Phía trên mặt biển tràn ngập sương mù, một chiếc thuyền lá nhỏ từ từ tiến về phía trước.
Xung quanh, là một màn sương trắng che phủ, giơ tay không nhìn thấy được năm ngón.
Một nguồn cấm chế chi lực đầy hùng vĩ mãnh liệt từ xung quanh truyền đến, khiến cho đám người Diệp Viễn kinh sợ.
Hoàng Linh Thần Điện quả nhiên cường đại không nơi nào sánh bằng, có thể biến khu hải dương mênh mông bao la này, trở thành cấm địa của mình.
Chiếc thuyền nhỏ vốn không người đẩy, nhưng cứ thế mà trôi dạt trên mặt nước biển mênh mông.
Ầm ầm!
Đột nhiên con thuyền nhỏ rung lắc mãnh liệt, mũi thuyền lắc lư, không ngờ chui lọt vào bên trong dãy sương mù, cho dù là mặt đối mặt, cũng nhìn không rõ đồng bạn.
“Mọi người cẩn thận, đây là lọt vào cấm chế trong gió lốc, sức mạnh của pháp tắc khiến cho dao động mãnh liệt. Mọi người phải tránh xa vùng cấm chế chi lực này, nếu rơi vào U Linh Hải, không ai có thể cứu nổi!”
Mũi thuyền, truyền đến lời cảnh báo của Chúc Vấn.
Mọi người ai cũng tim lạnh buốt sương, tự bản thân ai nấy cẩn thận tránh xa vùng cấm chế chi lực đó.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, nhóm người đó cuối cùng cũng từ khu sương mù đi ra, trở về nơi mặt nước biển.
Đột nhiên, Bách Lý Thanh Yên sắc mặt tái lại, nói: “Diệp Viễn đâu rồi? Diệp Viễn biến mất rồi!”
Tất cả mọi người nhìn hướng về cùng một phía, hắn vốn dĩ ngồi ở đuôi thuyền, thực sự biến mất rồi.
Hứa Ngôn sắc mặt tái lại, nói: “Chúc Vấn, trước giờ chưa hề xảy ra chuyện như thế này, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Hứa Ngôn vẫn còn mông lung, đấy là Chúc Vấn lòng sinh oán hận, cố ý bày ra trò này, khiến cho Diệp Viễn bị rơi xuống.
Trong lúc bất tri bất giác, Hứa Ngôn thay đổi luôn cách xưng hô.
Diệp Viễn đó là một tiềm năng của hội võ Hoàng Linh lần này, Hứa Ngôn rất coi trọng. Bây giờ người biến mất rồi, sao hắn ta có thể không giận?
Diệp Viễn khi ở Thần Quân tầng chín, đã có thể cùng Thiên Diệp cảnh giới Thiên Thần tầng một đánh tới bất phân thắng bại, bây giờ cũng đã đột phá thiên thần cảnh, thực lực không đo lường được.
Nhưng mà Hứa Ngôn cảm thấy, Diệp Viễn đấu với Thiên Thần tầng hai, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Cụ thể làm được tới bước nào, thực sự không tài nào lường được.
Một con hắc mã to lớn thế này, bây giờ người bị mất tích, Hứa Ngôn cả người đều cảm thấy không ổn.
Chúc Vấn cười hiểm trong lòng, khuôn mặt lại tỏ vẻ ngơ ngác: “Trước đây không gặp phải, không có nghĩa là U Linh hải này không tồn tại hiểm nguy. Vùng cấm chế chi lực này hay xảy ra những đổi thay muôn vàn, một khi không cẩn thận thì kể cả những vị chân thần cùng những kẻ hùng mạnh cũng bị tiêu diệt bên trong đó. Lúc nãy chỉ là cấm chế chấn động nho nhỏ. Hứa trưởng lão, không phải là ta nói tông môn ngươi, cái thực lực của đệ tử các ngươi thật sự quá kém cỏi rồi? Ngươi xem, mọi người khác có ai bị gì đâu?”
Hắn ta đương nhiên là cố ý rồi, cái khu U Linh hải này người khác không biết rõ, còn hắn ta thì rất quen thuộc.
Chúc Vấn cố ý đi lệch đường chỉ dẫn, từ đó xảy ra sự tiếp xúc nhỏ ở vùng cấm chế chi lực.
Và cái nơi tiếp xúc ấy, chính là đuôi thuyền nơi mà Diệp Viễn ở đó.
Đuôi thuyền, đương nhiên là chỗ mà bị rung động mạnh nhất.
Bách Lý Thanh Yên đôi mắt đỏ bừng, giận dữ nói:” Ngươi thật là hèn hạ đê tiện! Bây giờ hãy quay đầu thuyền lại, ta phải đi tìm Diệp Viễn!”
Chúc Vấn lắc đầu, nói:” Tìm không được rồi. Đây là nơi U Linh hải đổi thay muôn vàn, hắn rớt xuống biển chắc chắn sẽ phát động cấm chế chi lực, sẽ không thể nào trở về được nữa.”
Bách Lý Thanh Yên mắt đỏ hoe, giận dữ nói: “Ta… Ta liều mạng với ngươi!”
Chúc Vấn nói một cách ơ thờ: “Nếu ngươi muốn mọi người đều chết cùng ngươi, thì cứ ra tay mà xem!”
Hứa Ngôn một hơi nhấn lại Bách Lý Thanh Yên, lạnh lùng nói:” Đừng manh động, đợi lên bờ rồi nói sau!”
Bách Lý Thanh Yên nước mắt chảy xuống liên tục, nhưng nàng ta không tài nào phản kháng lại một Hứa Ngôn cường mạnh như thế, đành để yên không làm gì được.
Nhưng mà lúc Hứa Ngôn nhìn sang hướng của Chúc Vấn, dường như lạnh lùng vô cảm.
Chúc Vấn thì lại cười hiểm trong lòng, đối với sự uy hiếp của Bách Lý Thanh Yên, hắn ta không hề để tâm.
Thực lực của Bách Lý Thanh Yên không tồi, nhưng muốn thông qua hội võ Hoàng Linh, thì vẫn còn chút miễn cưỡng.
Chỉ cần vào không được thần điện, mọi thứ đều không thể bàn.
Không lâu sau, một hòn đảo xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Bước lên hòn đảo, Bách Lý Thanh Yên lập tức biến thành một luồng ánh sáng, hướng về phía Chúc Vấn định giết hắn.
Chúc Vấn dường như biết trước mọi thứ, lấy tay nhấn ra một cái.
“Phá cho ta!”
Tiếng hét một cái của Chúc Vấn, Bách Lý Thanh Yên chỉ cảm thấy một nguồn ngoại lực to lớn truyền đến, trực tiếp bị đánh bay ngược ra ngoài.
Khoảng cách giữa nàng ta với Chúc Vấn, thật sự rất lớn!
“Hứ! Không tự lượng sức! Nếu như không phải nể mặt Hứa trưởng lão, vừa nãy ta đã giết chết ngươi!” Chúc Vấn lạnh lùng mà nói.
Bách Lý Thanh Yên lạnh lùng nhìn hướng về Chúc Vấn, lạnh giọng nói: “Ngươi đợi đấy, sẽ có một ngày, ta sẽ báo thù thay cho Diệp Viễn!”
Chúc Vấn nhếch môi, không để tâm nói:” Vậy thì xem ngươi có thể thông qua hội võ Hoàng Linh không! Nhưng mà theo ta thấy, hy vọng không được lớn.”
Ngọn lửa trong lòng Hứa Ngôn cháy lên, giọng trầm mà nói:” Chúc Vấn, ngươi thật quá đáng! Chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ nói rõ với Thần Sứ đại nhân, xin ngài ấy trả công bằng.”
Chúc Vấn không hề để tâm, chỉ là cười nhạo nói: “Tùy ngươi!”
Nhìn thấy thái độ của Chúc Vấn, Hứa Ngôn trong lòng trầm lặng.
Trước mặt Thần điện, cường giả chân thần cảnh này, thật là không có một chút tư cách nói chuyện!
“Ô? Các người xem trên biển U Linh hải hình như có người!” Dịch Khánh Tường đột nhiên nói.
Mọi người sắc mặt biến đổi, nhìn về hướng Dịch Khánh Tường chỉ, quả nhiên phát hiện ra một chấm đen nhỏ, đang tiến về hướng bên này.
Tuy rằng thị lực của mọi người rất tốt, nhưng sương mù bao vây khu biển, bọn họ cũng không nhìn rõ được.
“Không lẽ, là Diệp Viễn?” Hứa Ngôn kinh ngạc mà nói.
Chúc Vấn cũng thay đổi sắc mặt, đôi mắt nhắm hí như một sợi dây, dường như muốn nhìn xuyên thấu nơi sương mù ấy.
Nhưng mà, bên trong sương mù, quả thực có một bóng dáng đen lắc lư, đang tiến tới vùng bờ biển.
“Chuyệnnày… Sao có thể được?” Chúc Vấn kinh ngạc mà nói.
Bách Lý Thanh Yên thấy được bóng dáng mập mờ, lập tức không kìm được vui mừng.
“Chắc chắn là Diệp Viễn! Nhất định là Diệp Viễn!” Bách Lý Thanh Yên nói một cách hưng phấn.
Cái bóng dáng ấy càng lúc càng gần, đường nét ngày càng rõ rệt.
Cuối cùng, tất cả mọi người cũng có thể nhìn thấy, một thân hình trông hơi ốm yếu, đang tiến về hướng này nhanh chóng bước tới, cuốn lên trận bọt nước.
Còn hắn, thì là cưỡi sóng mà đến.
“Đúng là Diệp Viễn, hắn không có chết, hắn thực sự không có chết!” Bách Lý Thanh Yên kích động mà nói, nói năng có chút lộn xộn.
Nhưng mà, bây giờ không ai quan tâm mấy thứ này.
Bao gồm tất cả mọi người trong đó có Hứa Ngôn, đều là hết sức kinh ngạc.
“Chuyện này… Chuyện này không thể nào! Ngoại trừ đệ tử Thần Điện, chưa ai có thể vượt qua U Linh Hải! Hắn… hắn đã làm thế nào?
Chúc Vấn không thể tin nổi, một màn này trước mắt, thật sự quá sức tưởng tượng.
Diệp Viễn chân đạp làn sóng, từng bước mà đến, kiểu như là đang chơi đùa vậy.
“Ngươi không làm được, không có nghĩa là Diệp Viễn không được! Bây giờ, chắc người rất thất vọng phải không?”
Bách Lý Thanh Yên cười nhạo rồi nói, cái ánh mắt nhìn về Chúc Vấn tràn đầy khinh bỉ.
Thấy được biểu hiện của Chúc Vấn, trong lòng nàng ta vui vẻ vô cùng.
Trong lòng nàng ta, Thần Điện luôn được cho rằng là nơi thuần thượng nhất, thánh khiết vô cùng.
Nhưng là bây giờ nhìn thấy biểu hiện của Chúc Vấn, trong lòng nàng đang có một tia dao động
Vèo!
Diệp Viễn sải chân một bước, trực tiếp bay tới hướng bờ.
Bách Lý Thanh Yên mừng đến phát khóc, trực tiếp vồ lên, nghẹn ngào nức nở.
Diệp Viễn cũng bị cảnh tượng này làm cho hoang mang sửng sốt, nhưng mà hắn vỗ nhẹ bờ vai của Bách Lý Thanh Yên, an ủi mà nói:” Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi.”
Phía trên mặt biển tràn ngập sương mù, một chiếc thuyền lá nhỏ từ từ tiến về phía trước.
Xung quanh, là một màn sương trắng che phủ, giơ tay không nhìn thấy được năm ngón.
Một nguồn cấm chế chi lực đầy hùng vĩ mãnh liệt từ xung quanh truyền đến, khiến cho đám người Diệp Viễn kinh sợ.
Hoàng Linh Thần Điện quả nhiên cường đại không nơi nào sánh bằng, có thể biến khu hải dương mênh mông bao la này, trở thành cấm địa của mình.
Chiếc thuyền nhỏ vốn không người đẩy, nhưng cứ thế mà trôi dạt trên mặt nước biển mênh mông.
Ầm ầm!
Đột nhiên con thuyền nhỏ rung lắc mãnh liệt, mũi thuyền lắc lư, không ngờ chui lọt vào bên trong dãy sương mù, cho dù là mặt đối mặt, cũng nhìn không rõ đồng bạn.
“Mọi người cẩn thận, đây là lọt vào cấm chế trong gió lốc, sức mạnh của pháp tắc khiến cho dao động mãnh liệt. Mọi người phải tránh xa vùng cấm chế chi lực này, nếu rơi vào U Linh Hải, không ai có thể cứu nổi!”
Mũi thuyền, truyền đến lời cảnh báo của Chúc Vấn.
Mọi người ai cũng tim lạnh buốt sương, tự bản thân ai nấy cẩn thận tránh xa vùng cấm chế chi lực đó.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, nhóm người đó cuối cùng cũng từ khu sương mù đi ra, trở về nơi mặt nước biển.
Đột nhiên, Bách Lý Thanh Yên sắc mặt tái lại, nói: “Diệp Viễn đâu rồi? Diệp Viễn biến mất rồi!”
Tất cả mọi người nhìn hướng về cùng một phía, hắn vốn dĩ ngồi ở đuôi thuyền, thực sự biến mất rồi.
Hứa Ngôn sắc mặt tái lại, nói: “Chúc Vấn, trước giờ chưa hề xảy ra chuyện như thế này, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Hứa Ngôn vẫn còn mông lung, đấy là Chúc Vấn lòng sinh oán hận, cố ý bày ra trò này, khiến cho Diệp Viễn bị rơi xuống.
Trong lúc bất tri bất giác, Hứa Ngôn thay đổi luôn cách xưng hô.
Diệp Viễn đó là một tiềm năng của hội võ Hoàng Linh lần này, Hứa Ngôn rất coi trọng. Bây giờ người biến mất rồi, sao hắn ta có thể không giận?
Diệp Viễn khi ở Thần Quân tầng chín, đã có thể cùng Thiên Diệp cảnh giới Thiên Thần tầng một đánh tới bất phân thắng bại, bây giờ cũng đã đột phá thiên thần cảnh, thực lực không đo lường được.
Nhưng mà Hứa Ngôn cảm thấy, Diệp Viễn đấu với Thiên Thần tầng hai, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Cụ thể làm được tới bước nào, thực sự không tài nào lường được.
Một con hắc mã to lớn thế này, bây giờ người bị mất tích, Hứa Ngôn cả người đều cảm thấy không ổn.
Chúc Vấn cười hiểm trong lòng, khuôn mặt lại tỏ vẻ ngơ ngác: “Trước đây không gặp phải, không có nghĩa là U Linh hải này không tồn tại hiểm nguy. Vùng cấm chế chi lực này hay xảy ra những đổi thay muôn vàn, một khi không cẩn thận thì kể cả những vị chân thần cùng những kẻ hùng mạnh cũng bị tiêu diệt bên trong đó. Lúc nãy chỉ là cấm chế chấn động nho nhỏ. Hứa trưởng lão, không phải là ta nói tông môn ngươi, cái thực lực của đệ tử các ngươi thật sự quá kém cỏi rồi? Ngươi xem, mọi người khác có ai bị gì đâu?”
Hắn ta đương nhiên là cố ý rồi, cái khu U Linh hải này người khác không biết rõ, còn hắn ta thì rất quen thuộc.
Chúc Vấn cố ý đi lệch đường chỉ dẫn, từ đó xảy ra sự tiếp xúc nhỏ ở vùng cấm chế chi lực.
Và cái nơi tiếp xúc ấy, chính là đuôi thuyền nơi mà Diệp Viễn ở đó.
Đuôi thuyền, đương nhiên là chỗ mà bị rung động mạnh nhất.
Bách Lý Thanh Yên đôi mắt đỏ bừng, giận dữ nói:” Ngươi thật là hèn hạ đê tiện! Bây giờ hãy quay đầu thuyền lại, ta phải đi tìm Diệp Viễn!”
Chúc Vấn lắc đầu, nói:” Tìm không được rồi. Đây là nơi U Linh hải đổi thay muôn vàn, hắn rớt xuống biển chắc chắn sẽ phát động cấm chế chi lực, sẽ không thể nào trở về được nữa.”
Bách Lý Thanh Yên mắt đỏ hoe, giận dữ nói: “Ta… Ta liều mạng với ngươi!”
Chúc Vấn nói một cách ơ thờ: “Nếu ngươi muốn mọi người đều chết cùng ngươi, thì cứ ra tay mà xem!”
Hứa Ngôn một hơi nhấn lại Bách Lý Thanh Yên, lạnh lùng nói:” Đừng manh động, đợi lên bờ rồi nói sau!”
Bách Lý Thanh Yên nước mắt chảy xuống liên tục, nhưng nàng ta không tài nào phản kháng lại một Hứa Ngôn cường mạnh như thế, đành để yên không làm gì được.
Nhưng mà lúc Hứa Ngôn nhìn sang hướng của Chúc Vấn, dường như lạnh lùng vô cảm.
Chúc Vấn thì lại cười hiểm trong lòng, đối với sự uy hiếp của Bách Lý Thanh Yên, hắn ta không hề để tâm.
Thực lực của Bách Lý Thanh Yên không tồi, nhưng muốn thông qua hội võ Hoàng Linh, thì vẫn còn chút miễn cưỡng.
Chỉ cần vào không được thần điện, mọi thứ đều không thể bàn.
Không lâu sau, một hòn đảo xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Bước lên hòn đảo, Bách Lý Thanh Yên lập tức biến thành một luồng ánh sáng, hướng về phía Chúc Vấn định giết hắn.
Chúc Vấn dường như biết trước mọi thứ, lấy tay nhấn ra một cái.
“Phá cho ta!”
Tiếng hét một cái của Chúc Vấn, Bách Lý Thanh Yên chỉ cảm thấy một nguồn ngoại lực to lớn truyền đến, trực tiếp bị đánh bay ngược ra ngoài.
Khoảng cách giữa nàng ta với Chúc Vấn, thật sự rất lớn!
“Hứ! Không tự lượng sức! Nếu như không phải nể mặt Hứa trưởng lão, vừa nãy ta đã giết chết ngươi!” Chúc Vấn lạnh lùng mà nói.
Bách Lý Thanh Yên lạnh lùng nhìn hướng về Chúc Vấn, lạnh giọng nói: “Ngươi đợi đấy, sẽ có một ngày, ta sẽ báo thù thay cho Diệp Viễn!”
Chúc Vấn nhếch môi, không để tâm nói:” Vậy thì xem ngươi có thể thông qua hội võ Hoàng Linh không! Nhưng mà theo ta thấy, hy vọng không được lớn.”
Ngọn lửa trong lòng Hứa Ngôn cháy lên, giọng trầm mà nói:” Chúc Vấn, ngươi thật quá đáng! Chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ nói rõ với Thần Sứ đại nhân, xin ngài ấy trả công bằng.”
Chúc Vấn không hề để tâm, chỉ là cười nhạo nói: “Tùy ngươi!”
Nhìn thấy thái độ của Chúc Vấn, Hứa Ngôn trong lòng trầm lặng.
Trước mặt Thần điện, cường giả chân thần cảnh này, thật là không có một chút tư cách nói chuyện!
“Ô? Các người xem trên biển U Linh hải hình như có người!” Dịch Khánh Tường đột nhiên nói.
Mọi người sắc mặt biến đổi, nhìn về hướng Dịch Khánh Tường chỉ, quả nhiên phát hiện ra một chấm đen nhỏ, đang tiến về hướng bên này.
Tuy rằng thị lực của mọi người rất tốt, nhưng sương mù bao vây khu biển, bọn họ cũng không nhìn rõ được.
“Không lẽ, là Diệp Viễn?” Hứa Ngôn kinh ngạc mà nói.
Chúc Vấn cũng thay đổi sắc mặt, đôi mắt nhắm hí như một sợi dây, dường như muốn nhìn xuyên thấu nơi sương mù ấy.
Nhưng mà, bên trong sương mù, quả thực có một bóng dáng đen lắc lư, đang tiến tới vùng bờ biển.
“Chuyệnnày… Sao có thể được?” Chúc Vấn kinh ngạc mà nói.
Bách Lý Thanh Yên thấy được bóng dáng mập mờ, lập tức không kìm được vui mừng.
“Chắc chắn là Diệp Viễn! Nhất định là Diệp Viễn!” Bách Lý Thanh Yên nói một cách hưng phấn.
Cái bóng dáng ấy càng lúc càng gần, đường nét ngày càng rõ rệt.
Cuối cùng, tất cả mọi người cũng có thể nhìn thấy, một thân hình trông hơi ốm yếu, đang tiến về hướng này nhanh chóng bước tới, cuốn lên trận bọt nước.
Còn hắn, thì là cưỡi sóng mà đến.
“Đúng là Diệp Viễn, hắn không có chết, hắn thực sự không có chết!” Bách Lý Thanh Yên kích động mà nói, nói năng có chút lộn xộn.
Nhưng mà, bây giờ không ai quan tâm mấy thứ này.
Bao gồm tất cả mọi người trong đó có Hứa Ngôn, đều là hết sức kinh ngạc.
“Chuyện này… Chuyện này không thể nào! Ngoại trừ đệ tử Thần Điện, chưa ai có thể vượt qua U Linh Hải! Hắn… hắn đã làm thế nào?
Chúc Vấn không thể tin nổi, một màn này trước mắt, thật sự quá sức tưởng tượng.
Diệp Viễn chân đạp làn sóng, từng bước mà đến, kiểu như là đang chơi đùa vậy.
“Ngươi không làm được, không có nghĩa là Diệp Viễn không được! Bây giờ, chắc người rất thất vọng phải không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!