“Không cần ngươi nhắc nhở sự chênh lệch giữa Thiên Thần Cảnh và Thần Quân Cảnh, ta biết ta đang làm gì. Càng nói càng lộ ra nội tâm ngươi bàng hoàng.” Diệp Viễn nhìn Thiên Diệp, nhàn nhạt nói.
Diệp Viễn có thể nhìn thấu sự chột dạ của Thiên Diệp chỉ trong nháy mắt.
Thần Quân Cảnh khiêu chiến với Thiên Thần Cảnh, loại hành vi liên quan đến sinh tử như vậy, nếu Thiên Diệp tràn đầy tự tin, hắn ta sẽ không do dự.
Nhưng vấn đề là hắn ta lại do dự.
Điều này cho thấy thực lực mà Diệp Viễn thể hiện trước đây đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng Thiên Diệp.
Vì cảnh giới của hắn ngày càng tăng cao nên Thiên Diệp càng không chắc chắn.
Cho nên hắn ta mới không dám ứng chiến.
Nhưng vì thông qua môn quy để trừng phạt Diệp Viễn nên hắn ta phải nghĩ đến con đường an toàn nhiều hơn.
Thiên Diệp cười lạnh nói: “Ha, vì ngươi? Chẳng qua ta khinh thường động thủ mà thôi, nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ đích thân báo thù rửa hận cho Hàn Lâm!”
Diệp Viễn khinh thường cười nói: “Nói xàm nhiều quá rồi! Một cái tát cũng giải quyết được mọi chuyện, ngươi còn do dự cái gì?”
Giang Hoành cau mày, nhịn không được đánh giá lại Diệp Viễn một lần nữa.
Dựa vào nhãn lực của lão ta, đương nhiên lão ta biết Thiên Diệp đang dao động!
Mặc dù cảnh giới của hai người cách xa, nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Viễn vẫn nắm giữ quyền chủ động.
Nếu đối thủ có thực lực tương đương, sơ hở như vậy có nguy cơ trở thành một kích chí mạng!
Diệp Viễn thực sự có thực lực hay chỉ là hư trương thanh thế?
“Tiều phu, ngươi xem trọng tên tiểu tử này như vậy sao?” Giang Hoành nhịn không được hỏi.
Tiều phu chất phác cười, nói: “Ha ha, lão tử biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng ta cũng không biết. Có lẽ Diệp Viễn sẽ thua! Ta biết cho dù Diệp Viễn không thắng được nhưng Thiên Diệp muốn bắt lấy hắn cũng không dễ dàng.”
Trên mặt Giang Hoành lộ ra một tia cổ quái, thầm nghĩ: Tên gia hỏa này còn không tin tưởng mà dám đồng ý cho tên tiểu tử kia ra trận?
Quả nhiên là một tên điên không thể nói lý!
Cầm Quân Dật Kiếm trong tay, Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không ra tay, vậy thì ta động thủ đây!”
Dứt lời, Diệp Viễn hất tung trường kiếm.
Kiếm khí sắc bén làm mọi người biến sắc.
“Kiếm đạo ngũ giai mà hắn cũng tự tin như vậy sao? Ngu xuẩn!”
Đào trưởng lão nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi biến sắc nhưng giọng nói tràn đầy khinh thường.
Thần Quân Cảnh lĩnh ngộ kiếm đạo ngũ giai hiển nhiên là thiên tài trong thiên tài.
Nhưng dùng nó để đối phó với Thiên Thần Cảnh thì chưa đủ.
Thiên Diệp giống như lâm vào đại địch, cắn răng nói: “Ta không quan tâm đến pháp tắc của ngươi, ta sẽ dùng cảnh giới để nghiền áp ngươi!”
Vừa dứt lời, khí thế Thiên Diệp điên cuồng tăng cao, trên võ đài tràn ngập sức mạnh của hắn ta.
Giờ khắc này, toàn bộ võ đài tựa như biến thành thế giới của Thiên Diệp.
Đồng tử Diệp Viễn hơi co lại, trực giác của hắn đối với thực lực của Thiên Thần Cảnh vẫn nhận thức được.
Nếu thực lực của Thần Quân Cảnh trên thế giới chỉ nhỏ giọt thì thực lực của Thiên Thần Cảnh trên thế giới chính là một con sông lớn.
Thế giới chi lực chính là địa phương mà võ giả khống chế thiên địa.
Thiên Thần Cảnh đối với địa phương mà võ giả khống chế thiên địa đã đạt tới trình độ tỉ mỉ.
Có thể đối kháng với Thiên Thần Cảnh cũng chỉ có Thiên Thần Cảnh!
Đương nhiên, Diệp Viễn không được xếp vào danh sách này.
Thân hình của hắn bắt đầu trở nên phiêu diêu bất định, không gian tứ phía cũng phát ra dao động quỷ dị.
Nếu như nói thế giới chi lực của Thiên Diệp là một tấm khiên hoàn hảo thì thế giới chi lực của Diệp Viễn lại là một thanh đao sắc nhọn.
Đây là một cuộc đối đầu giữa khiên và đao!
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Viễn phá tan rào cản nặng nề của thế giới chi lực, bay thẳng đến trước mặt Thiên Diệp.
Thiên Diệp nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử chợt co rụt lại.
Thần Quân Cảnh có thể đột phá thế giới chi lực của Thiên Thần Cảnh?
Phải biết rằng, thế giới chi lực của Thiên Thần Cảnh mạnh hơn gấp trăm lần so với Thần Quân Cảnh!
“Không gian pháp tắc của tên gia hỏa này cũng mạnh hơn rất nhiều!”
Bởi vậy, Thiên Diệp nào còn bành trướng, hắn ta lập tức nghênh đón chiêu thức của Diệp Viễn.
Đao quang kiếm ảnh, chiêu thức của hai người đều sắp không thể tưởng tượng nổi nữa rồi, không thể tách rời, càng không thể phân biệt ai đang là người chiếm ưu thế.
Những người vây xem lần lượt hít từng ngụm khí lạnh, bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Giang Hoành há to miệng, vẻ mặt không dám tin, lẩm bẩm nói: “Pháp tắc của kiếm đạo tầng năm dung hợp với pháp tắc của không gian tầng ba, tiểu tử này… Sao hắn có thể làm được?”
Giờ khắc này, rốt cục lão ta cũng biết tự tin của Diệp Viễn đến từ đâu.
Thiên phú yêu nghiệt như thế, nhập môn hơn hai trăm năm, vậy mà không có chút tiếng tăm gì.
Quả thực là một trò đùa!
Ở trước mặt Diệp Viễn, Bách Lý Thanh Yên cũng như vậy.
Thiên tài như thế mà bị sung quân đến đỉnh Thiên Anh, tên đầu heo nào dám làm càn như vậy?
Nội tâm Giang Hoành đang gào thét, bọn họ là truyền công trưởng lão nên cũng không thuộc về phe phái nào.
Nếu ngay cả vị trí phân chia nhân lực cũng bị các phe phái phân rẽ thì ngày Ảnh Nguyệt tông sụp đổ cũng không còn xa.
Cho nên khi nhìn thấy thực lực của Diệp Viễn đáng sợ như vậy, Giang Hoành lần đầu có ý muốn muốn chửi thề!
Hiện tại xem ra, Diệp Viễn bị người ta ghen tị đố kỵ nên mới đẩy đến đỉnh Thiên Anh.
Khó trách Diệp Viễn có oán khí lớn như vậy, nếu đổi lại là một người khác thì chắc chắn cũng sẽ không cam lòng.
Hai trăm năm qua, Diệp Viễn không chỉ đột phá cảnh giới mà hắn còn trung hoà không gian tu luyện tử vong và đối chiến.
Kiếm đạo pháp tắc của hắn đã đột phá tầng năm; không gian pháp tắc cũng đã đột phá tới trình độ tầng ba đại viên mãn.
Hai thứ này dung hợp với nhau làm chiến lực của Diệp Viễn cường đại gấp nhiều lần so với hắn trước khi bế quan.
Thiên Thần Cảnh đương nhiên rất cường đại, nhưng công pháp của Diệp Viễn cường đại hơn, không giống với Thần Quân tầng chín khác, hắn mạnh hơn những người cùng cấp nhiều.
Công pháp cường đại dung hợp với pháp tắc cường đại, chênh lệch giữa Thiên Thần tầng một với Diệp Viễn không cách nhau quá nhiều như trong tưởng tượng của người khác.
Đương nhiên, cũng không thoải mái như vậy.
Thiên Diệp cũng không phải Thiên Thần tầng một bình thường, pháp tắc của hắn ta được cảm ngộ rất cao, hơn nữa, thế giới chi lực của hắn ta vẫn hình thành áp chế đối với Diệp Viễn.
Nhưng điều này không ngăn cản kinh ngạc mọi người với thực lực của Diệp Viễn.
“Ha ha ha, chiến đấu vượt cấp thì thế nào? Không phải cũng bị ta áp chế gắt gao sao? Đồ ngu, ngươi nghĩ ngươi có thể nghịch thiên sao? Không lãng phí thời gian với ngươi nữa, bây giờ, ta sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta rồi tiễn ngươi lên đường!”
Trường thương của Thiên Diệp khẽ động, khí tức đáng sợ khóa chặt Diệp Viễn.
“Thiên long khiếu nha thương!”
Thế giới chi lực cuồng bạo, điên cuồng vọt về phía mũi thương.
Phảng phất như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một cây thương.
Giờ khắc này, tất cả mọi người mới cảm nhận được sức mạnh của Thiên Diệp.
Cây thương phảng phất như hóa thành cự long, phun ra khí tức khiến người khác run rẩy.
“Không hay rồi, kích này mạnh quá, Diệp Viễn sẽ gặp nguy hiểm!”
Bách Lý Thanh Yên nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi tái mặt.
Tiều phu cười nói: “Đừng gấp đừng gấp, Thiên Diệp có tuyệt chiêu, nhưng tuyệt chiêu của Diệp Viễn còn chưa xài đâu!”
Quả nhiên, hắn ta còn chưa nói xong thì khí thế trên người Diệp Viễn đã cường đại hơn vài phần.
Sức mạnh mãnh liệt mênh mông trút xuống.
Kiếm khí sắc bén lao thẳng lên trời, cùng lúc đó, không gian xung quanh cũng trở nên hư ảo.
“Linh Ẩn Kiếm!”
Lưỡng đạo khí tức vô cùng cường hãn, mãnh liệt va chạm vào nhau.
Giờ khắc này, hư không vỡ vụn, Thần Nguyên điên cuồng tăng lên, sắc mặt tất cả mọi người đều bị biến sắc.
“Rắc rắc…”
Bỗng nhiên, Quân Dật Kiếm trong tay Diệp Viễn không chịu nổi uy áp đáng sợ, lập tức vỡ vụn!
“Không cần ngươi nhắc nhở sự chênh lệch giữa Thiên Thần Cảnh và Thần Quân Cảnh, ta biết ta đang làm gì. Càng nói càng lộ ra nội tâm ngươi bàng hoàng.” Diệp Viễn nhìn Thiên Diệp, nhàn nhạt nói.
Diệp Viễn có thể nhìn thấu sự chột dạ của Thiên Diệp chỉ trong nháy mắt.
Thần Quân Cảnh khiêu chiến với Thiên Thần Cảnh, loại hành vi liên quan đến sinh tử như vậy, nếu Thiên Diệp tràn đầy tự tin, hắn ta sẽ không do dự.
Nhưng vấn đề là hắn ta lại do dự.
Điều này cho thấy thực lực mà Diệp Viễn thể hiện trước đây đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng Thiên Diệp.
Vì cảnh giới của hắn ngày càng tăng cao nên Thiên Diệp càng không chắc chắn.
Cho nên hắn ta mới không dám ứng chiến.
Nhưng vì thông qua môn quy để trừng phạt Diệp Viễn nên hắn ta phải nghĩ đến con đường an toàn nhiều hơn.
Thiên Diệp cười lạnh nói: “Ha, vì ngươi? Chẳng qua ta khinh thường động thủ mà thôi, nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ đích thân báo thù rửa hận cho Hàn Lâm!”
Diệp Viễn khinh thường cười nói: “Nói xàm nhiều quá rồi! Một cái tát cũng giải quyết được mọi chuyện, ngươi còn do dự cái gì?”
Giang Hoành cau mày, nhịn không được đánh giá lại Diệp Viễn một lần nữa.
Dựa vào nhãn lực của lão ta, đương nhiên lão ta biết Thiên Diệp đang dao động!
Mặc dù cảnh giới của hai người cách xa, nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Viễn vẫn nắm giữ quyền chủ động.
Nếu đối thủ có thực lực tương đương, sơ hở như vậy có nguy cơ trở thành một kích chí mạng!
Diệp Viễn thực sự có thực lực hay chỉ là hư trương thanh thế?
“Tiều phu, ngươi xem trọng tên tiểu tử này như vậy sao?” Giang Hoành nhịn không được hỏi.
Tiều phu chất phác cười, nói: “Ha ha, lão tử biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng ta cũng không biết. Có lẽ Diệp Viễn sẽ thua! Ta biết cho dù Diệp Viễn không thắng được nhưng Thiên Diệp muốn bắt lấy hắn cũng không dễ dàng.”
Trên mặt Giang Hoành lộ ra một tia cổ quái, thầm nghĩ: Tên gia hỏa này còn không tin tưởng mà dám đồng ý cho tên tiểu tử kia ra trận?
Quả nhiên là một tên điên không thể nói lý!
Cầm Quân Dật Kiếm trong tay, Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không ra tay, vậy thì ta động thủ đây!”
Dứt lời, Diệp Viễn hất tung trường kiếm.
Kiếm khí sắc bén làm mọi người biến sắc.
“Kiếm đạo ngũ giai mà hắn cũng tự tin như vậy sao? Ngu xuẩn!”
Đào trưởng lão nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi biến sắc nhưng giọng nói tràn đầy khinh thường.
Thần Quân Cảnh lĩnh ngộ kiếm đạo ngũ giai hiển nhiên là thiên tài trong thiên tài.
Nhưng dùng nó để đối phó với Thiên Thần Cảnh thì chưa đủ.
Thiên Diệp giống như lâm vào đại địch, cắn răng nói: “Ta không quan tâm đến pháp tắc của ngươi, ta sẽ dùng cảnh giới để nghiền áp ngươi!”
Vừa dứt lời, khí thế Thiên Diệp điên cuồng tăng cao, trên võ đài tràn ngập sức mạnh của hắn ta.
Giờ khắc này, toàn bộ võ đài tựa như biến thành thế giới của Thiên Diệp.
Đồng tử Diệp Viễn hơi co lại, trực giác của hắn đối với thực lực của Thiên Thần Cảnh vẫn nhận thức được.
Nếu thực lực của Thần Quân Cảnh trên thế giới chỉ nhỏ giọt thì thực lực của Thiên Thần Cảnh trên thế giới chính là một con sông lớn.
Thế giới chi lực chính là địa phương mà võ giả khống chế thiên địa.
Thiên Thần Cảnh đối với địa phương mà võ giả khống chế thiên địa đã đạt tới trình độ tỉ mỉ.
Có thể đối kháng với Thiên Thần Cảnh cũng chỉ có Thiên Thần Cảnh!
Đương nhiên, Diệp Viễn không được xếp vào danh sách này.
Thân hình của hắn bắt đầu trở nên phiêu diêu bất định, không gian tứ phía cũng phát ra dao động quỷ dị.
Nếu như nói thế giới chi lực của Thiên Diệp là một tấm khiên hoàn hảo thì thế giới chi lực của Diệp Viễn lại là một thanh đao sắc nhọn.
Đây là một cuộc đối đầu giữa khiên và đao!
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Viễn phá tan rào cản nặng nề của thế giới chi lực, bay thẳng đến trước mặt Thiên Diệp.
Thiên Diệp nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử chợt co rụt lại.
Thần Quân Cảnh có thể đột phá thế giới chi lực của Thiên Thần Cảnh?
Phải biết rằng, thế giới chi lực của Thiên Thần Cảnh mạnh hơn gấp trăm lần so với Thần Quân Cảnh!
“Không gian pháp tắc của tên gia hỏa này cũng mạnh hơn rất nhiều!”
Bởi vậy, Thiên Diệp nào còn bành trướng, hắn ta lập tức nghênh đón chiêu thức của Diệp Viễn.
Đao quang kiếm ảnh, chiêu thức của hai người đều sắp không thể tưởng tượng nổi nữa rồi, không thể tách rời, càng không thể phân biệt ai đang là người chiếm ưu thế.
Những người vây xem lần lượt hít từng ngụm khí lạnh, bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Giang Hoành há to miệng, vẻ mặt không dám tin, lẩm bẩm nói: “Pháp tắc của kiếm đạo tầng năm dung hợp với pháp tắc của không gian tầng ba, tiểu tử này… Sao hắn có thể làm được?”
Giờ khắc này, rốt cục lão ta cũng biết tự tin của Diệp Viễn đến từ đâu.
Thiên phú yêu nghiệt như thế, nhập môn hơn hai trăm năm, vậy mà không có chút tiếng tăm gì.
Quả thực là một trò đùa!
Ở trước mặt Diệp Viễn, Bách Lý Thanh Yên cũng như vậy.
Thiên tài như thế mà bị sung quân đến đỉnh Thiên Anh, tên đầu heo nào dám làm càn như vậy?
Nội tâm Giang Hoành đang gào thét, bọn họ là truyền công trưởng lão nên cũng không thuộc về phe phái nào.
Nếu ngay cả vị trí phân chia nhân lực cũng bị các phe phái phân rẽ thì ngày Ảnh Nguyệt tông sụp đổ cũng không còn xa.
Cho nên khi nhìn thấy thực lực của Diệp Viễn đáng sợ như vậy, Giang Hoành lần đầu có ý muốn muốn chửi thề!
Hiện tại xem ra, Diệp Viễn bị người ta ghen tị đố kỵ nên mới đẩy đến đỉnh Thiên Anh.
Khó trách Diệp Viễn có oán khí lớn như vậy, nếu đổi lại là một người khác thì chắc chắn cũng sẽ không cam lòng.
Hai trăm năm qua, Diệp Viễn không chỉ đột phá cảnh giới mà hắn còn trung hoà không gian tu luyện tử vong và đối chiến.
Kiếm đạo pháp tắc của hắn đã đột phá tầng năm; không gian pháp tắc cũng đã đột phá tới trình độ tầng ba đại viên mãn.
Hai thứ này dung hợp với nhau làm chiến lực của Diệp Viễn cường đại gấp nhiều lần so với hắn trước khi bế quan.
Thiên Thần Cảnh đương nhiên rất cường đại, nhưng công pháp của Diệp Viễn cường đại hơn, không giống với Thần Quân tầng chín khác, hắn mạnh hơn những người cùng cấp nhiều.
Công pháp cường đại dung hợp với pháp tắc cường đại, chênh lệch giữa Thiên Thần tầng một với Diệp Viễn không cách nhau quá nhiều như trong tưởng tượng của người khác.
Đương nhiên, cũng không thoải mái như vậy.
Thiên Diệp cũng không phải Thiên Thần tầng một bình thường, pháp tắc của hắn ta được cảm ngộ rất cao, hơn nữa, thế giới chi lực của hắn ta vẫn hình thành áp chế đối với Diệp Viễn.
Nhưng điều này không ngăn cản kinh ngạc mọi người với thực lực của Diệp Viễn.
“Ha ha ha, chiến đấu vượt cấp thì thế nào? Không phải cũng bị ta áp chế gắt gao sao? Đồ ngu, ngươi nghĩ ngươi có thể nghịch thiên sao? Không lãng phí thời gian với ngươi nữa, bây giờ, ta sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta rồi tiễn ngươi lên đường!”
Trường thương của Thiên Diệp khẽ động, khí tức đáng sợ khóa chặt Diệp Viễn.
“Thiên long khiếu nha thương!”
Thế giới chi lực cuồng bạo, điên cuồng vọt về phía mũi thương.
Phảng phất như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một cây thương.
Giờ khắc này, tất cả mọi người mới cảm nhận được sức mạnh của Thiên Diệp.
Cây thương phảng phất như hóa thành cự long, phun ra khí tức khiến người khác run rẩy.
“Không hay rồi, kích này mạnh quá, Diệp Viễn sẽ gặp nguy hiểm!”
Bách Lý Thanh Yên nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi tái mặt.
Tiều phu cười nói: “Đừng gấp đừng gấp, Thiên Diệp có tuyệt chiêu, nhưng tuyệt chiêu của Diệp Viễn còn chưa xài đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!