“Có lầm không vậy, ta đã lóa mắt sao? Thần Quân tầng sáu, một cái tát bay Thần Quân tầng chín?”
Mặc dù trong đại sảnh chỉ có lác đác mấy tên đệ tử, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
Tên đệ tử ôm mặt, miệng và răng đều bị đánh bay, nhìn Diệp Viễn, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Diệp Viễn vẻ mặt lãnh đạm nhìn hắn ta: “Những tên đó kêu ngươi làm lẽ nào không nói ngươi đừng chọc giận ta sao? Ngươi không xứng là đệ tử sắp xếp động phủ, có quyền thu xếp hướng đi của đệ tử. Ta vốn dĩ cũng không có ý định từ chối, không ngờ ngươi lại tự mình muốn ăn đòn, cũng không trách được ta.”
Nói xong, Diệp Viễn cầm trận kỳ, xoay người định rời đi.
“Chờ đã! Diệp Viễn, ta đi cùng ngươi!” Tằng Du đột nhiên nói.
Hắn ta quay người lại nói với tên đệ tử đó: “Cái động phủ cóc khô gì chứ, ta không cần! Ngươi đưa cho ta trận kỳ, ta cũng sẽ tới đỉnh Hỏa Vân!”
Diệp Viễn cau mày nói: “Bọn họ bảo cho ta đi đến Hỏa Vân, ở đó nhất định vô cùng nguy hiểm, ngươi không cần phải cùng ta đi mạo hiểm.”
Vẻ mặt Tằng Du thản nhiên như không, cười nói: “Thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng ít nhiều cũng có thể phối hợp! Hơn nữa mở động phủ, ta coi như là một lần lịch luyện.”
Diệp Viễn nghe xong, trong tâm liền sáng tỏ.
Tằng Du cũng là người hiểu chuyện, bản thân chỉ điểm hai câu, hắn đã tìm về được bản tâm.
Tu luyện vốn dĩ chính là đi thuyền nước ngược, nếu Tằng Du này nghĩ rằng khi bước vào Ảnh Nguyệt tông thì sẽ như một bước leo tới trời, vậy thì chính là lãng phí tài năng tuyệt vời của mình.
Diệp Viễn gật gật đầu nói: “Vậy hai chúng ta cùng đi.”
Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, vẻ mặt tên đệ tử đầy vẻ oán hận.
“Này, đỉnh Hỏa Vân là nơi man hoang chi địa, Tứ giai hung thú vô số, còn có không thiếu Ngũ giai tồn tại, mấy chục đệ tử muốn đến đó mở sơn động đều đã chết rồi. Ta không tin các ngươi còn có thể quay trở lại!”
…
Trên đỉnh Hỏa Vân, quả nhiên là một vùng hoang vắng, dấu vết của thú dữ ở khắp nơi.
Cường đại chấn động truyền ra từ xung quanh, khiến sắc mặt Tằng Du có chút tái nhợt.
“Diệp Viễn, đỉnh Hỏa Vân thật đúng là nguy hiểm trùng trùng. Mấy tên đó chính là muốn mạng của ngươi!”
Tằng Du đến đỉnh Hỏa Vân và hiểu ngay dụng ý của những người đó.
Hắn mơ hồ biết Diệp Viễn có mâu thuẫn với Tam đại phái hệ, nhưng hắn không ngờ những người đó lại tàn nhẫn như vậy.
Diệp Viễn cười nói: “Những thử thách mà người khác dành cho ta sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn miễn là họ không thể giết chết ta. Đối với bọn chúng mà nói, đây sẽ là một cơn ác mộng.”
Tằng Du biến sắc, hắn phát hiện ra tâm cảnh của mình đã cách xa Diệp Viễn quá rồi.
Dưới sự lay động của Diệp Viễn, suy nghĩ của Tằng Du dần dần lắng xuống.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tằng Du hỏi.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Trước tiên làm quen một chút nơi đây, chúng ta hãy đến nơi có linh lực dồi dào nhất. Đã là đỉnh núi chưa khai phá, vậy chúng ta đương nhiên phải lựa chọn linh mạch chi nhãn thượng đẳng nhất.”
Tằng Du gật đầu nói: “Linh khí ở phía tây nam hình như khá mạnh, chúng ta đi xem sao?”
Diệp Viễn gật đầu, cùng Tằng Du đi về phía tây nam. Dọc theo đường đi, Tằng Du càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc. Thực lực của Diệp Viễn khiến hắn ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Những Tứ giai hung thú bình thường đó, căn bản ở trước mặt hắn vốn chẳng chịu nổi một đòn. Thậm chí hung thú Tứ giai hậu kỳ tương đương Thần Quân tầng tám, cũng không phải là địch thủ của Diệp Viễn.
Chỉ có những hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong mới có thể quấy rầy đến Diệp Viễn một lúc.
Tuy nhiên, cuối cùng, nó vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị chém đầu. Sau khi tách khỏi Bách Lý Thanh Yên, Diệp Viễn tự tu luyện trong dãy núi Ảnh Nguyệt, và giờ đây, cảnh giới của hắn đã được hợp nhất hoàn toàn, và thực lực của hắn cũng đã tiến xa hơn một bước.
Tằng Du ban đầu nghĩ rằng Diệp Viễn có thể một cái tát đáng bay Thần Quân tầng chín, ít nhiều cũng có một chút vận may trong đó.
Đến bây giờ hắn mới biết rằng Thần Quân tầng chín đó quá yếu! Tên Thần Quân tầng chín đó so với những hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong, căn bản là chịu không nổi một đòn.
Và những hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong căn bản ở trước mặt Diệp Viễn cũng không chịu được một đòn.
Một sự so sánh, cao thấp lập tức hiện ra.
Trong đầu Tằng Du chợt lóe lên một tia sáng, nhớ tới lúc nhập môn khảo hạch, trong ánh mắt hiện ra một tia chấn động.
Mọi người đều chế giễu Diệp Viễn, cho rằng Diệp Viễn đã chiếm lợi từ Bách Lý Thanh Yên mới có thể đạt được đệ nhất.
Bây giờ xem ra, căn bản chính là Bách Lý Thanh Yên đã chiếm lợi từ Diệp Viễn!
Tằng Du đương nhiên biết Bách Lý Thanh Yên mạnh đến mức nào, nhưng hắn tin rằng cho dù Bách Lý Thanh Yên có mạnh đến đâu thì khi đối mặt với hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Mấy ngày qua, hắn đã tận mắt chứng kiến Diệp Viễn chém đầu ba hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong.
Lực chiến đấu như thế này vượt ra ngoài phạm vi của Thần Quân tầng chín!
Hóa ra Diệp Viễn mới là đệ tử nhập môn khảo hạch đệ nhất!
Và vinh quang này đã bị Dao Trì Hệ và Bách Lý Thanh Yên chiếm đoạt một cách vô sỉ.
Nhưng tại sao Diệp Viễn lại không phản bác?
Tằng Du suy nghĩ không thôi, trong phút chốc đã nghĩ đến rất nhiều điều.
“Này linh khí phía trước hình như có chút khác thường.” Diệp Viễn đột nhiên nói.
Tằng Du ngạc nhiên nói: “Khác nhau?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Linh khí ở đây lẽ ra là nơi dày nhất trong toàn bộ đỉnh Hỏa Vân. Nhưng ở khu vực đó, linh khí cực kỳ mỏng.”
Tằng Du giật mình, nói: “Ở khoảng cách xa như vậy, ngươi có thể cảm nhận được?”
Diệp Viễn cười nói: “Chúng ta đi qua đó xem xem, nói không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ.”
Hai người dần dần tiến lại gần, Tằng Du quả nhiên phát hiện linh khí đột nhiên dường như biến mất, đột nhiên mỏng đi rất nhiều.
“Chuyện gì vậy? Theo lý mà nói, vị trí này phải là linh mạch chi nhãn mới đúng, tại sao linh khí lại mỏng như vậy?” Tằng Du cau mày.
Hắn không để ý, ánh mắt của Diệp Viễn dần dần sáng lên.
“Này, không biết là hệ Vân Kiếm hay là hệ Phi Hoa, thật sự đã cho chúng ta đại lễ!” Diệp Viễn ngạc nhiên mừng rỡ nói.
Tằng Du khó hiểu một hồi, nói: “Đại lễ? Ở đây linh khí mỏng như vậy, làm sao có thể là đại lễ?”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi đã bao giờ nghe nói đến Bế Canh Linh Nhãn?”
Tằng Du nghe vậy, cả người kinh hãi nói: “Ngươi… ý của ngươi là linh khí dày đặc vẫn còn trên cấp thứ chín của Bế Canh Linh Nhãn! “
Diệp Viễn cười nói: “Không sai!”
Phía trên một cái linh mạch, có rất nhiều linh quang.
Theo nồng độ linh khí không giống nhau, tổng cộng có chín cấp.
Nhưng ở trên cấp thứ chín, vẫn có một số địa hình linh mạch cực kỳ hiếm có, Bế Canh Linh Nhãn chính là một trong số đó.
Những linh mạch chi nhãn này đòi hỏi một môi trường cực kỳ phức tạp để tạo ra, hơn nữa chúng rất khó để nhận ra rõ.
Người bình thường dù có nhìn thấy cũng không nhận ra.
Đương nhiên, cái này không làm khó được Vô Trần.
“Bế Canh Linh Nhãn bị địa hình đặc thù che khuất đi linh khí, theo thời gian dài sẽ sinh ra linh khí cực dày, một khi mở ra, nồng độ linh khí vượt xa cấp thứ chín. Này, ngươi nói xem, chúng ta có phải là đã nhặt được một cái đại tiện nghi không?” Diệp Viễn cười.
Bắt gặp được Bế Canh Linh Nhãn, hắn vô cùng vui mừng. Việc nâng cao thực lực đối với hắn hiện giờ chính là chuyện cấp thiết, có thể gặp được Bế Canh Linh Nhãn này sẽ khiến tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn gấp mười lần, vận khí thật đúng là không phải tốt bình thường.
“Có lầm không vậy, ta đã lóa mắt sao? Thần Quân tầng sáu, một cái tát bay Thần Quân tầng chín?”
Mặc dù trong đại sảnh chỉ có lác đác mấy tên đệ tử, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
Tên đệ tử ôm mặt, miệng và răng đều bị đánh bay, nhìn Diệp Viễn, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Diệp Viễn vẻ mặt lãnh đạm nhìn hắn ta: “Những tên đó kêu ngươi làm lẽ nào không nói ngươi đừng chọc giận ta sao? Ngươi không xứng là đệ tử sắp xếp động phủ, có quyền thu xếp hướng đi của đệ tử. Ta vốn dĩ cũng không có ý định từ chối, không ngờ ngươi lại tự mình muốn ăn đòn, cũng không trách được ta.”
Nói xong, Diệp Viễn cầm trận kỳ, xoay người định rời đi.
“Chờ đã! Diệp Viễn, ta đi cùng ngươi!” Tằng Du đột nhiên nói.
Hắn ta quay người lại nói với tên đệ tử đó: “Cái động phủ cóc khô gì chứ, ta không cần! Ngươi đưa cho ta trận kỳ, ta cũng sẽ tới đỉnh Hỏa Vân!”
Diệp Viễn cau mày nói: “Bọn họ bảo cho ta đi đến Hỏa Vân, ở đó nhất định vô cùng nguy hiểm, ngươi không cần phải cùng ta đi mạo hiểm.”
Vẻ mặt Tằng Du thản nhiên như không, cười nói: “Thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng ít nhiều cũng có thể phối hợp! Hơn nữa mở động phủ, ta coi như là một lần lịch luyện.”
Diệp Viễn nghe xong, trong tâm liền sáng tỏ.
Tằng Du cũng là người hiểu chuyện, bản thân chỉ điểm hai câu, hắn đã tìm về được bản tâm.
Tu luyện vốn dĩ chính là đi thuyền nước ngược, nếu Tằng Du này nghĩ rằng khi bước vào Ảnh Nguyệt tông thì sẽ như một bước leo tới trời, vậy thì chính là lãng phí tài năng tuyệt vời của mình.
Diệp Viễn gật gật đầu nói: “Vậy hai chúng ta cùng đi.”
Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, vẻ mặt tên đệ tử đầy vẻ oán hận.
“Này, đỉnh Hỏa Vân là nơi man hoang chi địa, Tứ giai hung thú vô số, còn có không thiếu Ngũ giai tồn tại, mấy chục đệ tử muốn đến đó mở sơn động đều đã chết rồi. Ta không tin các ngươi còn có thể quay trở lại!”
…
Trên đỉnh Hỏa Vân, quả nhiên là một vùng hoang vắng, dấu vết của thú dữ ở khắp nơi.
Cường đại chấn động truyền ra từ xung quanh, khiến sắc mặt Tằng Du có chút tái nhợt.
“Diệp Viễn, đỉnh Hỏa Vân thật đúng là nguy hiểm trùng trùng. Mấy tên đó chính là muốn mạng của ngươi!”
Tằng Du đến đỉnh Hỏa Vân và hiểu ngay dụng ý của những người đó.
Hắn mơ hồ biết Diệp Viễn có mâu thuẫn với Tam đại phái hệ, nhưng hắn không ngờ những người đó lại tàn nhẫn như vậy.
Diệp Viễn cười nói: “Những thử thách mà người khác dành cho ta sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn miễn là họ không thể giết chết ta. Đối với bọn chúng mà nói, đây sẽ là một cơn ác mộng.”
Tằng Du biến sắc, hắn phát hiện ra tâm cảnh của mình đã cách xa Diệp Viễn quá rồi.
Dưới sự lay động của Diệp Viễn, suy nghĩ của Tằng Du dần dần lắng xuống.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tằng Du hỏi.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Trước tiên làm quen một chút nơi đây, chúng ta hãy đến nơi có linh lực dồi dào nhất. Đã là đỉnh núi chưa khai phá, vậy chúng ta đương nhiên phải lựa chọn linh mạch chi nhãn thượng đẳng nhất.”
Tằng Du gật đầu nói: “Linh khí ở phía tây nam hình như khá mạnh, chúng ta đi xem sao?”
Diệp Viễn gật đầu, cùng Tằng Du đi về phía tây nam. Dọc theo đường đi, Tằng Du càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc. Thực lực của Diệp Viễn khiến hắn ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Những Tứ giai hung thú bình thường đó, căn bản ở trước mặt hắn vốn chẳng chịu nổi một đòn. Thậm chí hung thú Tứ giai hậu kỳ tương đương Thần Quân tầng tám, cũng không phải là địch thủ của Diệp Viễn.
Chỉ có những hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong mới có thể quấy rầy đến Diệp Viễn một lúc.
Tuy nhiên, cuối cùng, nó vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị chém đầu. Sau khi tách khỏi Bách Lý Thanh Yên, Diệp Viễn tự tu luyện trong dãy núi Ảnh Nguyệt, và giờ đây, cảnh giới của hắn đã được hợp nhất hoàn toàn, và thực lực của hắn cũng đã tiến xa hơn một bước.
Tằng Du ban đầu nghĩ rằng Diệp Viễn có thể một cái tát đáng bay Thần Quân tầng chín, ít nhiều cũng có một chút vận may trong đó.
Đến bây giờ hắn mới biết rằng Thần Quân tầng chín đó quá yếu! Tên Thần Quân tầng chín đó so với những hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong, căn bản là chịu không nổi một đòn.
Và những hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong căn bản ở trước mặt Diệp Viễn cũng không chịu được một đòn.
Một sự so sánh, cao thấp lập tức hiện ra.
Trong đầu Tằng Du chợt lóe lên một tia sáng, nhớ tới lúc nhập môn khảo hạch, trong ánh mắt hiện ra một tia chấn động.
Mọi người đều chế giễu Diệp Viễn, cho rằng Diệp Viễn đã chiếm lợi từ Bách Lý Thanh Yên mới có thể đạt được đệ nhất.
Bây giờ xem ra, căn bản chính là Bách Lý Thanh Yên đã chiếm lợi từ Diệp Viễn!
Tằng Du đương nhiên biết Bách Lý Thanh Yên mạnh đến mức nào, nhưng hắn tin rằng cho dù Bách Lý Thanh Yên có mạnh đến đâu thì khi đối mặt với hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Mấy ngày qua, hắn đã tận mắt chứng kiến Diệp Viễn chém đầu ba hung thú Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong.
Lực chiến đấu như thế này vượt ra ngoài phạm vi của Thần Quân tầng chín!
Hóa ra Diệp Viễn mới là đệ tử nhập môn khảo hạch đệ nhất!
Và vinh quang này đã bị Dao Trì Hệ và Bách Lý Thanh Yên chiếm đoạt một cách vô sỉ.
Nhưng tại sao Diệp Viễn lại không phản bác?
Tằng Du suy nghĩ không thôi, trong phút chốc đã nghĩ đến rất nhiều điều.
“Này linh khí phía trước hình như có chút khác thường.” Diệp Viễn đột nhiên nói.
Tằng Du ngạc nhiên nói: “Khác nhau?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Linh khí ở đây lẽ ra là nơi dày nhất trong toàn bộ đỉnh Hỏa Vân. Nhưng ở khu vực đó, linh khí cực kỳ mỏng.”
Tằng Du giật mình, nói: “Ở khoảng cách xa như vậy, ngươi có thể cảm nhận được?”
Diệp Viễn cười nói: “Chúng ta đi qua đó xem xem, nói không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ.”
Hai người dần dần tiến lại gần, Tằng Du quả nhiên phát hiện linh khí đột nhiên dường như biến mất, đột nhiên mỏng đi rất nhiều.
“Chuyện gì vậy? Theo lý mà nói, vị trí này phải là linh mạch chi nhãn mới đúng, tại sao linh khí lại mỏng như vậy?” Tằng Du cau mày.
Hắn không để ý, ánh mắt của Diệp Viễn dần dần sáng lên.
“Này, không biết là hệ Vân Kiếm hay là hệ Phi Hoa, thật sự đã cho chúng ta đại lễ!” Diệp Viễn ngạc nhiên mừng rỡ nói.
Tằng Du khó hiểu một hồi, nói: “Đại lễ? Ở đây linh khí mỏng như vậy, làm sao có thể là đại lễ?”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi đã bao giờ nghe nói đến Bế Canh Linh Nhãn?”
Tằng Du nghe vậy, cả người kinh hãi nói: “Ngươi… ý của ngươi là linh khí dày đặc vẫn còn trên cấp thứ chín của Bế Canh Linh Nhãn! “
Diệp Viễn cười nói: “Không sai!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!