"Các người muốn đi đâu?"
"Chuyện lớn như thế mà ngươi lại không biết à? Diệp Viễn thiên tài đứng đầu Thần Điện lại đi khiêu chiến 'Mạc Vấn'!"
"Cái gì? Đây chẳng phải là rước họa vào thân sao? Năm đó, Quảng Phi cũng tự xưng là thiên tài bẩm sinh cũng vì khiêu chiến với 'Mạc Vấn' mà thiếu chút nữa không giữ được mạng rồi. Cuối cùng hắn ta cũng phải bế quan nghỉ ngơi vài trăm năm mới có thể khôi phục lại một chút đấy."
"Ha, 'Mạc Vấn' như là một liều thuốc độc vậy. Tất cả mọi người đều biết nó nguy hiểm nhưng lại luôn luôn có người muốn ăn thử. Vậy nên, càng được xưng là thiên tài thì họ càng muốn đến ăn thử."
"Chuyện lớn như vậy, ta phải đi xem mới được!"
...
Thế là, một truyền mười, mười truyền trăm.
Tin tức Diệp Viễn muốn khiêu chiến ván cờ 'Mạc Vấn' bắt đầu lan nhanh khắp nơi ở Thần Điện Tế Tư.
Trên quảng trường, tất cả các trưởng lão đều xuất hiện.
Nghê Khôn nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt có chút hả hê.
Lão ta đương nhiên biết rõ mấy tên được gọi là thiên tài này đều rất là cao ngạo mà.
Năm đó, lão ta cũng đã từng như thế.
Những năm đó, lão ta cũng là thiên tài, nuôi ý chí tung hoành ngang dọc, cảm thấy ta đây là đứng đầu thiên hạ nên mới dám đi khiếu chiến 'Mạc Vấn'.
Cuối cùng, không cần nói cũng biết.
Bây giờ lão ta nhìn bộ dáng của Diệp Viễn lại tự hỏi sao tiểu tử này lại giống với mình những năm đó như thế?
Địch Thu nhìn Diệp Viễn, nói to: "Diệp Viễn chắc ngươi cũng biết rồi. Một khi đã bước vào ván cờ này, thì sống chết sẽ không lường trước được! Người chết trong đó cũng là thiên tài, nhưng số lượng lại không kể hết được!"
Diệp Viễn bình tĩnh đáp lại: "Mời ngài Điện Chủ thi triển pháp quyết đi!"
Địch Thu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Viên như thế cũng không khuyên ngăn nữa, hắn ta phóng lên trời một đạo pháp quyết huyền diệu.
Một cái bàn cờ dần dần xuất hiện biến lớn rồi bay khỏi lòng bàn tay của Địch Thu, sau đó rơi xuống trong sân rộng.
Diệp Viễn nhìn chăm chú đến bàn cơ kia, hắn chỉ thấy bàn cơ đá này có cấu tạo bình thường như những bàn cờ khác, nhưng nó cũng có điểm đặc biệt có một không hai.
Trên bàn cờ, các quân cờ trắng đen đan xen nhau và giăng khắp nơi, bên trong bố trận chứa những cạm bẫy giết người như ẩn hiện khiến cho lòng người rung động.
Diệp Viễn chỉ nhìn thoáng qua bàn cờ một lần, rốt cuộc không có cách nào dời mắt đi được.
Diệp Viễn cũng là một cao thủ. Mỗi lúc rảnh rỗi, luyện đan nhiều cũng chán nên Diệp Viễn sẽ dùng cách giải trận trên các quân cờ để luyện tinh thần lực của bản thân.
Có câu là Đại đạo ngàn năm, trăm sông đều đổ về một biển lớn.
Thì cũng giống như một bàn cờ bé tí lại ẩn chứa rất nhiều đạo lý lớn và chí hướng ở bên trong.
Một khi đã bước vào bàn cờ, thì trời đất hỗn độn, có mười chín con đường đi theo chiều dọc và chiều ngang. Nhưng lại biến ra hơn hàng ngàn hàng trăm diễn biến khác nhau cho tương lai một trận đánh!
Trên bàn cờ này, đã tụ tập đủ chuyện ở cùng trời cuối đất rồi!
Diệp Viễn biết việc thách đấu với bàn cờ này là bắt nguồn từ việc Dược Tổ so tài đánh cờ với Thánh Tổ Đại Tế Tư.
Trong đầu Diệp Viễn nhanh chóng tạo thành nước đi, rồi hắn lại hốt hoảng nhận ra quân cờ màu đen đã đến đường cùng rồi.
Bất kể tiếp theo, quân đen đi bước nào đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng đều chỉ có thể là chết.
Hèn gì, năm đó Thánh Tổ Đại Tế Tư đã đắn đo ngồi trước ván cờ này mười ngàn năm.
Bây giờ, quân đen tiến không thể tiến mà lùi cũng không thể lùi, Dược Tổ đã dồn Thánh Tổ Đại Tế Tư đến bờ vực thẳm rồi!
"Ván cờ như thế thì sao có mười một người qua được chứ?"
Trong lòng Diệp Viễn không biết vì sao lại khiếp sợ, tuy đây là phiên bản đơn giản hóa của 'Mạc Vấn'. Nhưng Diệp Viễn lại có thể nhìn được kết cục của quân đen trên bàn cờ chỉ có thể là chết.
Vậy mười một người đã vượt qua bài khảo nghiệm này, thì thiên phú của họ kinh khủng đến mức nào chứ.
"Ha ha, ngươi sợ rồi sao? Bây giờ ngươi muốn bỏ cuộc cũng không còn kịp nữa đâu!" Nghê Khôn cười lạnh và nói.
"Diệp Viễn nhận thua đi, đừng cố chấp nữa. Ngươi đang không biết tự lượng sức mình đấy!" Lê trưởng lão nói với vẻ mặt tự mãn.
Các trưởng lão khác cũng bắt đầu châm chọc và khiêu khích. Họ thấy hành động của Diệp Viễn không biết trời cao đất dày, nên họ đều rất khinh bỉ hắn.
Diệp Viễn nghe họ nói, chỉ cười lạnh và đáp lại: "Các ngươi không giải được, không có nghĩa là người khác cũng giải không được! Nếu đã có người vượt qua bài sát hạch này thì tự nhiên, có một con đường để sống! Còn nếu không thấy được, thì chỉ có thể trách các ngươi quá dốt không thấy được con đường sống đó mà thôi!"
Đám trưởng lão này đang ước mình chết ở trong ván cờ Mạc Vấn.
Những lời nói của họ cũng chỉ muốn khiêu khích Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn sao có thể để mấy trưởng lão này toại nguyện được chứ?
"Vô lễ! Ngươi biết ngươi đang nói gì không Diệp Viễn?" Nghê Khôn lạnh lùng quát.
Diệp Viễn nhìn Nghê Khôn, rồi cười cười nói: "Không phải ngươi dùng trăm phương ngàn kế dụ ta vào 'Mạc Vấn' rồi để ta chết ở đây hay sao? Ta không sợ chết, bây giờ ta cũng là người sắp chết rồi thì nói ngươi hai ba câu ta còn sợ gì nữa? Nếu ta thật sự vượt qua khảo hạch này, thì mắng chửi ngươi hai câu càng không có vấn đề gì hết. Ta nói thế có đúng không Nghê trưởng lão?"
Nghê Khôn nghe thế lập tức sửng sốt, rồi lão ta lại cười lạnh nói: "Có lẽ ngươi đang nửa chết nửa sống rồi đấy nhỉ?"
Diệp Viễn mỉm cười đáp lại: "Tình cảnh này không phải hợp ý của Nghê trưởng lão sao?"
Nghê Khôn nghe hắn nói như thế, bật cười nói: "Ta không ngờ ngươi còn hài hước như thế đấy."
Diệp Viễn nhếch môi cười, hắn nhảy lên rồi lại thả người rơi xuống một quân cờ đang nằm trên bàn cờ.
"Rầm!"
Hoàn cảnh bỗng chốc thay đổi bất ngờ!
Toàn bộ sự chờ đợi của bàn cờ, dường như đã bị kích hoạt.
Từng làn khói mù mịt chậm rãi bay lên không trung, mỗi một quân cờ như sống dậy.
Trước mặt Diệp Viễn những quân cờ đó dường như đã biến thành thiên binh vạn mã. Quân cờ đang chia làm hai phe rồi đang lao vào chém giết lẫn nhau rất khốc liệt.
Dù Diệp Viễn sử dụng Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng không có một chút tác dụng nào.
Với thực lực của Diệp Viễn không thể nhìn thấu được bước đi của các quân cờ.
Bỗng nhiên, đột ngột có hai nguồn lực mạnh mẽ làm người ta khó thở giáng từ trên trời xuống.
Sắc mặt của Diệp Viễn trắng bệch ra, rồi hắn "khụ" một tiếng ho ra một miệng máu tươi.
Trước mắt Diệp Viễn xuất hiện một người khổng lồ mọc lên từ dưới đất, đôi mắt to của người đó cụp xuống nhìn Diệp Viễn.
Nhưng mà hình cảnh to lớn này đang đứng trước mặt, nhưng Diệp Viễn vẫn cảm giác không nhìn rõ được.
"Sức mạnh này là của Thánh Tổ Đại Tế Tư à? Mạnh thật đấy!" Trong lòng Diệp Viễn chấn động thì thầm.
Diệp Viễn biết đây là ý chí của Thánh Tổ Đại Tế Tư biến thành.
Nhưng mà một chút ý chí này thật sự quá mạnh rồi, khiến hắn cảm thấy nó đang đối địch với mình.
"Tiểu tử này dùng ý chí của ta diệt ý chí của Dược Tổ đi! Ta sẽ thưởng cho ngươi cơ duyên tối cao!"
Hình ảnh khổng lồ kia chậm rãi mở miệng nói, giọng điệu vô cùng bá đạo có một không hai.
Dứt lời, một bàn tay khổng lồ xòe ra hạ xuống.
Sắc mặt Diệp Viễn lập tức thay đổi, hắn cảm giác được ý chí của mình bị một ngọn núi lớn áp sát, nếu còn cứ để thế nữa ý chí của hắn lập tức sẽ bị đè bẹp dí như một cục thịt vụn cho xem!
Nhưng mà hắn lại không thể địch nổi lại ý chí này!
Diệp Viễn cắn răng, rồi quát trong sự giận dữ: "Ngươi muốn ta nghe lời rồi để ta thành quân cờ của ngươi chứ gì! Cái trò chơi nhất định phải thắng này, chỉ là muốn có người bước vào trận cờ này để chấp nhận ý chí của ngươi mà thôi!"
Hình ảnh khổng lồ kia vô cảm nói: "Thì có làm sao đâu hả? Ngay cả ý chí của bổn tọa cũng không ngăn được thì ngươi sao có thể vượt qua được Dược Tổ chứ?"
Sắc mặt Diệp Viễn không đổi, nghiến răng nói tiếp: "Diệp Viễn ta đây, nhất định sẽ không làm quân cờ!"
Diệp Viễn xông vào trận là muốn dùng thực lực của mình đến phá trận. Chứ không phải dựa vào ý chí của người khác!
Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nghe theo mệnh lệnh của người khác!
Hình dáng khổng lồ kia hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Người mạnh đều bắt đầu từ một quân cờ đấy! Đã ở nơi này rồi, mọi chuyện không do ngươi quyết định đâu! Bổn tọa mới là người khống chế ván cờ này!"
Phiên bản 'Mạc Vấn' được đơn giản hóa này vốn dĩ là do Thánh Tổ Đại Tế Tư bày ra.
Mà ván cờ này cũng do lão ta khống chế, chứ không phải là Dược Tổ.
Vậy nên chỉ có 'Mạc Vấn' thật, mới do Dược Tổ khống chế ván cờ.
Bởi thế, ở ván cờ này Thánh Tố Đại Tế Tư muốn người sống thì ngươi sẽ sống, còn lão ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết!
Diệp Viễn lạnh lùng cười rồi trả lời: "Cho tới bây giờ, vận mệnh của Diệp Viễn ta đây vẫn do ta giữ trong lòng bàn tay mình! Ta khinh thường làm một quân cờ! Vậy nên, dù ngươi là Thánh Tổ Đại Tế Tư thì cũng đừng hòng!"
Hình bóng khổng lồ kia hừ lạnh, rồi lại nói: "Khá khen cho một tiểu tử kiêu ngạo như nhà ngươi. Nhưng nếu ngươi không kế thừa ý chí của ta thì kết quả chỉ có chết mà thôi!"
Giọng Thánh Tổ Đại Tế Tư vô cùng lạnh lùng, dường như chỉ bằng giọng nói lão ta có thể giết chết Diệp Viễn như một cái phất tay mà thôi.
Ánh mắt của Diệp Viễn lạnh lẽo đi, hắn nói với giọng lạnh lùng: "Nếu như thế thì, ngươi cứ chờ mà xem đi!"
"Các người muốn đi đâu?"
"Chuyện lớn như thế mà ngươi lại không biết à? Diệp Viễn thiên tài đứng đầu Thần Điện lại đi khiêu chiến 'Mạc Vấn'!"
"Cái gì? Đây chẳng phải là rước họa vào thân sao? Năm đó, Quảng Phi cũng tự xưng là thiên tài bẩm sinh cũng vì khiêu chiến với 'Mạc Vấn' mà thiếu chút nữa không giữ được mạng rồi. Cuối cùng hắn ta cũng phải bế quan nghỉ ngơi vài trăm năm mới có thể khôi phục lại một chút đấy."
"Ha, 'Mạc Vấn' như là một liều thuốc độc vậy. Tất cả mọi người đều biết nó nguy hiểm nhưng lại luôn luôn có người muốn ăn thử. Vậy nên, càng được xưng là thiên tài thì họ càng muốn đến ăn thử."
"Chuyện lớn như vậy, ta phải đi xem mới được!"
...
Thế là, một truyền mười, mười truyền trăm.
Tin tức Diệp Viễn muốn khiêu chiến ván cờ 'Mạc Vấn' bắt đầu lan nhanh khắp nơi ở Thần Điện Tế Tư.
Trên quảng trường, tất cả các trưởng lão đều xuất hiện.
Nghê Khôn nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt có chút hả hê.
Lão ta đương nhiên biết rõ mấy tên được gọi là thiên tài này đều rất là cao ngạo mà.
Năm đó, lão ta cũng đã từng như thế.
Những năm đó, lão ta cũng là thiên tài, nuôi ý chí tung hoành ngang dọc, cảm thấy ta đây là đứng đầu thiên hạ nên mới dám đi khiếu chiến 'Mạc Vấn'.
Cuối cùng, không cần nói cũng biết.
Bây giờ lão ta nhìn bộ dáng của Diệp Viễn lại tự hỏi sao tiểu tử này lại giống với mình những năm đó như thế?
Địch Thu nhìn Diệp Viễn, nói to: "Diệp Viễn chắc ngươi cũng biết rồi. Một khi đã bước vào ván cờ này, thì sống chết sẽ không lường trước được! Người chết trong đó cũng là thiên tài, nhưng số lượng lại không kể hết được!"
Diệp Viễn bình tĩnh đáp lại: "Mời ngài Điện Chủ thi triển pháp quyết đi!"
Địch Thu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Viên như thế cũng không khuyên ngăn nữa, hắn ta phóng lên trời một đạo pháp quyết huyền diệu.
Một cái bàn cờ dần dần xuất hiện biến lớn rồi bay khỏi lòng bàn tay của Địch Thu, sau đó rơi xuống trong sân rộng.
Diệp Viễn nhìn chăm chú đến bàn cơ kia, hắn chỉ thấy bàn cơ đá này có cấu tạo bình thường như những bàn cờ khác, nhưng nó cũng có điểm đặc biệt có một không hai.
Trên bàn cờ, các quân cờ trắng đen đan xen nhau và giăng khắp nơi, bên trong bố trận chứa những cạm bẫy giết người như ẩn hiện khiến cho lòng người rung động.
Diệp Viễn chỉ nhìn thoáng qua bàn cờ một lần, rốt cuộc không có cách nào dời mắt đi được.
Diệp Viễn cũng là một cao thủ. Mỗi lúc rảnh rỗi, luyện đan nhiều cũng chán nên Diệp Viễn sẽ dùng cách giải trận trên các quân cờ để luyện tinh thần lực của bản thân.
Có câu là Đại đạo ngàn năm, trăm sông đều đổ về một biển lớn.
Thì cũng giống như một bàn cờ bé tí lại ẩn chứa rất nhiều đạo lý lớn và chí hướng ở bên trong.
Một khi đã bước vào bàn cờ, thì trời đất hỗn độn, có mười chín con đường đi theo chiều dọc và chiều ngang. Nhưng lại biến ra hơn hàng ngàn hàng trăm diễn biến khác nhau cho tương lai một trận đánh!
Trên bàn cờ này, đã tụ tập đủ chuyện ở cùng trời cuối đất rồi!
Diệp Viễn biết việc thách đấu với bàn cờ này là bắt nguồn từ việc Dược Tổ so tài đánh cờ với Thánh Tổ Đại Tế Tư.
Trong đầu Diệp Viễn nhanh chóng tạo thành nước đi, rồi hắn lại hốt hoảng nhận ra quân cờ màu đen đã đến đường cùng rồi.
Bất kể tiếp theo, quân đen đi bước nào đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng đều chỉ có thể là chết.
Hèn gì, năm đó Thánh Tổ Đại Tế Tư đã đắn đo ngồi trước ván cờ này mười ngàn năm.
Bây giờ, quân đen tiến không thể tiến mà lùi cũng không thể lùi, Dược Tổ đã dồn Thánh Tổ Đại Tế Tư đến bờ vực thẳm rồi!
"Ván cờ như thế thì sao có mười một người qua được chứ?"
Trong lòng Diệp Viễn không biết vì sao lại khiếp sợ, tuy đây là phiên bản đơn giản hóa của 'Mạc Vấn'. Nhưng Diệp Viễn lại có thể nhìn được kết cục của quân đen trên bàn cờ chỉ có thể là chết.
Vậy mười một người đã vượt qua bài khảo nghiệm này, thì thiên phú của họ kinh khủng đến mức nào chứ.
"Ha ha, ngươi sợ rồi sao? Bây giờ ngươi muốn bỏ cuộc cũng không còn kịp nữa đâu!" Nghê Khôn cười lạnh và nói.
"Diệp Viễn nhận thua đi, đừng cố chấp nữa. Ngươi đang không biết tự lượng sức mình đấy!" Lê trưởng lão nói với vẻ mặt tự mãn.
Các trưởng lão khác cũng bắt đầu châm chọc và khiêu khích. Họ thấy hành động của Diệp Viễn không biết trời cao đất dày, nên họ đều rất khinh bỉ hắn.
Diệp Viễn nghe họ nói, chỉ cười lạnh và đáp lại: "Các ngươi không giải được, không có nghĩa là người khác cũng giải không được! Nếu đã có người vượt qua bài sát hạch này thì tự nhiên, có một con đường để sống! Còn nếu không thấy được, thì chỉ có thể trách các ngươi quá dốt không thấy được con đường sống đó mà thôi!"
Đám trưởng lão này đang ước mình chết ở trong ván cờ Mạc Vấn.
Những lời nói của họ cũng chỉ muốn khiêu khích Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn sao có thể để mấy trưởng lão này toại nguyện được chứ?
"Vô lễ! Ngươi biết ngươi đang nói gì không Diệp Viễn?" Nghê Khôn lạnh lùng quát.
Diệp Viễn nhìn Nghê Khôn, rồi cười cười nói: "Không phải ngươi dùng trăm phương ngàn kế dụ ta vào 'Mạc Vấn' rồi để ta chết ở đây hay sao? Ta không sợ chết, bây giờ ta cũng là người sắp chết rồi thì nói ngươi hai ba câu ta còn sợ gì nữa? Nếu ta thật sự vượt qua khảo hạch này, thì mắng chửi ngươi hai câu càng không có vấn đề gì hết. Ta nói thế có đúng không Nghê trưởng lão?"
Nghê Khôn nghe thế lập tức sửng sốt, rồi lão ta lại cười lạnh nói: "Có lẽ ngươi đang nửa chết nửa sống rồi đấy nhỉ?"
Diệp Viễn mỉm cười đáp lại: "Tình cảnh này không phải hợp ý của Nghê trưởng lão sao?"
Nghê Khôn nghe hắn nói như thế, bật cười nói: "Ta không ngờ ngươi còn hài hước như thế đấy."
Diệp Viễn nhếch môi cười, hắn nhảy lên rồi lại thả người rơi xuống một quân cờ đang nằm trên bàn cờ.
"Rầm!"
Hoàn cảnh bỗng chốc thay đổi bất ngờ!
Toàn bộ sự chờ đợi của bàn cờ, dường như đã bị kích hoạt.
Từng làn khói mù mịt chậm rãi bay lên không trung, mỗi một quân cờ như sống dậy.
Trước mặt Diệp Viễn những quân cờ đó dường như đã biến thành thiên binh vạn mã. Quân cờ đang chia làm hai phe rồi đang lao vào chém giết lẫn nhau rất khốc liệt.
Dù Diệp Viễn sử dụng Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng không có một chút tác dụng nào.
Với thực lực của Diệp Viễn không thể nhìn thấu được bước đi của các quân cờ.
Bỗng nhiên, đột ngột có hai nguồn lực mạnh mẽ làm người ta khó thở giáng từ trên trời xuống.
Sắc mặt của Diệp Viễn trắng bệch ra, rồi hắn "khụ" một tiếng ho ra một miệng máu tươi.
Trước mắt Diệp Viễn xuất hiện một người khổng lồ mọc lên từ dưới đất, đôi mắt to của người đó cụp xuống nhìn Diệp Viễn.
Nhưng mà hình cảnh to lớn này đang đứng trước mặt, nhưng Diệp Viễn vẫn cảm giác không nhìn rõ được.
"Sức mạnh này là của Thánh Tổ Đại Tế Tư à? Mạnh thật đấy!" Trong lòng Diệp Viễn chấn động thì thầm.
Diệp Viễn biết đây là ý chí của Thánh Tổ Đại Tế Tư biến thành.
Nhưng mà một chút ý chí này thật sự quá mạnh rồi, khiến hắn cảm thấy nó đang đối địch với mình.
"Tiểu tử này dùng ý chí của ta diệt ý chí của Dược Tổ đi! Ta sẽ thưởng cho ngươi cơ duyên tối cao!"
Hình ảnh khổng lồ kia chậm rãi mở miệng nói, giọng điệu vô cùng bá đạo có một không hai.
Dứt lời, một bàn tay khổng lồ xòe ra hạ xuống.
Sắc mặt Diệp Viễn lập tức thay đổi, hắn cảm giác được ý chí của mình bị một ngọn núi lớn áp sát, nếu còn cứ để thế nữa ý chí của hắn lập tức sẽ bị đè bẹp dí như một cục thịt vụn cho xem!
Nhưng mà hắn lại không thể địch nổi lại ý chí này!
Diệp Viễn cắn răng, rồi quát trong sự giận dữ: "Ngươi muốn ta nghe lời rồi để ta thành quân cờ của ngươi chứ gì! Cái trò chơi nhất định phải thắng này, chỉ là muốn có người bước vào trận cờ này để chấp nhận ý chí của ngươi mà thôi!"
Hình ảnh khổng lồ kia vô cảm nói: "Thì có làm sao đâu hả? Ngay cả ý chí của bổn tọa cũng không ngăn được thì ngươi sao có thể vượt qua được Dược Tổ chứ?"
Sắc mặt Diệp Viễn không đổi, nghiến răng nói tiếp: "Diệp Viễn ta đây, nhất định sẽ không làm quân cờ!"
Diệp Viễn xông vào trận là muốn dùng thực lực của mình đến phá trận. Chứ không phải dựa vào ý chí của người khác!
Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nghe theo mệnh lệnh của người khác!
Hình dáng khổng lồ kia hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Người mạnh đều bắt đầu từ một quân cờ đấy! Đã ở nơi này rồi, mọi chuyện không do ngươi quyết định đâu! Bổn tọa mới là người khống chế ván cờ này!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!