Trên tháp Thiên Diệp khó khăn mở hai mắt ra, trong ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
"Ta... Ta chưa có chết! Ha ha ha, ta chưa có chết!"
Cho đến bây giờ cảm giác vô số mảnh vụn ghim vào trong cơ thể vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt.
Một giây kia, hắn cho rằng mình sẽ chết chắc.
Chỉ là không nghĩ tới rằng hắn được cứu.
"Yên tâm đi, lần này Giang Hoành trưởng lão tự mình ra tay thì không có ai giết ngươi được!" Đào trưởng lão ở bên cạnh trầm giọng nói.
Trong đôi mắt của Thiên Diệp thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vì hắn mà Truyền Công trưởng lão lại tự mình ra trận.
Điều này nói rõ rằng địa vị của hắn ở trong lòng Truyền Công trưởng lão còn rất cao.
Bình thường Truyền Công trưởng lão làm Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, những đệ tử như họ căn bản không tiếp xúc được cũng không biết rốt cuộc trưởng lão có ý đồ gì.
Chuyện bình thường đều là do Tiền Điện trưởng lão là Đào trưởng lão lo liệu.
"Lại có chuyện này! Chờ chuyện này trôi qua, ta phải cảm tạ Giang Hoành trưởng lão, không biết có may mắn hay không đây." Thiên Diệp hưng phấn nói.
Sắc mặt Đào trưởng lão hơi trầm xuống, nói: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm, hôm nay đỉnh Thiên Nhuế chúng ta mất hết mặt mũi đều là do Hệ Phi Hoa gây ra. Chẳng qua Giang Hoành trưởng lão ra tay cứu ngươi là vì bắt buộc phải làm mà thôi. Sau này ngươi vẫn phải chăm chỉ tu luyện, tìm lại mặt mũi của đỉnh Thiên Nhuế chúng ta thì tất nhiên lão nhân gia sẽ vui vẻ."
Thiên Diệp nghe xong thì ngay lập tức sự hưng phấn vừa nãy tan thành mây khói.
"Tiểu tử Diệp Viễn kia, không... Không chết sao?" Mặt Thiên Diệp đầy vẻ hận thù nói.
"Chết? Haha! Chuyện của các ngươi vẫn chưa xong đâu!" Mặt Đào trưởng lão đầy vẻ châm chọc cười nói.
Thiên Diệp nghe vậy thì hơi sửng sốt nói: "Còn chưa kết thúc?"
Đào trưởng lão kể chuyện Diệp Viễn gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu cho Thiên Diệp, hắn nghe vậy thì không khỏi cười to không dứt.
"Ha ha, tiểu tử này đúng là thiên tài, thế mà dùng loại này phương pháp để làm ta chết! Ta thừa nhận thiên phú của hắn rất cao, nhưng mà cao hơn nữa cũng chỉ là một Thần Quân cảnh, sao hắn có thể gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu?"
Thiên Diệp nghe kể về hành động "ngu xuẩn" của Diệp Viễn thì mặt đầy vẻ khinh thường.
Làm sao có người có thể làm chuyện này được?
Đào trưởng lão cười ha hả nói: "Tiểu tử này là một tên bướng bỉnh, tám con ngựa kéo hắn về không được. Ngươi không biết rằng lúc ấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn kẻ ngu vậy."
Với người ngu đần như Diệp Viễn thì Đào trưởng lão cũng vô cùng không thích.
Ông ta và Thiên Diệp nhìn nhau, đều ha ha cười lớn.
Tùng...
Đột nhiên một tiếng trống vang cao chót vót đến tận mây xanh.
Đào trưởng lão và Thiên Diệp đang cười to, nghe thấy tiếng vang của trống thì sắc mặt thay đổi.
Nhất là Thiên Diệp, trong ánh mắt của hắn có sự hoảng hốt mà làm sao cũng không che giấu được.
"Đào trưởng lão, đây là... Đây là... Tiếng trống gì vậy?"
Trong giọng nói của Thiên Diệp không che giấu được sự run rẩy.
Vẻ mặt Đào trưởng lão nhìn qua không khỏe lắm, trong ánh mắt của lão ta lộ ra sự chấn động, nói: "Ảnh Nguyệt tông có vô số người gõ trống đến nỗi đếm không hết nhưng chưa từng nghe rằng có người có thể mang tiếng trống truyền ra khỏi Thất Tinh cốc!"
Dù sao kiến thức của Thiên Diệp không bằng Đào trưởng lão, nghe Đào trưởng lão nói vậy thì mặt như màu đất ngay lập tức.
"Vậy... Vậy hắn... Sẽ không..."
Thiên Diệp cảm thấy khô miệng khô lưỡi, dáng vẻ đắc ý vừa nãy thì nửa phần cũng không tìm được.
Tùng...
Còn chưa dứt lời, lại là một tiếng trống rung trời rung đất vang lên.
Tiếng trống này càng vang dội hơn tiếng trống vừa nãy.
Cùng lúc đó toàn bộ Ảnh Nguyệt tông đều chấn động.
Đây lần đầu tiên họ nghe thấy tiếng trống đáng sợ như vậy ở Thất Tinh cốc.
Tiếng trống này như sấm vang khắp trời, giống như ông Trời đang gào thét.
Tiếng vang này Ảnh Nguyệt tông mỗi một xó xỉnh cũng có thể nghe rõ ràng.
Ngọn núi cao nhất, chín phó đỉnh, mấy trăm ngọn núi lẻ tẻ, bao gồm mỗi một tấc đất của dãy núi Ảnh Nguyệt cũng có thể nghe được tiếng trống này.
Mọi người rối rít đi ra khỏi đại điện, đi ra khỏi động phủ, nhìn sang hướng Thất Tinh cốc.
Thân là đệ tử Ảnh Nguyệt tông tất nhiên phải biết tiếng trống này có ý nghĩa như thế nào.
Chẳng qua họ chú ý tới việc rốt cuộc tiếng trống có thể vang lên mấy tiếng.
Giờ phút này, thần nguyên của mỗi một người bọn hắn đang sôi trào, theo tiếng trống này trở nên phóng nhanh không thôi.
Tiếng trống này như đang kích hoạt huyết mạch của bọn họ vậy.
Không ít người nhờ tiếng trống ở nơi này mà bắt đầu đột phá.
Tùng...
Tiếng trống thứ ba vang lên, vẻ mặt của Bách Lý Thanh Yên không che được sự ngạc nhiên mừng rỡ và sùng bái.
"Sư tỷ, ta đã sớm nói với tỷ rồi, không có cách nào ngăn cản tài năng của tên đó được mà tỷ hết lần này tới lần khác không tin!"
Bách Lý Thanh Yên không quay đầu lại, nàng ta biết Khương Tuyết Diễm đã đến sau lưng nàng ta.
Trong ánh mắt của Khương Tuyết Diễm lộ ra vẻ vô cùng phức tạp, cuối cùng thở dài nói: "Nha đầu ngốc, nếu tên đó đi hội võ Hoàng Linh thì hắn chính kẻ thù số một của muội đó!"
Trên mặt Bách Lý Thanh Yên lộ ra vẻ hết sức vui mừng, cười nói: "Vậy thì thế nào? Trong cuộc đời này dây đàn của ta chỉ gảy vì chàng ấy!"
Ánh mắt của Khương Tuyết Diễm lấp lánh không ngừng, rốt cục vẫn phải xoay người rời đi.
Đi mấy bước, nàng ta nói nhỏ: "Nha đầu ngốc, tình cảm của ngươi thật sự có thể nhận lại được sao?"
Dứt lời nàng ta xoay người rời đi.
Tùng...
Tiếng trống thứ tư không ngoài ý muốn mà vang lên.
Một nơi trong hư không trên ngọn núi cao nhất, một lão giả chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
“Không nghĩ rằng trên cõi đời này lại thật sự có người có thể gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu!"
Tùng...
Tùng...
Tiếng trống thứ năm, thứ sáu vang lên.
Trong Thất Tinh cốc, chín đại Truyền Công trưởng lão vô cùng chấn động nhìn cảnh tượng này, ngọn sóng trong lòng không thể lặng yên thật lâu.
Họ cách trống Thất Tinh Bắc Đẩu rất gần, bọn hắn có cảm nhận rất mãnh liệt về sự rung động của tiếng trống.
Khí tức to lớn của từng đợt sóng làm cho bọn hắn cảm thấy tựa như thiên đạo rơi xuống.
Loại rung động đó, căn bản không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được.
"Đây... Mới là uy lực chân chính của trống Thất Tinh Bắc Đẩu!"
"Thật sự không có cách nào tưởng tượng, một khi người có cảnh giới Chân Thần gõ ra tiếng trống, kết quả sẽ có lực công kích đáng sợ như nào!"
"Tiểu tử này... Rốt cuộc tại sao hắn có thể làm được? Hắn đem toàn bộ đại đạo của trống Thất Tinh Bắc Đẩu phóng thích ra ngoài, lúc này mới khơi gợi toàn bộ sự cộng hưởng của Ảnh Nguyệt tông!"
"Lần này, sau khi đi ra ngoài, lão phu muốn bế quan! Tiếng trống này tuyên truyền giác ngộ đó!"
...
Tiếng trống như là có ma lực vậy, làm cho cả người bọn hắn đều có loại cảm giác thay da đổi thịt.
Sự rung động của tiều phu không khác nhiều so với những người khác.
Hắn ta nhìn bóng lưng của Diệp Viễn thì cảm thấy vô cùng cao lớn.
Hắn ta biết thiên phú Diệp Viễn cực mạnh, tiềm lực to lớn, nhưng mà hắn ta không nghĩ tới, Diệp Viễn lại mạnh đến trình độ này.
Quá hùng mạnh làm cho hắn ta có nỗi sợ hãi!
Tiếng trống của Thất Tinh Bắc Đẩu chưa bao giờ vang lên ở Ảnh Nguyệt tông, nhưng vào giờ phút này lại vang vọng ở bầu trời Ảnh Nguyệt tông.
Tiếng trống thứ nhất không biến mất sau khi tiếng trống tiếp theo xuất hiện.
Tiếng trống thứ hai cũng giống như vậy.
Giờ phút này, có thể nghe và phân biệt rõ ràng sáu tiếng trống,
Tùng...
Rốt cuộc tiếng trống cuối cùng vang lên!
Toàn bộ Ảnh Nguyệt tông run rẩy.
Bảy tiếng trống như là bảy tiếng sấm, không ngừng vang vọng trên bầu trời Ảnh Nguyệt tông.
Chẳng những không có xu thế tiêu tan mà ngược lại có xu thế càng lúc càng vang lên.
Tất cả mọi người đều nghiêng tai lắng nghe, tất cả mọi người đều đang dùng tâm mà cảm nhận, tất cả mọi người đều ở hết lòng cảm ngộ.
Tiếng trống này không như bình thường!
Trên tháp Thiên Diệp khó khăn mở hai mắt ra, trong ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
"Ta... Ta chưa có chết! Ha ha ha, ta chưa có chết!"
Cho đến bây giờ cảm giác vô số mảnh vụn ghim vào trong cơ thể vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt.
Một giây kia, hắn cho rằng mình sẽ chết chắc.
Chỉ là không nghĩ tới rằng hắn được cứu.
"Yên tâm đi, lần này Giang Hoành trưởng lão tự mình ra tay thì không có ai giết ngươi được!" Đào trưởng lão ở bên cạnh trầm giọng nói.
Trong đôi mắt của Thiên Diệp thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vì hắn mà Truyền Công trưởng lão lại tự mình ra trận.
Điều này nói rõ rằng địa vị của hắn ở trong lòng Truyền Công trưởng lão còn rất cao.
Bình thường Truyền Công trưởng lão làm Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, những đệ tử như họ căn bản không tiếp xúc được cũng không biết rốt cuộc trưởng lão có ý đồ gì.
Chuyện bình thường đều là do Tiền Điện trưởng lão là Đào trưởng lão lo liệu.
"Lại có chuyện này! Chờ chuyện này trôi qua, ta phải cảm tạ Giang Hoành trưởng lão, không biết có may mắn hay không đây." Thiên Diệp hưng phấn nói.
Sắc mặt Đào trưởng lão hơi trầm xuống, nói: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm, hôm nay đỉnh Thiên Nhuế chúng ta mất hết mặt mũi đều là do Hệ Phi Hoa gây ra. Chẳng qua Giang Hoành trưởng lão ra tay cứu ngươi là vì bắt buộc phải làm mà thôi. Sau này ngươi vẫn phải chăm chỉ tu luyện, tìm lại mặt mũi của đỉnh Thiên Nhuế chúng ta thì tất nhiên lão nhân gia sẽ vui vẻ."
Thiên Diệp nghe xong thì ngay lập tức sự hưng phấn vừa nãy tan thành mây khói.
"Tiểu tử Diệp Viễn kia, không... Không chết sao?" Mặt Thiên Diệp đầy vẻ hận thù nói.
"Chết? Haha! Chuyện của các ngươi vẫn chưa xong đâu!" Mặt Đào trưởng lão đầy vẻ châm chọc cười nói.
Thiên Diệp nghe vậy thì hơi sửng sốt nói: "Còn chưa kết thúc?"
Đào trưởng lão kể chuyện Diệp Viễn gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu cho Thiên Diệp, hắn nghe vậy thì không khỏi cười to không dứt.
"Ha ha, tiểu tử này đúng là thiên tài, thế mà dùng loại này phương pháp để làm ta chết! Ta thừa nhận thiên phú của hắn rất cao, nhưng mà cao hơn nữa cũng chỉ là một Thần Quân cảnh, sao hắn có thể gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu?"
Thiên Diệp nghe kể về hành động "ngu xuẩn" của Diệp Viễn thì mặt đầy vẻ khinh thường.
Làm sao có người có thể làm chuyện này được?
Đào trưởng lão cười ha hả nói: "Tiểu tử này là một tên bướng bỉnh, tám con ngựa kéo hắn về không được. Ngươi không biết rằng lúc ấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn kẻ ngu vậy."
Với người ngu đần như Diệp Viễn thì Đào trưởng lão cũng vô cùng không thích.
Ông ta và Thiên Diệp nhìn nhau, đều ha ha cười lớn.
Tùng...
Đột nhiên một tiếng trống vang cao chót vót đến tận mây xanh.
Đào trưởng lão và Thiên Diệp đang cười to, nghe thấy tiếng vang của trống thì sắc mặt thay đổi.
Nhất là Thiên Diệp, trong ánh mắt của hắn có sự hoảng hốt mà làm sao cũng không che giấu được.
"Đào trưởng lão, đây là... Đây là... Tiếng trống gì vậy?"
Trong giọng nói của Thiên Diệp không che giấu được sự run rẩy.
Vẻ mặt Đào trưởng lão nhìn qua không khỏe lắm, trong ánh mắt của lão ta lộ ra sự chấn động, nói: "Ảnh Nguyệt tông có vô số người gõ trống đến nỗi đếm không hết nhưng chưa từng nghe rằng có người có thể mang tiếng trống truyền ra khỏi Thất Tinh cốc!"
Dù sao kiến thức của Thiên Diệp không bằng Đào trưởng lão, nghe Đào trưởng lão nói vậy thì mặt như màu đất ngay lập tức.
"Vậy... Vậy hắn... Sẽ không..."
Thiên Diệp cảm thấy khô miệng khô lưỡi, dáng vẻ đắc ý vừa nãy thì nửa phần cũng không tìm được.
Tùng...
Còn chưa dứt lời, lại là một tiếng trống rung trời rung đất vang lên.
Tiếng trống này càng vang dội hơn tiếng trống vừa nãy.
Cùng lúc đó toàn bộ Ảnh Nguyệt tông đều chấn động.
Đây lần đầu tiên họ nghe thấy tiếng trống đáng sợ như vậy ở Thất Tinh cốc.
Tiếng trống này như sấm vang khắp trời, giống như ông Trời đang gào thét.
Tiếng vang này Ảnh Nguyệt tông mỗi một xó xỉnh cũng có thể nghe rõ ràng.
Ngọn núi cao nhất, chín phó đỉnh, mấy trăm ngọn núi lẻ tẻ, bao gồm mỗi một tấc đất của dãy núi Ảnh Nguyệt cũng có thể nghe được tiếng trống này.
Mọi người rối rít đi ra khỏi đại điện, đi ra khỏi động phủ, nhìn sang hướng Thất Tinh cốc.
Thân là đệ tử Ảnh Nguyệt tông tất nhiên phải biết tiếng trống này có ý nghĩa như thế nào.
Chẳng qua họ chú ý tới việc rốt cuộc tiếng trống có thể vang lên mấy tiếng.
Giờ phút này, thần nguyên của mỗi một người bọn hắn đang sôi trào, theo tiếng trống này trở nên phóng nhanh không thôi.
Tiếng trống này như đang kích hoạt huyết mạch của bọn họ vậy.
Không ít người nhờ tiếng trống ở nơi này mà bắt đầu đột phá.
Tùng...
Tiếng trống thứ ba vang lên, vẻ mặt của Bách Lý Thanh Yên không che được sự ngạc nhiên mừng rỡ và sùng bái.
"Sư tỷ, ta đã sớm nói với tỷ rồi, không có cách nào ngăn cản tài năng của tên đó được mà tỷ hết lần này tới lần khác không tin!"
Bách Lý Thanh Yên không quay đầu lại, nàng ta biết Khương Tuyết Diễm đã đến sau lưng nàng ta.
Trong ánh mắt của Khương Tuyết Diễm lộ ra vẻ vô cùng phức tạp, cuối cùng thở dài nói: "Nha đầu ngốc, nếu tên đó đi hội võ Hoàng Linh thì hắn chính kẻ thù số một của muội đó!"
Trên mặt Bách Lý Thanh Yên lộ ra vẻ hết sức vui mừng, cười nói: "Vậy thì thế nào? Trong cuộc đời này dây đàn của ta chỉ gảy vì chàng ấy!"
Ánh mắt của Khương Tuyết Diễm lấp lánh không ngừng, rốt cục vẫn phải xoay người rời đi.
Đi mấy bước, nàng ta nói nhỏ: "Nha đầu ngốc, tình cảm của ngươi thật sự có thể nhận lại được sao?"
Dứt lời nàng ta xoay người rời đi.
Tùng...
Tiếng trống thứ tư không ngoài ý muốn mà vang lên.
Một nơi trong hư không trên ngọn núi cao nhất, một lão giả chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
“Không nghĩ rằng trên cõi đời này lại thật sự có người có thể gõ trống Thất Tinh Bắc Đẩu!"
Tùng...
Tùng...
Tiếng trống thứ năm, thứ sáu vang lên.
Trong Thất Tinh cốc, chín đại Truyền Công trưởng lão vô cùng chấn động nhìn cảnh tượng này, ngọn sóng trong lòng không thể lặng yên thật lâu.
Họ cách trống Thất Tinh Bắc Đẩu rất gần, bọn hắn có cảm nhận rất mãnh liệt về sự rung động của tiếng trống.
Khí tức to lớn của từng đợt sóng làm cho bọn hắn cảm thấy tựa như thiên đạo rơi xuống.
Loại rung động đó, căn bản không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được.
"Đây... Mới là uy lực chân chính của trống Thất Tinh Bắc Đẩu!"
"Thật sự không có cách nào tưởng tượng, một khi người có cảnh giới Chân Thần gõ ra tiếng trống, kết quả sẽ có lực công kích đáng sợ như nào!"
"Tiểu tử này... Rốt cuộc tại sao hắn có thể làm được? Hắn đem toàn bộ đại đạo của trống Thất Tinh Bắc Đẩu phóng thích ra ngoài, lúc này mới khơi gợi toàn bộ sự cộng hưởng của Ảnh Nguyệt tông!"
"Lần này, sau khi đi ra ngoài, lão phu muốn bế quan! Tiếng trống này tuyên truyền giác ngộ đó!"
...
Tiếng trống như là có ma lực vậy, làm cho cả người bọn hắn đều có loại cảm giác thay da đổi thịt.
Sự rung động của tiều phu không khác nhiều so với những người khác.
Hắn ta nhìn bóng lưng của Diệp Viễn thì cảm thấy vô cùng cao lớn.
Hắn ta biết thiên phú Diệp Viễn cực mạnh, tiềm lực to lớn, nhưng mà hắn ta không nghĩ tới, Diệp Viễn lại mạnh đến trình độ này.
Quá hùng mạnh làm cho hắn ta có nỗi sợ hãi!
Tiếng trống của Thất Tinh Bắc Đẩu chưa bao giờ vang lên ở Ảnh Nguyệt tông, nhưng vào giờ phút này lại vang vọng ở bầu trời Ảnh Nguyệt tông.
Tiếng trống thứ nhất không biến mất sau khi tiếng trống tiếp theo xuất hiện.
Tiếng trống thứ hai cũng giống như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!