Diệp Viễn cúi đầu nhìn vào trong lòng ngực mình, vừa cúi xuống đã nhìn thấy một con heo nhỏ màu hồng, nó đang liều mạng chui vào trong quần áo của hắn.
Sau đó, một đứa trẻ trông có vẻ năm sáu tuổi đang hấp tấp chạy tới trước mặt Diệp Viễn.
“Đem Bảo Trư trả lại cho ta!” Tiểu hài tử duỗi tay ra nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn còn đang ngẩn người, vươn tay một cái đã bắt được chú heo nhỏ màu hồng trong lòng ngực đưa cho tiểu hài tử.
Tiểu hài tử cười hì hì, sau đó duỗi tay nhận lấy chú heo nhỏ màu hồng nhưng chú heo nhỏ này lại cứ trốn tránh, cánh tay tiểu hài tử vươn ra đều bị chú heo nhỏ màu hồng tránh né, sau đó nó lại quay trở lại trong lòng ngực của Diệp Viễn.
Tiểu hài tử sửng sốt, không khỏi giận dữ nói: “Bảo Trư, ngươi đây là muốn tạo phản sao?”
Ngao ô, ngao ô…
Chỉ thấy chú heo nhỏ màu hồng ở trong lòng ngực Diệp Viễn kêu ngao ngao lên, ý của nó chính là không muốn đi ra.
Diệp Viễn cũng cảm thấy một trận buồn bực, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu hài tử nghe được tiếng Bảo Trư kêu, không khỏi tức giận dữ nói: “Ngươi kêu cái gì mà kêu! Chỉ là một tên tiểu tử Thiên Thần tầng một thối tha, vậy mà ngươi lại đi thích hắn ta? Ngươi đây là do ăn đan dược quá nhiều nên mới dẫn đến đầu óc bị hỏng rồi có đúng không?”
Tiểu hài tử không khỏi cảm thấy buồn bực khó hiểu, sau đó lại vươn cánh tay chộp lấy Bảo Trư đang ở trong lòng ngực Diệp Viễn.
Mà Bảo Trư thì lại liều mạng chui lại vào trong lòng ngực Diệp Viễn, không chịu đi ra ngoài.
Trong mắt Diệp Viễn lóe lên tia sáng, dường như hắn ta đã hiểu rõ điều gì đó liền nhàn nhạt nói: “Tiểu hài tử buông nó ra đi, để ta thử xem nào.”
Ai ngờ, được tiểu hài tử kia căn bản không nghe lọt vào tai mà còn giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi là cái thá gì chứ? Nếu còn dám ở đó dông dài, Đồng gia gia ta sẽ giết ngươi ngay lập tức! Ngươi mau đem Bảo Trư trả lại cho ta, nhanh lên!”
Diệp Viễn nghe thế không khỏi sửng sốt, tên tiểu hài tử này có giọng nói trong trẻo của trẻ con nhưng lại mang một bộ dáng ông cụ non mang đến cho người ta cảm giác vô cùng quái dị.
Bất quá nhìn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của tên tiểu tử này không khỏi làm cho lửa giận trong lòng Diệp Viễn bùng cháy lên.
Mày hắn ta nhíu lại, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi chắc chắn không buông tay ra thật sao?”
Tiểu hài tử ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, ta sẽ không bỏ tay ra, ngươi có thể làm gì được ta nào?”
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, duỗi tay một cái liền bắt tiểu hài tử qua.
Chỉ thấy trong một khoảnh khắc, tiểu hài tử cười lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng trở nên hư ảo.
Diệp Viễn duỗi tay bắt một cái thế mà lại bắt vào khoảng không!
Đồng tử Diệp Viễn không khỏi co rụt lại, kinh ngạc nói: “Không gian pháp tắc!”
Tiểu hài tử càng thêm đắc ý nói: “Một tên Thiên Thần tầng một đê hèn, quả thật quá xem trọng bản thân mà!”
Tên tiểu hài tử này có thực lực vô cùng mơ hồ, chẳng sợ tên tiểu hài tử này ở bên cạnh hắn ta, e rằng Diệp Viễn cũng không thể cảm nhận ra thực lực của tên tiểu hài tử này.
Chỉ là lần đầu tiên Diệp Viễn có thể nhìn thấy ngoài bản thân hắn ta và Lãnh Vũ còn có người khác có thể sử dụng không gian pháp tắc này.
Hơn nữa tiểu hài tử này có thể hiểu được không gian pháp tắc, đủ để cho thấy tiểu hài tử này không hề yếu.
Trong lúc tên tiểu hài tử kia vẫn còn đang vô cùng đắc ý, khóe miệng Diệp Viễn hiện lên một nụ cười lạnh, hắn ta lại duỗi tay ra thêm lần nữa, chộp tới tên tiểu hài tử còn đang đắc ý dạt dào kia.
Tiểu hài tử cười hắc hắc nói: “Vô dụng thôi, ngươi cho rằng với chút bản lĩnh này của bản thân có thể chạm vào ta hay sao, cho ngươi làm người xách giày cho gia gia ta cũng không xứng!”
Thế nhưng vào lúc này đây, tiểu hài tử này lại như cũ muốn thông qua không gian pháp tắc để tránh né một đòn kia của Diệp Viễn.
Chỉ tiếc rằng, một đòn này của Diệp Viễn lại như bóng với hình.
Diệp Viễn cúi đầu nhìn vào trong lòng ngực mình, vừa cúi xuống đã nhìn thấy một con heo nhỏ màu hồng, nó đang liều mạng chui vào trong quần áo của hắn.
Sau đó, một đứa trẻ trông có vẻ năm sáu tuổi đang hấp tấp chạy tới trước mặt Diệp Viễn.
“Đem Bảo Trư trả lại cho ta!” Tiểu hài tử duỗi tay ra nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn còn đang ngẩn người, vươn tay một cái đã bắt được chú heo nhỏ màu hồng trong lòng ngực đưa cho tiểu hài tử.
Tiểu hài tử cười hì hì, sau đó duỗi tay nhận lấy chú heo nhỏ màu hồng nhưng chú heo nhỏ này lại cứ trốn tránh, cánh tay tiểu hài tử vươn ra đều bị chú heo nhỏ màu hồng tránh né, sau đó nó lại quay trở lại trong lòng ngực của Diệp Viễn.
Tiểu hài tử sửng sốt, không khỏi giận dữ nói: “Bảo Trư, ngươi đây là muốn tạo phản sao?”
Ngao ô, ngao ô…
Chỉ thấy chú heo nhỏ màu hồng ở trong lòng ngực Diệp Viễn kêu ngao ngao lên, ý của nó chính là không muốn đi ra.
Diệp Viễn cũng cảm thấy một trận buồn bực, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu hài tử nghe được tiếng Bảo Trư kêu, không khỏi tức giận dữ nói: “Ngươi kêu cái gì mà kêu! Chỉ là một tên tiểu tử Thiên Thần tầng một thối tha, vậy mà ngươi lại đi thích hắn ta? Ngươi đây là do ăn đan dược quá nhiều nên mới dẫn đến đầu óc bị hỏng rồi có đúng không?”
Tiểu hài tử không khỏi cảm thấy buồn bực khó hiểu, sau đó lại vươn cánh tay chộp lấy Bảo Trư đang ở trong lòng ngực Diệp Viễn.
Mà Bảo Trư thì lại liều mạng chui lại vào trong lòng ngực Diệp Viễn, không chịu đi ra ngoài.
Trong mắt Diệp Viễn lóe lên tia sáng, dường như hắn ta đã hiểu rõ điều gì đó liền nhàn nhạt nói: “Tiểu hài tử buông nó ra đi, để ta thử xem nào.”
Ai ngờ, được tiểu hài tử kia căn bản không nghe lọt vào tai mà còn giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi là cái thá gì chứ? Nếu còn dám ở đó dông dài, Đồng gia gia ta sẽ giết ngươi ngay lập tức! Ngươi mau đem Bảo Trư trả lại cho ta, nhanh lên!”
Diệp Viễn nghe thế không khỏi sửng sốt, tên tiểu hài tử này có giọng nói trong trẻo của trẻ con nhưng lại mang một bộ dáng ông cụ non mang đến cho người ta cảm giác vô cùng quái dị.
Bất quá nhìn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của tên tiểu tử này không khỏi làm cho lửa giận trong lòng Diệp Viễn bùng cháy lên.
Mày hắn ta nhíu lại, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi chắc chắn không buông tay ra thật sao?”
Tiểu hài tử ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, ta sẽ không bỏ tay ra, ngươi có thể làm gì được ta nào?”
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, duỗi tay một cái liền bắt tiểu hài tử qua.
Chỉ thấy trong một khoảnh khắc, tiểu hài tử cười lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng trở nên hư ảo.
Diệp Viễn duỗi tay bắt một cái thế mà lại bắt vào khoảng không!
Đồng tử Diệp Viễn không khỏi co rụt lại, kinh ngạc nói: “Không gian pháp tắc!”
Tiểu hài tử càng thêm đắc ý nói: “Một tên Thiên Thần tầng một đê hèn, quả thật quá xem trọng bản thân mà!”
Tên tiểu hài tử này có thực lực vô cùng mơ hồ, chẳng sợ tên tiểu hài tử này ở bên cạnh hắn ta, e rằng Diệp Viễn cũng không thể cảm nhận ra thực lực của tên tiểu hài tử này.
Chỉ là lần đầu tiên Diệp Viễn có thể nhìn thấy ngoài bản thân hắn ta và Lãnh Vũ còn có người khác có thể sử dụng không gian pháp tắc này.
Hơn nữa tiểu hài tử này có thể hiểu được không gian pháp tắc, đủ để cho thấy tiểu hài tử này không hề yếu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!