Tại một nơi bên ngoài cách Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu mấy trăm dặm, bốn tên võ giả Linh Dịch cảnh đang vây công một con Yêu Thú Sư Tử cường đại.
“Gia hỏa đáng chết này! Thường Nhất, công kích con mắt của nó! Thường Nhị, Thường Tam, chúng ta cùng nhau kiềm chế nó lại!” Một thiếu niên chỉ huy ba người khác nói.
“Vâng, thiếu gia!” Ba người cùng hô lên xác nhận.
Con Yêu Thú Sư Tử này cường đại dị thường, đã là cấp hai trung kỳ đỉnh phong, khoảng cách đột phá cấp hai hậu kỳ không còn xa.
Bốn người liên thủ đối phó con yêu thú này, vẫn có vẻ hơi cố hết sức!
Theo thiếu niên kia ra lệnh một tiếng, ba người khác phối hợp ăn ý dị thường, giống như là một thế.
Thường Nhất kia phối hợp nhảy lên, nhảy vào chỗ đỉnh đầu của Yêu Thú Sư Tử, yêu thú kia đương nhiên sẽ không mặc kệ hân uy hiếp minh, nâng lên một trảo muốn chộp tới Thường Nhất.
Ba người khác làm sao đế cho nó có cơ hội này, còng kích như mưa đánh v’ẽ phỉa bụng cúa Yêu Thú Sư Tứ.
Dù sao cũng là ba tên võ giả Linh Dịch Cảnh trung kỳ, cho dù lực phòng ngự cúa yêu thú này cường đại tới đâu, cũng không dám bỏ mặc cho bọn hân công kích như vậy.
Bất đắc dĩ, yêu thú kia thu hồi móng vuốt, chuyến từ công sang thú.
Mà lúc này, Thường Nhất nâm lấy cơ hội, đánh cho con mât cúa yêu thú huyết nhục mơ hồ.
Bốn người thấy thế đều là đại hí, lần nữa liên tiếp công kích đảnh tởi, trực tiếp đem yêu thú đánh bay ra ngoài.
Yêu thú kia bị thương nặng, chẳng những không có rút lui, càng là nối cơn thịnh nộ.
“Rống!”
Yêu Thủ Sư Tứ hét lởn một tiếng, điên cuồng đánh tới bốn người.
“Cấn thận! Đảy là nổ vùng vẳy giãy chết, không nên củng nó liều mạng! Chúng ta vừa chạy vừa công kích, chậm rãi tiêu hao lực lượng của nó, nó chèo chống không được bao lảu đáu!’ Thiếu niên kia phản phó nổi.
‘Vâng, thiếu gia.”
Thật ra ba người này đêu là lão giang hô. không cần thiếu niên phân phó cũng biết nên làm như thế nào.
Sau đó không lâu, Yẻu Thú Sư Tứ kia ‘ảm vang ngã xuống đất, bốn người củng nhau thở phào một cái.
Yẽu thú kia vừa chết, bốn người chán nán ngồi dưởi đất. thớ dốc không thôi, đều bị thương không nhẹ.
“Đáng chết! Bị yéu thú này trì hoãn, chúng ta lại cách Diệp Viến càng ngày cảng xa!” Thiếu niên ăn vảo một viên đan dược, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thiếu niên này chính là Tõ Nhất Sơn chuấn bị ớ trong vô Biên thi luyện giết chết Diệp Viên, còn ba người kia thì là ba huynh đệ Thường thị, tay sai của Tô gia.
Lúc vừa mới vào, Rừng Sãu vỏ Biên tụ tập đỏng người, cho nên bọn hân không thế động thú vởi Diệp Vién.
Nhưng mà ai biết Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu càng chạy càng nhanh, đế cho bọn hân không theo kịp.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!