Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Lời của Diệp Viễn làm cho mọi người cảm thấy sửng sốt.

Rất nhanh Giang Hoành đã phản ứng lại, bật cười mà nói: “Trống Thất Tinh bắc đẩu? Ha, ngươi cho rằng trống thất tinh Bắc Đẩu giống với trống Dao Quang vang lên giống lúc ngươi kiểm tra sao? Nói cho ngươi biết, chiếc trống Dao Quang đã thêm cấm chế nên các ngươi mới có thể gõ kêu thôi! Nếu không thì mấy người mới nhập môn các người đừng hòng mà gõ kêu được.”

Sau khi Diệp Viễn nhập môn có nghe nói, trống thất tinh Bắc Đẩu chính là bảo bối trấn tông của Ảnh Nguyệt Tông.

Bảy trống tụ họp lại thì có thể giết chết được cường giả cấp Thiên Tôn!

Bảo bối này không phải là chân thần huyền bảo, mà nó chính là linh bảo hàng thật giá thật của Thiên Tôn.

Mỗi một chiếc trong bảy chiếc trống đều là chân thần huyền bảo, nhưng nếu như kết hợp lại với nhau thì sẽ trở thành linh bảo chân chính của Thiên Tôn!

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là có người có thể gõ cho toàn bộ kêu vang.

Thất tinh Bắc Đầu là do tổ sư gia khai phá Ảnh Nguyệt Tông để lại, truyền lại mỗi quy tắc là hễ ai có thể gõ được thất tinh Bắc Đẩu vang lên, thì trên dưới tông môn phải toàn lực giúp người đó hoàn thành một tâm nguyện.

Nhưng mà từ sau tổ sư gia thì mấy trăm nay chưa có ai làm được điều đó.

Hôm nay Diệp Viễn lại dám khoác lác là có thể gõ cho trống thất tinh Bắc Đẩu kêu, đây chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?

“Tên này tự xưng là thiên phú kinh người, đúng là không biết tự lượng sức mình mà!”

“Ha, từ xưa đến nay đã có vô số người có thiên phú vượt trội muốn gõ thất tinh Bắc Đẩu, nhưng không có ai có thể làm được điều đó. Hắn dựa vào gì mà nghĩ mình làm được?”

“Đúng là ngu ngốc! Hắn không hề biết được thất tinh Bắc Đẩu là một thứ như thế nào đã dám nói linh tinh!”

Diệp Viễn vừa nói xong, lập tức có một tràng cười đùa cợt nổi lên.

Trống thất tinh Bắc Đẩu là cổ vật của Ảnh Nguyệt Tông, dần dà đã không còn ai không biết tự lượng sức mình mà muốn gõ nó nữa rồi.

Nhưng giờ lại có một tên nói linh tinh là muốn gõ trống thất tinh Bắc Đẩu.

Tiều phu nhún chân nhảy lên trên lôi đài, sau đó nói với Diệp Viễn: “Tiểu tử, đừng có mà ăn nói linh tinh. Ngay cả tông chủ cũng không gõ được trống thất tinh Bắc Đẩu, ngươi… không thể gõ nó kêu được. Giữ được núi xanh tốt thì không sợ không có củi đốt, chúng ta sẽ báo thù này sau.”

Bách Lý Thanh Yên cũng nhảy lên trên lôi đài mà khuyên nhủ: “Đúng đó Diệp Viễn. Giờ ngươi để lộ thiên phú của mình, chắc chắn tông môn sẽ nhìn ngươi với con mắt khác. Với thiên phú của ngươi thì không bao lâu nữa sẽ trả thù được thôi. Hơn nữa dùng cách gõ trống thất tinh Bắc Đẩu để giết hắn thì thực sự là giết gà mà dùng dao mổ trâu.”

Ngay cả nàng ta cũng cho rằng mấy lời đó là Diệp Viễn nói trong cơn tức giận.

Một khi trống thất tinh Bắc Đẩu vang lên mà chỉ để giết Thiên Diệp thì đúng là dùng dao trâu đi mổ gà!

Không ngờ là Diệp Viễn lại nghiêm mặt nói: “Ta không hề làm liều! Ta nói muốn giết hắn thì nhất định phải giết! Sự nhân từ dành cho kẻ địch chính là sự tàn nhẫn đối với bản thân mình! Ta nhất định phải gõ chiếc trống này!”

Mọi người đều bất ngờ trước thái độ kiên quyết của Diệp Viễn.

Thất Tinh Cốc, cấm địa của Ảnh Nguyệt Tông, cũng là nơi chứa trống thất tinh Bắc Đẩu.

Lúc này Cửu Đại Trưởng Lão Truyền Công đã tụ tập lại.

Rất nhiều người dùng ánh mắt hung ác mà nhìn về phía trước.

“Hừ! Không biết là tên tiểu tử nào lại muốn gõ trống thất tinh Bắc Đẩu nữa!” Thiên Tâm phong Trưởng Lão truyền công cũng bất mãn mà nói.

“Tiểu tử miệng còn hôi sữa lại muốn cửu đại truyền công trưởng lão tề tựu, thật là phải rả một cái giá lớn đấy.” Thiên Hướng tinh trưởng lão truyền công cũng bất mãn nói.

“Tiều phu, ngươi nhất định phải làm theo lời tên tiểu tử điên này sao? Nếu như tên tiểu tử này gõ ba lần liền không kêu, không chỉ hắn bị đày đến vách đá, mà cả ngươi cũng sẽ bị chịu trừng phạt.” Thiên Trụ Tinh của trưởng lão truyền công tràn đầy ẩn ý mà nói với người tiều phu.

Để mở Thất Tinh Cốc thì cần Cửu Đại trưởng lão truyền công tập hợp.

Mỗi người trong số họ đều biết một phần pháp quyết, chỉ có chín người tập hợp lại thì mới có thể mở Thất Tinh Cốc ra.

Phức tạp như vậy là vì đề phòng người ngoài xâm nhập vào.

Thế nhưng, tông môn vì đề phòng có đệ tử có ý xấu nên cũng định ra một số quy tắc nghiêm khắc.

Nếu như đệ tử gõ trống mà không kêu lên được ba tiếng trống, thì không những bị phạt nặng mà trưởng lão truyền công cũng bị phạt nặng.

Vì vậy nên trước khi đệ tử bước vào Thất Tinh Công thì nhất định phải được trưởng lão truyền công Bản Phong đồng ý.

Về thiên phú của Diệp Viễn thì khỏi phải bàn rồi, Tiều Phu đã công nhận hắn từ lâu.

Chỉ là rất khó để có thể đánh được ba tiếng trống.

Tiều Phu bình tĩnh mà nói: “Ngươi cứ yên tâm đi! Với thiên phú của Diệp Viễn thì cho dù là không gõ cho trống kêu bảy tiếng được, nhưng mà ba tiếng thì không thành vấn đề.”

Thiên Thụ Tinh trưởng lão truyền công cười nói: “Ngươi tin tưởng tên tiểu tử này quá rồi, nhiều năm như vậy mà đã có đệ tử nào có thể gõ được ba tiếng trống đâu!”

Tiều Phu cười ha ha mà nói: “Diệp Viễn khác với bọn họ! Bớt nói mấy chuyện thừa thãi đi, mở Thất Tinh Cốc thôi!”

Khí thế cường giả Chân Thần của Cửu Đại vừa thi triển thì có một luồng ánh sáng vô cùng mạnh tỏa ra, làm cho sắc mặt Diệp Viễn trắng bệch.

Cảnh giới Chân Thần thực sự là rất mạnh!

Chín luồng ánh sáng kia đột ngột hiện ra rồi bắn thẳng vào chín chỗ ở bên trong.

Ầm ầm…

Cấm chế của Thất Tinh Cốc dần dần bị chín luồng ánh sáng này mở ra.

Diệp Viễn dùng ánh mắt đầy cảm kích mà nhìn theo bóng dáng của Tiều Phu.

Chuyện lần này có chút sai lệch so với dự tính của hắn.

Nếu như không có Tiều Phu thì lần này hắn chết vô cùng thảm.

Diệp Viễn hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào trong Thất Tinh Cốc, Cửu Đại Trưởng Lão truyền công cũng lần lượt đi theo sau.

Vừa vào trong Thất Tinh Cốc, một cơn gió lạnh đến thấu xương thổi qua.

Diệp Viễn không có chuẩn bị trước nên suýt thì bị thổi bay.

Mấy vị trưởng lão truyền công nhìn thấy cảnh tượng này thì càng xem thường hắn hơn.

“Ha, đây là lần đầu tiên trong lịch sử tông môn có đệ tử ngoại môn muốn gõ trống thất tinh Bắc Đẩu đấy. Đúng là không biết tự lượng sức mình, bổn tọa thực sự là khâm phục tên tiểu tử này.” Giang Hoành tràn đầy khinh thường mà nhìn Diệp Viễn.

Mục đích gõ trống của Diệp Viễn chính là để giết Thiên Diệp.

Đương nhiên Cửu Đại Trưởng lão truyền công sẽ không ưa Diệp Viễn.

Thiên phú của Diệp Viễn đúng vô cùng kinh người, nhưng giờ họ chỉ ước gì Diệp Viễn sẽ vì gõ trống thất tinh Bắc Đẩu mà chết.

Tiều Phu bình tĩnh nói: “Giang Hoành, ta biết giờ ngươi rất muốn Diệp Viễn. Ha ha, mấy tên xuất thân từ đại tông môn các ngươi đều xem thường người có xuất thân từ tiểu tông môn, các người cũng xem thường đỉnh Thiên Anh bọn ta. Nhưng đó là các người không biết thôi, thiên tài thực sự đều có xuất thân từ tiểu tông môn! Giống như lão tử đây, năm đó cầm rìu chém sạch bọn thiên kiêu chi tử kia, chém đến nỗi trở nên điên cuồng thì mới có ngày hôm nay. Mà hôm nay Diệp Viễn cũng sẽ dùng thực lực của hắn mà làm cho các người hối hận với những gì các người đã làm.”

Những lời của Tiều Phu đã làm cho sắc mặt Bát Đại Trưởng Lão truyền công khác trở nên đen thui.

Năm đó Tiều Phu thực sự mà một câu chuyện truyền kỳ của Ảnh Nguyệt Tông.

Hắn ta từ một tên không tên không tuổi của tiểu tông môn, cầm theo một cây rìu mà quét sạch toàn bộ những người được gọi là thiên kiêu chi tử.

Sau này, Tiều Phu và Diệp Viễn cũng như nhau, đều bị đuổi đến đỉnh Thiên Anh.

Nhưng mà hắn ta không hề oán giận cái gì, ngày ngày chỉ cầm rìu đi đốn củi.

Cứ đốn củi ngày này sang ngày khác, năm này sang năm khác.

Không biết đã có bao nhiêu người cười nhạo, khinh bỉ hắn ta.

Mãi cho đến một ngày, một cỗ khí thể cực mạnh đã đâm thủng chân trời.

Tiều Phu hắn ta đã đột phá Chân Thần!

Lời của Diệp Viễn làm cho mọi người cảm thấy sửng sốt.

Rất nhanh Giang Hoành đã phản ứng lại, bật cười mà nói: “Trống Thất Tinh bắc đẩu? Ha, ngươi cho rằng trống thất tinh Bắc Đẩu giống với trống Dao Quang vang lên giống lúc ngươi kiểm tra sao? Nói cho ngươi biết, chiếc trống Dao Quang đã thêm cấm chế nên các ngươi mới có thể gõ kêu thôi! Nếu không thì mấy người mới nhập môn các người đừng hòng mà gõ kêu được.”

Sau khi Diệp Viễn nhập môn có nghe nói, trống thất tinh Bắc Đẩu chính là bảo bối trấn tông của Ảnh Nguyệt Tông.

Bảy trống tụ họp lại thì có thể giết chết được cường giả cấp Thiên Tôn!

Bảo bối này không phải là chân thần huyền bảo, mà nó chính là linh bảo hàng thật giá thật của Thiên Tôn.

Mỗi một chiếc trong bảy chiếc trống đều là chân thần huyền bảo, nhưng nếu như kết hợp lại với nhau thì sẽ trở thành linh bảo chân chính của Thiên Tôn!

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là có người có thể gõ cho toàn bộ kêu vang.

Thất tinh Bắc Đầu là do tổ sư gia khai phá Ảnh Nguyệt Tông để lại, truyền lại mỗi quy tắc là hễ ai có thể gõ được thất tinh Bắc Đẩu vang lên, thì trên dưới tông môn phải toàn lực giúp người đó hoàn thành một tâm nguyện.

Nhưng mà từ sau tổ sư gia thì mấy trăm nay chưa có ai làm được điều đó.

Hôm nay Diệp Viễn lại dám khoác lác là có thể gõ cho trống thất tinh Bắc Đẩu kêu, đây chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?

“Tên này tự xưng là thiên phú kinh người, đúng là không biết tự lượng sức mình mà!”

“Ha, từ xưa đến nay đã có vô số người có thiên phú vượt trội muốn gõ thất tinh Bắc Đẩu, nhưng không có ai có thể làm được điều đó. Hắn dựa vào gì mà nghĩ mình làm được?”

“Đúng là ngu ngốc! Hắn không hề biết được thất tinh Bắc Đẩu là một thứ như thế nào đã dám nói linh tinh!”

Diệp Viễn vừa nói xong, lập tức có một tràng cười đùa cợt nổi lên.

Trống thất tinh Bắc Đẩu là cổ vật của Ảnh Nguyệt Tông, dần dà đã không còn ai không biết tự lượng sức mình mà muốn gõ nó nữa rồi.

Nhưng giờ lại có một tên nói linh tinh là muốn gõ trống thất tinh Bắc Đẩu.

Tiều phu nhún chân nhảy lên trên lôi đài, sau đó nói với Diệp Viễn: “Tiểu tử, đừng có mà ăn nói linh tinh. Ngay cả tông chủ cũng không gõ được trống thất tinh Bắc Đẩu, ngươi… không thể gõ nó kêu được. Giữ được núi xanh tốt thì không sợ không có củi đốt, chúng ta sẽ báo thù này sau.”

Bách Lý Thanh Yên cũng nhảy lên trên lôi đài mà khuyên nhủ: “Đúng đó Diệp Viễn. Giờ ngươi để lộ thiên phú của mình, chắc chắn tông môn sẽ nhìn ngươi với con mắt khác. Với thiên phú của ngươi thì không bao lâu nữa sẽ trả thù được thôi. Hơn nữa dùng cách gõ trống thất tinh Bắc Đẩu để giết hắn thì thực sự là giết gà mà dùng dao mổ trâu.”

Ngay cả nàng ta cũng cho rằng mấy lời đó là Diệp Viễn nói trong cơn tức giận.

Một khi trống thất tinh Bắc Đẩu vang lên mà chỉ để giết Thiên Diệp thì đúng là dùng dao trâu đi mổ gà!

Không ngờ là Diệp Viễn lại nghiêm mặt nói: “Ta không hề làm liều! Ta nói muốn giết hắn thì nhất định phải giết! Sự nhân từ dành cho kẻ địch chính là sự tàn nhẫn đối với bản thân mình! Ta nhất định phải gõ chiếc trống này!”

Mọi người đều bất ngờ trước thái độ kiên quyết của Diệp Viễn.

Thất Tinh Cốc, cấm địa của Ảnh Nguyệt Tông, cũng là nơi chứa trống thất tinh Bắc Đẩu.

Lúc này Cửu Đại Trưởng Lão Truyền Công đã tụ tập lại.

Rất nhiều người dùng ánh mắt hung ác mà nhìn về phía trước.

“Hừ! Không biết là tên tiểu tử nào lại muốn gõ trống thất tinh Bắc Đẩu nữa!” Thiên Tâm phong Trưởng Lão truyền công cũng bất mãn mà nói.

“Tiểu tử miệng còn hôi sữa lại muốn cửu đại truyền công trưởng lão tề tựu, thật là phải rả một cái giá lớn đấy.” Thiên Hướng tinh trưởng lão truyền công cũng bất mãn nói.

“Tiều phu, ngươi nhất định phải làm theo lời tên tiểu tử điên này sao? Nếu như tên tiểu tử này gõ ba lần liền không kêu, không chỉ hắn bị đày đến vách đá, mà cả ngươi cũng sẽ bị chịu trừng phạt.” Thiên Trụ Tinh của trưởng lão truyền công tràn đầy ẩn ý mà nói với người tiều phu.

Để mở Thất Tinh Cốc thì cần Cửu Đại trưởng lão truyền công tập hợp.

Mỗi người trong số họ đều biết một phần pháp quyết, chỉ có chín người tập hợp lại thì mới có thể mở Thất Tinh Cốc ra.

Phức tạp như vậy là vì đề phòng người ngoài xâm nhập vào.

Thế nhưng, tông môn vì đề phòng có đệ tử có ý xấu nên cũng định ra một số quy tắc nghiêm khắc.

Nếu như đệ tử gõ trống mà không kêu lên được ba tiếng trống, thì không những bị phạt nặng mà trưởng lão truyền công cũng bị phạt nặng.

Vì vậy nên trước khi đệ tử bước vào Thất Tinh Công thì nhất định phải được trưởng lão truyền công Bản Phong đồng ý.

Về thiên phú của Diệp Viễn thì khỏi phải bàn rồi, Tiều Phu đã công nhận hắn từ lâu.

Chỉ là rất khó để có thể đánh được ba tiếng trống.

Tiều Phu bình tĩnh mà nói: “Ngươi cứ yên tâm đi! Với thiên phú của Diệp Viễn thì cho dù là không gõ cho trống kêu bảy tiếng được, nhưng mà ba tiếng thì không thành vấn đề.”

Thiên Thụ Tinh trưởng lão truyền công cười nói: “Ngươi tin tưởng tên tiểu tử này quá rồi, nhiều năm như vậy mà đã có đệ tử nào có thể gõ được ba tiếng trống đâu!”

Tiều Phu cười ha ha mà nói: “Diệp Viễn khác với bọn họ! Bớt nói mấy chuyện thừa thãi đi, mở Thất Tinh Cốc thôi!”

Khí thế cường giả Chân Thần của Cửu Đại vừa thi triển thì có một luồng ánh sáng vô cùng mạnh tỏa ra, làm cho sắc mặt Diệp Viễn trắng bệch.

Cảnh giới Chân Thần thực sự là rất mạnh!

Chín luồng ánh sáng kia đột ngột hiện ra rồi bắn thẳng vào chín chỗ ở bên trong.

Ầm ầm…

Cấm chế của Thất Tinh Cốc dần dần bị chín luồng ánh sáng này mở ra.

Diệp Viễn dùng ánh mắt đầy cảm kích mà nhìn theo bóng dáng của Tiều Phu.

Chuyện lần này có chút sai lệch so với dự tính của hắn.

Nếu như không có Tiều Phu thì lần này hắn chết vô cùng thảm.

Diệp Viễn hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào trong Thất Tinh Cốc, Cửu Đại Trưởng Lão truyền công cũng lần lượt đi theo sau.

Vừa vào trong Thất Tinh Cốc, một cơn gió lạnh đến thấu xương thổi qua.

Diệp Viễn không có chuẩn bị trước nên suýt thì bị thổi bay.

Mấy vị trưởng lão truyền công nhìn thấy cảnh tượng này thì càng xem thường hắn hơn.

“Ha, đây là lần đầu tiên trong lịch sử tông môn có đệ tử ngoại môn muốn gõ trống thất tinh Bắc Đẩu đấy. Đúng là không biết tự lượng sức mình, bổn tọa thực sự là khâm phục tên tiểu tử này.” Giang Hoành tràn đầy khinh thường mà nhìn Diệp Viễn.

Mục đích gõ trống của Diệp Viễn chính là để giết Thiên Diệp.

Đương nhiên Cửu Đại Trưởng lão truyền công sẽ không ưa Diệp Viễn.

Thiên phú của Diệp Viễn đúng vô cùng kinh người, nhưng giờ họ chỉ ước gì Diệp Viễn sẽ vì gõ trống thất tinh Bắc Đẩu mà chết.

Tiều Phu bình tĩnh nói: “Giang Hoành, ta biết giờ ngươi rất muốn Diệp Viễn. Ha ha, mấy tên xuất thân từ đại tông môn các ngươi đều xem thường người có xuất thân từ tiểu tông môn, các người cũng xem thường đỉnh Thiên Anh bọn ta. Nhưng đó là các người không biết thôi, thiên tài thực sự đều có xuất thân từ tiểu tông môn! Giống như lão tử đây, năm đó cầm rìu chém sạch bọn thiên kiêu chi tử kia, chém đến nỗi trở nên điên cuồng thì mới có ngày hôm nay. Mà hôm nay Diệp Viễn cũng sẽ dùng thực lực của hắn mà làm cho các người hối hận với những gì các người đã làm.”

Những lời của Tiều Phu đã làm cho sắc mặt Bát Đại Trưởng Lão truyền công khác trở nên đen thui.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận