Tiếng trống dần dần lắng xuống nhưng mọi người vẫn còn chìm trong bàng hoàng.
Bởi vì không ai có thể nghĩ rằng Diệp Viễn làm giống với Bách Lý Thanh Yên như vậy!
Bao gồm cả Khương Tuyết Diễm và Đoàn Khinh Hồng.
Đồng tử của Hồng chấp sự cũng co rút lại, như thể đã hiểu ra điều gì đó.
“Diệp Viễn, cấp sáu thượng đẳng! Thông qua khảo hạch!”
Hắn ta nhìn về phía Diệp Viễn với ánh mắt vui mừng.
“Người này khác với những người khác, hắn đã nhìn thấu thật hư về Dao Quang Cổ, lọc bỏ cái phiền phức mà dùng cái giản tiện, lấy đại đạo dẫn động cộng minh với Dao Quang Cổ! Nhìn qua thì bình thường nhưng thật ra hắn cao minh hơn người khác rất nhiều lần! Người khác nhìn thấy được một trăm bước, hắn đã nhìn thấy một ngàn bước! Chỉ là xem ra hắn vẫn có chút dè dặt, ta cũng không biết tại sao.” Hồng chấp sự thầm nghĩ.
Diệp Viễn không triển lộ toàn bộ thực lực của mình nên hắn ta không thể đánh giá cực hạn của Diệp Viễn.
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, Diệp Viễn cũng là một thiên tài!
Ít nhất là không thua kém Bách Lý Thanh Yên.
Vốn dĩ hắn ta cho rằng Diệp Viễn chỉ là một người kém cỏi, đi theo Bách Lý Thanh Yên mới giành được vị trí đệ nhất.
Nhưng có vẻ như hắn ta đã phán đoán sai rồi!
“Hay quá… Thật tuyệt vời!” Hàn Dũng khiếp sợ nói.
Lúc hắn ta đạt tới cấp năm, hắn ta đã thay đổi quan điểm của mình về Diệp Viễn.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Viễn đạt tới cấp sáu thượng đẳng dễ như trở bàn tay, ngang ngửa Bách Lý Thanh Yên, hắn ta vẫn không tránh khỏi cảm giác khiếp sợ.
Vẻ mặt Dương Phan lộ ra vẻ cổ quái, trước kia hắn ta cho rằng Diệp Viễn khoác lác, làm cho người ta cảm thấy hào nhoáng nhưng không chân thật, không thể thâm giao.
Có vẻ như hắn ta thực sự mù quáng.
Diệp Viễn nói hắn sẽ thông qua khảo hạch dễ như trở bàn tay… đúng là dễ như trở bàn tay thật!
Thuận tay phất một cái lên được cấp sáu thượng đẳng, quá nhẹ nhàng, quá thoải mái.
Diệp Viễn chậm rãi xoay người, ý vị thâm trường nhìn về phía Khương Tuyết Diễm.
Khương Tuyết Diễm cứng đờ, nàng bị khí thế của Diệp Viễn làm cho sợ hãi!
Trên mặt Khương Tuyết Diễm nóng bừng.
Diệp Viễn nhẹ nhàng phất một cái, tát nàng một cái tát vang dội.
Tên ngốc cũng nhận ra đó chưa phải là tất cả những gì Diệp Viễn mong muốn!
Đã vậy, hắn còn cố tình đạt được lục giai thượng đẳng.
Chiêu thức ấy của Diệp Viễn quả thật là ý vị thâm trường!
Trước tiên, Diệp Viễn thành toàn cho tên tuổi đệ nhất và tình nghĩa với Bách Lý Thanh Yên.
Thứ hai, hành động của Diệp Viễn thông báo cho mọi người biết hắn không dựa vào Bách Lý Thanh Yên để đạt được vị trí đứng đầu. Hắn rất mạnh!
Thứ ba, Diệp Viễn đang nói cho Khương Tuyết Diễm biết đây là thực lực của hắn, ngươi không đè ép được! Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể vượt mặt mọi người bất cứ lúc nào!
Đây là một lời tuyên chiến trần trụi!
“Nhập môn khảo hạch kết thúc tại đây, từ giờ trở đi, ngươi sẽ là đệ tử của Ảnh Nguyệt tông ta! Mặc kệ trước đây các ngươi thuộc môn phái nào, hiện tại, các ngươi chỉ có một thân phận duy nhất, đó là đệ tử của Ảnh Nguyệt tông! Nhập vào tông môn của ta thì phải lấy lợi ích tông môn làm trọng! Nếu có động thái phản nghịch, gây hại đến tông môn, giết không tha! Hiện tại, các ngươi đăng nhập sơn môn đi rồi sẽ có người dẫn các ngươi vào nhập môn!”
Thanh âm Hồng chấp sự vang vọng trước sơn môn.
Một đám đệ tử thần sắc nghiêm nghị, hiển nhiên là bị những lời của Hồng chấp sự làm cho kinh sợ.
Diệp Viễn rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc.
Ảnh Nguyệt tông dường như có rất nhiều phe phái, thế lực tương đối phức tạp.
Thật ra, đó chỉ là sự dung túng của tông môn nhằm tăng tính cạnh tranh giữa các đệ tử và phát huy sức mạnh của bọn họ.
Nhưng nếu có ai đó gây nguy hại đến lợi ích của tông môn, tông môn nhất định sẽ xóa sổ người đó bằng mọi giá, phải để cho người đó trả giá đại giới.
Ảnh Nguyệt tông sẽ không bồi dưỡng thiên tài cho các tông môn khác.
Cuối cùng, đệ tử nội môn thông qua khảo hạch gồm có 43 người, đệ tử tạp dịch có 102 người, dưới sự dẫn dắt của Thiên Diệp, những người này chính thức gia nhập vào tông môn.
…
Tông chủ Ảnh Nguyệt tông bay giữa mây, ánh mắt xa xăm không có điểm dừng.
Diệp Viễn theo đám người đi lên bậc thang cứ như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Mức độ dày đặc của linh khí càng lúc càng nồng đậm theo độ cao của ngọn núi.
Chỉ riêng độ dày của linh khí ở giữa sườn núi cũng đã cao hơn Hoàng Thành bình thường rất nhiều lần.
Ảnh Nguyệt tông có một tòa chủ đỉnh và chín tòa phó đỉnh, giống như chín ngôi sao xoay quanh mặt trăng với muôn hình vạn trạng.
Diệp Viễn có thể cảm nhận được nơi này nhất định là một nơi xứng đáng được gọi là địa linh nhân kiệt.
Chín tòa phó đỉnh do chín đại trưởng lão chưởng quản, đệ tử nhập môn đều phải được truyền công dưới danh nghĩa của một trưởng lão.
Đương nhiên, nó chỉ là ai về nhà nấy mà thôi.
Trưởng lão truyền công đều thuộc cấp bậc Chân Thần, đệ tử bình thường căn bản không được thấy mặt.
Tuy nhiên, trên tay mỗi trưởng lão truyền công đều có một lục giai công pháp.
Nếu biểu hiện tốt sẽ được trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão truyền công.
Khi đó, bọn họ sẽ được học tập công pháp và võ kỹ cấp bậc chân thần.
Đây là điều mà tất cả các đệ tử đều mơ ước.
Tất nhiên, một tông môn cấp chân thần to lớn như vậy sẽ có hàng nghìn đệ tử muốn trở thành đệ tử thân truyền, vì vậy mức độ cạnh tranh cũng sẽ rất cao.
“Đây là lệnh bài thân phận của ngươi! Tiểu tử, ta không thể không khâm phục ngươi, ngươi còn chưa tiến vào tông môn đã đắc tội một lúc ba phe phái lớn và hệ ma tượng của chúng ta. Ngươi có biết trưởng lão chấp sự của Ảnh Nguyệt tông đều đi ra từ ba phe phái lớn này không?”
Tống Đinh ném lệnh bài thân phận cho Diệp Viễn với vẻ mặt nghiền ngẫm và trêu chọc.
Diệp Viễn tiếp nhận lệnh bài, phát hiện mặt sau có viết hai chữ “Thiên Anh” nên nghĩ rằng mình được chỉ định đến đỉnh Thiên Anh.
Theo Hàn Dũng nói, đỉnh Thiên Anh là phó đỉnh yếu nhất, thực lực đệ tử kém cỏi nhất, tài nguyên thiếu thốn nhất, công pháp võ kỹ thưa thớt nhất.
Xem ra hắn đã bị người ta nhằm vào!
Ảnh Nguyệt tông không thiếu thiên tài, hắn vì thành toàn cho Bách Lý Thanh Yên nên biểu hiện cũng không đủ kinh diễm để thu hút sự coi trọng của các tông môn, đây là điều mà Diệp Viễn đoán trước được.
Chẳng qua phân đến tòa phó đỉnh nào cũng không có sự khác biệt đối với Diệp Viễn.
Diệp Viễn thu hồi lệnh bài, nhàn nhạt nói: “Liên quan gì đến ta? Chỉ có đệ tử đẳng cấp thấp như ngươi mới cảm thấy hứng thú với những thứ này?”
“Đẳng cấp thấp? Này, ngươi dám nói đệ tử của Thiên Trụ Phong là đệ tử đẳng cấp thấp?”
Tống Đinh cố ý nói lớn, những ánh mắt bất thiện xung quanh lập tức nhìn sang.
Diệp Viễn lắc đầu thở dài nói: “Ý ta là người nghênh đón tân đệ tử đến đây khẳng định là đệ tử cấp thấp ở tông môn. Tống sư huynh, ngươi nói… Có phải hay không? Ngươi đâu còn trẻ nữa mà ngay cả thiên thần cảnh cũng không đột phá được, chỉ là một đệ tử ngoại môn. Ta không nói Ngọc Trụ phong đẳng cấp thấp, ý ta là ngươi làm đỉnh Ngọc Trụ mất mặt!”
Diệp Viễn càng nói, sắc mặt của Tống Đinh càng trở nên khó coi.
Những ánh mắt bất thiện cũng lập tức trở nên nghiền ngẫm.
Xét cho cùng, Tống Đinh đúng là một “Thanh niên lớn tuổi”.
Với tư chất của hắn ta, cho dù có đột phá Thiên Thần cảnh thì cũng khó thăng cấp thành đệ tử nội môn.
Lời nói của Diệp Viễn chọc trúng chỗ đau của Tống Đinh.
Diệp Viễn bị phân đến đỉnh Thiên Anh, hắn ta cố ý tới đả kích Diệp Viễn, thuận tiện tìm về mặt mũi.
Ai ngờ lại ném luôn mặt mũi.
Tên tiểu tử này thật độc miệng!
“Tiểu tử, ngươi cứ đắc ý đi! Bị ba thế lực lớn đồng thời có khúc mắc, hy vọng ngươi có thể sống được một tháng!” Vẻ mặt Tống Đinh âm trầm, cắn răng nói.
Diệp Viễn nhàn nhạt cười nói: “Không cần Tống sư huynh nhọc lòng, ta sẽ sống rất tốt.”
Tiếng trống dần dần lắng xuống nhưng mọi người vẫn còn chìm trong bàng hoàng.
Bởi vì không ai có thể nghĩ rằng Diệp Viễn làm giống với Bách Lý Thanh Yên như vậy!
Bao gồm cả Khương Tuyết Diễm và Đoàn Khinh Hồng.
Đồng tử của Hồng chấp sự cũng co rút lại, như thể đã hiểu ra điều gì đó.
“Diệp Viễn, cấp sáu thượng đẳng! Thông qua khảo hạch!”
Hắn ta nhìn về phía Diệp Viễn với ánh mắt vui mừng.
“Người này khác với những người khác, hắn đã nhìn thấu thật hư về Dao Quang Cổ, lọc bỏ cái phiền phức mà dùng cái giản tiện, lấy đại đạo dẫn động cộng minh với Dao Quang Cổ! Nhìn qua thì bình thường nhưng thật ra hắn cao minh hơn người khác rất nhiều lần! Người khác nhìn thấy được một trăm bước, hắn đã nhìn thấy một ngàn bước! Chỉ là xem ra hắn vẫn có chút dè dặt, ta cũng không biết tại sao.” Hồng chấp sự thầm nghĩ.
Diệp Viễn không triển lộ toàn bộ thực lực của mình nên hắn ta không thể đánh giá cực hạn của Diệp Viễn.
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, Diệp Viễn cũng là một thiên tài!
Ít nhất là không thua kém Bách Lý Thanh Yên.
Vốn dĩ hắn ta cho rằng Diệp Viễn chỉ là một người kém cỏi, đi theo Bách Lý Thanh Yên mới giành được vị trí đệ nhất.
Nhưng có vẻ như hắn ta đã phán đoán sai rồi!
“Hay quá… Thật tuyệt vời!” Hàn Dũng khiếp sợ nói.
Lúc hắn ta đạt tới cấp năm, hắn ta đã thay đổi quan điểm của mình về Diệp Viễn.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Viễn đạt tới cấp sáu thượng đẳng dễ như trở bàn tay, ngang ngửa Bách Lý Thanh Yên, hắn ta vẫn không tránh khỏi cảm giác khiếp sợ.
Vẻ mặt Dương Phan lộ ra vẻ cổ quái, trước kia hắn ta cho rằng Diệp Viễn khoác lác, làm cho người ta cảm thấy hào nhoáng nhưng không chân thật, không thể thâm giao.
Có vẻ như hắn ta thực sự mù quáng.
Diệp Viễn nói hắn sẽ thông qua khảo hạch dễ như trở bàn tay… đúng là dễ như trở bàn tay thật!
Thuận tay phất một cái lên được cấp sáu thượng đẳng, quá nhẹ nhàng, quá thoải mái.
Diệp Viễn chậm rãi xoay người, ý vị thâm trường nhìn về phía Khương Tuyết Diễm.
Khương Tuyết Diễm cứng đờ, nàng bị khí thế của Diệp Viễn làm cho sợ hãi!
Trên mặt Khương Tuyết Diễm nóng bừng.
Diệp Viễn nhẹ nhàng phất một cái, tát nàng một cái tát vang dội.
Tên ngốc cũng nhận ra đó chưa phải là tất cả những gì Diệp Viễn mong muốn!
Đã vậy, hắn còn cố tình đạt được lục giai thượng đẳng.
Chiêu thức ấy của Diệp Viễn quả thật là ý vị thâm trường!
Trước tiên, Diệp Viễn thành toàn cho tên tuổi đệ nhất và tình nghĩa với Bách Lý Thanh Yên.
Thứ hai, hành động của Diệp Viễn thông báo cho mọi người biết hắn không dựa vào Bách Lý Thanh Yên để đạt được vị trí đứng đầu. Hắn rất mạnh!
Thứ ba, Diệp Viễn đang nói cho Khương Tuyết Diễm biết đây là thực lực của hắn, ngươi không đè ép được! Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể vượt mặt mọi người bất cứ lúc nào!
Đây là một lời tuyên chiến trần trụi!
“Nhập môn khảo hạch kết thúc tại đây, từ giờ trở đi, ngươi sẽ là đệ tử của Ảnh Nguyệt tông ta! Mặc kệ trước đây các ngươi thuộc môn phái nào, hiện tại, các ngươi chỉ có một thân phận duy nhất, đó là đệ tử của Ảnh Nguyệt tông! Nhập vào tông môn của ta thì phải lấy lợi ích tông môn làm trọng! Nếu có động thái phản nghịch, gây hại đến tông môn, giết không tha! Hiện tại, các ngươi đăng nhập sơn môn đi rồi sẽ có người dẫn các ngươi vào nhập môn!”
Thanh âm Hồng chấp sự vang vọng trước sơn môn.
Một đám đệ tử thần sắc nghiêm nghị, hiển nhiên là bị những lời của Hồng chấp sự làm cho kinh sợ.
Diệp Viễn rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc.
Ảnh Nguyệt tông dường như có rất nhiều phe phái, thế lực tương đối phức tạp.
Thật ra, đó chỉ là sự dung túng của tông môn nhằm tăng tính cạnh tranh giữa các đệ tử và phát huy sức mạnh của bọn họ.
Nhưng nếu có ai đó gây nguy hại đến lợi ích của tông môn, tông môn nhất định sẽ xóa sổ người đó bằng mọi giá, phải để cho người đó trả giá đại giới.
Ảnh Nguyệt tông sẽ không bồi dưỡng thiên tài cho các tông môn khác.
Cuối cùng, đệ tử nội môn thông qua khảo hạch gồm có 43 người, đệ tử tạp dịch có 102 người, dưới sự dẫn dắt của Thiên Diệp, những người này chính thức gia nhập vào tông môn.
…
Tông chủ Ảnh Nguyệt tông bay giữa mây, ánh mắt xa xăm không có điểm dừng.
Diệp Viễn theo đám người đi lên bậc thang cứ như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Mức độ dày đặc của linh khí càng lúc càng nồng đậm theo độ cao của ngọn núi.
Chỉ riêng độ dày của linh khí ở giữa sườn núi cũng đã cao hơn Hoàng Thành bình thường rất nhiều lần.
Ảnh Nguyệt tông có một tòa chủ đỉnh và chín tòa phó đỉnh, giống như chín ngôi sao xoay quanh mặt trăng với muôn hình vạn trạng.
Diệp Viễn có thể cảm nhận được nơi này nhất định là một nơi xứng đáng được gọi là địa linh nhân kiệt.
Chín tòa phó đỉnh do chín đại trưởng lão chưởng quản, đệ tử nhập môn đều phải được truyền công dưới danh nghĩa của một trưởng lão.
Đương nhiên, nó chỉ là ai về nhà nấy mà thôi.
Trưởng lão truyền công đều thuộc cấp bậc Chân Thần, đệ tử bình thường căn bản không được thấy mặt.
Tuy nhiên, trên tay mỗi trưởng lão truyền công đều có một lục giai công pháp.
Nếu biểu hiện tốt sẽ được trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão truyền công.
Khi đó, bọn họ sẽ được học tập công pháp và võ kỹ cấp bậc chân thần.
Đây là điều mà tất cả các đệ tử đều mơ ước.
Tất nhiên, một tông môn cấp chân thần to lớn như vậy sẽ có hàng nghìn đệ tử muốn trở thành đệ tử thân truyền, vì vậy mức độ cạnh tranh cũng sẽ rất cao.
“Đây là lệnh bài thân phận của ngươi! Tiểu tử, ta không thể không khâm phục ngươi, ngươi còn chưa tiến vào tông môn đã đắc tội một lúc ba phe phái lớn và hệ ma tượng của chúng ta. Ngươi có biết trưởng lão chấp sự của Ảnh Nguyệt tông đều đi ra từ ba phe phái lớn này không?”
Tống Đinh ném lệnh bài thân phận cho Diệp Viễn với vẻ mặt nghiền ngẫm và trêu chọc.
Diệp Viễn tiếp nhận lệnh bài, phát hiện mặt sau có viết hai chữ “Thiên Anh” nên nghĩ rằng mình được chỉ định đến đỉnh Thiên Anh.
Theo Hàn Dũng nói, đỉnh Thiên Anh là phó đỉnh yếu nhất, thực lực đệ tử kém cỏi nhất, tài nguyên thiếu thốn nhất, công pháp võ kỹ thưa thớt nhất.
Xem ra hắn đã bị người ta nhằm vào!
Ảnh Nguyệt tông không thiếu thiên tài, hắn vì thành toàn cho Bách Lý Thanh Yên nên biểu hiện cũng không đủ kinh diễm để thu hút sự coi trọng của các tông môn, đây là điều mà Diệp Viễn đoán trước được.
Chẳng qua phân đến tòa phó đỉnh nào cũng không có sự khác biệt đối với Diệp Viễn.
Diệp Viễn thu hồi lệnh bài, nhàn nhạt nói: “Liên quan gì đến ta? Chỉ có đệ tử đẳng cấp thấp như ngươi mới cảm thấy hứng thú với những thứ này?”
“Đẳng cấp thấp? Này, ngươi dám nói đệ tử của Thiên Trụ Phong là đệ tử đẳng cấp thấp?”
Tống Đinh cố ý nói lớn, những ánh mắt bất thiện xung quanh lập tức nhìn sang.
Diệp Viễn lắc đầu thở dài nói: “Ý ta là người nghênh đón tân đệ tử đến đây khẳng định là đệ tử cấp thấp ở tông môn. Tống sư huynh, ngươi nói… Có phải hay không? Ngươi đâu còn trẻ nữa mà ngay cả thiên thần cảnh cũng không đột phá được, chỉ là một đệ tử ngoại môn. Ta không nói Ngọc Trụ phong đẳng cấp thấp, ý ta là ngươi làm đỉnh Ngọc Trụ mất mặt!”
Diệp Viễn càng nói, sắc mặt của Tống Đinh càng trở nên khó coi.
Những ánh mắt bất thiện cũng lập tức trở nên nghiền ngẫm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!