Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Tên tiểu tử này, hắn nghĩ rằng linh dược Thần Điện giống như mấy củ cải trắng mọc ven đường hay sao vậy?

Hứa Ngôn lúng túng đáp lại: "Cái này... Chắc là có hiểu lầm gì đó rồi. Chuyện chúng ta tới ở tại Thượng Lâm Uyển là do chính miệng trưởng lão Đỗ Như Phong nói mà."

Sài Trăn nghe xong lời này, mặt lão ta tối sầm lại, gằn giọng nói: "Hứa Ngôn, ngươi đang lấy Đỗ Như Phong để ép ta sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ở thánh cảnh Hoàng Linh này ta đây phải chịu sự khống chế của lão ta sao?"

Hứa Ngôn biến sắc, hắn ta biết mình nói sai.

Hắn ta cũng từng nghe qua Sài Trăn nổi tiếng là người có tính tình nóng nảy.

Lần này hỏng việc thật rồi.

“Xin Sài Trăn huynh bớt giận, Hứa mỗ ta thật sự không có ý đó." Hứa Ngôn vội vàng nói.

Sài Trăn vung tay áo, hừ lạnh: "Ta mặc kệ ngươi có ý đó hay không. Ta yêu cầu các ngươi lập tức cút ra khỏi đây cho ta! Sau ba tiếng đếm, nếu các ngươi không biến khỏi mắt ta thì đừng trách ông đây không khách khí! Một!"

Đều là những cường giả Chân Thần, nhưng Sài Trăn nào chừa cho Hứa Ngôn chút thể diện nào đâu, lão ta bắt đầu đếm.

Trong mắt lão ta, Hứa Ngôn cùng lắm cũng chỉ là là đồ dế nhũi dưới chân thôi.

Sắc mặt Hứa Ngôn lúc này khó coi đến cực điểm, lão già này đúng là chẳng biết nói lý tí nào.

Đúng lúc này, Diệp Viễn mới từ tốn bước ra từ Thượng Lâm Uyển, vẻ mặt hắn như thể chẳng có chuyện gì, nói: "Hứa Trưởng lão, nếu vị trưởng lão này kêu chúng ta dọn đi thì chúng ta cứ dọn đi thôi. À, còn mấy cái linh dược đó, không cho thì thôi, việc gì phải um sùm lên vậy làm gì?"

Sắc mặt Sài Trăn trầm xuống, nói: "Ngươi chính là tiểu tử tên Diệp Viễn đó?"

Diệp Viễn cười nói: "Vãn bối là Diệp Viễn, bái kiến Sài trưởng lão."

Sài Trăn hừ lạnh nói: "Một kẻ đệ tử của tông môn Chân Thần cấp mà dám làm càn đến mức này, thậm chí còn không kiêng dè gì Thần Điện bọn ta! Nếu hôm nay ta không cho ngươi một bài học, thì chắc ngươi sẽ vẫn tưởng mình là thiên tài."

Dứt lời, linh khí Chân Thần cảnh giới của Sài Trăn đột nhiên xông ra, lão tay duỗi tay về phía Diệp Viễn.

Sài Trăn nói động thủ là động thủ, lão ta thậm chí còn không để Diệp Viễn có cơ hội phản ứng lại.

Còn về phía Diệp Viễn, hắn chỉ cảm thấy một sức mạnh như áp đảo cả trời đất, sau đó hướng thẳng về phía hắn đè ép.

Diệp Viễn biến sắc, hắn thật sự không ngờ lão giả này lại không biết nói lý đến như vậy.

Đột nhiên, một thứ màu hồng chui ra từ trong lồng ngực Diệp Viễn, nó vừa Phì phò vừa hét lên rồi lao về phía Sài Trăn.

Sài Trăn nhìn thấy Bảo Trư, lão ta lập tức biến sắc, vội thu tay về, hốt hoảng hô lên: "Bảo... Bảo Trư!"

Bảo Trư hướng về phía Sài Trăn giương nanh múa vuốt với dáng vẻ phẫn nộ.

Sài Trăn xấu hổ, nhìn Bảo Trư cười nói: "A... Ta thực sự xin lỗi, ta không biết Bảo Trư ngươi ở đây."

Bảo Trư dường như không quan tâm, nó vẫn lao về phía Sài Trăn giương nanh múa vuốt.

Sài Trăn cười theo nói: "Được rồi, được rồi, ta đi liền đây! Ta đi liền được chưa! À còn... Các người cứ tiếp tục ở lại Thượng Lâm Uyển đi, Hứa Ngôn huynh, Diệp Viễn, các ngươi mau vào trong đi, đừng đứng bên ngoài nữa. Ngoài này gió lớn, cẩn thận cả cảm lạnh!"

“Phì!”

Vừa rồi lúc thấy Sài Trăn định động thủ Bách Lý Thanh Yêu sợ đến mức bay màu, giờ lại bị Sài Trăn chọc cười.

Sài Trăn xấu hổ, đột nhiên lão ta lại nhớ tới gì đó, nét mặt như bừng tỉnh, quay đầu nói: "À đúng rồi, Hứa Ngôn huynh, ngươi đưa danh sách của Diệp Viễn trả lại đây cho ta, ta sẽ sai người đi tìm đủ về, trong hôm nay ta nhất định sẽ đưa toàn bộ đến cho Diệp Viễn!"

Tất cả mọi người bị sự thay đổi bất thình lình đó của Sài Trăn làm cho khiếp sợ.

Mọi người ai nấy đều kinh ngạc vô cùng, không biết nguồn gốc của Bảo Trư kia là thế nào, và nó có quan hệ gì với Ảnh Nguyệt Tông.

Dứt lời, Sài Trăn xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này lão ta lại nhìn thấy Chúc Vấn đang đứng phía sau.

Bốp!

Tên tiểu tử này, hắn nghĩ rằng linh dược Thần Điện giống như mấy củ cải trắng mọc ven đường hay sao vậy?

Hứa Ngôn lúng túng đáp lại: "Cái này... Chắc là có hiểu lầm gì đó rồi. Chuyện chúng ta tới ở tại Thượng Lâm Uyển là do chính miệng trưởng lão Đỗ Như Phong nói mà."

Sài Trăn nghe xong lời này, mặt lão ta tối sầm lại, gằn giọng nói: "Hứa Ngôn, ngươi đang lấy Đỗ Như Phong để ép ta sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ở thánh cảnh Hoàng Linh này ta đây phải chịu sự khống chế của lão ta sao?"

Hứa Ngôn biến sắc, hắn ta biết mình nói sai.

Hắn ta cũng từng nghe qua Sài Trăn nổi tiếng là người có tính tình nóng nảy.

Lần này hỏng việc thật rồi.

“Xin Sài Trăn huynh bớt giận, Hứa mỗ ta thật sự không có ý đó." Hứa Ngôn vội vàng nói.

Sài Trăn vung tay áo, hừ lạnh: "Ta mặc kệ ngươi có ý đó hay không. Ta yêu cầu các ngươi lập tức cút ra khỏi đây cho ta! Sau ba tiếng đếm, nếu các ngươi không biến khỏi mắt ta thì đừng trách ông đây không khách khí! Một!"

Đều là những cường giả Chân Thần, nhưng Sài Trăn nào chừa cho Hứa Ngôn chút thể diện nào đâu, lão ta bắt đầu đếm.

Trong mắt lão ta, Hứa Ngôn cùng lắm cũng chỉ là là đồ dế nhũi dưới chân thôi.

Sắc mặt Hứa Ngôn lúc này khó coi đến cực điểm, lão già này đúng là chẳng biết nói lý tí nào.

Đúng lúc này, Diệp Viễn mới từ tốn bước ra từ Thượng Lâm Uyển, vẻ mặt hắn như thể chẳng có chuyện gì, nói: "Hứa Trưởng lão, nếu vị trưởng lão này kêu chúng ta dọn đi thì chúng ta cứ dọn đi thôi. À, còn mấy cái linh dược đó, không cho thì thôi, việc gì phải um sùm lên vậy làm gì?"

Sắc mặt Sài Trăn trầm xuống, nói: "Ngươi chính là tiểu tử tên Diệp Viễn đó?"

Diệp Viễn cười nói: "Vãn bối là Diệp Viễn, bái kiến Sài trưởng lão."

Sài Trăn hừ lạnh nói: "Một kẻ đệ tử của tông môn Chân Thần cấp mà dám làm càn đến mức này, thậm chí còn không kiêng dè gì Thần Điện bọn ta! Nếu hôm nay ta không cho ngươi một bài học, thì chắc ngươi sẽ vẫn tưởng mình là thiên tài."

Dứt lời, linh khí Chân Thần cảnh giới của Sài Trăn đột nhiên xông ra, lão tay duỗi tay về phía Diệp Viễn.

Sài Trăn nói động thủ là động thủ, lão ta thậm chí còn không để Diệp Viễn có cơ hội phản ứng lại.

Còn về phía Diệp Viễn, hắn chỉ cảm thấy một sức mạnh như áp đảo cả trời đất, sau đó hướng thẳng về phía hắn đè ép.

Diệp Viễn biến sắc, hắn thật sự không ngờ lão giả này lại không biết nói lý đến như vậy.

Đột nhiên, một thứ màu hồng chui ra từ trong lồng ngực Diệp Viễn, nó vừa Phì phò vừa hét lên rồi lao về phía Sài Trăn.

Sài Trăn nhìn thấy Bảo Trư, lão ta lập tức biến sắc, vội thu tay về, hốt hoảng hô lên: "Bảo... Bảo Trư!"

Bảo Trư hướng về phía Sài Trăn giương nanh múa vuốt với dáng vẻ phẫn nộ.

Sài Trăn xấu hổ, nhìn Bảo Trư cười nói: "A... Ta thực sự xin lỗi, ta không biết Bảo Trư ngươi ở đây."

Bảo Trư dường như không quan tâm, nó vẫn lao về phía Sài Trăn giương nanh múa vuốt.

Sài Trăn cười theo nói: "Được rồi, được rồi, ta đi liền đây! Ta đi liền được chưa! À còn... Các người cứ tiếp tục ở lại Thượng Lâm Uyển đi, Hứa Ngôn huynh, Diệp Viễn, các ngươi mau vào trong đi, đừng đứng bên ngoài nữa. Ngoài này gió lớn, cẩn thận cả cảm lạnh!"

“Phì!”

Vừa rồi lúc thấy Sài Trăn định động thủ Bách Lý Thanh Yêu sợ đến mức bay màu, giờ lại bị Sài Trăn chọc cười.

Sài Trăn xấu hổ, đột nhiên lão ta lại nhớ tới gì đó, nét mặt như bừng tỉnh, quay đầu nói: "À đúng rồi, Hứa Ngôn huynh, ngươi đưa danh sách của Diệp Viễn trả lại đây cho ta, ta sẽ sai người đi tìm đủ về, trong hôm nay ta nhất định sẽ đưa toàn bộ đến cho Diệp Viễn!"

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận