Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hai mắt của Diệp Viễn đỏ hồng, sát khí của hắn điên cuồng tỏa ra bốn phương tám hướng.

"Thật sự ngươi đã giết hắn ta rồi hả?" Diệp Viễn lạnh lùng nói.

Đương nhiên sát khí của Diệp Viễn không gây bất cứ thương tổn gì cho Thiên Hổ Vương.

Thậm chí trong mắt bọn họ, Diệp Viễn tức giận trông rất buồn cười.

Thiên Hổ Vương cười lớn nói: "Xem ra tình cảm của ngươi và tên nhóc Bạch Hổ kia cũng rất sâu nặng á! Nhưng ma ngươi tức giận cũng vô nghĩa với bổn vương mà thôi. Đây là thế giới mạnh thắng yếu thua, nếu ngươi không có thực lực mạnh thì dù bị oan ức lớn nhất thì cũng phải nghẹn ở trong lòng thôi!"

Toàn thân của Diệp Viễn run lên cầm cập, ánh mắt hắn lạnh như băng nói: "Ta hỏi ngươi, có phải người đã giết hắn ta rồi không?"

"Ha ha, tên nhóc này sợ thành thằng ngu rồi. Ngươi không thấy rõ tình huống bây giờ à?"

"Một tên nhóc tứ giai mà thôi còn dám uy hiếp Thiên Hổ Sơn của chúng ta sao. Cơn tức giận này cũng quá lớn rồi đấy!"

"Thằng nhóc Bạch Quang kia đã đánh Hổ Tâm thiếu chủ bị thương nặng chết cũng đáng đời!"

...

Cả đám hung thú đi theo Thiên Hổ Vương đều đưa ánh mắt khiêu khích về phía Diệp Viễn.

Đối với những kẻ cường giả như họ mà nói thì đùa giỡn với một kẻ yếu kém cũng là một thú vui.

Thiên Hổ Vương cười to, nói: "Sao hả, người thì ta cũng giết rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ Thiên Hổ Sơn của chúng ta chôn cùng luôn sao? Tên tiểu tử này không phải quá xem thường bọn ta đấy chứ, chỉ một mình ngươi đó hả? Bây giờ, ngươi ngoan ngoãn đi vào trị thương cho Hổ Tâm đi, nếu ngươi dám tính kế thì đừng có trách bốn vương sẽ cho người sống không được mà muốn chết cũng không xong!"

Bỗng nhiên, cả người Diệp Viễn lại trở lại bình tĩnh. Trên người hắn không còn run rẩy nữa, con ngươi vô cảm nhìn về phía Thiên Hổ Vương.

Lúc này, Diệp Viễn đã không thể dùng bất cứ từ nào để diễn ra sự tức giận của mình nữa rồi.

Ánh sáng lạnh vừa lóe qua, Quân Dật kiếm xuất hiện trong tay của Diệp Viễn.

Hắn từng bước tiến về phía Thiên Hổ Vương.

Trong mắt của Thiên Hổ Vương chỉ hiện ra sự khiêu khích và cười lạnh nói: "Tên nhóc này, nếu hôm nay ngươi không chữa lành cho Hổ Tâm thì hậu quả người không thể gánh được đâu đấy!"

Rầm!

Trong lúc này, toàn bộ khí thế của Thiên Hổ Vương đều bộc phát ra, khí tức mạnh mẽ của hắn ta làm cho khắp núi rừng rung chuyển.

Ngay cả thuộc hạ của hắn ta cũng bị kinh hồn, mà tự giác lùi ra.

Thiên Hổ Vương đã bước chân vào ngưỡng cửa của Lục Giai, khí thế của hắn mạnh mẽ đến mức các cường giả bình thường không thể chịu nổi.

Ngay cả thành chủ Hổ Bí cũng không phải là đối thủ của hắn. Chuyện này có thể chứng minh thực lực của hắn ta đáng sợ đến cỡ nào.

Nhưng mà cỗ uy áp mạnh mẽ này, lại không tới chạm được với Diệp Viễn. Trong mắt Thiên Hổ Vương lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.

Khí tức mạnh mẽ của hắn ta lại bị áp chế quay ngược đánh trở lại chủ nhân của nó.

Bỗng nhiên thân thể của hắn ta cương cứng ngay tại chỗ.

"Cái đó... Vị đại nhân nào đã đại giá quan lâm, kính mời hiện thân để ta có thể gặp mặt!"

Không có ai trả lời lại với hắn!

Lúc này, vẻ mặt của Thiên Hổ Vương đã sợ hãi đến cực độ. Hắn ta đã không còn cảm nhận được bất cứ khí tức nào. Hắn ta ngay cả việc nhúc nhích ngón tay cũng không làm được!

Hắn ta chỉ còn cách trơ mắt nhìn Diệp Viễn đến gần.

Ngoại trừ hắn ra thì những con hung thú khác cũng không có cách nào cử động được!

Lúc bấy giờ, Thiên Hổ Vương mới giật mình hiểu ra, vừa nãy hắn ta nhớ rằng Diệp Viễn đã từng nói rằng.

Hắn muốn cả Thiên Hổ Sơn chôn cùng với Bạch Quang!

Mà lúc trước hắn ta chỉ nói vài câu bông đùa, nhưng hắn ta lại không ngờ người đứng sau của tên nhóc này, đã đạt đến Thần Quân Cảnh giới rồi. Sao hắn ta có thể tìm một kẻ đáng sợ như thế giúp đỡ mình chứ!

Nhìn Diệp Viễn từng bước từng bước sắp tới gần mình, Thiên Hổ Vương cũng cảm thấy cái chết ngày càng gần mình hơn.

Mà bây giờ, thậm chí hắn ta còn không thể kích hoạt cả Thần Nguyên Hộ Thể cho mình.

Diệp Viễn muốn giết hắn sẽ dễ như trở bàn tay!

Nhìn đôi con ngươi lạnh lẽo như tảng băng của Diệp Viễn đối diện mình, Thiên Hổ Vương cũng biết rằng đối phương sẽ không thu tay về.

"Từ... Từ từ đã! Có lẽ... Có lẽ Bạch Quang vẫn chưa có chết!" Thiên Hổ Vương nói bằng giọng gió và yếu ớt.

Cơ thể của Diệp Viễn dừng lại, hắn vô cảm nói: "Ngươi chỉ có ba câu để nói, nếu ngươi không thuyết phục được ta. Ngươi sẽ chết!"

Thiên Hổ Vương mồ hôi lạnh ứa ra đầy người, hắn chưa từng cảm nhận áp lực lớn như vậy.

"Hắn... Thật sự sau khi chúng ta bắt được Bạch Quang về rồi, thì chúng ta quăng hắn ta vào Ma Nhãn Động Thiên! Nơi đó là cấm địa của Thiên Yêu Sơn Mạch, nên chỉ cần có người bước vào chưa thấy có người còn sống bước ra bao giờ. Cho nên... Cho nên... Hiện tại hắn ta... Có thể... Còn sống."

Càng nói, giọng của Thiên Hồ Vương càng yếu đi.

Nói Bạch Quang còn sống thì hắn cũng chỉ biết có chút thông tin đó.

Nếu có thể Bạch Quang còn sống thì hắn ta có thể lừa được Diệp Viễn và nói Bạch Quang cũng chỉ bị hắn ta nhốt lại mà thôi.

Nhưng mà, hơi thở lạnh như băng của Diệp Viễn đã tan đi rất nhiều.

Bên trong đôi mắt của hắn xuất hiện thêm một tia mong đợi.

Chỉ cần không phải Thiên Hổ Vương tự tay giết Bạch Quang, thì cơ hội sống của hắn ta vẫn còn có chút hy vọng.

Diệp Viễn luôn tin chắc rằng, Bạch Quang không phải là người bạc mệnh!

Diệp Viễn cất Quân Dật kiếm đi, sát khí trên người của hắn cũng theo đó tiêu tan đi rất nhiều. Ngay cả nguồn lực khống chế vô hình trên người của Thiên Hổ Vương cũng được tản ra không ít.

Thiên Hổ Vương cảm thấy hoảng sợ, hắn ta không bao giờ ngờ được đối phương lại có thực lực tầm này, ngay cả Yêu Thần Nguyên cũng không cho hắn ta sử dụng lấy một lần!

Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Thiên Hổ Vương nói: "Nói đi, chuyện gì xảy ra trong Ma Nhãn Động Thiên! Ngươi cố nói cho rõ ràng, nếu không chẳng có cơ hội thứ hai nói lại đâu!"

"Không dám, tiểu nhân không dám! Chuyện Thiên Hổ biết sẽ nói hết cho ngài, ta không chém gió một lời nào!"

Lúc này, một chút khí thế ngang ngược của Thiên Hổ Vương chạy đâu mất hết rồi?

Trước mắt Diệp Viễn, hắn ta giống như con mèo con ngoan ngoãn và nghe lời.

Hắn ta biết nếu chỉ cần hắn ta có chút ý đồ xấu trong đầu thôi, thì cường giả ẩn núp trong bóng tối kia sẽ lập tức sẽ giết chết hắn ngay!

Thiên Hổ Vương cố gắng co nhỏ thân người lại, đến mức thấp hơn một nửa với Diệp Viễn. Rồi hắn ta lại cẩn thận từng chút một dùng từ phù hợp và tường thuật lại: "Vân Lĩnh Thiên Tôn của chúng ta nắm quyền Thiên Yêu Sơn Mạch, dưới trướng có ba nơi cấm địa lớn. Đó là đỉnh Tử Hư, rừng trúc Vân Hải và Ma Nhãn Động Thiên. Trong đó, Đỉnh Tử Hư là nơi nghỉ ngơi của Vân Lĩnh Thiên Tôn, còn hai nơi còn lại là nơi cực kỳ nguy hiểm! Không ai biết bên trong Ma Nhãn Động Thiên có cái gì, nhưng ta nghe nói năm đó có một con Lục Giai Đại Yêu đã từng đi vào nhưng không thấy hắn đi ra. Nên kể từ đó về sau, không ai dám bước vào trong đó nữa, dù có nhìn thấy cũng làm lơ đi."

Nói đến đây Thiên Hổ Vương bèn liếc trộm Diệp Viễn một cái mới phát hiện, Diệp Viễn vẫn không có chút cảm xúc nào, dường như nhìn hắn không giống như đang suy nghĩ gì đó.

Bỗng nhiên, Diệp Viễn quay đầu đi tới chỗ Hổ Tâm.

Thiên Hổ Vương ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, hắn ta mới phát hiện hắn đang bắt đầu chữa thương cho Hổ Tâm!

Dưới kỹ năng siêu phàm của Diệp Viễn, khí tức của Hổ Tâm dần dần lớn mạnh lên.

Sau năm ngày, Hổ Tâm lại hoạt bát đứng trước mặt Thiên Hổ Vương.

Đến bây giờ, Thiên Hổ Vương có chút không dám tin và cảm kích nói với Diệp Viễn: "Đa tạ đại nhân!"

Vẻ mặt của Diệp Viễn vẫn lạnh lùng, chỉ vào Hổ Tâm nói: "Đừng có vội cảm ơn ta. Ta muốn hắn cùng ta bước vào Ma Nhãn Động Thiên!"

Thiên Hổ Vương còn chưa kịp mừng rỡ thì nghe lời của Diệp Viễn, làm cả cơ thể hổ bị sốc và hoảng sợ, vội vàng hỏi lại: "Chuyện... Chuyện này làm sao có thể?"

Diệp Viễn chậm rãi nói: "Nếu ta không thể ra ngoài, người kia sẽ giết sạch Thiên Hổ Sơn của ngươi. Con của ngươi sẽ chôn cùng với ta và huynh đệ của ta! Đây là họa do chính ngươi gieo thì phải gặt quả báo này đi!"

Trong lòng Diệp Viễn cũng biết, muốn vì chính mình địch lại đối thủ mà không phải nuôi một kẻ vô dụng và bất tài trong nhà.

Lần này nếu như không cứu Bạch Quang, thì Diệp Viễn cũng sẽ không nhờ Thần Điện phái một cao thủ tới.

Về phần tiến vào Ma Nhãn Động Thiên, đương nhiên hắn không thể đi một mình được.

Mà nếu Diệp Viễn chết trong Ma Nhãn Động Thiên, thì mọi chuyện cũng là tự nhiên mà thôi!

Hai mắt của Diệp Viễn đỏ hồng, sát khí của hắn điên cuồng tỏa ra bốn phương tám hướng.

"Thật sự ngươi đã giết hắn ta rồi hả?" Diệp Viễn lạnh lùng nói.

Đương nhiên sát khí của Diệp Viễn không gây bất cứ thương tổn gì cho Thiên Hổ Vương.

Thậm chí trong mắt bọn họ, Diệp Viễn tức giận trông rất buồn cười.

Thiên Hổ Vương cười lớn nói: "Xem ra tình cảm của ngươi và tên nhóc Bạch Hổ kia cũng rất sâu nặng á! Nhưng ma ngươi tức giận cũng vô nghĩa với bổn vương mà thôi. Đây là thế giới mạnh thắng yếu thua, nếu ngươi không có thực lực mạnh thì dù bị oan ức lớn nhất thì cũng phải nghẹn ở trong lòng thôi!"

Toàn thân của Diệp Viễn run lên cầm cập, ánh mắt hắn lạnh như băng nói: "Ta hỏi ngươi, có phải người đã giết hắn ta rồi không?"

"Ha ha, tên nhóc này sợ thành thằng ngu rồi. Ngươi không thấy rõ tình huống bây giờ à?"

"Một tên nhóc tứ giai mà thôi còn dám uy hiếp Thiên Hổ Sơn của chúng ta sao. Cơn tức giận này cũng quá lớn rồi đấy!"

"Thằng nhóc Bạch Quang kia đã đánh Hổ Tâm thiếu chủ bị thương nặng chết cũng đáng đời!"

...

Cả đám hung thú đi theo Thiên Hổ Vương đều đưa ánh mắt khiêu khích về phía Diệp Viễn.

Đối với những kẻ cường giả như họ mà nói thì đùa giỡn với một kẻ yếu kém cũng là một thú vui.

Thiên Hổ Vương cười to, nói: "Sao hả, người thì ta cũng giết rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ Thiên Hổ Sơn của chúng ta chôn cùng luôn sao? Tên tiểu tử này không phải quá xem thường bọn ta đấy chứ, chỉ một mình ngươi đó hả? Bây giờ, ngươi ngoan ngoãn đi vào trị thương cho Hổ Tâm đi, nếu ngươi dám tính kế thì đừng có trách bốn vương sẽ cho người sống không được mà muốn chết cũng không xong!"

Bỗng nhiên, cả người Diệp Viễn lại trở lại bình tĩnh. Trên người hắn không còn run rẩy nữa, con ngươi vô cảm nhìn về phía Thiên Hổ Vương.

Lúc này, Diệp Viễn đã không thể dùng bất cứ từ nào để diễn ra sự tức giận của mình nữa rồi.

Ánh sáng lạnh vừa lóe qua, Quân Dật kiếm xuất hiện trong tay của Diệp Viễn.

Hắn từng bước tiến về phía Thiên Hổ Vương.

Trong mắt của Thiên Hổ Vương chỉ hiện ra sự khiêu khích và cười lạnh nói: "Tên nhóc này, nếu hôm nay ngươi không chữa lành cho Hổ Tâm thì hậu quả người không thể gánh được đâu đấy!"

Rầm!

Trong lúc này, toàn bộ khí thế của Thiên Hổ Vương đều bộc phát ra, khí tức mạnh mẽ của hắn ta làm cho khắp núi rừng rung chuyển.

Ngay cả thuộc hạ của hắn ta cũng bị kinh hồn, mà tự giác lùi ra.

Thiên Hổ Vương đã bước chân vào ngưỡng cửa của Lục Giai, khí thế của hắn mạnh mẽ đến mức các cường giả bình thường không thể chịu nổi.

Ngay cả thành chủ Hổ Bí cũng không phải là đối thủ của hắn. Chuyện này có thể chứng minh thực lực của hắn ta đáng sợ đến cỡ nào.

Nhưng mà cỗ uy áp mạnh mẽ này, lại không tới chạm được với Diệp Viễn. Trong mắt Thiên Hổ Vương lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.

Khí tức mạnh mẽ của hắn ta lại bị áp chế quay ngược đánh trở lại chủ nhân của nó.

Bỗng nhiên thân thể của hắn ta cương cứng ngay tại chỗ.

"Cái đó... Vị đại nhân nào đã đại giá quan lâm, kính mời hiện thân để ta có thể gặp mặt!"

Không có ai trả lời lại với hắn!

Lúc này, vẻ mặt của Thiên Hổ Vương đã sợ hãi đến cực độ. Hắn ta đã không còn cảm nhận được bất cứ khí tức nào. Hắn ta ngay cả việc nhúc nhích ngón tay cũng không làm được!

Hắn ta chỉ còn cách trơ mắt nhìn Diệp Viễn đến gần.

Ngoại trừ hắn ra thì những con hung thú khác cũng không có cách nào cử động được!

Lúc bấy giờ, Thiên Hổ Vương mới giật mình hiểu ra, vừa nãy hắn ta nhớ rằng Diệp Viễn đã từng nói rằng.

Hắn muốn cả Thiên Hổ Sơn chôn cùng với Bạch Quang!

Mà lúc trước hắn ta chỉ nói vài câu bông đùa, nhưng hắn ta lại không ngờ người đứng sau của tên nhóc này, đã đạt đến Thần Quân Cảnh giới rồi. Sao hắn ta có thể tìm một kẻ đáng sợ như thế giúp đỡ mình chứ!

Nhìn Diệp Viễn từng bước từng bước sắp tới gần mình, Thiên Hổ Vương cũng cảm thấy cái chết ngày càng gần mình hơn.

Mà bây giờ, thậm chí hắn ta còn không thể kích hoạt cả Thần Nguyên Hộ Thể cho mình.

Diệp Viễn muốn giết hắn sẽ dễ như trở bàn tay!

Nhìn đôi con ngươi lạnh lẽo như tảng băng của Diệp Viễn đối diện mình, Thiên Hổ Vương cũng biết rằng đối phương sẽ không thu tay về.

"Từ... Từ từ đã! Có lẽ... Có lẽ Bạch Quang vẫn chưa có chết!" Thiên Hổ Vương nói bằng giọng gió và yếu ớt.

Cơ thể của Diệp Viễn dừng lại, hắn vô cảm nói: "Ngươi chỉ có ba câu để nói, nếu ngươi không thuyết phục được ta. Ngươi sẽ chết!"

Thiên Hổ Vương mồ hôi lạnh ứa ra đầy người, hắn chưa từng cảm nhận áp lực lớn như vậy.

"Hắn... Thật sự sau khi chúng ta bắt được Bạch Quang về rồi, thì chúng ta quăng hắn ta vào Ma Nhãn Động Thiên! Nơi đó là cấm địa của Thiên Yêu Sơn Mạch, nên chỉ cần có người bước vào chưa thấy có người còn sống bước ra bao giờ. Cho nên... Cho nên... Hiện tại hắn ta... Có thể... Còn sống."

Càng nói, giọng của Thiên Hồ Vương càng yếu đi.

Nói Bạch Quang còn sống thì hắn cũng chỉ biết có chút thông tin đó.

Nếu có thể Bạch Quang còn sống thì hắn ta có thể lừa được Diệp Viễn và nói Bạch Quang cũng chỉ bị hắn ta nhốt lại mà thôi.

Nhưng mà, hơi thở lạnh như băng của Diệp Viễn đã tan đi rất nhiều.

Bên trong đôi mắt của hắn xuất hiện thêm một tia mong đợi.

Chỉ cần không phải Thiên Hổ Vương tự tay giết Bạch Quang, thì cơ hội sống của hắn ta vẫn còn có chút hy vọng.

Diệp Viễn luôn tin chắc rằng, Bạch Quang không phải là người bạc mệnh!

Diệp Viễn cất Quân Dật kiếm đi, sát khí trên người của hắn cũng theo đó tiêu tan đi rất nhiều. Ngay cả nguồn lực khống chế vô hình trên người của Thiên Hổ Vương cũng được tản ra không ít.

Thiên Hổ Vương cảm thấy hoảng sợ, hắn ta không bao giờ ngờ được đối phương lại có thực lực tầm này, ngay cả Yêu Thần Nguyên cũng không cho hắn ta sử dụng lấy một lần!

Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Thiên Hổ Vương nói: "Nói đi, chuyện gì xảy ra trong Ma Nhãn Động Thiên! Ngươi cố nói cho rõ ràng, nếu không chẳng có cơ hội thứ hai nói lại đâu!"

"Không dám, tiểu nhân không dám! Chuyện Thiên Hổ biết sẽ nói hết cho ngài, ta không chém gió một lời nào!"

Lúc này, một chút khí thế ngang ngược của Thiên Hổ Vương chạy đâu mất hết rồi?

Trước mắt Diệp Viễn, hắn ta giống như con mèo con ngoan ngoãn và nghe lời.

Hắn ta biết nếu chỉ cần hắn ta có chút ý đồ xấu trong đầu thôi, thì cường giả ẩn núp trong bóng tối kia sẽ lập tức sẽ giết chết hắn ngay!

Thiên Hổ Vương cố gắng co nhỏ thân người lại, đến mức thấp hơn một nửa với Diệp Viễn. Rồi hắn ta lại cẩn thận từng chút một dùng từ phù hợp và tường thuật lại: "Vân Lĩnh Thiên Tôn của chúng ta nắm quyền Thiên Yêu Sơn Mạch, dưới trướng có ba nơi cấm địa lớn. Đó là đỉnh Tử Hư, rừng trúc Vân Hải và Ma Nhãn Động Thiên. Trong đó, Đỉnh Tử Hư là nơi nghỉ ngơi của Vân Lĩnh Thiên Tôn, còn hai nơi còn lại là nơi cực kỳ nguy hiểm! Không ai biết bên trong Ma Nhãn Động Thiên có cái gì, nhưng ta nghe nói năm đó có một con Lục Giai Đại Yêu đã từng đi vào nhưng không thấy hắn đi ra. Nên kể từ đó về sau, không ai dám bước vào trong đó nữa, dù có nhìn thấy cũng làm lơ đi."

Nói đến đây Thiên Hổ Vương bèn liếc trộm Diệp Viễn một cái mới phát hiện, Diệp Viễn vẫn không có chút cảm xúc nào, dường như nhìn hắn không giống như đang suy nghĩ gì đó.

Bỗng nhiên, Diệp Viễn quay đầu đi tới chỗ Hổ Tâm.

Thiên Hổ Vương ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, hắn ta mới phát hiện hắn đang bắt đầu chữa thương cho Hổ Tâm!

Dưới kỹ năng siêu phàm của Diệp Viễn, khí tức của Hổ Tâm dần dần lớn mạnh lên.

Sau năm ngày, Hổ Tâm lại hoạt bát đứng trước mặt Thiên Hổ Vương.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận