Thư Kiệt nhu nhược, sau khi nhận được Kim Kiếm Lệnh, nhất định sẽ để cho hắn chạy trốn!”
Ôn Nhất Lân giơ một ngón tay cái lên, thở dài nói: “Thành chủ đại nhân thật sự là tính toán không một kẽ hở! Tiểu tử Diệp Viên này gọi là thật sự chán sống rồi, lại dám động thủ trên đầu thái tuế! Hắn chẳng những giết Cao Nguyên mà còn cướp đi Nguyên Từ Thần Sơn và dây trói thần. Hắn không chết, lão phu khó tiêu được mối hận trong lòng!”
Kiều An Sơn cười nói: “Yên tâm đi, lần này hắn chết chắc rồi! Còn có, ngươi bảo Dương Phàm chuẩn bị thật tốt, lần này… để cho hắn tự tay báo thù rửa hận cho Cao Nguyên!”
“Bọn họ là vì Nguyên Từ Thần Sơn mà đến? Diệp Viễn không lộ vẻ chấn động mà có vẻ rất bình thản.
Hắn không biết Kim Kiếm Hội Minh là cái gì, nhưng mà hoàng thành Chí Ninh nhiều lần khiêu khích, trừ Nguyên Từ Thần Sơn ra thì không có khả năng nào khác.
Tả Thư Kiệt gật đầu nói: “Bọn họ phát động Kim Kiếm Hội Minh, chỉ đích danh muốn chúng ta giao Nguyên Từ Thần Sơn ra! Nếunhư không phải vì Nguyên Từ Thần Sơn, hoàng thành Chí Ninh cũng không động binh khí lớn như vậy.”
Cho dù cùng dưới trướng một Thiên Đế, nhưng quan hệ giữa hoàng thành và hoàng thành cũng không phải vô cùng hòa thuận.
Hoàng thành khác với vương thành, bởi vì liên quan đến địa vực, khoảng cách giữa hoàng thành và hoàng thành rất xa, đế đô cũng không thể nào khống chế từng cái hoàng thành được.
Cho nên, cấp độ hoàng thành này, là tương đối độc lập.
Vì vậy, bình thường ở giữa các hoàng thành thường phát sinh một ít tranh đấu, cũng rất bình thường.
Nếu có lý do chính đáng, một hoàng thành hủy diệt một hoàng thành khác, cũng không có vấn đề gì.
Một hoàng thành, tương đương với một nước chư hầu ở nhân gian.
Mà một hoàng thành động thủ với một hoàng thành khác, thì cần phải phát Kim Kiếm Lệnh với đối phương!
Hoàng thành Chí Ninh phát động Kim Kiếm Hội Minh, là phương thức đầu tiên của Kim Kiếm Lệnh, xem như là tương đối ôn hòa.
Đây là cao tầng hai bên trực tiếp đọ sức, người thua, sẽ phải chắp tay đưa lên yêu cầu của đối phương!
Mà loại phương thức thứ hai, là chuôi Kim Kiếm này sẽ trực tiếp vỡ nát, cục diện hai bên chính là không chết không thôi. Hai tòa hoàng thành, sẽ rơi vào giữa chiến tranh.
Diệp Viễn biết rõ ý nghĩa của Kim Kiếm Hội
Minh này liền hỏi Tả Thư Kiệt: “Thành chủ đại nhân, không biết ngài có là đối thủ của thành chủ hoàng thành Chí Ninh kia không?”
Hai mắt Tả Thư Kiệt híp lại, trong lòng vô
cùng giật mình.
Ý trong lời này của Diệp Viễn chẳng lẽ muốn cá chết lưới rách với hoàng thành Chí Ninh?
Hắn lắc đầu nói: “Diệp Viễn, ta biết ngươi không cam lòng, nhưng mà hoàng thành Chí Ninh thế lớn, là hoàng thành có thực lực trung bình trong mười thành của Lĩnh Nam chúng ta, hoàng thành Thiên Ưng chúng ta không thể nào so sánh được. Còn Kiều An Sơn kia, mặc dù đều cũng là
Thiên Thần tầng hai như ta, nhưng mà… hắn đã là đỉnh phong Thiên Thần tầng hai, ta không phải đối thủ của hắn.”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy nếu như… ta đưa Nguyên Từ Thần Sơn cho người mượn thì sao?”
Cả người Tả Thư Kiệt chấn động, có chút hưng phấn nói: “Nếu như có Nguyên Từ Thần Sơn, ta ít nhất có thể nắm chắc bảy phần thắng hắn!”
Có điều, hắn lập tức cụt hứng, nói: “Vô dụng, Chí Ninh có tứ đại Thiên Thần, mặc dù có ba người đều là Thiên Thần tầng một, nhưng mà một mình Hà Xung cũng không phải đối thủ của họ.”
Lòng bàn tay Diệp Viễn hơi nâng lên, một tòa núi màu đen nhỏ xuất hiện.
“Thành chủ đại nhân, không phải Diệp Viễn keo kiệt, Nguyên Từ Thần Sơn này đối với Diệp Viễn mà nói còn có tác dụng, nếu không thì tặng lại cho ngài cũng không sao. Trong mười năm này, Nguyên Từ Thần Sơn sẽ do thành chủ đại nhân quản, hy vọng thành chủ đại nhân dùng nó sẽ có thể đắc thắng!”
Nói xong, lòng bàn tay Diệp Viễn đưa tới, Nguyên Từ Thần Sơn rơi vào trong tay Tả Thư Kiệt.
Tả Thư Kiệt cả kinh, hắn không ngờ được Diệp Viễn lại phóng khoáng như thế, chịu đưa Nguyên Từ Thần Sơn cho hắn tự sử dụng.
Không đợi hắn khiếp sợ xong, Diệp Viễn lại lấy ra một sợ dây màu vàng.
Ánh mắt Tả Thư Kiệt và Hà xung đều có chút ngưng lại, kinh hô: “Dây trói thần!”
Diệp Viễn ném dây trói thần cho Hà Xung, cười nói: “Thái thượng trưởng lão, dây trói thần này đối với Diệp Viễn mà nói là vô dụng, tặng cho ngài.”
Lúc này, cả người Hà Xung đều là mơ hồ. Hắn chưa bao giờ nghĩ, có một ngày bản thân mình lại có được một kiện Thiên Thần Huyền Bảo!
Đây chính là Thiên Thần Huyền Bảo đó, Diệp Viễn cứ tặng cho mình như vậy?
“Đây… đây… thật… tặng cho ta?” Đến bây giờ
vẻ mặt Hà Xung vẫn là không tin được.
Diệp Viễn cười nói: “Cái này còn có thể giả sao? Cho ta mượn mười cái lá gan, ta cũng không dám nói đùa với thái thượng trưởng lão.”
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Viễn, Hà Xung mới tin chắc hắn không nói đùa với mình.
Hà Xung hít sâu một hơi, nói với Diệp Viễn: “Được rồi, vậy ta cũng không già mồm nữa! Diệp Viễn, về sau ngươi có cần gì, cứ mở miệng với ta!”
Diệp Viễn cười nói: “Thái thượng trưởng lão không nói, Diệp Viễn cũng muốn mời hai vị hỗ trợ.”
Tả Thư Kiệt và Hà xung quay lại nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Dường như, Diệp Viễn này đã sớm tính toán kỹ càng trước!
Diệp Viễn nói: “Trong mười năm này, mời hai vị vơ vét linh dược cấp bốn nhiều một chút, càng nhiều càng tốt! Còn về Kim Kiếm Hội Minh, hai vị cứ yên tâm, bọn họ không kiêu ngạo nổi!”
Bọn họ là tới khuyên Diệp Viễn rời đi, bây giờ thì hay rồi, Diệp Viễn liền một chữ chiến!
Một Thần Quân tầng một, lẽ nào muốn thống trị tranh đấu giữa cảnh giới Thiên Thần?
Nghĩ lại, hai người đều cảm thấy khó tin.
Hiên Vũ có chút lo lắng nói: “Diệp Viễn, chỉ có mười năm, ngươi… có nắm chắc trong vòng mười năm luyện chế ra được Thái Thượng Ngọc Hư Đan không?”
“Cái gì? Thái Thượng Ngọc Hư Đan?”
Mặc dù là cường giả Thiên Thần, nhưng mà phản ứng của Tả Thư Kiệt và Hà Xung không khác gì phản ứng của đám người Lãnh Vũ.
Cái tên Thái Thượng Ngọc Hư Đan này đối với bọn họ quá xa xôi.
Lúc này, rốt cuộc hai người bọn họ cũng hiểu dũng khí của Diệp Viễn ở đâu ra.
Diệp Viễn nói: “Ta cũng không biết, làm hết sức thôi! Nói chung, trốn tránh không phải cách. Lần này bọn họ phát động Kim Kiếm Lệnh, hiển nhiên là tới không có ý tốt. Cho dù ta thật sự rời đi, chỉ sợ bọn họ cũng không dễ dàng buông tha cho hoàng thành Thiên Ưng.”
Nói đến đây, sắc mặt Diệp Viễn lạnh lẽo, nói: “Nếu như bọn họ đã tới tận cửa, vậy thì phải chuẩn bị tốt cắn một ngụm!”
Đương nhiên Diệp Viễn không nguyện ý rời đi, trước mắt đã qua gần bốn trăm năm, còn khoảng một trăm năm nữa là đến thời hạn ước hẹn trước năm trăm năm.
Lúc này rời đi, vạn nhất tách ra khỏi đám người Ly Nhi, thì sẽ có rất nhiều khó khăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!