Trên đỉnh Thiên Nhuế, càng lúc càng có nhiều người đến xem.
Mồ hôi trên trán của Hàn Dũng dần dần chảy ra, cái trận chiến này... có hơi lớn quá rồi.
Nếu cứ tiếp tục náo loạn như thế này, sẽ kinh động đến tông môn mất thôi.
Chuyện giữa các đệ tử chỉ cần không làm ầm ĩ quá mức và không vi phạm nội quy của tông môn, tông môn sẽ không quản đâu.
Nhưng chuyện ngày hôm nay đã làm ầm ĩ quá mức rồi.
“Diệp Viễn, thật sự là có đường lên thiên đường thì người không đi, không có cửa xuống địa ngục thì ngươi cứ khăng khăng xông vào!”
Người chưa xuất hiện nhưng đã có tiếng trước rồi.
Rõ ràng là Thiên Diệp đã đến.
Chung Hàn Lâm vừa nghe thấy giọng nói này thì đã ngay lập tức vui mừng khôn xiết, lồm cồm bò dậy, rồi cười lớn: “Ha ha ha... Diệp Viễn, bây giờ ngươi chết chắc rồi! Dám đắc tội với hệ Hoa Phi của ta, ngươi thật chán sống rồi mà!”
Diệp Viễn nhìn hắn ta như nhìn một kẻ ngốc, trực tiếp đá một cú.
Chung Hàn Lâm muốn tránh, nhưng làm sao có thể tránh được cơ chứ, bị đánh một đòn mạnh và một lúc lâu sau vẫn không thể gượng dậy được.
“Được rồi, bây giờ món nợ của huynh đệ ta đã tính toán xong, đến lúc tính toán chuyện của chúng ta rồi!” Diệp Viễn giẫm một chân lên ngực hắn ta, thờ ơ nói.
Thiên Diệp đang đi tới, thì vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.
“Diệp Viễn, buông Chung Hàn Lâm ra, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đấy!” Thiên Diệp tức giận nói.
Diệp Viễn cười nói: “Chẳng lẽ Hệ Phi Hoa các ngươi đều là kẻ ngu ngốc hết sao? Ngươi đã muốn khiến cho ta chết rất khó coi rồi, vậy thì tại sao ta phải buông hắn ta ra?”
Đám đông khi nghe thấy giọng điệu ngạo mạn đến thế của Diệp Viễn tất cả đều đã kinh hoàng.
Đó là Thiên Diệp đấy!
Tên này vậy mà lại dám nói chuyện với Thiên Diệp như vậy, thật sự là không biết chữ “chết” viết như thế nào mà.
Nói xong, Diệp Viễn liền hung hăng giẫm lên ngực của Chung Hàn Lâm, Chung Hàn Lâm phum ra một ngụm máu lớn.
Chung Hàn Lâm hoàn toàn nổi điên lên rồi, há miệng đã đầy máu tức giận cười: “Diệp Viễn, ngươi... ngươi đánh đi! Ngươi đánh càng mạnh thì Thiên Diệp huynh sẽ trả thù càng khủng khiếp! Chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta hay sao hả? Làm… làm đi! Ngươi giết đi! Ha... ha ha ha!”
Khuôn mặt Thiên Diệp sa sầm lại, từng bước từng bước tiến gần về phía Diệp Viễn, khí thể càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Hàn Lâm nói đúng, cho dù có cho ngươi mượn thêm vài cái gan, ngươi... có dám giết hắn ta không? Dùng một người mà ngươi không dám giết để uy hiếp ta, ngươi… ngu ngốc đến cỡ nào vậy hả!”
Còn chưa đi được một bước, khí thế của Thiên Diệp đã tăng lên rất nhiều rồi.
Uy lực của cảnh giới thiên thần dồn ép khiến cho tất cả mọi người phải lui về phía sau.
Còn Diệp Viễn đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
Hắn ta muốn dùng khí thế của mình để khiến Diệp Viễn khuất phục!
Rắc!
Vào đúng lúc này, một tiếng xương gãy vang lên.
Chung Hàn Lâm lại phun ra một ngụm máu nữa, thương tích đã cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Diệp Viễn giẫm lên một cách tàn nhẫn.
Hắn nhìn Thiên Diệp, rồi hờ hững cười: “Ngươi nói... là ta không dám giết hắn ta sao? Ngươi thử nói lại lần nữa xem!”
Lực dưới chân của Diệp Viễn càng lúc càng mạnh, Chung Hàn Lâm trợn trắng mắt, máu trong miệng trào ra, trước mắt đã không còn sức sống nữa rồi.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Thiên Diệp không khỏi đông cứng lại, khí thế trên người ngay lập tức tan tành mây khói.
Hắn ta cho rằng khí thế của mình cộng thêm với các quy tắc của tông môn là đã có thể làm tan rã ý chí của Diệp Viễn rồi.
Nhưng có ai ngờ được Diệp Viễn căn bản là không hề lay động.
“Diệp Viễn, ngươi điên rồi! Trong tông môn mà ngươi dám giết đồng môn à?” Giọng nói của Thiên Diệp ảm đạm đến cực điểm.
“Đồng môn à? Này, hai chữ này từ miệng ngươi nói ra, thật là mỉa mai mà! Vào lúc sát hạch nhập môn, Chung Hàn Lâm đã muốn giết ta rồi! Nhưng thực lực của hắn không đủ mạnh, nhìn thấy sắp bị ta giết chết, ngươi lại sử dụng tu vi của cảnh giới thiên thần để đánh lén ta! Rồi sau đó ta nhập môn, ngươi lại dùng thủ đoạn đê tiện để khiến cho ta đến đỉnh Hỏa Vân mở động phủ. Ngươi dám nói... ngươi không có ý muốn giết ta không? Nếu chỉ có vỏn vẹn như vậy thì cũng không sao, Hàn Dũng không oán không thù với các ngươi, chỉ vì quan hệ với ta mà Chung Hàn Lâm đã đã phế bỏ tu vi của huynh ấy, còn sai thuộc hạ tới làm nhục huynh ấy. Hôm nay các ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”
Diệp Viễn nói năng có khí phách, mọi người nghe xong đều kinh ngạc vô cùng.
Họ chưa bao giờ nghe nói giữa những đệ tử nhập môn khóa này lại có sự tồn tại yêu nghiệt như vậy.
Điểm mấu chốt là Thiên Diệp đã đánh lén Diệp Viễn bằng thực lực của thiên thần tầng một, thế mà Diệp Viễn lại bình an vô sự sống sót!
Loại chuyện này chỉ rõ ràng là vô cùng lạ thường.
Thủ đoạn của Thiên Diệp cũng quả thực khiến người ta phải kinh thường.
Kỳ sát hạch nhập môn vậy mà lại ra tay giết chết đệ tử còn chưa chính thức nhập môn, thật là vô liêm sỉ quá mà.
Thiên Diệp nhìn Chung Hàn Lâm đang co giật trên mặt đất, nghiêm nghị nói: “Ngươi mau thả hắn ta ra! Chung Hàn Lâm mà chết thì ngươi cũng phải chết!”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Thế à? Vậy thì không cần ngươi phải bận tâm nữa.”
Khuôn mặt của Thiên Diệp u ám, ánh mắt cũng lay động không ổn định.
Đột nhiên, vài bóng người từ phía xa bay tới, trước mắt Thiên Diệp chợt sáng lên, ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng trở nên hả hê với nỗi đau của người khác.
“Cái đồ khốn kiếp, giữa thanh thiên bạch nhật, vậy mà lại dám sát hại đồng môn, thì nên chịu tội gì đây!”
Một người đàn ông trung niên trên trời rơi xuống, khí thế phi thường, rõ ràng là cảnh giới thiên thần bậc cao.
Nhìn thấy Chung Hàn Lâm ở dưới chân Diệp Viễn đã bị thương nặng và sắp chết rồi, người đàn ông trung niên vô cùng tức giận.
Thiên Diệp chấp tay lại và nói: “Trịnh chấp sự, tên này vô cùng hung tàn, đến đỉnh Thiên Nhuế không hề nói câu nào đã đánh Chung Hàn Lâm thành ra bộ dạng này! Nếu không loại trừ cái tên này thì đệ tử của Ảnh Nguyệt tông ta sẽ thất vọng đấy!”
Trịnh chấp sự giận dữ nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Bổn tọa là Trịnh Vân Triết chấp sự của chấp pháp đường. Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi hãy buông Chung Hàn Lâm ra, cúi đầu chịu trói và chấp nhận sự trừng phạt của tông môn!”
Diệp Viễn nhìn Trịnh chấp sự, đột nhiên nhếch mép cười: “Trịnh chấp sự, nếu như ta đoán không lầm thì ông cũng là người của Hệ Phi Hoa phải không?”
Vẻ mặt của Trịnh chấp sự chợt thay đổi, lão ta lạnh giọng nói: “Láo xược! Một khi đã gia nhập vào Ảnh Nguyệt tông thì tất cả mọi người đều là đệ tử của Ảnh Nguyệt tông! Tên súc sinh, nếu ngươi còn không bỏ ra thì đừng trách ta không khách sáo đấy!”
Diệp Viễn nhún vai nói: “Đến đây, ta cũng muốn xem xem ông sẽ không khách sáo như thế nào!”
Vừa nói, sức lực dưới chân lại tăng lên thêm một chút nữa.
Chung Hàn Lâm tội nghiệp bây giờ chỉ còn chút hơi tàn, không còn sức lực gì nữa.
Cái tên này ba lần bốn lượt muốn giết Diệp Viễn, Diệp Viễn làm sao có thể bỏ qua cho hắn ta được.
Khi Trịnh chấp sự nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên ảm đạm đến cùng cực.
Diệp Viễn này không hề cho lão ta một chút mặt mũi nào cả.
Chung Hàn Lâm là nhân tài trụ cột của Hệ Phi Hoa, tuy không giỏi bằng Bách Lý Thanh Yên nhưng địa vị của hắn ta là không thể thay thế.
Vì vậy hắn ta không thể chết được.
Cũng chính vì điều này mà Trịnh chấp sự và Thiên Diệp mới ném chuột sợ vỡ bình.
Khi hai bên đang giằng co, càng lúc càng có nhiều người tụ tập đến hơn nữa.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Ảnh Nguyệt tông!
Trên đỉnh đỉnh Thiên Bồng, Bách Lý Thanh Yên nghe thấy tin tức này cơ thể yêu kiều không khỏi run rẩy, biến mất tại chỗ.
Trên đỉnh Thiên Anh, một tiều phu đang đốn củi chợt nghĩ ra một việc gì đó và cười nói: “Này, tên tiểu tử đó quả nhiên là đã không làm cho lão phủ phải thất vọng mà! Chỉ là lão phu muốn biết, ngươi định vượt qua ải này như thế nào?”
Nói xong, cơ thể lão ta dần dần biến mất khỏi chỗ và cuối cùng hóa thành hư vô.
Và lúc này, một lão giả chậm rãi bước tới, đi đến trước mặt Diệp Viễn, trầm giọng nói: “Ta là Tiền Điện đại trưởng lão của đỉnh Thiên Nhuế, người trẻ tuổi à, có thể khoan dung được thì cứ rộng lòng mà tha thứ, nể mặt lão phu một chút và buông tha cho Chung Hàn Lâm đi.”
Diệp Viễn liếc nhìn lão ta một cái rồi cười: “Thực xin lỗi, hôm nay ta không nể mặt mũi ai hết, hắn ta nhất định phải chết!”
Nói xong, Diệp Viễn đột nhiên giẫm chân lên, ngực Chung Hàn Lâm trực tiếp lún sâu xuống.
Trên đỉnh Thiên Nhuế, càng lúc càng có nhiều người đến xem.
Mồ hôi trên trán của Hàn Dũng dần dần chảy ra, cái trận chiến này... có hơi lớn quá rồi.
Nếu cứ tiếp tục náo loạn như thế này, sẽ kinh động đến tông môn mất thôi.
Chuyện giữa các đệ tử chỉ cần không làm ầm ĩ quá mức và không vi phạm nội quy của tông môn, tông môn sẽ không quản đâu.
Nhưng chuyện ngày hôm nay đã làm ầm ĩ quá mức rồi.
“Diệp Viễn, thật sự là có đường lên thiên đường thì người không đi, không có cửa xuống địa ngục thì ngươi cứ khăng khăng xông vào!”
Người chưa xuất hiện nhưng đã có tiếng trước rồi.
Rõ ràng là Thiên Diệp đã đến.
Chung Hàn Lâm vừa nghe thấy giọng nói này thì đã ngay lập tức vui mừng khôn xiết, lồm cồm bò dậy, rồi cười lớn: “Ha ha ha... Diệp Viễn, bây giờ ngươi chết chắc rồi! Dám đắc tội với hệ Hoa Phi của ta, ngươi thật chán sống rồi mà!”
Diệp Viễn nhìn hắn ta như nhìn một kẻ ngốc, trực tiếp đá một cú.
Chung Hàn Lâm muốn tránh, nhưng làm sao có thể tránh được cơ chứ, bị đánh một đòn mạnh và một lúc lâu sau vẫn không thể gượng dậy được.
“Được rồi, bây giờ món nợ của huynh đệ ta đã tính toán xong, đến lúc tính toán chuyện của chúng ta rồi!” Diệp Viễn giẫm một chân lên ngực hắn ta, thờ ơ nói.
Thiên Diệp đang đi tới, thì vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.
“Diệp Viễn, buông Chung Hàn Lâm ra, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đấy!” Thiên Diệp tức giận nói.
Diệp Viễn cười nói: “Chẳng lẽ Hệ Phi Hoa các ngươi đều là kẻ ngu ngốc hết sao? Ngươi đã muốn khiến cho ta chết rất khó coi rồi, vậy thì tại sao ta phải buông hắn ta ra?”
Đám đông khi nghe thấy giọng điệu ngạo mạn đến thế của Diệp Viễn tất cả đều đã kinh hoàng.
Đó là Thiên Diệp đấy!
Tên này vậy mà lại dám nói chuyện với Thiên Diệp như vậy, thật sự là không biết chữ “chết” viết như thế nào mà.
Nói xong, Diệp Viễn liền hung hăng giẫm lên ngực của Chung Hàn Lâm, Chung Hàn Lâm phum ra một ngụm máu lớn.
Chung Hàn Lâm hoàn toàn nổi điên lên rồi, há miệng đã đầy máu tức giận cười: “Diệp Viễn, ngươi... ngươi đánh đi! Ngươi đánh càng mạnh thì Thiên Diệp huynh sẽ trả thù càng khủng khiếp! Chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta hay sao hả? Làm… làm đi! Ngươi giết đi! Ha... ha ha ha!”
Khuôn mặt Thiên Diệp sa sầm lại, từng bước từng bước tiến gần về phía Diệp Viễn, khí thể càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Hàn Lâm nói đúng, cho dù có cho ngươi mượn thêm vài cái gan, ngươi... có dám giết hắn ta không? Dùng một người mà ngươi không dám giết để uy hiếp ta, ngươi… ngu ngốc đến cỡ nào vậy hả!”
Còn chưa đi được một bước, khí thế của Thiên Diệp đã tăng lên rất nhiều rồi.
Uy lực của cảnh giới thiên thần dồn ép khiến cho tất cả mọi người phải lui về phía sau.
Còn Diệp Viễn đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
Hắn ta muốn dùng khí thế của mình để khiến Diệp Viễn khuất phục!
Rắc!
Vào đúng lúc này, một tiếng xương gãy vang lên.
Chung Hàn Lâm lại phun ra một ngụm máu nữa, thương tích đã cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Diệp Viễn giẫm lên một cách tàn nhẫn.
Hắn nhìn Thiên Diệp, rồi hờ hững cười: “Ngươi nói... là ta không dám giết hắn ta sao? Ngươi thử nói lại lần nữa xem!”
Lực dưới chân của Diệp Viễn càng lúc càng mạnh, Chung Hàn Lâm trợn trắng mắt, máu trong miệng trào ra, trước mắt đã không còn sức sống nữa rồi.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Thiên Diệp không khỏi đông cứng lại, khí thế trên người ngay lập tức tan tành mây khói.
Hắn ta cho rằng khí thế của mình cộng thêm với các quy tắc của tông môn là đã có thể làm tan rã ý chí của Diệp Viễn rồi.
Nhưng có ai ngờ được Diệp Viễn căn bản là không hề lay động.
“Diệp Viễn, ngươi điên rồi! Trong tông môn mà ngươi dám giết đồng môn à?” Giọng nói của Thiên Diệp ảm đạm đến cực điểm.
“Đồng môn à? Này, hai chữ này từ miệng ngươi nói ra, thật là mỉa mai mà! Vào lúc sát hạch nhập môn, Chung Hàn Lâm đã muốn giết ta rồi! Nhưng thực lực của hắn không đủ mạnh, nhìn thấy sắp bị ta giết chết, ngươi lại sử dụng tu vi của cảnh giới thiên thần để đánh lén ta! Rồi sau đó ta nhập môn, ngươi lại dùng thủ đoạn đê tiện để khiến cho ta đến đỉnh Hỏa Vân mở động phủ. Ngươi dám nói... ngươi không có ý muốn giết ta không? Nếu chỉ có vỏn vẹn như vậy thì cũng không sao, Hàn Dũng không oán không thù với các ngươi, chỉ vì quan hệ với ta mà Chung Hàn Lâm đã đã phế bỏ tu vi của huynh ấy, còn sai thuộc hạ tới làm nhục huynh ấy. Hôm nay các ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”
Diệp Viễn nói năng có khí phách, mọi người nghe xong đều kinh ngạc vô cùng.
Họ chưa bao giờ nghe nói giữa những đệ tử nhập môn khóa này lại có sự tồn tại yêu nghiệt như vậy.
Điểm mấu chốt là Thiên Diệp đã đánh lén Diệp Viễn bằng thực lực của thiên thần tầng một, thế mà Diệp Viễn lại bình an vô sự sống sót!
Loại chuyện này chỉ rõ ràng là vô cùng lạ thường.
Thủ đoạn của Thiên Diệp cũng quả thực khiến người ta phải kinh thường.
Kỳ sát hạch nhập môn vậy mà lại ra tay giết chết đệ tử còn chưa chính thức nhập môn, thật là vô liêm sỉ quá mà.
Thiên Diệp nhìn Chung Hàn Lâm đang co giật trên mặt đất, nghiêm nghị nói: “Ngươi mau thả hắn ta ra! Chung Hàn Lâm mà chết thì ngươi cũng phải chết!”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Thế à? Vậy thì không cần ngươi phải bận tâm nữa.”
Khuôn mặt của Thiên Diệp u ám, ánh mắt cũng lay động không ổn định.
Đột nhiên, vài bóng người từ phía xa bay tới, trước mắt Thiên Diệp chợt sáng lên, ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng trở nên hả hê với nỗi đau của người khác.
“Cái đồ khốn kiếp, giữa thanh thiên bạch nhật, vậy mà lại dám sát hại đồng môn, thì nên chịu tội gì đây!”
Một người đàn ông trung niên trên trời rơi xuống, khí thế phi thường, rõ ràng là cảnh giới thiên thần bậc cao.
Nhìn thấy Chung Hàn Lâm ở dưới chân Diệp Viễn đã bị thương nặng và sắp chết rồi, người đàn ông trung niên vô cùng tức giận.
Thiên Diệp chấp tay lại và nói: “Trịnh chấp sự, tên này vô cùng hung tàn, đến đỉnh Thiên Nhuế không hề nói câu nào đã đánh Chung Hàn Lâm thành ra bộ dạng này! Nếu không loại trừ cái tên này thì đệ tử của Ảnh Nguyệt tông ta sẽ thất vọng đấy!”
Trịnh chấp sự giận dữ nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Bổn tọa là Trịnh Vân Triết chấp sự của chấp pháp đường. Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi hãy buông Chung Hàn Lâm ra, cúi đầu chịu trói và chấp nhận sự trừng phạt của tông môn!”
Diệp Viễn nhìn Trịnh chấp sự, đột nhiên nhếch mép cười: “Trịnh chấp sự, nếu như ta đoán không lầm thì ông cũng là người của Hệ Phi Hoa phải không?”
Vẻ mặt của Trịnh chấp sự chợt thay đổi, lão ta lạnh giọng nói: “Láo xược! Một khi đã gia nhập vào Ảnh Nguyệt tông thì tất cả mọi người đều là đệ tử của Ảnh Nguyệt tông! Tên súc sinh, nếu ngươi còn không bỏ ra thì đừng trách ta không khách sáo đấy!”
Diệp Viễn nhún vai nói: “Đến đây, ta cũng muốn xem xem ông sẽ không khách sáo như thế nào!”
Vừa nói, sức lực dưới chân lại tăng lên thêm một chút nữa.
Chung Hàn Lâm tội nghiệp bây giờ chỉ còn chút hơi tàn, không còn sức lực gì nữa.
Cái tên này ba lần bốn lượt muốn giết Diệp Viễn, Diệp Viễn làm sao có thể bỏ qua cho hắn ta được.
Khi Trịnh chấp sự nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên ảm đạm đến cùng cực.
Diệp Viễn này không hề cho lão ta một chút mặt mũi nào cả.
Chung Hàn Lâm là nhân tài trụ cột của Hệ Phi Hoa, tuy không giỏi bằng Bách Lý Thanh Yên nhưng địa vị của hắn ta là không thể thay thế.
Vì vậy hắn ta không thể chết được.
Cũng chính vì điều này mà Trịnh chấp sự và Thiên Diệp mới ném chuột sợ vỡ bình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!