“Lê trưởng lão, ta có câu hỏi!”
Trên đài cao, một tên lão giả đang giảng đạo cho một đám đông tế tư thì bỗng nhiên ở dưới đài có người đứng lên nói.
Lúc này dưới đài có không dưới một trăm tế tư, tất cả bọn họ đều đồng loạt nhìn lại.
Người này mặc một bộ tế tư trường bào, trước ngực treo bốn ngôi sao, không phải Diệp Viễn thì là người nào chứ?
Nhìn thấy cảnh tượng này thì trên mặt đám tế tư đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
Da đầu của Lê trưởng lão ở trên đài ngứa ran một hồi, lão ta xua tay một cái nói: “Có câu hỏi gì thì chờ ta giảng đạo xong rồi nhắc lại hỏi, bây giờ không cần nhiều lời.”
Mấy ngày qua, Diệp Viễn đã thành “học trò có vấn đề” nhức đầu nhất của tất cả các trưởng lão.
Dường như mỗi một lần giảng đạo thì Diệp Viễn cũng sẽ cắt ngang rất nhiều lần để nói lên nghi ngờ của mình.
Nhiều, thậm chí còn lên tới mười mấy hai mươi lần!
Nếu như chỉ là quấy rối thì những vị trưởng lão giảng đạo này chỉ trả lời qua loa một cái là xong.
Nhưng vấn đề là, mỗi lần Diệp Viễn nói lên nghi ngờ thì đều vô cùng hợp lý!
Mỗi một lần hắn hỏi là những lần các trưởng lão này á khẩu không thể trả lời được.
Lúc vừa mới bắt đầu thì còn có vài trưởng lão không chịu khuất phục, tiến hành tranh cãi kịch liệt với Diệp Viễn.
Nhưng đến cuối cùng thì đều bị tranh luận của Diệp Viễn làm cho không thể nói thêm lời nào nữa.
Qua vài lần, đến bây giờ khi những trưởng lão này giảng đạo thì chỉ sợ có Diệp Viễn ở trong hàng.
Chỉ cần vừa nhìn thấy Diệp Viễn thì bọn họ đã giống như là chuột thấy mèo vậy, trong lòng cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Vốn dĩ Diệp Viễn cũng không thèm để ý đến Lê trưởng lão, lẩm bẩm nói: “Với tính chất của Tử Thọ Long Tẩm đan thì trong thời gian luyện chế cần phải khống chế được nhiệt độ, lấy quy luật ngũ hành trong linh dược làm cơ sở... Lê trưởng lão, ngươi nói xem có cần phải như vậy hay không?”
Tốc độ nói của Diệp Viễn rất nhanh, chỉ ngay vào trọng tâm của vấn đề mà Lê trưởng lão vừa mới giảng.
Những tế tư khác nghe thấy lời của Diệp Viễn thì đều lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Những vị tế tư này từng người đều cảm thấy tâm đắc, lúc vừa mới bắt đầu bọn họ đều có tâm tư muốn xem náo nhiệt, nhìn Diệp Viễn tranh cãi với cùng với trưởng lão.
Nhưng càng về sau, bọn họ càng phát hiện ra những điều Diệp Viễn nói đúng thật là rất có đạo lý.
Sau khi quay về và làm thử một phen thì quả thật chất lượng của đan dược đều tăng lên không ít.
Kết quả là về sau, chỉ cần Diệp Viễn vừa mở miệng là toàn bộ bọn họ sẽ vô cùng chăm chú lắng nghe hắn nói, ngược lại còn thu được rất nhiều ích lợi.
Lê trưởng lão giận dữ nói: “Diệp Viễn! Rốt cuộc ngươi là trưởng lão, hay là ta là trưởng lão?”
Diệp Viễn cười nói: “Dĩ nhiên ngài là trưởng lão!”
Lê trưởng lão hừ lạnh nói: “Ngươi còn biết ta là trưởng lão à? Ta đang giảng đạo mà ngươi cứ quấy rối thì còn ra thể thống gì?”
Diệp Viễn lại nói: “Lê trưởng lão, nói như vậy không phải, nguyên tắc là càng tranh luận thì sẽ lại càng rõ ràng. Nếu có vấn đề thì đương nhiên phải chỉ ra, chẳng lẽ ngươi muốn cho mọi người dựa theo phương pháp sai lầm để đi luyện đan sao?”
Lê trưởng lão giận đến mức sắc mặt tái mét cả đi, lão ta tức giận nói: “Nếu không thì ngươi giảng đạo cho bọn họ nhé?”
Diệp Viễn xua xua tay, cười nói: “Ta cũng không có bản lĩnh đó! Ta chỉ tới để học tập, nhân tiện nói ra vấn đề của mình. Ha ha, Lê trưởng lão, ngài tiếp tục đi!”
Lê trưởng lão cuối cùng cũng không nhịn được nữa, phất tay áo một cái rồi nói: “Không giảng nữa!”
Nói xong lão ta đùng đùng nổi giận rời đi.
Khoác lên mình trường bào của tế tư, Diệp Viễn bắt đầu cuộc sống ở trong Thần Điện của tế tư để học hỏi về Yêu Thần đan.
Mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng cho Bạch Quang nhưng mà hắn biết, bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi.
Mà chỗ đứng của Diệp Viễn ở Thần Điện tế tư tư vốn là dựa vào đan đạo, cho nên bây giờ hắn cần nhanh chóng nâng cao thực lực của mình lên.
Lần đầu tiên bước vào Thiên Lộc Các, Diệp Viễn học được rất nhiều kiến thức về Yêu Thần đan.
Nhưng mà Diệp Viễn vẫn còn rất nhiều thiếu sót trong việc luyện chế Yêu Thần đan.
Cho nên, bây giờ mỗi ngày hắn đều đang điên cuồng học tập kiến thức.
Đương nhiên Diệp Viễn không phải cố ý quấy rối, nhưng mà những trưởng lão này giảng đạo có quá nhiều chỗ còn sai sót.
Diệp Viễn nói lên nghi vấn của mình, cũng chính là đang giải quyết nó một cách rõ ràng.
Chỉ là một vài câu hỏi của hắn có phần hơi lắt léo, ngay cả những trưởng lão kia cũng trả lời không được, cho nên dễ dàng chọc giận đến đối phương.
“Diệp Viễn, ngươi giỏi lắm! Bây giờ khiến cho Lê trưởng lão tức giận bỏ đi, ngươi cảm thấy vui chứ?”
Lúc này, một người trong đám tế tư đứng lên chất vấn Diệp Viễn, không phải Xích Phong thì còn là người nào được nữa?
Diệp Viễn nhún vai nói: “Vậy ngươi nói xem, ta hỏi có đúng hay không?”
Xích Phong nghe vậy thì không tránh khỏi khựng lại, Diệp Viễn nói vô cùng có lý, hắn vốn là không có cách nào phản bác được.
Nếu như có thể phản bác thì Lê trưởng lão cũng sẽ không kiềm chế tức giận mà rời đi.
Ngay cả Lê trưởng lão cũng không được thì đương nhiên Xích Phong hắn ta cũng lại càng không được!
“Hừ! Coi như ngươi nói có lý, vậy cũng phải chú ý đến phương thức đặt câu hỏi chứ! Ngươi làm như vậy khiến cho mọi người đều không học được!” Xích Phong cười gằn nói.
Quả nhiên, sự xúi giục của hắn đã làm cho những người khác đều bộc lộ ra vẻ bất mãn.
Mặc dù Diệp Viễn nói có lý, nhưng mà bây giờ ngay cả trưởng lão cũng tức giận bỏ đi, sau này còn có ai giảng đạo cho bọn họ nữa?
Cứ như vậy, Diệp Viễn chẳng phải trở thành một tên thần ôn dịch rồi hay sao?
“Diệp Viễn, ngươi là thiên tài, chúng ta đều tầm thường, được chưa?”
“Ngươi được, ngươi đừng có nghe trưởng lão giảng đạo cùng với chúng ta nữa!”
“Bây giờ trưởng lão đi, chẳng lẽ ngươi giảng đạo cho chúng ta sao?”
...
Mọi người tranh nhau nói, ai cũng tỏ vẻ bất mãn đối với Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhếch miệng cười một tiếng, nói: “A, nếu như chỉ là cái tài nghệ như thế này của Lê trưởng lão thì ta nói cho các ngươi một chút cũng không phải là không thể!”
Một câu nói đã khiến cho mọi người há mồm trợn mắt.
Người này là đang khoác lác phải không?
Xích Phong vừa nghe thấy thì đã cười khẩy nói: “Tốt lắm, ngược lại ngươi nói một chút xem nào! Tất cả mọi người tới nghe một chút đi, xem vị thiên tài đệ nhất Thần Điện này của chúng ta có phải sẽ nói ra những thứ uyên bác hay không!”
Một vài nguyên tắc dễ hiểu thì đương nhiên mọi người cũng đều biết.
Ngồi ở nơi này thì cho dù có chênh lệch thì cũng không phải là quá mức tưởng tượng.
Cho nên, vốn dĩ Xích Phong cũng không tin tưởng Diệp Viễn có thể nói ra thứ gì đó cao xa uyên bác.
Có thể đặt ra câu hỏi nhưng không có nghĩa là có thể giảng đạo được cho mọi người!
Đều là tế tư tứ tinh, ai có thể lợi hại hơn ai được bao nhiêu chứ!
Diệp Viễn cười cười, đi lên đài cao, vang lên giọng nói to: “Mọi người phía dưới, ta sẽ nói tiếp theo chỗ mà Lê trưởng lão vừa rồi mới nói...”
Kết quả là, Diệp Viễn bắt đầu nói không ngừng nghỉ.
Vừa mới bắt đầu thì trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường.
Nhưng mà càng nghe thì biểu cảm của mọi người lại càng đông cứng lại.
Bọn họ cuối cùng cũng biết Diệp Viễn không phải chỉ nói đùa!
Thậm chí những thứ Diệp Viễn nói ra còn dễ hiểu hơn so với Lê trưởng lão, lại còn vào thẳng phần hiểm hóc hay sai lầm nhất.
Hiển nhiên, bọn họ không thể nào so sánh với Diệp Viễn về kiến thức của Tử Thọ Long Tẩm đan kia được.
Mặc dù Diệp Viễn chưa thể luyện chế được Yêu Thần đan, nhưng mà nói đến sự hiểu biết đối với phương pháp luyện dược thì một trăm Lê trưởng lão vỗ ngựa cũng không đuổi kịp được hắn.
Hơn nữa, độ khó của đan dược cấp bốn ở trong mắt Diệp Viễn còn chẳng coi là cái gì.
Nếu không, hắn cũng sẽ không dễ dàng luyện chế được Bát Kỳ Lôi m đan cực phẩm đỉnh phong như vậy.
Chẳng qua là một ít phương pháp luyện chế tỉ mỉ, cùng với mức độ thành thạo yêu dẫn thuật và ứng dụng về mọi mặt thì Diệp Viễn còn thiếu sót một ít hỏa hầu.
Khó khăn thực sự phải là đan dược cấp bảy trở lên!
Một đám tế tư nghe như mê như say, ánh mắt bọn họ càng ngày càng sáng ngời, dễ dàng nhận thấy được là đều có thu hoạch không hề nhỏ.
Ngay cả Xích Phong cũng đã quên phải chế nhạo từ lâu, mà là chăm chú chuyên tâm lắng nghe Diệp Viễn giảng đạo.
“Chà, cũng chỉ có một vài cái gần như vậy thôi. Đây là do ta tự sắp xếp lại, một số chỗ là rất dễ mắc phải sai sót, chỉ cần các ngươi chăm chỉ luyện tập thì chắc hẳn có thể nâng cao được chất lượng của đan dược lên không ít đâu.” Diệp Viễn cười nói.
“Lê trưởng lão, ta có câu hỏi!”
Trên đài cao, một tên lão giả đang giảng đạo cho một đám đông tế tư thì bỗng nhiên ở dưới đài có người đứng lên nói.
Lúc này dưới đài có không dưới một trăm tế tư, tất cả bọn họ đều đồng loạt nhìn lại.
Người này mặc một bộ tế tư trường bào, trước ngực treo bốn ngôi sao, không phải Diệp Viễn thì là người nào chứ?
Nhìn thấy cảnh tượng này thì trên mặt đám tế tư đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
Da đầu của Lê trưởng lão ở trên đài ngứa ran một hồi, lão ta xua tay một cái nói: “Có câu hỏi gì thì chờ ta giảng đạo xong rồi nhắc lại hỏi, bây giờ không cần nhiều lời.”
Mấy ngày qua, Diệp Viễn đã thành “học trò có vấn đề” nhức đầu nhất của tất cả các trưởng lão.
Dường như mỗi một lần giảng đạo thì Diệp Viễn cũng sẽ cắt ngang rất nhiều lần để nói lên nghi ngờ của mình.
Nhiều, thậm chí còn lên tới mười mấy hai mươi lần!
Nếu như chỉ là quấy rối thì những vị trưởng lão giảng đạo này chỉ trả lời qua loa một cái là xong.
Nhưng vấn đề là, mỗi lần Diệp Viễn nói lên nghi ngờ thì đều vô cùng hợp lý!
Mỗi một lần hắn hỏi là những lần các trưởng lão này á khẩu không thể trả lời được.
Lúc vừa mới bắt đầu thì còn có vài trưởng lão không chịu khuất phục, tiến hành tranh cãi kịch liệt với Diệp Viễn.
Nhưng đến cuối cùng thì đều bị tranh luận của Diệp Viễn làm cho không thể nói thêm lời nào nữa.
Qua vài lần, đến bây giờ khi những trưởng lão này giảng đạo thì chỉ sợ có Diệp Viễn ở trong hàng.
Chỉ cần vừa nhìn thấy Diệp Viễn thì bọn họ đã giống như là chuột thấy mèo vậy, trong lòng cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Vốn dĩ Diệp Viễn cũng không thèm để ý đến Lê trưởng lão, lẩm bẩm nói: “Với tính chất của Tử Thọ Long Tẩm đan thì trong thời gian luyện chế cần phải khống chế được nhiệt độ, lấy quy luật ngũ hành trong linh dược làm cơ sở... Lê trưởng lão, ngươi nói xem có cần phải như vậy hay không?”
Tốc độ nói của Diệp Viễn rất nhanh, chỉ ngay vào trọng tâm của vấn đề mà Lê trưởng lão vừa mới giảng.
Những tế tư khác nghe thấy lời của Diệp Viễn thì đều lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Những vị tế tư này từng người đều cảm thấy tâm đắc, lúc vừa mới bắt đầu bọn họ đều có tâm tư muốn xem náo nhiệt, nhìn Diệp Viễn tranh cãi với cùng với trưởng lão.
Nhưng càng về sau, bọn họ càng phát hiện ra những điều Diệp Viễn nói đúng thật là rất có đạo lý.
Sau khi quay về và làm thử một phen thì quả thật chất lượng của đan dược đều tăng lên không ít.
Kết quả là về sau, chỉ cần Diệp Viễn vừa mở miệng là toàn bộ bọn họ sẽ vô cùng chăm chú lắng nghe hắn nói, ngược lại còn thu được rất nhiều ích lợi.
Lê trưởng lão giận dữ nói: “Diệp Viễn! Rốt cuộc ngươi là trưởng lão, hay là ta là trưởng lão?”
Diệp Viễn cười nói: “Dĩ nhiên ngài là trưởng lão!”
Lê trưởng lão hừ lạnh nói: “Ngươi còn biết ta là trưởng lão à? Ta đang giảng đạo mà ngươi cứ quấy rối thì còn ra thể thống gì?”
Diệp Viễn lại nói: “Lê trưởng lão, nói như vậy không phải, nguyên tắc là càng tranh luận thì sẽ lại càng rõ ràng. Nếu có vấn đề thì đương nhiên phải chỉ ra, chẳng lẽ ngươi muốn cho mọi người dựa theo phương pháp sai lầm để đi luyện đan sao?”
Lê trưởng lão giận đến mức sắc mặt tái mét cả đi, lão ta tức giận nói: “Nếu không thì ngươi giảng đạo cho bọn họ nhé?”
Diệp Viễn xua xua tay, cười nói: “Ta cũng không có bản lĩnh đó! Ta chỉ tới để học tập, nhân tiện nói ra vấn đề của mình. Ha ha, Lê trưởng lão, ngài tiếp tục đi!”
Lê trưởng lão cuối cùng cũng không nhịn được nữa, phất tay áo một cái rồi nói: “Không giảng nữa!”
Nói xong lão ta đùng đùng nổi giận rời đi.
Khoác lên mình trường bào của tế tư, Diệp Viễn bắt đầu cuộc sống ở trong Thần Điện của tế tư để học hỏi về Yêu Thần đan.
Mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng cho Bạch Quang nhưng mà hắn biết, bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi.
Mà chỗ đứng của Diệp Viễn ở Thần Điện tế tư tư vốn là dựa vào đan đạo, cho nên bây giờ hắn cần nhanh chóng nâng cao thực lực của mình lên.
Lần đầu tiên bước vào Thiên Lộc Các, Diệp Viễn học được rất nhiều kiến thức về Yêu Thần đan.
Nhưng mà Diệp Viễn vẫn còn rất nhiều thiếu sót trong việc luyện chế Yêu Thần đan.
Cho nên, bây giờ mỗi ngày hắn đều đang điên cuồng học tập kiến thức.
Đương nhiên Diệp Viễn không phải cố ý quấy rối, nhưng mà những trưởng lão này giảng đạo có quá nhiều chỗ còn sai sót.
Diệp Viễn nói lên nghi vấn của mình, cũng chính là đang giải quyết nó một cách rõ ràng.
Chỉ là một vài câu hỏi của hắn có phần hơi lắt léo, ngay cả những trưởng lão kia cũng trả lời không được, cho nên dễ dàng chọc giận đến đối phương.
“Diệp Viễn, ngươi giỏi lắm! Bây giờ khiến cho Lê trưởng lão tức giận bỏ đi, ngươi cảm thấy vui chứ?”
Lúc này, một người trong đám tế tư đứng lên chất vấn Diệp Viễn, không phải Xích Phong thì còn là người nào được nữa?
Diệp Viễn nhún vai nói: “Vậy ngươi nói xem, ta hỏi có đúng hay không?”
Xích Phong nghe vậy thì không tránh khỏi khựng lại, Diệp Viễn nói vô cùng có lý, hắn vốn là không có cách nào phản bác được.
Nếu như có thể phản bác thì Lê trưởng lão cũng sẽ không kiềm chế tức giận mà rời đi.
Ngay cả Lê trưởng lão cũng không được thì đương nhiên Xích Phong hắn ta cũng lại càng không được!
“Hừ! Coi như ngươi nói có lý, vậy cũng phải chú ý đến phương thức đặt câu hỏi chứ! Ngươi làm như vậy khiến cho mọi người đều không học được!” Xích Phong cười gằn nói.
Quả nhiên, sự xúi giục của hắn đã làm cho những người khác đều bộc lộ ra vẻ bất mãn.
Mặc dù Diệp Viễn nói có lý, nhưng mà bây giờ ngay cả trưởng lão cũng tức giận bỏ đi, sau này còn có ai giảng đạo cho bọn họ nữa?
Cứ như vậy, Diệp Viễn chẳng phải trở thành một tên thần ôn dịch rồi hay sao?
“Diệp Viễn, ngươi là thiên tài, chúng ta đều tầm thường, được chưa?”
“Ngươi được, ngươi đừng có nghe trưởng lão giảng đạo cùng với chúng ta nữa!”
“Bây giờ trưởng lão đi, chẳng lẽ ngươi giảng đạo cho chúng ta sao?”
...
Mọi người tranh nhau nói, ai cũng tỏ vẻ bất mãn đối với Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhếch miệng cười một tiếng, nói: “A, nếu như chỉ là cái tài nghệ như thế này của Lê trưởng lão thì ta nói cho các ngươi một chút cũng không phải là không thể!”
Một câu nói đã khiến cho mọi người há mồm trợn mắt.
Người này là đang khoác lác phải không?
Xích Phong vừa nghe thấy thì đã cười khẩy nói: “Tốt lắm, ngược lại ngươi nói một chút xem nào! Tất cả mọi người tới nghe một chút đi, xem vị thiên tài đệ nhất Thần Điện này của chúng ta có phải sẽ nói ra những thứ uyên bác hay không!”
Một vài nguyên tắc dễ hiểu thì đương nhiên mọi người cũng đều biết.
Ngồi ở nơi này thì cho dù có chênh lệch thì cũng không phải là quá mức tưởng tượng.
Cho nên, vốn dĩ Xích Phong cũng không tin tưởng Diệp Viễn có thể nói ra thứ gì đó cao xa uyên bác.
Có thể đặt ra câu hỏi nhưng không có nghĩa là có thể giảng đạo được cho mọi người!
Đều là tế tư tứ tinh, ai có thể lợi hại hơn ai được bao nhiêu chứ!
Diệp Viễn cười cười, đi lên đài cao, vang lên giọng nói to: “Mọi người phía dưới, ta sẽ nói tiếp theo chỗ mà Lê trưởng lão vừa rồi mới nói...”
Kết quả là, Diệp Viễn bắt đầu nói không ngừng nghỉ.
Vừa mới bắt đầu thì trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường.
Nhưng mà càng nghe thì biểu cảm của mọi người lại càng đông cứng lại.
Bọn họ cuối cùng cũng biết Diệp Viễn không phải chỉ nói đùa!
Thậm chí những thứ Diệp Viễn nói ra còn dễ hiểu hơn so với Lê trưởng lão, lại còn vào thẳng phần hiểm hóc hay sai lầm nhất.
Hiển nhiên, bọn họ không thể nào so sánh với Diệp Viễn về kiến thức của Tử Thọ Long Tẩm đan kia được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!