“Cái này không thể nào mà nói được nữa! Cái tên Diệp Viễn đó đúng thật là ức hiếp người quá đáng mà! Ức hiếp người quá đáng!”
Lê trưởng lão vừa vào cửa đã lập tức gào lên.
Lúc này bên trong nhà cũng đang có mấy tên trưởng lão, đám người Thạch Vũ, Nghê Khôn, Khô Lâm cảm thấy bất ngờ.
Mấy người nghe được tiếng gào thét của Lê trưởng lão thì lập tức biết ngay là có chuyện gì đó đã xảy ra.
“Lê trưởng lão, tên tiểu tử kia lại gây sự nữa hả?” Nghê Khôn trầm giọng hỏi.
Lê trưởng lão cười gằn nói: “Nếu không thì sao chứ? Lão phu giảng đạo còn chưa được một nửa thì tiểu tử kia đã cắt ngang đến mười lần! Mười lần đó! Cái này còn phải nói như thế nào nữa hả?”
Không ít trưởng lão vừa nghe thấy thì trong phút chốc cũng đồng cảm theo, cũng lên án Diệp Viễn một cách kịch liệt.
“Cái tên Diệp Viễn này thật là mắt không thấy được bề trên! Lần trước ta giảng đạo, cũng cứ thế bị hắn ép cho đến không còn chỗ nào mà trốn nữa!”
“Ai nói là không phải chứ? Từ sau khi tên tiểu tử này trở thành tế tư xong, trên dưới Thần Điện cũng chưa có một ngày nào được yên ổn!”
“Thật sự giống như là mỗi trưởng lão chúng ta đều có thù oán với hắn vậy, mỗi lần giảng đạo hắn cũng đều đưa ra một số câu hỏi kỳ lạ, cổ quái, đúng thật là làm cho người ta tức chết mà!”
...
Từng người trong số những trưởng lão này đều vô cùng căm giận, nhưng mà nói ra nói vào như vậy cũng chỉ lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Bởi vì câu hỏi của Diệp Viễn thực sự bọn họ không trả lời được.
Diệp Viễn có thói xấu thì bọn họ cũng không thể nào cãi lại được.
Cũng chính vì vậy, mặc dù bọn họ hận Diệp Viễn đến mức nghiến ngứa răng, nhưng cũng không có cách nào để làm khó được hắn.
Không có hắn, người khác chỉ là trâu bò!
Không phục thì ngươi phản biện lại lập luận của hắn đi!
Các trưởng lão bình thường lúc nào cũng ngồi tít trên cao, được tế tư và các học việc của tế tư vô cùng tôn thờ và yêu quý.
Nhưng Diệp Viễn mới chỉ đến có mấy ngày thì đã làm sụp đổ hoàn toàn hình tượng của bọn họ.
Đương nhiên vẻ mặt của từng vị trưởng lão này đều đang không kìm chế được sự tức giận.
Nghê Khôn hừ lạnh một cái rồi nói: “Tiểu tử này đúng thật là không thể tưởng tượng nổi, hắn tự coi mình là ai chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ tế tư Thần Điện cũng muốn lật cả trời lên!”
Đương nhiên khi Nghê Khôn giảng đạo thì cũng đã từng bị Diệp Viễn chất vấn, hơn nữa lại còn không ít lần như vậy.
Vốn dĩ Nghê Khôn đã thấy rất khó chịu Diệp Viễn, đến bây giờ thì cho dù thế nào đi nữa thì cũng không thể ưa nổi.
Lê trưởng lão vừa nghe vậy đã nói: “Nghê trưởng lão, tiểu tử này nhất định phải bị trừng trị thật tốt, nếu không cái đuôi của hắn còn phải vểnh lên tận trời!”
“Trừng trị như thế nào? Đưa ra nghi vấn trong lúc giảng đạo là truyền thống từ xưa tới nay rồi, chẳng lẽ chúng ta cấm đoán không cho hắn lên tiếng sao? Nếu mà chuyện này truyền ra bên ngoài thì những trưởng lão như chúng ta làm sao còn có chỗ đứng ở trước mặt tế tư nữa đây?” Khô Lâm hỏi.
Bỗng nhiên Nghê Khôn toét miệng cười một cái rồi nói: “Tên tiểu tử này, từ lâu lão phu đã muốn hạ uy phong của hắn rồi!”
Lời nói của Nghê Khôn lập tức khiến cho tất cả trường lão trong phòng cảm thấy hứng thú.
“Nghê trưởng lão, ngươi có cách gì sao?”
Nghê Khôn cười nói: “Từ ngàn đời xưa thế cờ đã là ‘đừng có hỏi’, chẳng lẽ các ngươi quên rồi sao?”
Tất cả trưởng lão vừa nghe thấy vậy thì lập tức mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu ý.
Lê trưởng lão lại ha ha cười to rồi nói: “Nghê trưởng lão, lợi hại! Thật sự là lợi hại nha!”
...
Diệp Viễn cũng không hề biết những trưởng lão này đang ngấm ngầm mưu tính với hắn, giảng đạo xong, hắn lập tức đi nhận nhiệm vụ.
Ở Thần Điện tế tư mà muốn kiếm được điểm cống hiến, hiển nhiên quan trọng nhất là lấy được nhiệm vụ luyện đan.
Cùng một nhiệm vụ luyện đan, chất lượng của đan dược càng cao thì sẽ càng kiếm được nhiều điểm cống hiến hơn.
Thời gian hơn nửa năm này, Diệp Viễn thường xuyên nhận một vài nhiệm vụ luyện đan của Thần Điện, đến bây giờ đã càng ngày càng trở nên thành thạo hơn trong việc luyện chế Yêu Thần đan.
Nhưng mà Diệp Viễn luyện đan không giống với những tế tư khác.
Những tế tư khác luôn coi thường những nhiệm vụ có độ khó thấp kia, nhưng mà trong nửa năm qua một số nhiệm vụ Diệp Viễn nhận đều có độ khó cực kỳ thấp.
Một vài nhiệm vụ trong này thậm chí còn không có điểm cống hiến, bởi vì nó quá đơn giản.
Những nhiệm vụ này có một ít là phía dưới Vương thành, thậm chí có cả những nhiệm vụ Quận thành không giải quyết được.
Đến Hoàng thành, nhiệm vụ của cấp độ này có độ khó quá thấp, căn bản là cũng không có ai hỏi han tới.
Thế nhưng mà Diệp Viễn đều hoàn thành từng cái một rất cẩn thận.
“Ha ha, Diệp Viễn đại nhân lại tới rồi, lần này định nhận nhiệm vụ có cấp độ gì đây?”
Phụ trách nhiệm vụ chính là mấy tên học việc của tế tư, bọn họ đã sớm hiểu rõ về những thói quen của Diệp Viễn.
Mặc dù trong lòng hết sức khinh thường, nhưng mà thân phận của Diệp Viễn không giống người bình thường, đương nhiên bọn họ cũng không dám thờ ơ.
Diệp Viễn: “A... Lần này nhận 10 nhiệm vụ có độ khó Nhị Tinh đi.”
Vừa nói Diệp Viễn vừa bắt đầu lựa chọn nhiệm vụ Nhị Tinh tương đối vừa ý ở trong danh sách nhiệm vụ.
Diệp Viễn lựa chọn những nhiệm vụ này hiển nhiên là đã có sự tính toán chứ không phải là chỉ mù quáng mà chọn bừa.
Nếu như nhiệm vụ không có tác dụng gì đối với kỹ thuật luyện đan của Diệp Viễn thì hắn sẽ không lựa chọn.
Ngay vào lúc Diệp Viễn đang chọn nhiệm vụ thì đột nhiên ở phía sau có một tiếng cười khẩy truyền tới.
“Ha ha, lại làm những nhiệm vụ rác rưởi không có ai làm này! Cái gì mà đệ nhất thiên tài của Thần Điện chứ, căn bản ta thấy cũng chỉ là hạng tôm tép?”
Diệp Viễn quay đầu lại, liếc mắt về phía người thanh niên mặc áo choàng xám kia một cái rồi nói: “Ta chọn nhiệm vụ gì thì có liên quan gì đến ngươi! Không cần ngươi lo chuyện bao đồng!”
Sắc mặt của thanh niên mặc áo choàng xám trầm xuống, hắn ta nói: “Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không? Lại dám nói chuyện như vậy với ta sao?”
Sau một hồi im lặng, Diệp Viễn nói: “Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta? Ngươi cho là ta cũng giống như ngươi, cả ngày lo chuyện bao đồng hay sao?”
Những người khác nghe thấy lời này của Diệp Viễn thì từng người một đều câm như hến.
Quá ngang ngược!
Nhưng mà những người khác đều biết, thanh niên mặc áo choàng xám trước mắt này tên là Không Vân, được mệnh danh là người đứng đầu của tế tư.
Liên tiếp bị Diệp Viễn phản bác cho mắc nghẹn, Không Vân tức giận nói: “Tiểu tử miệng lưỡi sắc nhọn này khá lắm! Ha ha, đường đường là thiên tài đệ nhất của Thần Điện mà lại làm loại cái loại nhiệm vụ rác rưởi này, thật đúng là làm cho người ta cười chết mất! Vốn dĩ những năm nay bổn tế tư bế quan, không ngờ lại xuất hiện một chuyện buồn cười như vậy ở trong Thần Điện.”
Trên thực tế, trước khi Diệp Viễn xuất hiện thì cái danh hiệu thiên tài đệ nhất của Thần Điện này vẫn luôn thuộc về Không Vân.
Nhưng mà lúc trước, lần thứ hai luyện chế Yêu Thần đan Diệp Viễn đã hạ bệ được Xích Phong trong nháy mắt, cái này làm cho danh tiếng của thiên tài đệ nhất Thần Điện lặng lẽ được mặc định là của Diệp Viễn.
Không Vân đang ở trong tình trạng bế quan, ai ngờ được vừa mới xuất quan thì danh tiếng thiên tài đệ nhất của mình đã không còn nữa.
Sau khi nghe ngóng thì hóa ra là do một tiểu tế tư là Diệp Viễn.
Hôm nay Không Vân tới nhận nhiệm vụ, ai mà biết được lại đúng lúc đụng phải Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn Không Vân một cái rồi thản nhiên nói: “Ngươi có thể nhận được nhiệm vụ độ khó bao nhiêu?”
Không Vân vừa nghe thì đã hiểu tiểu tử này có ý muốn khiêu chiến với mình đây!
Ha ha, thú vị!
Không Vân kiêu ngạo nói: “Dựa vào thực lực của bản tế tư, làm được một trong tất cả nhiệm vụ Ngũ Tinh ở đây cũng không phải nói chơi. Thế nào, ngươi còn muốn ganh đua cao thấp cùng với ta sao? Chỉ bằng… Những thứ nhiệm vụ rác rưởi này ư? Ha ha ha...”
Không Vân vẫn vô cùng có lòng tin về lần này.
Lần này hắn ta bế quan, thực lực đan đạo đã tiến bộ rất nhiều.
Độ khó của nhiệm vụ Ngũ Tinh bao gồm một vài đan dược có độ khó cấp năm, cùng với một số ít của đan dược có độ khó đơn giản của cấp sáu.
Dựa vào thực lực bây giờ của hắn ta, vốn dĩ là có thể càn quét được nhiệm vụ Ngũ Tinh.
Mà điểm này những tế tư khác đơn giản là không thể làm được.
Diệp Viễn nhìn Không Vân như một tên ngốc, quay đầu nói với học việc của tế tư: “Cho ta danh sách của nhiệm vụ có độ khó Thất Tinh!”
Không Vân nghe vậy thì không tránh khỏi có hơi sửng sốt, hắn ta bất chợt cười to nói: “Ta nghe nói hơn nửa năm nay cho tới tận bây giờ ngươi chưa từng vượt qua nhiệm vụ Tam Tinh một lần nào. Lúc này ngươi lại muốn làm nhiệm vụ Thất Tinh sao? Cái này là ngươi đang bực mình với ta sao? Ha ha, giận dỗi cũng cần phải có thực lực chứ!”
Diệp Viễn không thèm để ý đến hắn, quyết định chọn một vài cái khó nhất trong nhiệm vụ Thất Tinh rồi mới nói: “Giữa trưa ngày mai ta tới giao nhiệm vụ, chờ đến khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ của ta thì lại tới kêu gào với ta. Còn bây giờ, cút xa xa ra một chút cho ta!
“Cái này không thể nào mà nói được nữa! Cái tên Diệp Viễn đó đúng thật là ức hiếp người quá đáng mà! Ức hiếp người quá đáng!”
Lê trưởng lão vừa vào cửa đã lập tức gào lên.
Lúc này bên trong nhà cũng đang có mấy tên trưởng lão, đám người Thạch Vũ, Nghê Khôn, Khô Lâm cảm thấy bất ngờ.
Mấy người nghe được tiếng gào thét của Lê trưởng lão thì lập tức biết ngay là có chuyện gì đó đã xảy ra.
“Lê trưởng lão, tên tiểu tử kia lại gây sự nữa hả?” Nghê Khôn trầm giọng hỏi.
Lê trưởng lão cười gằn nói: “Nếu không thì sao chứ? Lão phu giảng đạo còn chưa được một nửa thì tiểu tử kia đã cắt ngang đến mười lần! Mười lần đó! Cái này còn phải nói như thế nào nữa hả?”
Không ít trưởng lão vừa nghe thấy thì trong phút chốc cũng đồng cảm theo, cũng lên án Diệp Viễn một cách kịch liệt.
“Cái tên Diệp Viễn này thật là mắt không thấy được bề trên! Lần trước ta giảng đạo, cũng cứ thế bị hắn ép cho đến không còn chỗ nào mà trốn nữa!”
“Ai nói là không phải chứ? Từ sau khi tên tiểu tử này trở thành tế tư xong, trên dưới Thần Điện cũng chưa có một ngày nào được yên ổn!”
“Thật sự giống như là mỗi trưởng lão chúng ta đều có thù oán với hắn vậy, mỗi lần giảng đạo hắn cũng đều đưa ra một số câu hỏi kỳ lạ, cổ quái, đúng thật là làm cho người ta tức chết mà!”
...
Từng người trong số những trưởng lão này đều vô cùng căm giận, nhưng mà nói ra nói vào như vậy cũng chỉ lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Bởi vì câu hỏi của Diệp Viễn thực sự bọn họ không trả lời được.
Diệp Viễn có thói xấu thì bọn họ cũng không thể nào cãi lại được.
Cũng chính vì vậy, mặc dù bọn họ hận Diệp Viễn đến mức nghiến ngứa răng, nhưng cũng không có cách nào để làm khó được hắn.
Không có hắn, người khác chỉ là trâu bò!
Không phục thì ngươi phản biện lại lập luận của hắn đi!
Các trưởng lão bình thường lúc nào cũng ngồi tít trên cao, được tế tư và các học việc của tế tư vô cùng tôn thờ và yêu quý.
Nhưng Diệp Viễn mới chỉ đến có mấy ngày thì đã làm sụp đổ hoàn toàn hình tượng của bọn họ.
Đương nhiên vẻ mặt của từng vị trưởng lão này đều đang không kìm chế được sự tức giận.
Nghê Khôn hừ lạnh một cái rồi nói: “Tiểu tử này đúng thật là không thể tưởng tượng nổi, hắn tự coi mình là ai chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ tế tư Thần Điện cũng muốn lật cả trời lên!”
Đương nhiên khi Nghê Khôn giảng đạo thì cũng đã từng bị Diệp Viễn chất vấn, hơn nữa lại còn không ít lần như vậy.
Vốn dĩ Nghê Khôn đã thấy rất khó chịu Diệp Viễn, đến bây giờ thì cho dù thế nào đi nữa thì cũng không thể ưa nổi.
Lê trưởng lão vừa nghe vậy đã nói: “Nghê trưởng lão, tiểu tử này nhất định phải bị trừng trị thật tốt, nếu không cái đuôi của hắn còn phải vểnh lên tận trời!”
“Trừng trị như thế nào? Đưa ra nghi vấn trong lúc giảng đạo là truyền thống từ xưa tới nay rồi, chẳng lẽ chúng ta cấm đoán không cho hắn lên tiếng sao? Nếu mà chuyện này truyền ra bên ngoài thì những trưởng lão như chúng ta làm sao còn có chỗ đứng ở trước mặt tế tư nữa đây?” Khô Lâm hỏi.
Bỗng nhiên Nghê Khôn toét miệng cười một cái rồi nói: “Tên tiểu tử này, từ lâu lão phu đã muốn hạ uy phong của hắn rồi!”
Lời nói của Nghê Khôn lập tức khiến cho tất cả trường lão trong phòng cảm thấy hứng thú.
“Nghê trưởng lão, ngươi có cách gì sao?”
Nghê Khôn cười nói: “Từ ngàn đời xưa thế cờ đã là ‘đừng có hỏi’, chẳng lẽ các ngươi quên rồi sao?”
Tất cả trưởng lão vừa nghe thấy vậy thì lập tức mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu ý.
Lê trưởng lão lại ha ha cười to rồi nói: “Nghê trưởng lão, lợi hại! Thật sự là lợi hại nha!”
...
Diệp Viễn cũng không hề biết những trưởng lão này đang ngấm ngầm mưu tính với hắn, giảng đạo xong, hắn lập tức đi nhận nhiệm vụ.
Ở Thần Điện tế tư mà muốn kiếm được điểm cống hiến, hiển nhiên quan trọng nhất là lấy được nhiệm vụ luyện đan.
Cùng một nhiệm vụ luyện đan, chất lượng của đan dược càng cao thì sẽ càng kiếm được nhiều điểm cống hiến hơn.
Thời gian hơn nửa năm này, Diệp Viễn thường xuyên nhận một vài nhiệm vụ luyện đan của Thần Điện, đến bây giờ đã càng ngày càng trở nên thành thạo hơn trong việc luyện chế Yêu Thần đan.
Nhưng mà Diệp Viễn luyện đan không giống với những tế tư khác.
Những tế tư khác luôn coi thường những nhiệm vụ có độ khó thấp kia, nhưng mà trong nửa năm qua một số nhiệm vụ Diệp Viễn nhận đều có độ khó cực kỳ thấp.
Một vài nhiệm vụ trong này thậm chí còn không có điểm cống hiến, bởi vì nó quá đơn giản.
Những nhiệm vụ này có một ít là phía dưới Vương thành, thậm chí có cả những nhiệm vụ Quận thành không giải quyết được.
Đến Hoàng thành, nhiệm vụ của cấp độ này có độ khó quá thấp, căn bản là cũng không có ai hỏi han tới.
Thế nhưng mà Diệp Viễn đều hoàn thành từng cái một rất cẩn thận.
“Ha ha, Diệp Viễn đại nhân lại tới rồi, lần này định nhận nhiệm vụ có cấp độ gì đây?”
Phụ trách nhiệm vụ chính là mấy tên học việc của tế tư, bọn họ đã sớm hiểu rõ về những thói quen của Diệp Viễn.
Mặc dù trong lòng hết sức khinh thường, nhưng mà thân phận của Diệp Viễn không giống người bình thường, đương nhiên bọn họ cũng không dám thờ ơ.
Diệp Viễn: “A... Lần này nhận 10 nhiệm vụ có độ khó Nhị Tinh đi.”
Vừa nói Diệp Viễn vừa bắt đầu lựa chọn nhiệm vụ Nhị Tinh tương đối vừa ý ở trong danh sách nhiệm vụ.
Diệp Viễn lựa chọn những nhiệm vụ này hiển nhiên là đã có sự tính toán chứ không phải là chỉ mù quáng mà chọn bừa.
Nếu như nhiệm vụ không có tác dụng gì đối với kỹ thuật luyện đan của Diệp Viễn thì hắn sẽ không lựa chọn.
Ngay vào lúc Diệp Viễn đang chọn nhiệm vụ thì đột nhiên ở phía sau có một tiếng cười khẩy truyền tới.
“Ha ha, lại làm những nhiệm vụ rác rưởi không có ai làm này! Cái gì mà đệ nhất thiên tài của Thần Điện chứ, căn bản ta thấy cũng chỉ là hạng tôm tép?”
Diệp Viễn quay đầu lại, liếc mắt về phía người thanh niên mặc áo choàng xám kia một cái rồi nói: “Ta chọn nhiệm vụ gì thì có liên quan gì đến ngươi! Không cần ngươi lo chuyện bao đồng!”
Sắc mặt của thanh niên mặc áo choàng xám trầm xuống, hắn ta nói: “Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không? Lại dám nói chuyện như vậy với ta sao?”
Sau một hồi im lặng, Diệp Viễn nói: “Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta? Ngươi cho là ta cũng giống như ngươi, cả ngày lo chuyện bao đồng hay sao?”
Những người khác nghe thấy lời này của Diệp Viễn thì từng người một đều câm như hến.
Quá ngang ngược!
Nhưng mà những người khác đều biết, thanh niên mặc áo choàng xám trước mắt này tên là Không Vân, được mệnh danh là người đứng đầu của tế tư.
Liên tiếp bị Diệp Viễn phản bác cho mắc nghẹn, Không Vân tức giận nói: “Tiểu tử miệng lưỡi sắc nhọn này khá lắm! Ha ha, đường đường là thiên tài đệ nhất của Thần Điện mà lại làm loại cái loại nhiệm vụ rác rưởi này, thật đúng là làm cho người ta cười chết mất! Vốn dĩ những năm nay bổn tế tư bế quan, không ngờ lại xuất hiện một chuyện buồn cười như vậy ở trong Thần Điện.”
Trên thực tế, trước khi Diệp Viễn xuất hiện thì cái danh hiệu thiên tài đệ nhất của Thần Điện này vẫn luôn thuộc về Không Vân.
Nhưng mà lúc trước, lần thứ hai luyện chế Yêu Thần đan Diệp Viễn đã hạ bệ được Xích Phong trong nháy mắt, cái này làm cho danh tiếng của thiên tài đệ nhất Thần Điện lặng lẽ được mặc định là của Diệp Viễn.
Không Vân đang ở trong tình trạng bế quan, ai ngờ được vừa mới xuất quan thì danh tiếng thiên tài đệ nhất của mình đã không còn nữa.
Sau khi nghe ngóng thì hóa ra là do một tiểu tế tư là Diệp Viễn.
Hôm nay Không Vân tới nhận nhiệm vụ, ai mà biết được lại đúng lúc đụng phải Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn Không Vân một cái rồi thản nhiên nói: “Ngươi có thể nhận được nhiệm vụ độ khó bao nhiêu?”
Không Vân vừa nghe thì đã hiểu tiểu tử này có ý muốn khiêu chiến với mình đây!
Ha ha, thú vị!
Không Vân kiêu ngạo nói: “Dựa vào thực lực của bản tế tư, làm được một trong tất cả nhiệm vụ Ngũ Tinh ở đây cũng không phải nói chơi. Thế nào, ngươi còn muốn ganh đua cao thấp cùng với ta sao? Chỉ bằng… Những thứ nhiệm vụ rác rưởi này ư? Ha ha ha...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!