Diệp Viễn ngước nhìn trời cao, khóe miệng lộ ra trào phúng nhàn nhạt: "Tự chui đầu vào rọ này? Có bản lĩnh thì ngươi đen ta đi chôn!”
Đối phương chẳng qua là một tia đạo uẩn được lưu lại, thật không biết lấy tự tin ở đâu ra.
“Hừ! Tiểu bối ngu ngốc, ngươi đã muốn tìm đường chết thì bản tổ tiễn ngươi một đoạn đường!"
Trong giọng nói Dược Tổ mang theo nồng đậm tức giận.
Ầm!
Một quân trắng được hạ xuống, toàn bộ ván cờ trên bàn lại biến đổi!
Chỉ thấy quân trắng hóa thành ngàn vạn võ giả chạy qua chém giết, khí thế như chẻ tre.
Bên Diệp Viễn, quân đen cũng hóa thành vô số võ giả đồ đen.
Hai bên triển khai cảnh chém giết vô cùng hung bạo.
Chỉ là, Dược Tổ không hổ là Dược Tổ, quân trắng của lão ta đã chiếm hết ưu thế.
Hạ xuống một quân này lập tức mở rộng thế vây quét Thiên Nguyên của Diệp Viễn, dĩ nhiên có thể đem ưu thế chuyển hóa thành thắng thế.
Ầm!
Diệp Viễn không chút do dự, lại hạ xuống một quân, dường như khi hạ cũng không có bất cứ suy nghĩ nào. Nhưng mà một quân này không có đặt ở chung quanh Thiên Nguyên mà là bên ngoài ngàn dặm, chẳng chút liên quan nào tới một chiêu ở Thiên Nguyên kia.
"Ngu muội! Bây giờ đã biết rõ nước đi vừa rồi ngu xuẩn đến cỡ nào rồi hả? Chẳng qua là ngươi không có thuốc hối hận để uống đâu. Hạ một quân thì ván này đã bắt đầu rồi!"
Trong lời nói của Dược Tổ tràn đầy trào phúng và khinh thường.
Khi đang nói chuyện, lại hạ một quân xuống.
Khí thế võ giả áo trắng càng tăng cao hơn lần nữa rất nhiều, ùn ùn kéo đến, tất cả đều là bóng dáng võ giả áo trắng, cực kỳ rầm rộ, khiến cho người ta sợ hãi.
Ầm!
Diệp Viễn lại hạ xuống một quân, cười nhạt nói: "Trong từ điển của ta, không có hai chữ 'Hối hận'! Chờ ngươi đánh bại ta rồi lại khoác lác đi!"
...
Trên không trung, có hai người đánh cờ.
Phần thắng quân trắng càng lúc càng lớn, quân đen vốn đã ở vào hoàn cảnh xấu, bây giờ đã bị quân trắng ăn từng quân từng quân.
Thần Điện Tế Tư môn hạ thấy vậy, cả đám đều lộ ra vẻ khinh thường.
“Diệp Viễn này quá yếu! Đạo của hắn ở trước mặt Dược Tổ căn bản không đáng nhắc tới!"
"Đúng vậy, đó gọi là không biết tự lượng sức mình! Dược Tổ là sự tồn tại cao nhường nào, ngay cảo Thánh Tổ đại nhân cũng không là đối thủ. Hắn, dựa vào cái gì!"
Dược Tổ, cho dù là tại Yêu Tộc cũng là nhân vật tuyệt đỉnh tại thế giới đó.
Trừ phi đã đạt đến cảnh giới như Thánh Tổ Đại Tế Tư, nếu không bất cứ kẻ nào khiêu chiến lão ta thì đó cũng là không biết tự lượng sức mình.
Ván này, không liên quan đến thực lực, chỉ luận đan đạo.
Thế nhưng trên đời này, tài nghệ tại đan đạo của ai có thể sánh với Dược Tổ chứ?
Vì vậy, Diệp Viễn là hoàn toàn là không biết tự lượng sức mình.
Nghê Khôn nhìn quân đen dần dần bị thua, cười khẩy nói: "Ván này là đạo đánh cờ, thua càng nhiều quân thì lực đánh của đạo uẩn Dược Tổ càng lớn. Dựa theo hiện tại xu thế này, chỉ sợ là thiên về một bên rồi! tiểu tử này, chết chắc rồi!"
Vẻ mặt trưởng lão Lê khinh thường nói: "Không tìm đường chết sẽ không phải chết! Thánh Tổ đại nhân suy luận nước cờ, thế gian này ai có thể vượt qua? Hết lần này tới lần khác hắn cứ vẽ rắn thêm chân, bản thân hắn cứ muốn đánh cờ với Dược Tổ, đây thật sự là muốn chết. Ông xem hắn hạ quân, chẳng những không suy nghĩ kỹ, mà hơn nữa một chút bố cục cũng không có, căn bản chính là làm bừa."
Nghê Khôn cười nói: "Thiên tài mà, đều sẽ kiêu ngạo. Thế nhưng là hắn không chịu nghĩ kĩ xem đối thủ của hắn là ai!"
Trên bàn cờ, Diệp Viễn hạ quân cực nhanh, hoàn toàn không nghỉ giây nào để suy tư.
Đánh cờ đen trắng, mỗi một bước đều phải cực kỳ thận trọng.
Năm đó, hai người Thánh Tổ Đại Tế Tư và Dược Tổ đánh một ván này đã đánh tới trăm năm sau, và một quân cuối cùng, Thánh Tổ Đại Tế Tư đã ngồi tới mười ngàn năm!
Cái này, nếu so với tuổi thọ của con người thì phải mất bao lâu chứ.
Tu nhìn bàn cờ kia, không nhịn được khẽ lắc đầu, thở dài: "Kẻ này tâm cao khí ngạo, người nào cũng không chịu khuất phục. Cứng quá dễ gãy, đau buồn thay đau buồn thay!"
Tu là lão già thành tinh, tuy rằng Diệp Viễn đắm chìm trong chơi cờ ở ván cờ này, nhưng mà lão ta cũng đã nhìn ra rất nhiều thứ, đó là Diệp Viễn không cam lòng vì quân cờ đó nên mới chiếm quyền khống chế quân đen.
Bây giờ, đối mặt một cao thủ mạnh mẽ tuyệt đỉnh như Dược Tổ, làm gì có chuyện bất bại?
Ầm!
Đúng lúc này, Diệp Viễn lại hạ xuống một quân!
Tu chấn động, trong ánh mắt lộ ra không dám tin.
"Hả? Cái này... Đây là có chuyện gì? Một chiêu Thiên Nguyên... Sống... Sống!"
Tu nhìn về phía bàn cờ, trong mắt là không dám tin.
Lão ta chợt phát hiện, ban đầu Diệp Viễn đi nước cờ dở đó, nhưng không biết từ lúc nào mà đã hợp tất cả tử cục thành một mảnh!
Vốn là một chiêu tự hủy, vậy mà không biết từ lúc nào đã thành một quân cờ tuyệt diệu.
Sau hơn mười chiêu, Dược Tổ đã giết Diệp Viễn quăng mũ cởi giáp, tứ tán tám phương.
Trên bàn cờ, những quân cờ đen đều tĩnh lặng, nhưng sau khi Diệp Viễn hạ một quân cờ đó... Toàn bộ đã sống lại!
Một cái đầm nước đọng, cuối cùng hội tụ đến chỗ Thiên Nguyên, hợp thành một mảnh đại dương mênh mông!
Tình thế, đột biến!
Dược Tổ, ngừng!
Đầu ngón tay Dược Tổ ngưng tụ một quân, nhưng mãi một lúc rất lâu vẫn chưa hạ xuống.
"Hả? Chuyện gì xảy ra, sao Dược Tổ ngừng rồi?"
“Hạ mấy quân nữa thì Diệp Viễn thua hoàn toàn rồi mà?”
“Quân trắng đã chiếm cứ thế chủ động tuyệt đối rồi, còn gì hay mà suy tính nữa chứ?”
...
Rất nhiều người chơi cờ không tinh từ Tế Tư, học việc, hoàn toàn nhìn không ra chỗ tuyệt diệu của một chiêu Thiên Nguyên.
Nhưng mà, Địch Thu và các trưởng lão khác, vẻ mặt từng người một thay đổi, nhìn về phía quân đen giúp lật kèo trong bàn cờ, trong mắt đều là rung động.
Lúc này, quân đen ở Thiên Nguyên giống như một ánh mặt trời mãnh liệt trong đêm tối, chói mắt vô cùng.
Ai cũng không có ngờ tới, một chiêu kia nhìn như phế cờ, lúc này lại hồi sinh tất cả thế suy tàn thành sống!
Mặt Nghê Khôn vàng như đất, rung động nói: "Hắn... Sao hắn làm được?"
Trong lòng tất cả mọi người đều có loại nghi vấn này, rốt cuộc Diệp Viễn sao làm được?
...
Trong bàn cờ, Dược Tổ nói lên nghi vấn của mọi người: “Ngươi... Ngươi làm như thế nào?"
Từ giọng điệu của Dược Tổ cũng có thể nghe ra lão ta rung động không kém tất cả những người ở bên ngoài.
Lão ta tự hỏi đạo pháp thông thiên, mỗi một bước đều là biến đổi của đạo. Lão ta đạt thành tựu cao tại đạo, vậy mà lâm vào trong bẫy Diệp Viễn mà không biết. Thủ đoạn bậc này, sao lão ta có thể không rung động?
Đây là toàn cục, nhưng cũng là đạo đánh cờ.
Người đánh cờ thấu đáo thiên địa, biến đổi đại đạo.
Mỗi một bước, đều ẩn chứa thiên cơ.
Lão ta là Dược Tổ, có thể làm được những thứ này chẳng có gì lạ. Thế nhưng Diệp Viễn chính là một tiểu bối Thần Quân cảnh, khoảng cách tới đại đạo còn cách xa vạn dặm. Hắn, dựa vào cái gì mà có thể làm được một bước này?
Không đúng, đạo của Diệp Viễn thậm chí còn cao thâm hơn lão ta, thấu đáo và càng thêm sâu xa.
Bây giờ nghĩ lại, quân đen được hạ xuống lúc đó của Diệp Viễn, chỉ e cũng là lúc đã thấu đáo toàn bộ ván cờ.
Vì vậy, hắn mới có thể không chút do dự hạ quân ở Thiên Nguyên.
Mà đúng là chiêu thức ấy Thiên Nguyên chỉ trong chốc lát đã hủy hoại cục diện mà lão ta khổ tâm suy tính!
Chiêu thức ấy, cực kỳ rúng động!
Chỉ một chiêu phế kỳ đến toàn cục sống lại, mấu chốt chỉ một quân, một chiêu Thiên Nguyên quả thật là lột xác như phá kén thành bướm.
Lão ta, chỉ có thể chịu phục!
Bởi vì, Diệp Viễn thấy được thứ mà lão ta không nhìn tới!
Diệp Viễn nhìn về phía Dược Tổ, thản nhiên nói: "Đây là đạo đánh cờ, có thể làm được, đương nhiên là bởi vì ta cao hơn ngươi, nhìn xa hơn ngươi! Nói thật, ngươi khiến ta có chút thất vọng!"
Diệp Viễn ngước nhìn trời cao, khóe miệng lộ ra trào phúng nhàn nhạt: "Tự chui đầu vào rọ này? Có bản lĩnh thì ngươi đen ta đi chôn!”
Đối phương chẳng qua là một tia đạo uẩn được lưu lại, thật không biết lấy tự tin ở đâu ra.
“Hừ! Tiểu bối ngu ngốc, ngươi đã muốn tìm đường chết thì bản tổ tiễn ngươi một đoạn đường!"
Trong giọng nói Dược Tổ mang theo nồng đậm tức giận.
Ầm!
Một quân trắng được hạ xuống, toàn bộ ván cờ trên bàn lại biến đổi!
Chỉ thấy quân trắng hóa thành ngàn vạn võ giả chạy qua chém giết, khí thế như chẻ tre.
Bên Diệp Viễn, quân đen cũng hóa thành vô số võ giả đồ đen.
Hai bên triển khai cảnh chém giết vô cùng hung bạo.
Chỉ là, Dược Tổ không hổ là Dược Tổ, quân trắng của lão ta đã chiếm hết ưu thế.
Hạ xuống một quân này lập tức mở rộng thế vây quét Thiên Nguyên của Diệp Viễn, dĩ nhiên có thể đem ưu thế chuyển hóa thành thắng thế.
Ầm!
Diệp Viễn không chút do dự, lại hạ xuống một quân, dường như khi hạ cũng không có bất cứ suy nghĩ nào. Nhưng mà một quân này không có đặt ở chung quanh Thiên Nguyên mà là bên ngoài ngàn dặm, chẳng chút liên quan nào tới một chiêu ở Thiên Nguyên kia.
"Ngu muội! Bây giờ đã biết rõ nước đi vừa rồi ngu xuẩn đến cỡ nào rồi hả? Chẳng qua là ngươi không có thuốc hối hận để uống đâu. Hạ một quân thì ván này đã bắt đầu rồi!"
Trong lời nói của Dược Tổ tràn đầy trào phúng và khinh thường.
Khi đang nói chuyện, lại hạ một quân xuống.
Khí thế võ giả áo trắng càng tăng cao hơn lần nữa rất nhiều, ùn ùn kéo đến, tất cả đều là bóng dáng võ giả áo trắng, cực kỳ rầm rộ, khiến cho người ta sợ hãi.
Ầm!
Diệp Viễn lại hạ xuống một quân, cười nhạt nói: "Trong từ điển của ta, không có hai chữ 'Hối hận'! Chờ ngươi đánh bại ta rồi lại khoác lác đi!"
...
Trên không trung, có hai người đánh cờ.
Phần thắng quân trắng càng lúc càng lớn, quân đen vốn đã ở vào hoàn cảnh xấu, bây giờ đã bị quân trắng ăn từng quân từng quân.
Thần Điện Tế Tư môn hạ thấy vậy, cả đám đều lộ ra vẻ khinh thường.
“Diệp Viễn này quá yếu! Đạo của hắn ở trước mặt Dược Tổ căn bản không đáng nhắc tới!"
"Đúng vậy, đó gọi là không biết tự lượng sức mình! Dược Tổ là sự tồn tại cao nhường nào, ngay cảo Thánh Tổ đại nhân cũng không là đối thủ. Hắn, dựa vào cái gì!"
Dược Tổ, cho dù là tại Yêu Tộc cũng là nhân vật tuyệt đỉnh tại thế giới đó.
Trừ phi đã đạt đến cảnh giới như Thánh Tổ Đại Tế Tư, nếu không bất cứ kẻ nào khiêu chiến lão ta thì đó cũng là không biết tự lượng sức mình.
Ván này, không liên quan đến thực lực, chỉ luận đan đạo.
Thế nhưng trên đời này, tài nghệ tại đan đạo của ai có thể sánh với Dược Tổ chứ?
Vì vậy, Diệp Viễn là hoàn toàn là không biết tự lượng sức mình.
Nghê Khôn nhìn quân đen dần dần bị thua, cười khẩy nói: "Ván này là đạo đánh cờ, thua càng nhiều quân thì lực đánh của đạo uẩn Dược Tổ càng lớn. Dựa theo hiện tại xu thế này, chỉ sợ là thiên về một bên rồi! tiểu tử này, chết chắc rồi!"
Vẻ mặt trưởng lão Lê khinh thường nói: "Không tìm đường chết sẽ không phải chết! Thánh Tổ đại nhân suy luận nước cờ, thế gian này ai có thể vượt qua? Hết lần này tới lần khác hắn cứ vẽ rắn thêm chân, bản thân hắn cứ muốn đánh cờ với Dược Tổ, đây thật sự là muốn chết. Ông xem hắn hạ quân, chẳng những không suy nghĩ kỹ, mà hơn nữa một chút bố cục cũng không có, căn bản chính là làm bừa."
Nghê Khôn cười nói: "Thiên tài mà, đều sẽ kiêu ngạo. Thế nhưng là hắn không chịu nghĩ kĩ xem đối thủ của hắn là ai!"
Trên bàn cờ, Diệp Viễn hạ quân cực nhanh, hoàn toàn không nghỉ giây nào để suy tư.
Đánh cờ đen trắng, mỗi một bước đều phải cực kỳ thận trọng.
Năm đó, hai người Thánh Tổ Đại Tế Tư và Dược Tổ đánh một ván này đã đánh tới trăm năm sau, và một quân cuối cùng, Thánh Tổ Đại Tế Tư đã ngồi tới mười ngàn năm!
Cái này, nếu so với tuổi thọ của con người thì phải mất bao lâu chứ.
Tu nhìn bàn cờ kia, không nhịn được khẽ lắc đầu, thở dài: "Kẻ này tâm cao khí ngạo, người nào cũng không chịu khuất phục. Cứng quá dễ gãy, đau buồn thay đau buồn thay!"
Tu là lão già thành tinh, tuy rằng Diệp Viễn đắm chìm trong chơi cờ ở ván cờ này, nhưng mà lão ta cũng đã nhìn ra rất nhiều thứ, đó là Diệp Viễn không cam lòng vì quân cờ đó nên mới chiếm quyền khống chế quân đen.
Bây giờ, đối mặt một cao thủ mạnh mẽ tuyệt đỉnh như Dược Tổ, làm gì có chuyện bất bại?
Ầm!
Đúng lúc này, Diệp Viễn lại hạ xuống một quân!
Tu chấn động, trong ánh mắt lộ ra không dám tin.
"Hả? Cái này... Đây là có chuyện gì? Một chiêu Thiên Nguyên... Sống... Sống!"
Tu nhìn về phía bàn cờ, trong mắt là không dám tin.
Lão ta chợt phát hiện, ban đầu Diệp Viễn đi nước cờ dở đó, nhưng không biết từ lúc nào mà đã hợp tất cả tử cục thành một mảnh!
Vốn là một chiêu tự hủy, vậy mà không biết từ lúc nào đã thành một quân cờ tuyệt diệu.
Sau hơn mười chiêu, Dược Tổ đã giết Diệp Viễn quăng mũ cởi giáp, tứ tán tám phương.
Trên bàn cờ, những quân cờ đen đều tĩnh lặng, nhưng sau khi Diệp Viễn hạ một quân cờ đó... Toàn bộ đã sống lại!
Một cái đầm nước đọng, cuối cùng hội tụ đến chỗ Thiên Nguyên, hợp thành một mảnh đại dương mênh mông!
Tình thế, đột biến!
Dược Tổ, ngừng!
Đầu ngón tay Dược Tổ ngưng tụ một quân, nhưng mãi một lúc rất lâu vẫn chưa hạ xuống.
"Hả? Chuyện gì xảy ra, sao Dược Tổ ngừng rồi?"
“Hạ mấy quân nữa thì Diệp Viễn thua hoàn toàn rồi mà?”
“Quân trắng đã chiếm cứ thế chủ động tuyệt đối rồi, còn gì hay mà suy tính nữa chứ?”
...
Rất nhiều người chơi cờ không tinh từ Tế Tư, học việc, hoàn toàn nhìn không ra chỗ tuyệt diệu của một chiêu Thiên Nguyên.
Nhưng mà, Địch Thu và các trưởng lão khác, vẻ mặt từng người một thay đổi, nhìn về phía quân đen giúp lật kèo trong bàn cờ, trong mắt đều là rung động.
Lúc này, quân đen ở Thiên Nguyên giống như một ánh mặt trời mãnh liệt trong đêm tối, chói mắt vô cùng.
Ai cũng không có ngờ tới, một chiêu kia nhìn như phế cờ, lúc này lại hồi sinh tất cả thế suy tàn thành sống!
Mặt Nghê Khôn vàng như đất, rung động nói: "Hắn... Sao hắn làm được?"
Trong lòng tất cả mọi người đều có loại nghi vấn này, rốt cuộc Diệp Viễn sao làm được?
...
Trong bàn cờ, Dược Tổ nói lên nghi vấn của mọi người: “Ngươi... Ngươi làm như thế nào?"
Từ giọng điệu của Dược Tổ cũng có thể nghe ra lão ta rung động không kém tất cả những người ở bên ngoài.
Lão ta tự hỏi đạo pháp thông thiên, mỗi một bước đều là biến đổi của đạo. Lão ta đạt thành tựu cao tại đạo, vậy mà lâm vào trong bẫy Diệp Viễn mà không biết. Thủ đoạn bậc này, sao lão ta có thể không rung động?
Đây là toàn cục, nhưng cũng là đạo đánh cờ.
Người đánh cờ thấu đáo thiên địa, biến đổi đại đạo.
Mỗi một bước, đều ẩn chứa thiên cơ.
Lão ta là Dược Tổ, có thể làm được những thứ này chẳng có gì lạ. Thế nhưng Diệp Viễn chính là một tiểu bối Thần Quân cảnh, khoảng cách tới đại đạo còn cách xa vạn dặm. Hắn, dựa vào cái gì mà có thể làm được một bước này?
Không đúng, đạo của Diệp Viễn thậm chí còn cao thâm hơn lão ta, thấu đáo và càng thêm sâu xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!