Bây giờ khoảng cách ước hẹn năm trăm năm đã qua mấy năm.
Thế nhưng là cho dù là Ly nhi, Lục nhi hay là Bạch Quang, đều không có tin tức.
Mấy năm này, Diệp Viễn cũng vô pháp an tâm tu luyện, ngày ngày mong đợi tin tức của bọn họ.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, Diệp Viễn cũng biến thành càng ngày càng nôn nóng bất an.
Thật ra vài thập niên trước, Giang Ngọc Đường đã mời Diệp Viễn đến Đế Đô, nhưng mà Diệp Viễn có ước hẹn năm trăm năm, đương nhiên sẽ không đi.
Hiện tại, hắn càng không đi.
Giang Ngọc Đường nhìn Diệp Viễn một cái, nói: “Yên tâm đi, đệ muội bọn họ người hiền tự có thiên tướng, sẽ gặp dữ hóa lành!”
Diệp Viễn cười khổ nói: “Giang huynh, lời này chính huynh cũng không tin đúng không?”
Giang Ngọc Đường nghe vậy có chút ngượng ngùng cười.
Thông Thiên Giới quá lớn, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, mấy người bọn hắn thực lực lại không mạnh, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không lạ.
Lúc trước đám Ly nhi rời đi, Diệp Viễn lo lắng nhất chính là tình huống như hôm nay, không ngờ rằng nó vẫn xảy ra.
Sở dĩ định ra ước hẹn năm trăm năm chính là vì không cho bọn họ chạy quá xa.
Hiện tại xem ra, sự tình phát triển vẫn chưa thể toại nguyện !
Giang Ngọc Đường thấy Diệp Viễn phiền muộn, khuyên nhủ: “Đệ cũng đừng quá mức tự trách, có trách thì trách đệ quá ưu tú! Ở bên cạnh đệ có áp lực rất lớn!”
Diệp Viễn nhịn không được liếc mắt nhìn Giang Ngọc Đường.
Tuy nhiên, những lời Giang Ngọc Đường nói chính là lời thật lòng, cũng không có ý lấy lòng hắn.
Mặc dù lời này nghe quả thật có chút lấy lòng.
Những năm này Giang Ngọc Đường cùng Diệp Viễn quan hệ rất sâu đậm, tự nhiên biết thiên phú của Diệp Viễn kinh người thế nào.
Thiên tài ưu tú như thế, người bình thường ở bên cạnh hắn phải thừa nhận áp lực rất lớn.
Mà cái này cũng chính là nguyên nhân đám Ly nhi rời đi.
Giang Ngọc Đường lại nói: “Mọi thứ đều nên nghĩ theo phương diện tốt, đệ suy nghĩ một chút, bọn họ là đi ra ngoài lịch luyện, nói không chừng là gặp kỳ ngộ gì hay bị chuyện gì làm vướng chân thì sao?”
Diệp Viễn suy nghĩ, gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.”
Giang Ngọc Đường nói: “Bước kế tiếp đệ định làm như thế nào?”
Diệp Viễn: "Nếu như mấy năm nữa vẫn không có tin tức của bọn hắn, ta dự định đi một chuyến Hoàng Thành Cực Quang!”
Giang Ngọc Đường biến sắc, hoảng sợ nói: “Hoàng Thành Cực Quang! Đây chính là Địa bàn của Giản gia đó!”
Hoàng Thành ở Thông Thiên Giới đếm không hết, có rất nhiều Hoàng Thành giống Thiên Ưng an phận căn bản không có tiếng tăm gì.
Nhưng là có một ít Hoàng Thành lại là như sấm bên tai, toàn bộ Thông Thiên Giới không ai không biết.
Hoàng Thành Cực Quang, chính là một cái trong số đó.
Ông ấy biết đến tiền tăm của chỗ này là bởi vì nó là một trong số địa bàn của Giản gia.
Hậu nhân của Huyền Cơ Thiên Đế trải rộng khắp Thông Thiên Giới, nhưng có một ít nơi tụ tập nhiều đều là đất của Giản gia.
Diệp Viễn nói: “Không sai! Vọng khí chi thuật Giản gia thiên hạ vô song, ta muốn mời bọn họ xuất thủ. Ít nhất cũng muốn xác định an nguy của nhóm Ly Nhi một chút.”
Giang Ngọc Đường biến sắc, nói: “Người Giản gia cả đám đều kiêu ngạo lên tận trời, đệ chỉ là một cái Thần Quân tầng một, đến chỗ nào cũng chả ai biết, ai sẽ nể mặt đệ?”
Diệp Viễn: “Lần trước ra ngoài du lịch ta có làm quen với một người Giản gia, xem hắn ta có thể giúp đỡ được hay không. Tóm lại, không có được tin tức của bọn họ, trong lòng ta cũng khó tu luyện.”
Trong lòng Giang Ngọc Đường vô cùng chấn động, ông ấy không nghĩ tới là Diệp Viễn còn làm quen được cả người Giản gia!
Phải biết, chính là bởi vì Người Giản gia đều là vọng khí chi thuật, cho nên người bọn họ kết giao đều là người vô cùng có tiềm lực.
Người bình thường căn bản khó có thể lọt vào mắt bọn họ.
Đừng thấy Giang Ngọc Đường ông ấy là cường giả Thiên Thần, nhưng nếu người Giản gia xem xét ông ấy không có cái gì tiềm lực, căn bản liền nhìn cũng không muốn nhìn ông ấy một cái.
Bất quá nghĩ lại, Giang Ngọc Đường cũng bình thường trở lại.
Lấy thiên tư của Diệp Viễn, người Giản gia có coi trọng cũng là chuyện hợp lý.
Nếu để cho ông biết, Giản Chấn Đào chỉ nhìn Diệp Viễn một chút là mù cả mắt, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Giang Ngọc Đường nghe vậy gật đầu nói: “Cũng tốt, Hoàng thành Cực Quang lớn như thế, nếu như có thể kết bạn với người Giản gia, đối với đệ mà nói được ích lợi vô cùng!”
Diệp Viễn đột nhiên lấy ra một cái cái bình lớn, nói: “Giang huynh, sau khi ta đi, chuyện của Thiên Ưng liền trông cậy vào huynh. Nơi này có một vò bách hoa Thiên Tiên, huynh cầm lấy chậm rãi nhấm nháp.”
Ánh mắt Giang Ngọc Đường ngưng lại, nhìn chằm chằm Diệp Viễn cả giận nói: “Tiểu tử nhà người, suốt ngày cùng ta khóc than, hóa ra lại cất giấu nhiều như vậy.”
Diệp Viễn cười nói: "Tổng cộng ta chỉ ủ ba vò, đây là vò cuối cùng. Bách hoa Thiên Tiên Tửu cần linh dược, không phải là huynh không biết. Uống xong, cho dù có ủ tiếp thì không biết phải tới năm tháng nào.
Vẻ mặt Giang Ngọc Đường nguội xuống, cười lạnh nói: “Tiểu tử đệ muốn dùng cái vò rượu này đến hối lộ bản sứ sao?”
Diệp Viễn cười tủm tỉm nói: “Vậy huynh có có nhận hối hộ không?”
Giang Ngọc Đường bỗng nhiên cười một tiếng, ôm lấy vò rượu kia, cười to nói: “Đương nhiên là nhận! Rượu ngon như vậy, ai không uống mới là đồ đần! Đệ đi đi, chuyện Lĩnh Nam cho dù đệ không nói, chẳng lẽ ta còn có thể ngồi yên không để ý? Chỉ là, lấy thực lực bây giờ của Thiên Ưng Hoàng Thành, căn bản cũng không cần ta nhúng tay.”
Diệp Viễn cười nói: “Nơi này chính là đại bản doanh của ta, không giao tốt làm sao ta có thể yên tâm rời đi?”
Giang Ngọc Đường thân là Tuần Sát Sứ mười thành Lĩnh Nam, có quyền lực cực lớn.
Quyền sinh sát trong tay phụ thuộc vào sự yêu thích của ông ấy
Giang Ngọc Đường cũng không phải là loại người làm bậy, bằng không mà nói, mười thành Lĩnh Nam vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.
Chỉ cần Giang Ngọc Đường nguyện ý, ông ấy thậm chí có thể tìm kế, phế bỏ người đứng đầu một thành.
Cho nên có Giang Ngọc Đường ở đây, Diệp Viễn vẫn là rất yên tâm.
Chỉ cần Giang Ngọc Đường chịu để ý Thiên Ưng sẽ không có nỗi lo về sau.
...
“Đây chính là Hoàng Thành Cực Quang? Quả nhiên là hùng vĩ!”
Hơn mười năm sau, Diệp Viễn rốt cuộc vẫn đứng ở ngoài cửa Hoàng thành Cực Quang.
Ở Thiên Ưng đợi gần mười năm, Diệp Viễn thực sự không chờ được nữa.
Thế là, hắn để Long Chiến ở lại canh giữ ở Thiên Ưng, mình thì là mang theo Ninh Thiên Bình đi tới Hoàng thành Cực Quang.
Hoàng thành Cực Quang không hổ Cực Quang chi danh, thành trì trên không có hào quang vờn quanh, giống như dải lụa màu, cực kỳ hùng vĩ.
Cùng là Hoàng Thành, Thiên Ưng so với Cực Quang quả thực chính là thâm sơn cùng cốc.
Đương nhiên, sự thật cũng là như thế.
Hoàng thành Cực Quang thuộc dưới trướng Hoán Chân Thiên Đế, không cùng Thiên Đế với Thiên Ưng.
Chỗ của Hoán Chân Thiên Đế hiển nhiên linh khí rất sung túc.
So với Hoàng Thành Thiên Ưng, Hoàng thành Cực Quang sung túc hơn tận mấy lần!
“Quả nhiên không hổ là thành trì của Giản gia, khí tượng mức này chỉ sợ cũng chỉ có Giản gia có thể tạo được?” Ninh Thiên Bình cảm khái nói.
Diệp Viễn hơi gật đầu đầu nói: “Vọng khí chi thuật hoàn toàn chính xác thần diệu vô song!”
Ninh Thiên Bình nói: “Đại nhân, chúng ta nên đi tìm chỗ nào?”
Diệp Viễn: “Lần trước ông ta nói với ta là một chỗ gọi là Huyền Cơ Các. Ta đối với nơi này cũng chẳng biết gì, chúng ta cứ vào thành xem tình huống rồi nói tiếp.”
Dứt lời, hai người nộp phí vào thành, tiến vào Cực Quang trong Hoàng Thành.
Bây giờ khoảng cách ước hẹn năm trăm năm đã qua mấy năm.
Thế nhưng là cho dù là Ly nhi, Lục nhi hay là Bạch Quang, đều không có tin tức.
Mấy năm này, Diệp Viễn cũng vô pháp an tâm tu luyện, ngày ngày mong đợi tin tức của bọn họ.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, Diệp Viễn cũng biến thành càng ngày càng nôn nóng bất an.
Thật ra vài thập niên trước, Giang Ngọc Đường đã mời Diệp Viễn đến Đế Đô, nhưng mà Diệp Viễn có ước hẹn năm trăm năm, đương nhiên sẽ không đi.
Hiện tại, hắn càng không đi.
Giang Ngọc Đường nhìn Diệp Viễn một cái, nói: “Yên tâm đi, đệ muội bọn họ người hiền tự có thiên tướng, sẽ gặp dữ hóa lành!”
Diệp Viễn cười khổ nói: “Giang huynh, lời này chính huynh cũng không tin đúng không?”
Giang Ngọc Đường nghe vậy có chút ngượng ngùng cười.
Thông Thiên Giới quá lớn, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, mấy người bọn hắn thực lực lại không mạnh, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không lạ.
Lúc trước đám Ly nhi rời đi, Diệp Viễn lo lắng nhất chính là tình huống như hôm nay, không ngờ rằng nó vẫn xảy ra.
Sở dĩ định ra ước hẹn năm trăm năm chính là vì không cho bọn họ chạy quá xa.
Hiện tại xem ra, sự tình phát triển vẫn chưa thể toại nguyện !
Giang Ngọc Đường thấy Diệp Viễn phiền muộn, khuyên nhủ: “Đệ cũng đừng quá mức tự trách, có trách thì trách đệ quá ưu tú! Ở bên cạnh đệ có áp lực rất lớn!”
Diệp Viễn nhịn không được liếc mắt nhìn Giang Ngọc Đường.
Tuy nhiên, những lời Giang Ngọc Đường nói chính là lời thật lòng, cũng không có ý lấy lòng hắn.
Mặc dù lời này nghe quả thật có chút lấy lòng.
Những năm này Giang Ngọc Đường cùng Diệp Viễn quan hệ rất sâu đậm, tự nhiên biết thiên phú của Diệp Viễn kinh người thế nào.
Thiên tài ưu tú như thế, người bình thường ở bên cạnh hắn phải thừa nhận áp lực rất lớn.
Mà cái này cũng chính là nguyên nhân đám Ly nhi rời đi.
Giang Ngọc Đường lại nói: “Mọi thứ đều nên nghĩ theo phương diện tốt, đệ suy nghĩ một chút, bọn họ là đi ra ngoài lịch luyện, nói không chừng là gặp kỳ ngộ gì hay bị chuyện gì làm vướng chân thì sao?”
Diệp Viễn suy nghĩ, gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.”
Giang Ngọc Đường nói: “Bước kế tiếp đệ định làm như thế nào?”
Diệp Viễn: "Nếu như mấy năm nữa vẫn không có tin tức của bọn hắn, ta dự định đi một chuyến Hoàng Thành Cực Quang!”
Giang Ngọc Đường biến sắc, hoảng sợ nói: “Hoàng Thành Cực Quang! Đây chính là Địa bàn của Giản gia đó!”
Hoàng Thành ở Thông Thiên Giới đếm không hết, có rất nhiều Hoàng Thành giống Thiên Ưng an phận căn bản không có tiếng tăm gì.
Nhưng là có một ít Hoàng Thành lại là như sấm bên tai, toàn bộ Thông Thiên Giới không ai không biết.
Hoàng Thành Cực Quang, chính là một cái trong số đó.
Ông ấy biết đến tiền tăm của chỗ này là bởi vì nó là một trong số địa bàn của Giản gia.
Hậu nhân của Huyền Cơ Thiên Đế trải rộng khắp Thông Thiên Giới, nhưng có một ít nơi tụ tập nhiều đều là đất của Giản gia.
Diệp Viễn nói: “Không sai! Vọng khí chi thuật Giản gia thiên hạ vô song, ta muốn mời bọn họ xuất thủ. Ít nhất cũng muốn xác định an nguy của nhóm Ly Nhi một chút.”
Giang Ngọc Đường biến sắc, nói: “Người Giản gia cả đám đều kiêu ngạo lên tận trời, đệ chỉ là một cái Thần Quân tầng một, đến chỗ nào cũng chả ai biết, ai sẽ nể mặt đệ?”
Diệp Viễn: “Lần trước ra ngoài du lịch ta có làm quen với một người Giản gia, xem hắn ta có thể giúp đỡ được hay không. Tóm lại, không có được tin tức của bọn họ, trong lòng ta cũng khó tu luyện.”
Trong lòng Giang Ngọc Đường vô cùng chấn động, ông ấy không nghĩ tới là Diệp Viễn còn làm quen được cả người Giản gia!
Phải biết, chính là bởi vì Người Giản gia đều là vọng khí chi thuật, cho nên người bọn họ kết giao đều là người vô cùng có tiềm lực.
Người bình thường căn bản khó có thể lọt vào mắt bọn họ.
Đừng thấy Giang Ngọc Đường ông ấy là cường giả Thiên Thần, nhưng nếu người Giản gia xem xét ông ấy không có cái gì tiềm lực, căn bản liền nhìn cũng không muốn nhìn ông ấy một cái.
Bất quá nghĩ lại, Giang Ngọc Đường cũng bình thường trở lại.
Lấy thiên tư của Diệp Viễn, người Giản gia có coi trọng cũng là chuyện hợp lý.
Nếu để cho ông biết, Giản Chấn Đào chỉ nhìn Diệp Viễn một chút là mù cả mắt, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Giang Ngọc Đường nghe vậy gật đầu nói: “Cũng tốt, Hoàng thành Cực Quang lớn như thế, nếu như có thể kết bạn với người Giản gia, đối với đệ mà nói được ích lợi vô cùng!”
Diệp Viễn đột nhiên lấy ra một cái cái bình lớn, nói: “Giang huynh, sau khi ta đi, chuyện của Thiên Ưng liền trông cậy vào huynh. Nơi này có một vò bách hoa Thiên Tiên, huynh cầm lấy chậm rãi nhấm nháp.”
Ánh mắt Giang Ngọc Đường ngưng lại, nhìn chằm chằm Diệp Viễn cả giận nói: “Tiểu tử nhà người, suốt ngày cùng ta khóc than, hóa ra lại cất giấu nhiều như vậy.”
Diệp Viễn cười nói: "Tổng cộng ta chỉ ủ ba vò, đây là vò cuối cùng. Bách hoa Thiên Tiên Tửu cần linh dược, không phải là huynh không biết. Uống xong, cho dù có ủ tiếp thì không biết phải tới năm tháng nào.
Vẻ mặt Giang Ngọc Đường nguội xuống, cười lạnh nói: “Tiểu tử đệ muốn dùng cái vò rượu này đến hối lộ bản sứ sao?”
Diệp Viễn cười tủm tỉm nói: “Vậy huynh có có nhận hối hộ không?”
Giang Ngọc Đường bỗng nhiên cười một tiếng, ôm lấy vò rượu kia, cười to nói: “Đương nhiên là nhận! Rượu ngon như vậy, ai không uống mới là đồ đần! Đệ đi đi, chuyện Lĩnh Nam cho dù đệ không nói, chẳng lẽ ta còn có thể ngồi yên không để ý? Chỉ là, lấy thực lực bây giờ của Thiên Ưng Hoàng Thành, căn bản cũng không cần ta nhúng tay.”
Diệp Viễn cười nói: “Nơi này chính là đại bản doanh của ta, không giao tốt làm sao ta có thể yên tâm rời đi?”
Giang Ngọc Đường thân là Tuần Sát Sứ mười thành Lĩnh Nam, có quyền lực cực lớn.
Quyền sinh sát trong tay phụ thuộc vào sự yêu thích của ông ấy
Giang Ngọc Đường cũng không phải là loại người làm bậy, bằng không mà nói, mười thành Lĩnh Nam vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.
Chỉ cần Giang Ngọc Đường nguyện ý, ông ấy thậm chí có thể tìm kế, phế bỏ người đứng đầu một thành.
Cho nên có Giang Ngọc Đường ở đây, Diệp Viễn vẫn là rất yên tâm.
Chỉ cần Giang Ngọc Đường chịu để ý Thiên Ưng sẽ không có nỗi lo về sau.
...
“Đây chính là Hoàng Thành Cực Quang? Quả nhiên là hùng vĩ!”
Hơn mười năm sau, Diệp Viễn rốt cuộc vẫn đứng ở ngoài cửa Hoàng thành Cực Quang.
Ở Thiên Ưng đợi gần mười năm, Diệp Viễn thực sự không chờ được nữa.
Thế là, hắn để Long Chiến ở lại canh giữ ở Thiên Ưng, mình thì là mang theo Ninh Thiên Bình đi tới Hoàng thành Cực Quang.
Hoàng thành Cực Quang không hổ Cực Quang chi danh, thành trì trên không có hào quang vờn quanh, giống như dải lụa màu, cực kỳ hùng vĩ.
Cùng là Hoàng Thành, Thiên Ưng so với Cực Quang quả thực chính là thâm sơn cùng cốc.
Đương nhiên, sự thật cũng là như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!