Nhìn ảo ảnh đang dần dần ngưng tụ thành hình kia, tất cả mọi người là rung động cực kỳ. Cái ảo ảnh mơ hồ này không giống Dược Tổ, mà là tụ ra thân hình Diệp Viễn cực kỳ chân thật.
Vừa nhìn là nhận ra hắn chính là Diệp Viễn!
"Cái này... Đây là có chuyện gì? Vì sao người đánh cờ cùng Dược Tổ đã biến thành Diệp Viễn vậy?"
"Nói đùa gì vậy? Sao Diệp Viễn có thể thay thế Thánh Tổ đại nhân đánh cờ cùng Dược Tổ được?"
"Chưa từng nghe nói có người có thể thay thế Thánh Tổ đại nhân, rốt cuộc trong ván cờ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao xảy ra chuyện như vậy?"
...
Lúc này, toàn bộ Tế Tư Thần Điện hiện lên vẻ khiếp sợ.
Thánh Tổ Đại Tế Tư và Dược Tổ đánh cờ đã năm ngàn vạn năm, trải qua con sông lịch sử dài đằng đẳng, thiên tài từng khiêu chiến "Mạc Vấn" đếm không hết.
Thậm chí, có mười một người thiên tài đã chân chính khiêu chiến thành công. Thế nhưng chưa từng nghe nói rằng có người có thể thay thế Thánh Tổ đại nhân đánh cờ cùng Dược Tổ!
Chuyện thế này, nếu nói thì cũng chẳng ai tin, nhưng hôm nay, sự thật đã xảy ra rõ rành rành ngay trước mắt bọn họ, thế này thì bảo bọn họ không kinh hãi sao được? Chẳng qua, vẫn còn chưa kết thúc!
Đối diện, khí tức Dược Tổ bắt đầu tăng vọt, một luồng khí tức đại đạo tỏa khắp giữa thiên địa.
Mọi người nhìn thấy một màn này, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Vẻ mặt Tu khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Đây... Do không có Thánh Tổ đại nhân áp chế tuyệt đối nên đạo uẩn của Dược Tổ hoàn toàn được giải phóng! Cái này, là quyết đấu giữa Diệp Viễn và Dược Tổ! tiểu tử này, rốt cuộc là làm như thế nào mà được?"
Tu thừa biết đây chỉ là "Mạc Vấn" sau khi được đơn giản hoá. Đạo uẩn của Dược Tổ chưa bằng một phần nghìn của “Mạc Vấn” chân chính!
Nhưng dù vậy thì cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng.
Nếu không cũng không chỉ có lác đác mười một người có thể thông qua khảo nghiệm trong năm mươi triệu năm qua.
Nhưng mà, khảo nghiệm trước kia đều là Thánh Tổ Đại Tế Tư lấy thực lực mạnh mẽ tuyệt đối của bản thân để cưỡng ép áp chế đạo uẩn của Dược Tổ.
Đúng như lời Diệp Viễn nói, "Mạc Vấn" này vốn là kết quả tất thắng. Vấn đề duy nhất chính là người thực hiện thử thách có thể chịu được cưỡng chế từ ý chí của lão ta hay không! Tuy nhiên, đây chỉ là một bộ phận nhỏ nhất trong đạo uẩn của Dược Tổ!
Tất cả mọi người không rõ ràng lắm, nhưng mà không hề nghi ngờ, Diệp Viễn có thể thế vào vị trí đó, vậy đó không phải là điều mà người bình thường có thể làm được!
“Chẳng lẽ nào Diệp Viễn xóa bỏ ý chí của Thánh Tổ đại nhân?”
Nghê Khôn bị chính suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu của lão ta làm cho càng thêm hoảng sợ, nhưng ngay sau đó đã lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Cái này là chuyện không thể nào!
Năm đó, lão ta đã từng tự mình cảm nhận sự hùng mạnh của ý chí Thánh Tổ đại nhân. Sự hùng mạnh đó căn bản là khiến cho người ta không thể sinh ra chút ý muốn phản kháng nào.
Nếu như bảo ý chí của lão ta một con kiến thì ý chí của Thánh Tổ đại nhân chính là núi cao! Giữa cả hai cũng không tồn tại loại quan hệ kháng cự. Nếu có, thì chỉ có phục tùng!
Thực lực bây giờ của Diệp Viễn còn không bằng mình năm đó, sao hắn có thể xóa đi ý chí của Thánh Tổ đại nhân?
Thế nhưng trong lòng Nghê Khôn đang có một giọng nói khác đang không ngừng vang vọng.
...
Trong ván cờ, có một người khổng lồ cao ngất đứng sừng sững trước mặt Diệp Viễn, khí tức còn hùng mạnh hơn gấp trăm lần!
“Thú vị, không ngờ thế gian này lại có người có thể ra tay thả một tia đạo uẩn mà bổn tọa lưu lại! Ngươi, có lẽ chính là người đầu tiên trong năm ngàn vạn năm rồi! ?”
Trên không trung, một đôi mắt như hai ngọn đèn sáng trong đêm tối, nhìn về phía Diệp Viễn. Ánh mắt kia, như đang nhìn xuống nhân gian!
Dẫu cho nó chỉ vẻn vẹn là một tia đạo uẩn còn sót lại, thậm chí còn không được xem là tiếc nuối còn sót lại.
Ánh mắt như nhìn con sâu cái kiến này khiến cho Diệp Viễn rất không thoải mái.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Nghe nói Đan Đạo Dược Tổ thiên hạ vô song, hôm nay, Diệp mỗ muốn lĩnh giáo một phen!"
Ảo ảnh đó tỏ vẻ bất ngờ, cười nhạt nói: “Lĩnh giáo? Ha ha, tiểu bối, ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Trong lời nói đều là sự khinh miệt.
Dược Tổ, là một Dược Tổ cao ngạo.
Tuy rằng, đây chỉ là một đạo uẩn được lưu lại vào năm ngàn vạn năm trước nhưng sự cao ngạo đó của lão ta vẫn không thể thay đổi.
Lão ta chính là người đứng trên đỉnh cao của giới đan đạo trong thế giới này.
Thật ra, người lão ta xem thường nào chỉ dừng lại ở Diệp Viễn? Dù cho là Thánh Tổ Đại Tế Tư của năm mươi triệu năm trước thì e rằng lão ta cũng chẳng xem ra gì đi?
Hai chữ “Mạc Vấn” đã thể hiện phần khinh miệt này rất rõ ràng.
Chỉ e đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến Thánh Tổ Đại Tế Tư ôm nỗi đau dai dẳng lập chí vượt qua Dược Tổ đi?
Phần khuất nhục này e là đối với một cao thủ Yêu tộc như Thánh Tổ Đại Tế Tư cao ngạo không thể dễ dàng rửa trôi như thế được.
Song, bây giờ Diệp Viễn cũng có thể thật sự cảm nhận rõ ràng được sự hùng mạnh của Dược Tổ trước mắt!
Đã không có Thánh Tổ Đại Tế Tư áp chế, Dược Tổ ở trước mắt này thậm chí còn mạnh hơn Thánh Tổ Đại Tế Tư.
Đối với phần ngạo mạn này, Diệp Viễn tất nhiên là vô cùng khinh thường, thản nhiên nói: "Còn chưa so thì sao ngươi biết ta chưa đủ tư cách?"
Dứt lời, không đợi Dược Tổ trả lời, ngón tay hắn ngưng tụ ra một quả cầu đen ở trong hư không!
Ầm!
Một tiếng vang thanh thúy, quán triệt thiên vũ!
Một luồng khí tức đại đạo lan tràn và phóng ra!
Hồi sinh một cách kỳ diệu, toàn bộ bàn cờ lóng lánh phát ra hào quang chói mắt. Hai luồng khí thế mạnh mẽ tuyệt đối phóng lên trời, tất cả quân cờ dường như đã sống lại. Toàn bộ quân cờ trên bàn tựa “vạn mã lao nhanh, cuồng phong gào thét”
Hai luồng khí tức đại đạo, chém giết lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ nửa bước.
Một mảng bàn cờ gần đó hiển thị rõ Đại Đạo chi vận.
Ánh mắt Dược Tổ nghiêm lại, hoảng sợ nói: "Thiên Nguyên! Tiểu bối, ngươi thật to gan, đây là đang tự chui đầu vào rọ!"
Ầm!
Trên hư không, hào quang chớp chớp!
Ảo ảnh của Diệp Viễn hạ xuống một quân, nhằm vào Thiên Nguyên.
Phía dưới, tất cả mọi người hoảng sợ nói: "Thiên Nguyên!"
Địch Thu nhìn thấy một màn này, cười khẩy nói: "tiểu tử này, căn bản là một kẻ tầm thường! Dưới tàn cuộc mà hạ xuống một quân ngay Thiên Nguyên thì khác gì tự tìm đường chết đâu chứ?"
Một chiêu này của Diệp Viễn bị tất cả mọi người xem là một nước cờ vô dụng.
Một ván “Mạc Vấn” này thật ra chính là sau khi quay ngược rất nhiều bước, Thánh Tổ Đại Tế Tư lại một lần nữa ở kèo dưới.
Mỗi một bước, đều có cạm bẫy trong đó. Nói trắng ra là, chính là đi lại!
Chỉ cần có thể chịu ý chí Thánh Tổ là có thể trở thành quân cờ trong tay Thánh Tổ, đi xuống từng bước một cho đến khi thắng.
Chỉ là, không có có bao nhiêu người có thể chịu được sức mạnh ý chí của nhiều bước như vậy mà thôi. Mà bây giờ, Diệp Viễn hạ thêm một quân nữa, hoàn toàn vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
Đương nhiên, ở đây người biết chơi cờ rất nhiều.
Một bước này rơi vào trong mắt tất cả mọi người chính là nước cờ vô dụng.
Phải biết rằng, năng lượng và đạo uẩn chơi cờ của Thánh Tổ Đại Tế Tư khiếp người cỡ nào, nước bước lão ta suy luận nhất định là nước đi hoàn mỹ nhất.
Bây giờ, Diệp Viễn lại đi lối khác. Hơn nữa còn hạ xuống một nước cờ dở, sao bọn hắn không kinh ngạc cho được! ?
Đen trắng hai quân, chính là vùng giao tranh của Thiên Nguyên!
Ván này, cũng là ván quay chung quanh Thiên Nguyên mà tiến hành tranh đoạt kịch liệt. Nhưng mà, ai cũng không dám đi nước phía trước Thiên Nguyên! Cho dù là Đạo Tổ thì cũng không dám! Bởi vì, như vậy sẽ không có đường để lui! Thế nhưng Diệp Viễn hạ xuống không chút do dự!
Nhìn ảo ảnh đang dần dần ngưng tụ thành hình kia, tất cả mọi người là rung động cực kỳ. Cái ảo ảnh mơ hồ này không giống Dược Tổ, mà là tụ ra thân hình Diệp Viễn cực kỳ chân thật.
Vừa nhìn là nhận ra hắn chính là Diệp Viễn!
"Cái này... Đây là có chuyện gì? Vì sao người đánh cờ cùng Dược Tổ đã biến thành Diệp Viễn vậy?"
"Nói đùa gì vậy? Sao Diệp Viễn có thể thay thế Thánh Tổ đại nhân đánh cờ cùng Dược Tổ được?"
"Chưa từng nghe nói có người có thể thay thế Thánh Tổ đại nhân, rốt cuộc trong ván cờ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao xảy ra chuyện như vậy?"
...
Lúc này, toàn bộ Tế Tư Thần Điện hiện lên vẻ khiếp sợ.
Thánh Tổ Đại Tế Tư và Dược Tổ đánh cờ đã năm ngàn vạn năm, trải qua con sông lịch sử dài đằng đẳng, thiên tài từng khiêu chiến "Mạc Vấn" đếm không hết.
Thậm chí, có mười một người thiên tài đã chân chính khiêu chiến thành công. Thế nhưng chưa từng nghe nói rằng có người có thể thay thế Thánh Tổ đại nhân đánh cờ cùng Dược Tổ!
Chuyện thế này, nếu nói thì cũng chẳng ai tin, nhưng hôm nay, sự thật đã xảy ra rõ rành rành ngay trước mắt bọn họ, thế này thì bảo bọn họ không kinh hãi sao được? Chẳng qua, vẫn còn chưa kết thúc!
Đối diện, khí tức Dược Tổ bắt đầu tăng vọt, một luồng khí tức đại đạo tỏa khắp giữa thiên địa.
Mọi người nhìn thấy một màn này, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Vẻ mặt Tu khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Đây... Do không có Thánh Tổ đại nhân áp chế tuyệt đối nên đạo uẩn của Dược Tổ hoàn toàn được giải phóng! Cái này, là quyết đấu giữa Diệp Viễn và Dược Tổ! tiểu tử này, rốt cuộc là làm như thế nào mà được?"
Tu thừa biết đây chỉ là "Mạc Vấn" sau khi được đơn giản hoá. Đạo uẩn của Dược Tổ chưa bằng một phần nghìn của “Mạc Vấn” chân chính!
Nhưng dù vậy thì cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng.
Nếu không cũng không chỉ có lác đác mười một người có thể thông qua khảo nghiệm trong năm mươi triệu năm qua.
Nhưng mà, khảo nghiệm trước kia đều là Thánh Tổ Đại Tế Tư lấy thực lực mạnh mẽ tuyệt đối của bản thân để cưỡng ép áp chế đạo uẩn của Dược Tổ.
Đúng như lời Diệp Viễn nói, "Mạc Vấn" này vốn là kết quả tất thắng. Vấn đề duy nhất chính là người thực hiện thử thách có thể chịu được cưỡng chế từ ý chí của lão ta hay không! Tuy nhiên, đây chỉ là một bộ phận nhỏ nhất trong đạo uẩn của Dược Tổ!
Tất cả mọi người không rõ ràng lắm, nhưng mà không hề nghi ngờ, Diệp Viễn có thể thế vào vị trí đó, vậy đó không phải là điều mà người bình thường có thể làm được!
“Chẳng lẽ nào Diệp Viễn xóa bỏ ý chí của Thánh Tổ đại nhân?”
Nghê Khôn bị chính suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu của lão ta làm cho càng thêm hoảng sợ, nhưng ngay sau đó đã lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Cái này là chuyện không thể nào!
Năm đó, lão ta đã từng tự mình cảm nhận sự hùng mạnh của ý chí Thánh Tổ đại nhân. Sự hùng mạnh đó căn bản là khiến cho người ta không thể sinh ra chút ý muốn phản kháng nào.
Nếu như bảo ý chí của lão ta một con kiến thì ý chí của Thánh Tổ đại nhân chính là núi cao! Giữa cả hai cũng không tồn tại loại quan hệ kháng cự. Nếu có, thì chỉ có phục tùng!
Thực lực bây giờ của Diệp Viễn còn không bằng mình năm đó, sao hắn có thể xóa đi ý chí của Thánh Tổ đại nhân?
Thế nhưng trong lòng Nghê Khôn đang có một giọng nói khác đang không ngừng vang vọng.
...
Trong ván cờ, có một người khổng lồ cao ngất đứng sừng sững trước mặt Diệp Viễn, khí tức còn hùng mạnh hơn gấp trăm lần!
“Thú vị, không ngờ thế gian này lại có người có thể ra tay thả một tia đạo uẩn mà bổn tọa lưu lại! Ngươi, có lẽ chính là người đầu tiên trong năm ngàn vạn năm rồi! ?”
Trên không trung, một đôi mắt như hai ngọn đèn sáng trong đêm tối, nhìn về phía Diệp Viễn. Ánh mắt kia, như đang nhìn xuống nhân gian!
Dẫu cho nó chỉ vẻn vẹn là một tia đạo uẩn còn sót lại, thậm chí còn không được xem là tiếc nuối còn sót lại.
Ánh mắt như nhìn con sâu cái kiến này khiến cho Diệp Viễn rất không thoải mái.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Nghe nói Đan Đạo Dược Tổ thiên hạ vô song, hôm nay, Diệp mỗ muốn lĩnh giáo một phen!"
Ảo ảnh đó tỏ vẻ bất ngờ, cười nhạt nói: “Lĩnh giáo? Ha ha, tiểu bối, ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Trong lời nói đều là sự khinh miệt.
Dược Tổ, là một Dược Tổ cao ngạo.
Tuy rằng, đây chỉ là một đạo uẩn được lưu lại vào năm ngàn vạn năm trước nhưng sự cao ngạo đó của lão ta vẫn không thể thay đổi.
Lão ta chính là người đứng trên đỉnh cao của giới đan đạo trong thế giới này.
Thật ra, người lão ta xem thường nào chỉ dừng lại ở Diệp Viễn? Dù cho là Thánh Tổ Đại Tế Tư của năm mươi triệu năm trước thì e rằng lão ta cũng chẳng xem ra gì đi?
Hai chữ “Mạc Vấn” đã thể hiện phần khinh miệt này rất rõ ràng.
Chỉ e đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến Thánh Tổ Đại Tế Tư ôm nỗi đau dai dẳng lập chí vượt qua Dược Tổ đi?
Phần khuất nhục này e là đối với một cao thủ Yêu tộc như Thánh Tổ Đại Tế Tư cao ngạo không thể dễ dàng rửa trôi như thế được.
Song, bây giờ Diệp Viễn cũng có thể thật sự cảm nhận rõ ràng được sự hùng mạnh của Dược Tổ trước mắt!
Đã không có Thánh Tổ Đại Tế Tư áp chế, Dược Tổ ở trước mắt này thậm chí còn mạnh hơn Thánh Tổ Đại Tế Tư.
Đối với phần ngạo mạn này, Diệp Viễn tất nhiên là vô cùng khinh thường, thản nhiên nói: "Còn chưa so thì sao ngươi biết ta chưa đủ tư cách?"
Dứt lời, không đợi Dược Tổ trả lời, ngón tay hắn ngưng tụ ra một quả cầu đen ở trong hư không!
Ầm!
Một tiếng vang thanh thúy, quán triệt thiên vũ!
Một luồng khí tức đại đạo lan tràn và phóng ra!
Hồi sinh một cách kỳ diệu, toàn bộ bàn cờ lóng lánh phát ra hào quang chói mắt. Hai luồng khí thế mạnh mẽ tuyệt đối phóng lên trời, tất cả quân cờ dường như đã sống lại. Toàn bộ quân cờ trên bàn tựa “vạn mã lao nhanh, cuồng phong gào thét”
Hai luồng khí tức đại đạo, chém giết lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ nửa bước.
Một mảng bàn cờ gần đó hiển thị rõ Đại Đạo chi vận.
Ánh mắt Dược Tổ nghiêm lại, hoảng sợ nói: "Thiên Nguyên! Tiểu bối, ngươi thật to gan, đây là đang tự chui đầu vào rọ!"
Ầm!
Trên hư không, hào quang chớp chớp!
Ảo ảnh của Diệp Viễn hạ xuống một quân, nhằm vào Thiên Nguyên.
Phía dưới, tất cả mọi người hoảng sợ nói: "Thiên Nguyên!"
Địch Thu nhìn thấy một màn này, cười khẩy nói: "tiểu tử này, căn bản là một kẻ tầm thường! Dưới tàn cuộc mà hạ xuống một quân ngay Thiên Nguyên thì khác gì tự tìm đường chết đâu chứ?"
Một chiêu này của Diệp Viễn bị tất cả mọi người xem là một nước cờ vô dụng.
Một ván “Mạc Vấn” này thật ra chính là sau khi quay ngược rất nhiều bước, Thánh Tổ Đại Tế Tư lại một lần nữa ở kèo dưới.
Mỗi một bước, đều có cạm bẫy trong đó. Nói trắng ra là, chính là đi lại!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!