Con ngươi của Đoàn Khinh Hồng co rúm lại, hắn ta dùng giọng trầm trầm mà nói: "Ngươi mới vừa nói gì đấy Chung Hàn Lâm?"
Thực lực hai người họ đương nhiên họ sẽ không thèm tổ đội chung với những người khác.
Đương nhiên chỉ có thiên chi kiều nữ như Bách Lý Thanh Yên thì mới có thể để họ hạ người và chủ động đi tìm nàng ta ghép thành một đội.
Nên khi Đoàn Khinh Hồng bất ngờ gặp Chung Hàn Lâm.
Chung Hàn Lâm chỉ cười lạnh rồi nói nhắc lại chuyện quá khứ, khiến cho gương mặt của Đoàn Khinh Hồng dần dần bị u ám hơn rất nhiều.
"Ngươi cút sang một bên đi thì hơn, tên nhóc này ta đã chọn trước rồi!" Giọng Đoàn Khinh Hồng lạnh lẽo nói.
Chung Hàn Lâm khinh bỉ nói: "Ngươi mới là người cút sang một bên đấy! Tên nhóc này là của ta, ta không cho ai đoạt hết!"
Đoàn Khinh Hồng hạ giọng nói: "Sao, bây giờ ngươi muốn đánh nhau hả?"
"Đánh nhau thì đánh nhau, ta sợ ngươi chắc?"
Uy áp của hai Thần Quân tầng chín phóng ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người bị kinh sợ.
Khí thế của hai người va chạm trong không khí quyết liệt, không ai muốn nhường ai mà họ cũng chỉ ngang bằng nhau không phân được cao thấp.
Hai người này cơ bản để Diệp Viễn vào mắt, khi họ chỉ cần vừa ra tay thì Diệp Viễn sẽ ngoan ngoãn vào khuôn khổ.
Vẻ mặt của những đồ đệ của hệ ma tượng đều rất ngạc nhiên, họ tự hỏi hai người họ đang muốn làm gì vậy?
Diệp Viễn còn ở đây sao hai người không xử lý tên đó trước mà lại chọn đánh nhau trước chứ. Chẳng lẽ họ không sợ Diệp Viễn chạy mất à?
Nhưng mà sau khi họ nghe được lời nói của Chung Hàn Lâm..., thì tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Bách Lý Thanh Yên như một nữ thần mà lại vì Diệp Viễn mà đi đánh nhau sao. Đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.
"Đừng cãi nữa, hai người các người cùng xông lên đi." Đang lúc hai người kia đối chọi gay gắt, thì Diệp Viễn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt của mình và mở miệng nói.
Hai người kia cùng quay đầu lại, dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Diệp Viễn.
"Tên tiểu tử kia, ngươi có biết mình đang tìm đường chết không?" Chung Hàn Lâm nói nhẹ nhàng như nước.
Diệp Viễn rất bình tĩnh, trả lời: "Các người đều được gọi là thiên tài, nên rất hài lòng với bản thân nhỉ. Không biết các ngươi lấy đâu ra tự tin nghĩ muốn đem đầu ta lấy xuống lập tức lấy được thế."
Đoàn Khinh Hồng cười khinh, mở miệng: "Nhanh thôi, ngươi sẽ biết rõ chúng ta lấy đâu ra tự tin. Tên nhãi ranh, ta thay đổi chủ ý rồi. Đầu tiên, ta phải biến ngươi thành người câm trước đã, rồi tính sổ với tên Chung Hàn Lâm này sau cũng được."
Vù!
Đoàn Khinh Hồng người giống như tên, hắn ta có thân pháp nhẹ tựa lông hồng phiêu dật, phóng khoáng. Chỉ trong nháy mắt hắn ta đã đứng trước mặt Diệp Viễn rồi.
Một lực pháp tắc khổng lồ từ chiếc quạt xếp kéo ngang qua cổ của Diệp Viễn.
Chung Hàn Lâm giật mình, không ngờ hắn ta lại để tên này ra tay trước một bước rồi.
Nhưng mà hắn ta chỉ hừ lạnh rồi cũng không ra tay.
Người như hắn vô cùng khinh thường việc lấy nhiều đấu với ít.
Mà người có chút thực lực như Diệp Viễn, cơ bản không đủ để cho hắn ta và Đoàn Khinh Hồng phải hợp tác chiến đấu.
Bỗng nhiên, con ngươi của hắn ta co rúm lại, hoảng sợ nói: "Pháp tắc dung hợp! Chuyện này... Sao có thể chứ?"
Không riêng gì hắn ta, mà tất cả mọi người cũng khiếp sợ nhìn Diệp Viễn. Vẻ mặt họ đều thể hiện sự bất ngờ.
Đoàn Khinh Hồng đã nhanh rồi, thì Diệp Viễn còn nhanh hơn hắn ta!
Thanh kiếm của Diệp Viễn phóng ra một đường cầu vồng, hắn dùng một kiếm vô cùng mạnh mẽ phản đòn Đoàn Khinh Hồng khiến cho hắn ta phải luống cuống tay chân.
Hai người chiến đấu một hồi, cuối cùng Đoàn Khinh Hồng dường như đã bị Diệp Viễn áp chế rồi.
Đoàn Khinh Hồng làm sao nghĩ được Diệp Viễn chẳng những lĩnh ngộ về không gian pháp tắc mà còn dùng kiếm đạo pháp tắc và không gian pháp tắc để dung hợp lại với nhau chứ.
Từng đường sáng của kiếm đi qua dường như một lưỡi hái của tử thần, khiến cho hắn ta khiếp sợ.
"Ngươi còn đứng ngu ra đó làm gì, nhanh chóng đến đây giúp đỡ đi!"
Áp lực Đoàn Khinh Hồng đang chịu như bị đè dưới một ngọn núi lớn, nhưng hắn ta lại phát hiện Chung Hàn Lâm vẫn đứng ngẩn người ở đằng kia, đành mở miệng quát lớn.
Lúc này rồi, họ cần gì giữ sĩ diện của một cao thủ chứ.
Chỉ cần họ quy phục được tiểu tử Diệp Viễn này thì lấy hai chọi một làm sao chứ.
Chung Hàn Lâm như mới bừng tỉnh giấc mộng. Một cây thương dài xông tới, muốn giết Diệp Viễn.
Thực lực của hai người này cũng không bình thường, bây giờ họ còn lấy hai chọi một. Nhưng họ, lại rất khó khăn để chặn được lực lượng khổng lồ của thanh kiếm Diệp Viễn xuất ra.
Huynh đệ Triệu Chiêu liếc nhìn nhau, họ chỉ thấy sự khiếp đảm trong ánh mắt của đối phương.
Bây giờ, hắn ta mới biết, ba huynh đệ nhà hắn đã ngu dốt đến mức nào.
Thực lực của Diệp Viễn cơ bản họ không thể ngờ được.
Lúc trước Hàn Dũng nói sẽ bảo vệ cho Diệp Viễn, họ còn ngu ngốc chạy đến uy hiếp Diệp Viễn. Hèn gì, lão tam bị người ta phế đi cả tay chân.
Hôm nay họ chứng kiến cảnh tượng như thế này, lại nghĩ đến chuyện lúc trước thật đúng là chuyện cười mà.
Diệp Viễn không rời đi, cũng không phải hắn nhờ có Hàn Dũng hay dựa vào Dương Phan. Mà vì hắn cơ bản không quan tâm đến ba huynh đệ Triệu thị!
Đoàn Khinh Hồng với Chung Hàn Lâm là Thần Quân tầng chín Trung Kỳ, pháp tắc họ cảm ngộ được mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Hơn nữa vũ khí trong tay của hai người họ đều là Thiên Thần Huyền Bảo, nên uy lực của chúng vượt qua cả Thần Quân Huyền Bảo.
Nhưng hiện tại, họ lấy hai chọi một nhưng lại cố gắng lắm mới có thể đấu ngang tay với Thần Quân Huyền Bảo trong tay của Diệp Viễn mà thôi.
Chứng minh, thực lực của Diệp Viễn rất rất đáng sợ.
Chỉ trong nháy mắt, ba người kia đã đấu hơn ngàn chiêu rồi, mà Đoàn Khinh Hồng và Chung Hàn Lâm lại không thể chiếm một chút ưu thế nào.
Keng!
Đột nhiên Diệp Viễn quay người nhìn lại, lập tức kiếm hắn đâm xuống một đường quỷ dị.
Đoàn Khinh Hồng quá sợ hãi, hắn ta muốn tránh nhưng không còn kịp nữa.
Nhưng thân thể của hắn ta cũng nhanh nhẹn hơn người, nên cũng có thể vội vàng tránh được việc kiếm đâm trúng điểm yếu.
Một kiếm này của Diệp Viễn làm cho cánh tay của hắn ta rách một đường.
"Á!"
Đoàn Khinh Hồng hét lên thê thảm rồi nghiêng sang một bên.
Nhưng trong lúc mọi người không ngờ nhất thì bỗng nhiên hắn ta khẽ động cơ thể, rồi vội vàng lướt về hướng xa xa.
Tên này... Lòng bàn chân như đã bôi mỡ, muốn chạy rồi!
Chung Hàn Lâm nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt cũng thay đổi.
Một mình hắn ta đối đầu với Diệp Viễn như chịu một áp lực từ ngọn núi lớn đè xuống.
"Ngươi hèn lắm Đoàn Khinh Hồng! Có chết cũng không yên đâu!" Chung Hàn Lâm gào lên.
Thế nhưng, lúc này Đoàn Khinh Hồng đâu có nghe được.
Bớt đi một đối thủ, kiếm pháp trong tay của Diệp Viễn càng sắc bén hơn. Chung Hàn Lâm chỉ có thể dồn sức vào chống đỡ chứ không thể nào đánh trả lại được nữa.
Diệp Viễn dung hợp Linh Ấn kiếm vào trong thanh kiếm. Mặc dù chiêu thức không bộc phát mạnh mẽ nhưng lúc đối địch thì lại xuất quỷ nhập thần, khiến đối thủ khó lòng phòng bị được.
Rất nhanh, Diệp Viễn tìm thấy điểm yếu của Chung Hàn Lâm, thanh kiếm như biến thành linh xà thò ra cắn vào cổ họng của Chung Hàn Lâm một ngụm.
Dưới một kiếm này, Chung Hàn Lâm phải chết không còn bất ngờ nữa.
Diệp Viễn không có chút ý thương cảm nào cho Chung Hàn Lâm cả.
Trước kia, Chung Hàn Lâm còn động tay muốn giết hắn, sau này Diệp Viễn bước vào tông môn tên này cũng vẫn nhất quyết không buông tha mình.
Cho nên, Diệp Viễn đã có mục đích giết người từ trước rồi!
Người xung quanh đứng xem bị một kiếm nhuộm đỏ này làm cho kinh hãi mà thốt lên.
Đúng lúc này, chuyện quái lạ lại xảy ra.
Một khí tức bất ngờ nổ kinh hoàng giữa hai người.
Mà ngay cả Diệp Viễn cũng trở tay không kịp.
Nhưng phản ứng của hắn lại rất nhanh, nên Diệp Viễn ngay lập tức thúc dục không gian pháp tắc đến cực hạn và dùng nó tránh đi một kích này.
Nhưng mà cỗ hơi thở kia quá mức mạnh mẽ mà còn đánh lén, nên Diệp Viễn không thể tránh hết hoàn toàn được.
Phụt!
Diệp Viễn phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể ngã phịch dưới đất. Hắn đã bị thương nặng rồi.
Một nam nhân mặc áo xanh bay xuống không trung, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Viễn.
Chung Hàn Lâm nhìn thấy thanh niên áo xanh kia, lập tức vội vàng gọi.
"Thiên Diệp sư huynh!"
Thiên Diệp chậm rãi gật đầu, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn Diệp Viễn lạnh lùng nói: "Ngươi ăn hết bao nhiêu tim gan gấu báo mà dám giết người Phi Hoa tông của bọn ta? Chỉ có vài phần thực lực, chỉ tiếc trước mặt ngươi là cảnh giới Thiên Thần. Dù ngươi có cảm ngộ pháp tắc cao đến mức nào, cũng chỉ như lời nói suông!"
Diệp Viễn nhìn nam nhân áo xanh kia, kiên cường đứng thẳng dậy.
Tuy bây giờ hắn đứng dậy cũng có chút khó khăn.
Con ngươi của Đoàn Khinh Hồng co rúm lại, hắn ta dùng giọng trầm trầm mà nói: "Ngươi mới vừa nói gì đấy Chung Hàn Lâm?"
Thực lực hai người họ đương nhiên họ sẽ không thèm tổ đội chung với những người khác.
Đương nhiên chỉ có thiên chi kiều nữ như Bách Lý Thanh Yên thì mới có thể để họ hạ người và chủ động đi tìm nàng ta ghép thành một đội.
Nên khi Đoàn Khinh Hồng bất ngờ gặp Chung Hàn Lâm.
Chung Hàn Lâm chỉ cười lạnh rồi nói nhắc lại chuyện quá khứ, khiến cho gương mặt của Đoàn Khinh Hồng dần dần bị u ám hơn rất nhiều.
"Ngươi cút sang một bên đi thì hơn, tên nhóc này ta đã chọn trước rồi!" Giọng Đoàn Khinh Hồng lạnh lẽo nói.
Chung Hàn Lâm khinh bỉ nói: "Ngươi mới là người cút sang một bên đấy! Tên nhóc này là của ta, ta không cho ai đoạt hết!"
Đoàn Khinh Hồng hạ giọng nói: "Sao, bây giờ ngươi muốn đánh nhau hả?"
"Đánh nhau thì đánh nhau, ta sợ ngươi chắc?"
Uy áp của hai Thần Quân tầng chín phóng ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người bị kinh sợ.
Khí thế của hai người va chạm trong không khí quyết liệt, không ai muốn nhường ai mà họ cũng chỉ ngang bằng nhau không phân được cao thấp.
Hai người này cơ bản để Diệp Viễn vào mắt, khi họ chỉ cần vừa ra tay thì Diệp Viễn sẽ ngoan ngoãn vào khuôn khổ.
Vẻ mặt của những đồ đệ của hệ ma tượng đều rất ngạc nhiên, họ tự hỏi hai người họ đang muốn làm gì vậy?
Diệp Viễn còn ở đây sao hai người không xử lý tên đó trước mà lại chọn đánh nhau trước chứ. Chẳng lẽ họ không sợ Diệp Viễn chạy mất à?
Nhưng mà sau khi họ nghe được lời nói của Chung Hàn Lâm..., thì tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Bách Lý Thanh Yên như một nữ thần mà lại vì Diệp Viễn mà đi đánh nhau sao. Đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.
"Đừng cãi nữa, hai người các người cùng xông lên đi." Đang lúc hai người kia đối chọi gay gắt, thì Diệp Viễn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt của mình và mở miệng nói.
Hai người kia cùng quay đầu lại, dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Diệp Viễn.
"Tên tiểu tử kia, ngươi có biết mình đang tìm đường chết không?" Chung Hàn Lâm nói nhẹ nhàng như nước.
Diệp Viễn rất bình tĩnh, trả lời: "Các người đều được gọi là thiên tài, nên rất hài lòng với bản thân nhỉ. Không biết các ngươi lấy đâu ra tự tin nghĩ muốn đem đầu ta lấy xuống lập tức lấy được thế."
Đoàn Khinh Hồng cười khinh, mở miệng: "Nhanh thôi, ngươi sẽ biết rõ chúng ta lấy đâu ra tự tin. Tên nhãi ranh, ta thay đổi chủ ý rồi. Đầu tiên, ta phải biến ngươi thành người câm trước đã, rồi tính sổ với tên Chung Hàn Lâm này sau cũng được."
Vù!
Đoàn Khinh Hồng người giống như tên, hắn ta có thân pháp nhẹ tựa lông hồng phiêu dật, phóng khoáng. Chỉ trong nháy mắt hắn ta đã đứng trước mặt Diệp Viễn rồi.
Một lực pháp tắc khổng lồ từ chiếc quạt xếp kéo ngang qua cổ của Diệp Viễn.
Chung Hàn Lâm giật mình, không ngờ hắn ta lại để tên này ra tay trước một bước rồi.
Nhưng mà hắn ta chỉ hừ lạnh rồi cũng không ra tay.
Người như hắn vô cùng khinh thường việc lấy nhiều đấu với ít.
Mà người có chút thực lực như Diệp Viễn, cơ bản không đủ để cho hắn ta và Đoàn Khinh Hồng phải hợp tác chiến đấu.
Bỗng nhiên, con ngươi của hắn ta co rúm lại, hoảng sợ nói: "Pháp tắc dung hợp! Chuyện này... Sao có thể chứ?"
Không riêng gì hắn ta, mà tất cả mọi người cũng khiếp sợ nhìn Diệp Viễn. Vẻ mặt họ đều thể hiện sự bất ngờ.
Đoàn Khinh Hồng đã nhanh rồi, thì Diệp Viễn còn nhanh hơn hắn ta!
Thanh kiếm của Diệp Viễn phóng ra một đường cầu vồng, hắn dùng một kiếm vô cùng mạnh mẽ phản đòn Đoàn Khinh Hồng khiến cho hắn ta phải luống cuống tay chân.
Hai người chiến đấu một hồi, cuối cùng Đoàn Khinh Hồng dường như đã bị Diệp Viễn áp chế rồi.
Đoàn Khinh Hồng làm sao nghĩ được Diệp Viễn chẳng những lĩnh ngộ về không gian pháp tắc mà còn dùng kiếm đạo pháp tắc và không gian pháp tắc để dung hợp lại với nhau chứ.
Từng đường sáng của kiếm đi qua dường như một lưỡi hái của tử thần, khiến cho hắn ta khiếp sợ.
"Ngươi còn đứng ngu ra đó làm gì, nhanh chóng đến đây giúp đỡ đi!"
Áp lực Đoàn Khinh Hồng đang chịu như bị đè dưới một ngọn núi lớn, nhưng hắn ta lại phát hiện Chung Hàn Lâm vẫn đứng ngẩn người ở đằng kia, đành mở miệng quát lớn.
Lúc này rồi, họ cần gì giữ sĩ diện của một cao thủ chứ.
Chỉ cần họ quy phục được tiểu tử Diệp Viễn này thì lấy hai chọi một làm sao chứ.
Chung Hàn Lâm như mới bừng tỉnh giấc mộng. Một cây thương dài xông tới, muốn giết Diệp Viễn.
Thực lực của hai người này cũng không bình thường, bây giờ họ còn lấy hai chọi một. Nhưng họ, lại rất khó khăn để chặn được lực lượng khổng lồ của thanh kiếm Diệp Viễn xuất ra.
Huynh đệ Triệu Chiêu liếc nhìn nhau, họ chỉ thấy sự khiếp đảm trong ánh mắt của đối phương.
Bây giờ, hắn ta mới biết, ba huynh đệ nhà hắn đã ngu dốt đến mức nào.
Thực lực của Diệp Viễn cơ bản họ không thể ngờ được.
Lúc trước Hàn Dũng nói sẽ bảo vệ cho Diệp Viễn, họ còn ngu ngốc chạy đến uy hiếp Diệp Viễn. Hèn gì, lão tam bị người ta phế đi cả tay chân.
Hôm nay họ chứng kiến cảnh tượng như thế này, lại nghĩ đến chuyện lúc trước thật đúng là chuyện cười mà.
Diệp Viễn không rời đi, cũng không phải hắn nhờ có Hàn Dũng hay dựa vào Dương Phan. Mà vì hắn cơ bản không quan tâm đến ba huynh đệ Triệu thị!
Đoàn Khinh Hồng với Chung Hàn Lâm là Thần Quân tầng chín Trung Kỳ, pháp tắc họ cảm ngộ được mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Hơn nữa vũ khí trong tay của hai người họ đều là Thiên Thần Huyền Bảo, nên uy lực của chúng vượt qua cả Thần Quân Huyền Bảo.
Nhưng hiện tại, họ lấy hai chọi một nhưng lại cố gắng lắm mới có thể đấu ngang tay với Thần Quân Huyền Bảo trong tay của Diệp Viễn mà thôi.
Chứng minh, thực lực của Diệp Viễn rất rất đáng sợ.
Chỉ trong nháy mắt, ba người kia đã đấu hơn ngàn chiêu rồi, mà Đoàn Khinh Hồng và Chung Hàn Lâm lại không thể chiếm một chút ưu thế nào.
Keng!
Đột nhiên Diệp Viễn quay người nhìn lại, lập tức kiếm hắn đâm xuống một đường quỷ dị.
Đoàn Khinh Hồng quá sợ hãi, hắn ta muốn tránh nhưng không còn kịp nữa.
Nhưng thân thể của hắn ta cũng nhanh nhẹn hơn người, nên cũng có thể vội vàng tránh được việc kiếm đâm trúng điểm yếu.
Một kiếm này của Diệp Viễn làm cho cánh tay của hắn ta rách một đường.
"Á!"
Đoàn Khinh Hồng hét lên thê thảm rồi nghiêng sang một bên.
Nhưng trong lúc mọi người không ngờ nhất thì bỗng nhiên hắn ta khẽ động cơ thể, rồi vội vàng lướt về hướng xa xa.
Tên này... Lòng bàn chân như đã bôi mỡ, muốn chạy rồi!
Chung Hàn Lâm nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt cũng thay đổi.
Một mình hắn ta đối đầu với Diệp Viễn như chịu một áp lực từ ngọn núi lớn đè xuống.
"Ngươi hèn lắm Đoàn Khinh Hồng! Có chết cũng không yên đâu!" Chung Hàn Lâm gào lên.
Thế nhưng, lúc này Đoàn Khinh Hồng đâu có nghe được.
Bớt đi một đối thủ, kiếm pháp trong tay của Diệp Viễn càng sắc bén hơn. Chung Hàn Lâm chỉ có thể dồn sức vào chống đỡ chứ không thể nào đánh trả lại được nữa.
Diệp Viễn dung hợp Linh Ấn kiếm vào trong thanh kiếm. Mặc dù chiêu thức không bộc phát mạnh mẽ nhưng lúc đối địch thì lại xuất quỷ nhập thần, khiến đối thủ khó lòng phòng bị được.
Rất nhanh, Diệp Viễn tìm thấy điểm yếu của Chung Hàn Lâm, thanh kiếm như biến thành linh xà thò ra cắn vào cổ họng của Chung Hàn Lâm một ngụm.
Dưới một kiếm này, Chung Hàn Lâm phải chết không còn bất ngờ nữa.
Diệp Viễn không có chút ý thương cảm nào cho Chung Hàn Lâm cả.
Trước kia, Chung Hàn Lâm còn động tay muốn giết hắn, sau này Diệp Viễn bước vào tông môn tên này cũng vẫn nhất quyết không buông tha mình.
Cho nên, Diệp Viễn đã có mục đích giết người từ trước rồi!
Người xung quanh đứng xem bị một kiếm nhuộm đỏ này làm cho kinh hãi mà thốt lên.
Đúng lúc này, chuyện quái lạ lại xảy ra.
Một khí tức bất ngờ nổ kinh hoàng giữa hai người.
Mà ngay cả Diệp Viễn cũng trở tay không kịp.
Nhưng phản ứng của hắn lại rất nhanh, nên Diệp Viễn ngay lập tức thúc dục không gian pháp tắc đến cực hạn và dùng nó tránh đi một kích này.
Nhưng mà cỗ hơi thở kia quá mức mạnh mẽ mà còn đánh lén, nên Diệp Viễn không thể tránh hết hoàn toàn được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!