Sau khi hoàn thành việc luyện chế, dù bận nhưng Diệp Viễn vẫn ung dung quan sát Xích Phong luyện đan.
Ở trong mắt người khác thì đây chính là thủ pháp luyện chế vô cùng hoàn mỹ, thế nhưng khi vào trong mắt Diệp Viễn thì thủ pháp đó lại không đáng để nhắc tới.
Thế nhưng trên phương diện luyện chế yêu thần đan thì Diệp Viễn không thể không thừa nhận, Xích Phong vẫn có rất nhiều chỗ đáng để khen ngợi.
So với Mộc Nguyên Xuân mà nói thì Xích Phong mạnh hơn không chỉ có một hai bậc.
Một khi Diệp Viễn tiến vào trạng thái học tập, lại càng thấy rõ thực lực của Diệp Viễn, phải nói là vô cùng đáng sợ.
Về việc hắn trở thành người đứng đầu Đan Đạo thế giới Tiên Lâm, điều này hẳn có chút liên quan đến khả năng học tập khủng khiếp của hắn.
Năm đó ở Thành Vân Cao, Diệp Viễn thắng liên tiếp hàng nghìn trận đấu đan, tất nhiên hắn cũng thu được vô số những ưu điểm ở trên người đối thủ.
Không những thế, với ngộ tính cường đại nên sau này hắn mới có được những thành tựu to lớn như thế.
Dù Diệp Viễn không quen nhìn sắc mặt cao cao tại thượng kia của Xích Phong nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc hắn tiếp thu những ưu điểm ở trên phương diện luyện yêu thần đan của Xích Phong.
Kết hợp với những kiến thức lý thuyết mà hắn ta học được khi ở Thiên Lộc Các, đương nhiên Diệp Viễn sẽ liên tục có cảm giác thông suốt.
Cuối cùng, sau khi pháp quyết vừa thu lại, kết thúc quá trình luyện đan, Xích Phong lộ ra một nụ cười đầy tự hào.
Hắn ta vẫn cảm thấy rất hài lòng đối với lần luyện đan này.
Nhưng hắn ta chỉ vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Diệp Viễn đang nhìn hắn ta cười như không cười, thấy thế hắn ta không khỏi biến sắc.
Thật không ngờ tốc độ luyện đan của tên gia hỏa này lại nhanh như vậy!
“Ha ha, vẫn còn chưa mở lò ra đâu, ngươi ở đó đắc ý làm cái gì cơ chứ?” Xích Phong cười lạnh mà nói.
Diệp Viễn cười nói: “Cho dù có mở lò hay không thì chẳng phải kết quả đều đã được định sẵn rồi hay sao. Nếu như so về luyện đan, cho đến bây giờ ta vẫn chưa thua qua lần nào.”
Những lời vừa nói ra tràn đầy khí phách!
Nhưng mà cũng chính là sự thật không thể phủ nhận được.
Khi Diệp Viễn vẫn còn ở Đan Thần Tam Tinh, hắn ta đã có thể trong nháy mắt hạ gục Đan Thần tứ tinh.
Từ thế giới Tiên Lâm đi thẳng một đường tới đây, Diệp Viễn từng chịu thua ở trên võ đạo, ở trên trận đạo cũng chịu thua thế nhưng chỉ có duy nhất trên con đường Đan Đạo này hắn ta vẫn chưa từng thua!
Dù là hiện tại, hắn muốn học từ đầu thuật luyện Yêu thần đan. Thì ở trên phương diện Đan Đạo, Diệp Viễn tràn đầy tự tin.
Nhưng mà lời này vừa thốt ra, ngay lập tức đã khơi dậy sự bất mãn từ những người khác.
“Thật không ngờ, hắn ta chỉ là một tên học việc của tế tư, vậy mà lại có thể ngông cuồng đến như thế! Hắn ta cho rằng bản thân là ai cơ chứ?”
“y da, lời như thế này mà cũng dám nói ra, chẳng lẽ hắn ta không sợ thổi phồng đến mức chọc trời à! Chỉ bằng loại thủ pháp vụng về kia của hắn ta thì có thể luyện chế ra được đan dược phẩm chất nào đây?”
“Chúng ta nên đi đào cho hắn ta cái khe đất đi, để khi hắn thua còn có chỗ cho hắn chui vào!”
...
Có thể tiến vào tế tư Thần Điện, người nào ở đây lại không phải là thiên tài Đan Đạo cơ chứ?
Hơn nữa ở trong số đó, còn có rất nhiều tế tư có thâm niên, đương nhiên khi nghe xong lời này sẽ cảm thấy khó chịu.
Bất quá ở trên phương diện Đan Đạo, hắn ta chưa bao giờ để ý việc bị người khác ghen ghét.
Bản thân hắn ta có đủ thực lực để chứng minh cho sự ngông cuồng của bản thân.
Xích Phong nghe xong chỉ cười lạnh nói: “So tài luyện đan cũng không phải là so về mặt tốc độ, nếu như muốn khoác lác cũng cần phải có thực lực rồi hẵng khoác lác! Mở!”
Lòng bàn tay Xích Phong vừa lật, một viên đan dược từ bên trong dược đỉnh bay ra.
Hương thơm của dược tỏa ra khắp nơi, mọi người đều tập trung nhìn vào, sau đó lại kinh ngạc thốt lên: “Cực phẩm!”
Xích Phong thấy thế cũng quá đỗi vui mừng, hắn ta nhìn Diệp Viễn cười lạnh nói: “Đã nhìn thấy rõ chưa, đây mới chính là thực lực chân chính của tế tư! Bản thân ngươi chỉ là một tên học việc của tế tư, cũng chỉ có thể ngước đầu lên nhìn mà thôi! Đem Hạc Linh quả và Thiên Võ Linh Huyền Thảo giao ra đây nhanh đi!”
Thiên Võ Linh Huyền Thảo là một loại linh dược tứ giai vô cùng hiếm thấy, cũng là thứ đặt cược cho cuộc đấu đan này.
Lúc này Xích Phong cũng đánh cược rất lớn, hắn ta đánh cược hai ngàn điểm cống hiến.
Diệp Viễn không có điểm cống hiến, hắn cũng chỉ có thể dùng linh dược để thay thế làm tiền đặt cược.
Tế tư Thần Điện cũng có nguyên tắc của tế tư Thần Điện, thà thiếu còn hơn có nhưng không chất lượng, nếu có thể trở thành tế tư thì tất nhiên thực lực mỗi người đều phi thường.
Mà Xích Phong, chính là người nổi bật trong những người xuất sắc đó.
Dưới tình huống bình thường, việc hắn ta có thể luyện chế ra đan dược thượng phẩm đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng mà lần luyện chế này, hiển nhiên hắn ta đã vượt xa mức mà người thường có thể phát huy, phẩm giai đan dược vậy mà lại có thể đạt tới cực phẩm sơ kỳ!
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi bật cười nói: “Ta đây vẫn còn chưa mở lò, sao ngươi lại vội vàng muốn lấy linh dược của ta như thế chứ, ngươi làm như vậy không phải đã quá mức tự tin rồi hay sao?”
Hắn ta có chút không hiểu nổi, rốt cuộc Xích Phong lấy sự tự tin như vậy từ nơi nào.
Chẳng lẽ luyện chế ra đan dược cực phẩm đã có thể chắc chắn bản thân sẽ chiến thắng rồi sao?
Xích Phong nghe thế vô cùng khinh thường nói: “Luyện được Bát kỳ lôi âm đan đã khó khăn, trên cơ bản luyện ra được đan dược cực phẩm đã có thể định thắng thua! Chẳng lẽ, ngươi nói ngươi còn có thể luyện chế ra thiên phẩm hay sao? Ha ha, nói nhảm ít thôi, nhanh chóng mang linh dược giao ra đây đi! Nếu không, ta lại phải xin Thần Điện cưỡng chế chấp hành!”
Diệp Viễn nghe vậy chỉ lắc đầu bật cười nói: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà! Chỉ sợ ở trong mắt ngươi với cực phẩm đã là phẩm giai tối cao rồi có đúng không?”
Xích Phong lại chỉ cười lạnh nói: “Cực phẩm đương nhiên không phải là phẩm giai tối cao, nhưng mà ta lại không cho rằng ngươi có thể luyện chế ra thiên phẩm!”
Diệp Viễn chỉ có thể khe khẽ thở dài, đồng thời lòng bàn tay vừa lật, đan dược cũng bay ra!
Một cổ hương khí càng thêm nồng đậm, nhẹ nhàng phiêu du khắp nơi!
Xích Phong thấy thế sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh ngạc hét lên: “Đỉnh… cực phẩm đỉnh phong!”
Diệp Viễn vừa thấy, khó kìm nén vẻ thất vọng hiện trên mặt, hắn ta lắc đầu thở dài: “y da, vậy mà vẫn thiếu một chút lửa, chỉ chút nữa thì đã có thể tăng thêm phẩm giai rồi.”
Một câu, thiếu chút nữa không khỏi khiến cho Xích Phong tức giận đến suýt hộc máu.
Mộc Nguyên Xuân nhìn thấy đan dược do Diệp Viễn luyện chế ra, sắc mặt thoáng trắng đi một chút, lẩm bẩm nói: “Việc… Việc này... sao lại có khả năng như thế được? Hơn mười ngày trước, chẳng lẽ vẫn chưa phải là cực hạn của hắn ta?”
Diệp Viễn nhìn Mộc Nguyên Xuân một cái, hắn ta nhàn nhạt nói: “Hơn mười ngày trước, đó quả thật chính là cực hạn của ta. Nhưng mà đã trôi qua hơn mười ngày, đừng nói với ta rằng ngươi vẫn cho rằng ta vẫn còn dậm chân tại chỗ đấy?”
Mộc Nguyên Xuân nghe vậy không khỏi sững người lại.
Hơn mười ngày, từ độ khó nhị cấp đạt đến độ khó tứ cấp, tiến bộ này không phải quá nhanh rồi sao?
Đây chính là chênh lệch giữa cao cấp học đồ đạt được đến đỉnh tiêm tế tư rồi đấy!
Phải biết rằng, Xích Phong có thể hoàn thành và vượt qua cái này cần phải dùng thời gian mấy ngàn năm.
Vậy mà Diệp Viễn hắn ta lại dám nói bản thân chỉ dùng hơn mười ngày thôi?
Mộc Nguyên Xuân có một loại xúc động đến muốn hộc máu.
Diệp Viễn cười như không cười mà nhìn về phía Xích Phong rồi nói: “Tán Tài Đồng Tử, nếu đã đồng ý đánh cuộc thì cũng nên chấp nhận thua đi!”
Xích Phong nghe thế mặt liền tối sầm, giận dữ hét lớn lên: “Ngươi… Ngươi lừa gạt ta! Ta muốn đi tố giác ngươi với trưởng lão!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Ta sao lại có thể lừa ngươi được chứ? Là chính ngươi tự tới tìm ta đấu đan, còn thề thốt rằng muốn để ta nhìn xem thực lực tế tư là như thế nào. Hiện tại, ta đã thấy được, quả thật rất lợi hại nha!”
“Được rồi, còn ngại mất mặt chưa đủ hay sao! Mau đem điểm cống hiến chuyển qua cho Diệp Viễn rồi nhanh chóng cút đi!”
Xích Phong vẫn còn muốn nói thêm nữa thì lại bị thanh âm như sấm rền đánh gãy ý nghĩ đó.
Xích Phong theo tiếng sấm rền nhìn lại, sắc mặt không khỏi đại biến, khom người thi lễ nói: “Sư… Sư tôn!”
“Nghê Khôn trưởng lão!”
Diệp Viễn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Xích Phong thế mà lại là đồ đệ của Nghê Khôn trưởng lão.
Xem ra, lần này đã động đến một tấm ván sắt rồi.
Ánh mắt Nghê Khôn trưởng lão lạnh lùng nhìn về phía Xích Phong nói: “Lời ta nói, ngươi không nghe thấy sao?”
Xích Phong nghe thế, sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: “Đồ đệ nghe rõ thưa sư tôn!”
Nghê Khôn trưởng lão đã ra lệnh, hắn ta sao còn dám chậm trễ, vội vàng đem điểm cống hiến của bản thân chuyển cho Diệp Viễn, sau đó nhanh chóng cút đi.
Làm xong những việc đó, Nghê Khôn trưởng lão lại nói: “Các ngươi không có việc gì để làm hay sao mà còn ở lại chỗ này xem náo nhiệt?”
Mọi người nghe vậy liền nhanh chóng tản đi.
Diệp Viễn đang muốn rời đi lại bị Nghê Khôn trưởng lão gọi lại, vẻ mặt vô cùng không tốt nói: “Tiểu tử, ngươi có thể ở lại! Chỉ mới đến hơn mười ngày đã khiến cho ta gặp phải nhiều chuyện như thế rồi!”
Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: “Trưởng lão, ta không có gây chuyện, đều là người khác đến gây chuyện với ta.”
Hắn ta biết, mấy người này nhất định đều chú ý mình, đối với ngọn nguồn sự việc khẳng định đều biết.
Vài việc này rơi lên trên đầu của hắn thật sự rất kỳ quái.
Nghê Khôn trưởng lão hừ lạnh một tiếng mới nói tiếp: “Ngươi đi theo ta, có người muốn gặp ngươi!”
Diệp Viễn nghe thế bất giác nhíu mày một cái, hắn ta biết điện chủ đã tới rồi!
Sau khi hoàn thành việc luyện chế, dù bận nhưng Diệp Viễn vẫn ung dung quan sát Xích Phong luyện đan.
Ở trong mắt người khác thì đây chính là thủ pháp luyện chế vô cùng hoàn mỹ, thế nhưng khi vào trong mắt Diệp Viễn thì thủ pháp đó lại không đáng để nhắc tới.
Thế nhưng trên phương diện luyện chế yêu thần đan thì Diệp Viễn không thể không thừa nhận, Xích Phong vẫn có rất nhiều chỗ đáng để khen ngợi.
So với Mộc Nguyên Xuân mà nói thì Xích Phong mạnh hơn không chỉ có một hai bậc.
Một khi Diệp Viễn tiến vào trạng thái học tập, lại càng thấy rõ thực lực của Diệp Viễn, phải nói là vô cùng đáng sợ.
Về việc hắn trở thành người đứng đầu Đan Đạo thế giới Tiên Lâm, điều này hẳn có chút liên quan đến khả năng học tập khủng khiếp của hắn.
Năm đó ở Thành Vân Cao, Diệp Viễn thắng liên tiếp hàng nghìn trận đấu đan, tất nhiên hắn cũng thu được vô số những ưu điểm ở trên người đối thủ.
Không những thế, với ngộ tính cường đại nên sau này hắn mới có được những thành tựu to lớn như thế.
Dù Diệp Viễn không quen nhìn sắc mặt cao cao tại thượng kia của Xích Phong nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc hắn tiếp thu những ưu điểm ở trên phương diện luyện yêu thần đan của Xích Phong.
Kết hợp với những kiến thức lý thuyết mà hắn ta học được khi ở Thiên Lộc Các, đương nhiên Diệp Viễn sẽ liên tục có cảm giác thông suốt.
Cuối cùng, sau khi pháp quyết vừa thu lại, kết thúc quá trình luyện đan, Xích Phong lộ ra một nụ cười đầy tự hào.
Hắn ta vẫn cảm thấy rất hài lòng đối với lần luyện đan này.
Nhưng hắn ta chỉ vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Diệp Viễn đang nhìn hắn ta cười như không cười, thấy thế hắn ta không khỏi biến sắc.
Thật không ngờ tốc độ luyện đan của tên gia hỏa này lại nhanh như vậy!
“Ha ha, vẫn còn chưa mở lò ra đâu, ngươi ở đó đắc ý làm cái gì cơ chứ?” Xích Phong cười lạnh mà nói.
Diệp Viễn cười nói: “Cho dù có mở lò hay không thì chẳng phải kết quả đều đã được định sẵn rồi hay sao. Nếu như so về luyện đan, cho đến bây giờ ta vẫn chưa thua qua lần nào.”
Những lời vừa nói ra tràn đầy khí phách!
Nhưng mà cũng chính là sự thật không thể phủ nhận được.
Khi Diệp Viễn vẫn còn ở Đan Thần Tam Tinh, hắn ta đã có thể trong nháy mắt hạ gục Đan Thần tứ tinh.
Từ thế giới Tiên Lâm đi thẳng một đường tới đây, Diệp Viễn từng chịu thua ở trên võ đạo, ở trên trận đạo cũng chịu thua thế nhưng chỉ có duy nhất trên con đường Đan Đạo này hắn ta vẫn chưa từng thua!
Dù là hiện tại, hắn muốn học từ đầu thuật luyện Yêu thần đan. Thì ở trên phương diện Đan Đạo, Diệp Viễn tràn đầy tự tin.
Nhưng mà lời này vừa thốt ra, ngay lập tức đã khơi dậy sự bất mãn từ những người khác.
“Thật không ngờ, hắn ta chỉ là một tên học việc của tế tư, vậy mà lại có thể ngông cuồng đến như thế! Hắn ta cho rằng bản thân là ai cơ chứ?”
“y da, lời như thế này mà cũng dám nói ra, chẳng lẽ hắn ta không sợ thổi phồng đến mức chọc trời à! Chỉ bằng loại thủ pháp vụng về kia của hắn ta thì có thể luyện chế ra được đan dược phẩm chất nào đây?”
“Chúng ta nên đi đào cho hắn ta cái khe đất đi, để khi hắn thua còn có chỗ cho hắn chui vào!”
...
Có thể tiến vào tế tư Thần Điện, người nào ở đây lại không phải là thiên tài Đan Đạo cơ chứ?
Hơn nữa ở trong số đó, còn có rất nhiều tế tư có thâm niên, đương nhiên khi nghe xong lời này sẽ cảm thấy khó chịu.
Bất quá ở trên phương diện Đan Đạo, hắn ta chưa bao giờ để ý việc bị người khác ghen ghét.
Bản thân hắn ta có đủ thực lực để chứng minh cho sự ngông cuồng của bản thân.
Xích Phong nghe xong chỉ cười lạnh nói: “So tài luyện đan cũng không phải là so về mặt tốc độ, nếu như muốn khoác lác cũng cần phải có thực lực rồi hẵng khoác lác! Mở!”
Lòng bàn tay Xích Phong vừa lật, một viên đan dược từ bên trong dược đỉnh bay ra.
Hương thơm của dược tỏa ra khắp nơi, mọi người đều tập trung nhìn vào, sau đó lại kinh ngạc thốt lên: “Cực phẩm!”
Xích Phong thấy thế cũng quá đỗi vui mừng, hắn ta nhìn Diệp Viễn cười lạnh nói: “Đã nhìn thấy rõ chưa, đây mới chính là thực lực chân chính của tế tư! Bản thân ngươi chỉ là một tên học việc của tế tư, cũng chỉ có thể ngước đầu lên nhìn mà thôi! Đem Hạc Linh quả và Thiên Võ Linh Huyền Thảo giao ra đây nhanh đi!”
Thiên Võ Linh Huyền Thảo là một loại linh dược tứ giai vô cùng hiếm thấy, cũng là thứ đặt cược cho cuộc đấu đan này.
Lúc này Xích Phong cũng đánh cược rất lớn, hắn ta đánh cược hai ngàn điểm cống hiến.
Diệp Viễn không có điểm cống hiến, hắn cũng chỉ có thể dùng linh dược để thay thế làm tiền đặt cược.
Tế tư Thần Điện cũng có nguyên tắc của tế tư Thần Điện, thà thiếu còn hơn có nhưng không chất lượng, nếu có thể trở thành tế tư thì tất nhiên thực lực mỗi người đều phi thường.
Mà Xích Phong, chính là người nổi bật trong những người xuất sắc đó.
Dưới tình huống bình thường, việc hắn ta có thể luyện chế ra đan dược thượng phẩm đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng mà lần luyện chế này, hiển nhiên hắn ta đã vượt xa mức mà người thường có thể phát huy, phẩm giai đan dược vậy mà lại có thể đạt tới cực phẩm sơ kỳ!
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi bật cười nói: “Ta đây vẫn còn chưa mở lò, sao ngươi lại vội vàng muốn lấy linh dược của ta như thế chứ, ngươi làm như vậy không phải đã quá mức tự tin rồi hay sao?”
Hắn ta có chút không hiểu nổi, rốt cuộc Xích Phong lấy sự tự tin như vậy từ nơi nào.
Chẳng lẽ luyện chế ra đan dược cực phẩm đã có thể chắc chắn bản thân sẽ chiến thắng rồi sao?
Xích Phong nghe thế vô cùng khinh thường nói: “Luyện được Bát kỳ lôi âm đan đã khó khăn, trên cơ bản luyện ra được đan dược cực phẩm đã có thể định thắng thua! Chẳng lẽ, ngươi nói ngươi còn có thể luyện chế ra thiên phẩm hay sao? Ha ha, nói nhảm ít thôi, nhanh chóng mang linh dược giao ra đây đi! Nếu không, ta lại phải xin Thần Điện cưỡng chế chấp hành!”
Diệp Viễn nghe vậy chỉ lắc đầu bật cười nói: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà! Chỉ sợ ở trong mắt ngươi với cực phẩm đã là phẩm giai tối cao rồi có đúng không?”
Xích Phong lại chỉ cười lạnh nói: “Cực phẩm đương nhiên không phải là phẩm giai tối cao, nhưng mà ta lại không cho rằng ngươi có thể luyện chế ra thiên phẩm!”
Diệp Viễn chỉ có thể khe khẽ thở dài, đồng thời lòng bàn tay vừa lật, đan dược cũng bay ra!
Một cổ hương khí càng thêm nồng đậm, nhẹ nhàng phiêu du khắp nơi!
Xích Phong thấy thế sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh ngạc hét lên: “Đỉnh… cực phẩm đỉnh phong!”
Diệp Viễn vừa thấy, khó kìm nén vẻ thất vọng hiện trên mặt, hắn ta lắc đầu thở dài: “y da, vậy mà vẫn thiếu một chút lửa, chỉ chút nữa thì đã có thể tăng thêm phẩm giai rồi.”
Một câu, thiếu chút nữa không khỏi khiến cho Xích Phong tức giận đến suýt hộc máu.
Mộc Nguyên Xuân nhìn thấy đan dược do Diệp Viễn luyện chế ra, sắc mặt thoáng trắng đi một chút, lẩm bẩm nói: “Việc… Việc này... sao lại có khả năng như thế được? Hơn mười ngày trước, chẳng lẽ vẫn chưa phải là cực hạn của hắn ta?”
Diệp Viễn nhìn Mộc Nguyên Xuân một cái, hắn ta nhàn nhạt nói: “Hơn mười ngày trước, đó quả thật chính là cực hạn của ta. Nhưng mà đã trôi qua hơn mười ngày, đừng nói với ta rằng ngươi vẫn cho rằng ta vẫn còn dậm chân tại chỗ đấy?”
Mộc Nguyên Xuân nghe vậy không khỏi sững người lại.
Hơn mười ngày, từ độ khó nhị cấp đạt đến độ khó tứ cấp, tiến bộ này không phải quá nhanh rồi sao?
Đây chính là chênh lệch giữa cao cấp học đồ đạt được đến đỉnh tiêm tế tư rồi đấy!
Phải biết rằng, Xích Phong có thể hoàn thành và vượt qua cái này cần phải dùng thời gian mấy ngàn năm.
Vậy mà Diệp Viễn hắn ta lại dám nói bản thân chỉ dùng hơn mười ngày thôi?
Mộc Nguyên Xuân có một loại xúc động đến muốn hộc máu.
Diệp Viễn cười như không cười mà nhìn về phía Xích Phong rồi nói: “Tán Tài Đồng Tử, nếu đã đồng ý đánh cuộc thì cũng nên chấp nhận thua đi!”
Xích Phong nghe thế mặt liền tối sầm, giận dữ hét lớn lên: “Ngươi… Ngươi lừa gạt ta! Ta muốn đi tố giác ngươi với trưởng lão!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Ta sao lại có thể lừa ngươi được chứ? Là chính ngươi tự tới tìm ta đấu đan, còn thề thốt rằng muốn để ta nhìn xem thực lực tế tư là như thế nào. Hiện tại, ta đã thấy được, quả thật rất lợi hại nha!”
“Được rồi, còn ngại mất mặt chưa đủ hay sao! Mau đem điểm cống hiến chuyển qua cho Diệp Viễn rồi nhanh chóng cút đi!”
Xích Phong vẫn còn muốn nói thêm nữa thì lại bị thanh âm như sấm rền đánh gãy ý nghĩ đó.
Xích Phong theo tiếng sấm rền nhìn lại, sắc mặt không khỏi đại biến, khom người thi lễ nói: “Sư… Sư tôn!”
“Nghê Khôn trưởng lão!”
Diệp Viễn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Xích Phong thế mà lại là đồ đệ của Nghê Khôn trưởng lão.
Xem ra, lần này đã động đến một tấm ván sắt rồi.
Ánh mắt Nghê Khôn trưởng lão lạnh lùng nhìn về phía Xích Phong nói: “Lời ta nói, ngươi không nghe thấy sao?”
Xích Phong nghe thế, sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: “Đồ đệ nghe rõ thưa sư tôn!”
Nghê Khôn trưởng lão đã ra lệnh, hắn ta sao còn dám chậm trễ, vội vàng đem điểm cống hiến của bản thân chuyển cho Diệp Viễn, sau đó nhanh chóng cút đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!