“Nói cho ngươi biết ư? Khà khà, ngươi nằm mơ đi! Cho dù có chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết!”
Lúc này Tư Không Tú gần như đã phát điên, lòng tự trọng của hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn.
Sự căm ghét đối với Diệp Viễn cũng đã lên đến đỉnh điểm.
Diệp Viễn lại chỉ cười nhạt, nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý muốn nghe ngươi nói, lời ngươi nói ta cũng sẽ không tin tưởng. Vậy nên tự mình ta đi xem là được rồi.”
Tư Không Tú nghe vậy liền sửng sốt, hắn ta cười ha hả nói: “Ngươi muốn sưu hồn ư? Ha ha ha, Ngự Linh Tông ta am hiểu nhất là Thần Hồn Nhất Đạo, cảnh giới của ta cũng cao hơn ngươi nhiều, vậy mà ngươi còn nói với ta muốn sưu hồn? Thật là ngu xuẩn chẳng biết gì!”
Diệp Viễn vô cùng thản nhiên nhìn Tư Không Tú, cười như không cười nói: “Thế à?”
Ầm!
Diệp Viễn trực tiếp dùng chân đạp Tư Không Tú xuống đất, thần hồn điên cuồng tuôn vào thức hải của hắn ta.
Cảnh giới của Tư Không Tú đã giảm mạnh, thế nhưng thần hồn của hắn ta vẫn rất mạnh mẽ.
Theo lý thuyết thì Diệp Viễn hoàn toàn không có khả năng sưu hồn được.
Hiển nhiên Tư Không Tú cũng nghĩ như vậy, hồn lực của hắn ta điên cuồng tuôn ra, muốn trực tiếp làm suy giảm thần hồn của Diệp Viễn.
Nhưng vào lúc này, một nguồn năng lượng thần bí khó lường trực tiếp đánh thẳng vào thức hải của hắn ta.
Trong nháy mắt, thần hồn của hắn ta dường như bị đóng băng, hoàn toàn không có cách nào động đậy được.
Loại cảm giác đó giống như bị trói chặt tay chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần hồn của Diệp Viễn tùy ý sục sạo ở bên trong thức hải của mình.
Tư Không Tú xấu hổ và giận dữ không chịu được, lúc này, tất cả bí mật của hắn ta không có thứ nào được giữ lại mà phơi bày toàn bộ trước mặt của Diệp Viễn.
Đệ tử Ngự Linh Tông nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mỗi người đều thay đổi lớn.
Diệp Viễn thật sự đã làm được rồi!
Người thanh niên trước mắt này thật là đáng sợ, rốt cuộc tên đó là ai?
Hơi nghiêng một chút, thần thức của Diệp Viễn lùi lại về phía sau, trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư.
“Diệp Viễn, ta muốn giết ngươi! Giết chết ngươi!”
Tư Không Tú gào thét đánh về phía Diệp Viễn, Ninh Thiên Bình nghiêng người một cái liền trực tiếp lao tới dùng một bàn tay khiến cho hắn ta bay ra xa.
Lúc này Tư Không Tú đã sớm là cái nỏ mạnh hết đà, với sức mạnh hiện tại của Ninh Thiên Bình liền có thể dễ dàng đối phó với hắn ta.
“Cái đồ rác rưởi nhà ngươi còn muốn giết đại nhân ư?” Ninh Thiên Bình khinh thường nói.
Diệp Viễn nhìn Tư Không Tú, cười lạnh nói: “Ngự Linh Tông các người thật đúng là không bằng súc vật! Bạch Quang, Thiên Bình, Hổ Tâm, giết bọn họ đi, không chừa lại một kẻ nào cả.”
Ngự Linh Tông này làm nhiều việc ác, không đáng đạo làm người.
Tư Không Tú này lại sai khiến người làm điều xấu, bắt người cướp của, không chuyện ác nào là không làm.
Loại người như thế, Diệp Viễn không đụng vào cũng liền bỏ đi.
Nếu đã chọc tới trên đầu mình, hiển nhiên Diệp Viễn sẽ không nương tay.
Những đệ tử Ngự Linh Tông này bởi vì đã triệu hồi thánh thú hộ mệnh, hiện giờ cả đám người đều đang trong trạng thái vô cùng nản chí, ba người Bạch Quang giải quyết mấy người kia dễ dàng như cắt dưa thái rau.
“Đại ca, đệ thật sự không ngờ được vậy mà huynh lại có thể tìm được đến nơi này! Nếu như không phải huynh, chỉ sợ là đệ…”
Vẻ mặt của Bạch Quang buồn bã, nghĩ đến cuộc sống sau này không bằng con chó con lợn liền không khỏi sợ hãi.
Ninh Thiên Bình không nhịn được mà nói: “Bạch Quang huynh đệ, ngươi không biết là vì để tìm ngươi là đại nhân đã trả cái giá lớn thế nào đâu.”
Diệp Viễn hung hãn trừng mắt, tức giận nói: “Ngươi lắm mồm!”
Ninh Thiên Bình lè lưỡi, biết điều mà ngậm miệng.
Trong lòng Bạch Quang liền cảm động, Ninh Thiên Bình nói như vậy, trong lòng hắn ta làm sao lại không hiểu?
“Được rồi, đừng nghe tiểu tử này nói nhảm nữa, không có chuyện gì là tốt rồi.”
Diệp Viễn vỗ vỗ vào vai Bạch Quang nói.
Bạch Quang gật đầu rồi cũng không nhiều lời nữa.
Giữa hắn ta và Diệp Viễn đã không cần thiết phải nói ra mấy lời cảm ơn cứng nhắc đó nữa.
Đổi lại là Diệp Viễn gặp nạn thì hắn ta cũng sẽ liều mạng đi cứu người kia.
Sau một màn hỏi han, Diệp Viễn mới biết được Bạch Quang cũng không phải tự mình chủ động muốn tới vực Yêu Thần mà là lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ.
Trước đó, sau khi hắn ta rời khỏi Thiên Ưng Hoàng Thành liền đánh bậy đánh bạ vô tình tiến vào một động phủ.
Ở trong động phủ, Bạch Quang giành được truyền thừa của Hổ tộc, cũng khốn đốn ở lại nơi đó hàng trăm năm.
Sau đó, thực lực của Bạch Quang được tăng cường, cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi hang động.
Ai mà biết được khi vừa đi ra khỏi đó lại đã tới vực Yêu Thần.
Những việc về sau Diệp Viễn đều đã biết.
Khi hiểu rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, cả người hắn ta liền sững sờ.
Hắn ta không ngờ rằng mình coi Hắc Đồng như huynh đệ mà Hắc Đồng lại coi hắn ta như một kẻ ngốc.
Chỉ có điều, sau khi nghe tin Hắc Đồng bị Thiên Hổ Vương tra tấn đến chết, Bạch Quang cũng liền nhẹ nhõm hơn.
Dù sao đi nữa thì đại ca cũng đã thay hắn ta báo thù rồi.
“Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Huynh đã tìm thấy manh mối hữu ích nào từ trên người của Tư Không Tú kia chưa?” Bạch Quang hỏi.
Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được cách thoát ra ngoài.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Hư Giới Hoàng Linh có một viên Tâm Hư Giới. Tâm Hư Giới là điểm kì dị kết nối giữa Thông Thiên Giới và Hư Giới, nó có thể liên tục hấp thụ năng lượng từ Thông Thiên Giới để duy trì sự tiêu hao của Hư Giới. Chỉ cần có thể tìm được Tâm Hư Giới là có thể tìm được cách trở về.
Bạch Quang nghe vậy liền nhíu mày nói: “Tâm Hư Giới này quan trọng như vậy, chắc hẳn không hề dễ dàng tìm được như vậy nhỉ?”
Diệp Viễn cười khổ: “Hư Giới Hoàng Linh này là Hư Giới cấp Thiên Tôn, rất nhiều đại tông môn cũng đều có cường giả cảnh giới Chân Thần trấn thủ. Muốn đột nhập vào nơi có Tâm Hư Giới quả thực là mơ mộng hão huyền.”
Ba người nghe xong không khỏi hít một ngụm hơi lạnh, Tâm Hư giới này quan trọng như thế, tất nhiên cũng phải được nắm chắc ở trong tay nhân vật mạnh nhất.
Cường giả cấp Thiên Tôn chỉ cần thổi thổi vài hơi liền khiến mấy người họ tan thành tro bụi, muốn xông vào nơi có Tâm Hư Giới hoàn toàn là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
“Đại nhân, đây… lẽ nào chúng ta phải tiếp tục ở đây đợi xuống phía dưới ư?” Vẻ mặt Ninh Thiên Bình hơi thay đổi nói.
Diệp Viễn nói: “Cũng không hẳn là như vậy! Thế lực phụ trách quản lý Tâm Hư Giới được gọi là Hoàng Linh Thánh Điện, Hoàng Linh Thánh Điện trở xuống có hơn mười thế lực tông môn cấp Chân Thần. Cứ sau một ngàn năm, những thế lực tông môn cấp Chân Thần này sẽ tiến hành hội võ Hoàng Linh, mà năm cái tên đứng đầu hội võ Hoàng Linh sẽ có đủ tư cách để trở thành đệ tử của Hoàng Linh Thánh Điện. Mà năm người này cũng sẽ có được tư cách tiến vào Tâm Hư Giới ngộ đạo!”
Bên trong Tâm Hư Giới có lưu giữ cảm ngộ toàn năng cả cuộc đời của sự tạo thành Hư Giới này.
Vì vậy nó không chỉ là một bảo vật quan trọng để duy trì sự vận hành của Hư Giới mà còn là một một nơi tuyệt vời để ngộ đạo.
“Đại ca, ý của huynh là chúng ta cần gia nhập vào những tông môn này, sau đó tham gia hội võ Hoàng Linh ư?” Bạch Quang nói.
Diệp Viễn cười nói: “Không phải là chúng ta, mà là ta! Truyền thừa của võ giả Hoàng Linh Hư Giới này vô cùng cổ xưa, thần nguyên mà họ tu luyện ra cũng có phần khác biệt với Thông Thiên Giới. Các ngươi tới tông môn, chỉ cần sử dụng một chút thần nguyên thì ngay tức khắc sẽ bị nhận ra. Vậy nên mấy người các ngươi chỉ cần đợi ở trong Tử Cực Điện tu luyện thật tốt, ta sẽ đưa các ngươi quay về Thông Thiên Giới.”
Bạch Quang nhún nhún vai nói: “Được thôi, công pháp của đại ca quá dị thường, loại chuyện này vẫn là giao cho huynh đi làm đi.”
Hắn ta biết rằng công pháp của Diệp Viễn thậm chí có thể mô phỏng theo Ma nguyên của Ma tộc, càng không nói đến những thần nguyên này của Hư Giới Hoàng Linh.
Diệp Viễn đã tiến hành sưu hồn với Tư Không Tú, hiển nhiên biết rõ những lối ra của đoạn giới.
Hắn để cho mấy người Bạch Quang tiến vào Tử Cực Điện rồi bản thân hướng về phía lối ra dẫn đến Hư Giới Hoàng Linh mà đi.
“Nói cho ngươi biết ư? Khà khà, ngươi nằm mơ đi! Cho dù có chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết!”
Lúc này Tư Không Tú gần như đã phát điên, lòng tự trọng của hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn.
Sự căm ghét đối với Diệp Viễn cũng đã lên đến đỉnh điểm.
Diệp Viễn lại chỉ cười nhạt, nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý muốn nghe ngươi nói, lời ngươi nói ta cũng sẽ không tin tưởng. Vậy nên tự mình ta đi xem là được rồi.”
Tư Không Tú nghe vậy liền sửng sốt, hắn ta cười ha hả nói: “Ngươi muốn sưu hồn ư? Ha ha ha, Ngự Linh Tông ta am hiểu nhất là Thần Hồn Nhất Đạo, cảnh giới của ta cũng cao hơn ngươi nhiều, vậy mà ngươi còn nói với ta muốn sưu hồn? Thật là ngu xuẩn chẳng biết gì!”
Diệp Viễn vô cùng thản nhiên nhìn Tư Không Tú, cười như không cười nói: “Thế à?”
Ầm!
Diệp Viễn trực tiếp dùng chân đạp Tư Không Tú xuống đất, thần hồn điên cuồng tuôn vào thức hải của hắn ta.
Cảnh giới của Tư Không Tú đã giảm mạnh, thế nhưng thần hồn của hắn ta vẫn rất mạnh mẽ.
Theo lý thuyết thì Diệp Viễn hoàn toàn không có khả năng sưu hồn được.
Hiển nhiên Tư Không Tú cũng nghĩ như vậy, hồn lực của hắn ta điên cuồng tuôn ra, muốn trực tiếp làm suy giảm thần hồn của Diệp Viễn.
Nhưng vào lúc này, một nguồn năng lượng thần bí khó lường trực tiếp đánh thẳng vào thức hải của hắn ta.
Trong nháy mắt, thần hồn của hắn ta dường như bị đóng băng, hoàn toàn không có cách nào động đậy được.
Loại cảm giác đó giống như bị trói chặt tay chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần hồn của Diệp Viễn tùy ý sục sạo ở bên trong thức hải của mình.
Tư Không Tú xấu hổ và giận dữ không chịu được, lúc này, tất cả bí mật của hắn ta không có thứ nào được giữ lại mà phơi bày toàn bộ trước mặt của Diệp Viễn.
Đệ tử Ngự Linh Tông nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mỗi người đều thay đổi lớn.
Diệp Viễn thật sự đã làm được rồi!
Người thanh niên trước mắt này thật là đáng sợ, rốt cuộc tên đó là ai?
Hơi nghiêng một chút, thần thức của Diệp Viễn lùi lại về phía sau, trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư.
“Diệp Viễn, ta muốn giết ngươi! Giết chết ngươi!”
Tư Không Tú gào thét đánh về phía Diệp Viễn, Ninh Thiên Bình nghiêng người một cái liền trực tiếp lao tới dùng một bàn tay khiến cho hắn ta bay ra xa.
Lúc này Tư Không Tú đã sớm là cái nỏ mạnh hết đà, với sức mạnh hiện tại của Ninh Thiên Bình liền có thể dễ dàng đối phó với hắn ta.
“Cái đồ rác rưởi nhà ngươi còn muốn giết đại nhân ư?” Ninh Thiên Bình khinh thường nói.
Diệp Viễn nhìn Tư Không Tú, cười lạnh nói: “Ngự Linh Tông các người thật đúng là không bằng súc vật! Bạch Quang, Thiên Bình, Hổ Tâm, giết bọn họ đi, không chừa lại một kẻ nào cả.”
Ngự Linh Tông này làm nhiều việc ác, không đáng đạo làm người.
Tư Không Tú này lại sai khiến người làm điều xấu, bắt người cướp của, không chuyện ác nào là không làm.
Loại người như thế, Diệp Viễn không đụng vào cũng liền bỏ đi.
Nếu đã chọc tới trên đầu mình, hiển nhiên Diệp Viễn sẽ không nương tay.
Những đệ tử Ngự Linh Tông này bởi vì đã triệu hồi thánh thú hộ mệnh, hiện giờ cả đám người đều đang trong trạng thái vô cùng nản chí, ba người Bạch Quang giải quyết mấy người kia dễ dàng như cắt dưa thái rau.
“Đại ca, đệ thật sự không ngờ được vậy mà huynh lại có thể tìm được đến nơi này! Nếu như không phải huynh, chỉ sợ là đệ…”
Vẻ mặt của Bạch Quang buồn bã, nghĩ đến cuộc sống sau này không bằng con chó con lợn liền không khỏi sợ hãi.
Ninh Thiên Bình không nhịn được mà nói: “Bạch Quang huynh đệ, ngươi không biết là vì để tìm ngươi là đại nhân đã trả cái giá lớn thế nào đâu.”
Diệp Viễn hung hãn trừng mắt, tức giận nói: “Ngươi lắm mồm!”
Ninh Thiên Bình lè lưỡi, biết điều mà ngậm miệng.
Trong lòng Bạch Quang liền cảm động, Ninh Thiên Bình nói như vậy, trong lòng hắn ta làm sao lại không hiểu?
“Được rồi, đừng nghe tiểu tử này nói nhảm nữa, không có chuyện gì là tốt rồi.”
Diệp Viễn vỗ vỗ vào vai Bạch Quang nói.
Bạch Quang gật đầu rồi cũng không nhiều lời nữa.
Giữa hắn ta và Diệp Viễn đã không cần thiết phải nói ra mấy lời cảm ơn cứng nhắc đó nữa.
Đổi lại là Diệp Viễn gặp nạn thì hắn ta cũng sẽ liều mạng đi cứu người kia.
Sau một màn hỏi han, Diệp Viễn mới biết được Bạch Quang cũng không phải tự mình chủ động muốn tới vực Yêu Thần mà là lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ.
Trước đó, sau khi hắn ta rời khỏi Thiên Ưng Hoàng Thành liền đánh bậy đánh bạ vô tình tiến vào một động phủ.
Ở trong động phủ, Bạch Quang giành được truyền thừa của Hổ tộc, cũng khốn đốn ở lại nơi đó hàng trăm năm.
Sau đó, thực lực của Bạch Quang được tăng cường, cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi hang động.
Ai mà biết được khi vừa đi ra khỏi đó lại đã tới vực Yêu Thần.
Những việc về sau Diệp Viễn đều đã biết.
Khi hiểu rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, cả người hắn ta liền sững sờ.
Hắn ta không ngờ rằng mình coi Hắc Đồng như huynh đệ mà Hắc Đồng lại coi hắn ta như một kẻ ngốc.
Chỉ có điều, sau khi nghe tin Hắc Đồng bị Thiên Hổ Vương tra tấn đến chết, Bạch Quang cũng liền nhẹ nhõm hơn.
Dù sao đi nữa thì đại ca cũng đã thay hắn ta báo thù rồi.
“Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Huynh đã tìm thấy manh mối hữu ích nào từ trên người của Tư Không Tú kia chưa?” Bạch Quang hỏi.
Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được cách thoát ra ngoài.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Hư Giới Hoàng Linh có một viên Tâm Hư Giới. Tâm Hư Giới là điểm kì dị kết nối giữa Thông Thiên Giới và Hư Giới, nó có thể liên tục hấp thụ năng lượng từ Thông Thiên Giới để duy trì sự tiêu hao của Hư Giới. Chỉ cần có thể tìm được Tâm Hư Giới là có thể tìm được cách trở về.
Bạch Quang nghe vậy liền nhíu mày nói: “Tâm Hư Giới này quan trọng như vậy, chắc hẳn không hề dễ dàng tìm được như vậy nhỉ?”
Diệp Viễn cười khổ: “Hư Giới Hoàng Linh này là Hư Giới cấp Thiên Tôn, rất nhiều đại tông môn cũng đều có cường giả cảnh giới Chân Thần trấn thủ. Muốn đột nhập vào nơi có Tâm Hư Giới quả thực là mơ mộng hão huyền.”
Ba người nghe xong không khỏi hít một ngụm hơi lạnh, Tâm Hư giới này quan trọng như thế, tất nhiên cũng phải được nắm chắc ở trong tay nhân vật mạnh nhất.
Cường giả cấp Thiên Tôn chỉ cần thổi thổi vài hơi liền khiến mấy người họ tan thành tro bụi, muốn xông vào nơi có Tâm Hư Giới hoàn toàn là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
“Đại nhân, đây… lẽ nào chúng ta phải tiếp tục ở đây đợi xuống phía dưới ư?” Vẻ mặt Ninh Thiên Bình hơi thay đổi nói.
Diệp Viễn nói: “Cũng không hẳn là như vậy! Thế lực phụ trách quản lý Tâm Hư Giới được gọi là Hoàng Linh Thánh Điện, Hoàng Linh Thánh Điện trở xuống có hơn mười thế lực tông môn cấp Chân Thần. Cứ sau một ngàn năm, những thế lực tông môn cấp Chân Thần này sẽ tiến hành hội võ Hoàng Linh, mà năm cái tên đứng đầu hội võ Hoàng Linh sẽ có đủ tư cách để trở thành đệ tử của Hoàng Linh Thánh Điện. Mà năm người này cũng sẽ có được tư cách tiến vào Tâm Hư Giới ngộ đạo!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!