Dịch Khánh Tường cũng thản nhiên nói: “Cùng lắm thì chết! Dù cả ba người chúng ta chết hết thì ba mạng đổi lấy bảy mạng cũng đủ rồi!”
Dịch Khánh Tường vừa dứt lời thì Khương Tuyết Diễm cũng ủng hộ Diệp Viễn: “Không được khiêu khích mặt mũi Thượng Thanh Tông của ngươi thì chẳng lẽ Ảnh Nguyệt Tông của ta có thể để bất kỳ ai giày xéo sao?”
Diệp Viễn có hơi ngạc nhiên nhìn ba người, không ngờ bọn họ lại góp sức như thế.
Đây là những người mà hắn biết sao?
Bách Lý Thanh Yên còn đỡ, khí khái của nàng ta kiêu ngạo, Diệp Viễn có thể cảm nhận được.
Nhưng Dịch Khánh Tường và Khương Tuyết Diễm thực sự vượt ngoài dự tính của hắn.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Dương Thận vô cùng khó coi.
Hắn ta đột nhiên phát hiện ra sự cường thế của Thượng Thanh Tông đã bị Ảnh Nguyệt Tông bện thành dây thừng rồi.
Tư thế của bốn người này là muốn ăn thua đến cùng với Thượng Thanh Tông.
Diệp Viễn nhìn Dương Thận, thản nhiên nói: “Ngươi nghe thấy chưa? Danh dự của Ảnh Nguyệt Tông ta cũng không thể bị khiêu khích! Nếu các ngươi đã chọn chiến đấu thì cũng phải chuẩn bị bị chúng ta phản công đi! Chúng ta đi thôi!”
Nói rồi, mấy người Ảnh Nguyệt Tông trực tiếp rời đi.
Quay trở về Thượng Lâm Uyển, sắc mặt Diệp Viễn không còn ung dung như lúc trước nữa.
“Hứa trưởng lão, thực lực của Dương Thận rất mạnh sao?” Diệp Viễn hỏi.
Hứa Ngôn thấy Diệp Viễn hỏi mới thở dài nói: “Ta vẫn nói ngươi tức giận đến nóng đầu, mù quáng tự cao!”
Không phải lão ta không biết sự nguy hiểm khi khiêu khích Thượng Thanh Tông, chỉ là lão ta cũng không muốn danh tiếng của Ảnh Nguyệt Tông giảm xuống nên mới không ngăn lại.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Thượng Thanh Tông ép người quá đáng, chúng ta chỉ ở trong Thượng Lâm Uyển mà thôi, bọn họ lại như thế có thâm thù đại hận vậy, muốn lấy tính mạng người ta. Vòng thứ nhất Khương sư tỷ may mắn hơn một chút, không gặp phải người của Thượng Thanh Tông, nhưng sau này một khi gặp phải thì chắc chắn bọn họ sẽ hạ độc thủ. Về phần Bách Lý sư tỷ, sợ là Dương Thận cũng sẽ không bỏ qua. Nếu ta không làm như thế thì bọn họ cũng sẽ không để chúng ta được yên ổn.”
Diệp Viễn thấy rất rõ ràng, Thượng Thanh Tông ngang ngược như thế.
Bọn họ cảm thấy mặt mũi của mình quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, không cho phép người nào vượt lên trên bọn họ.
Ảnh Nguyệt Tông ở trong Thượng Lâm Uyển đã kích thích thần kinh mẫn cảm của bọn họ.
Bọn họ không cho Dịch Khánh Tường cơ hội nhận thua, vừa lên đã tháo cằm hắn ta, điều này đã nói rõ tất cả.
Chính vì như thế nên Diệp Viễn mới nổi sát tâm.
Nghe thấy lời của Diệp Viễn, Hứa Ngôn nhíu chặt mày lại.
Rõ ràng là lão ta vẫn không nghĩ sâu xa bằng Diệp Viễn.
“Dương Thận tự xưng là thiên tài đệ nhất Thượng Thanh Tông trong vòng trăm vạn năm trở lại đây! Thực lực của hắn ta rất mạnh! Nhưng rốt cuộc mạnh bao nhiêu thì ngoại trừ người của Thượng Thanh Tông ra, không có ai biết cả. Thông thường mà nói, đệ tử tham gia hội võ Hoàng Linh không có sự chênh lệch thực lực quá lớn. Đương nhiên là cũng có ngoại lệ. Ngươi là một người, Dương Thận có lẽ là một người khác!” Sắc mặt Hứa Ngôn nghiêm trọng nói.
Diệp Viễn nghe thế thì im lặng, mọi người đều không nói gì, im lặng nhìn hắn.
Tiểu Đồng cũng rất tò mò nhìn Diệp Viễn, muốn nhìn xem hắn sẽ giải quyết vấn đề trước mắt này như thế nào.
Một lúc sau, ánh mắt Diệp Viễn nhìn mọi người một lượt, nói: “Khương sư tỷ, ta sẽ luyện chế Ngọc Dung Tử Tâm Đan cho ngươi, giúp ngươi đột phá Thiên Thần tầng hai.”
Mắt Khương Tuyết Diễm sáng lên, lập tức vui vẻ không thôi.
Nàng ta không ngờ mình cũng có thể có được Ngọc Dung Tử Tâm Đan.
Dịch Khánh Tường cũng thản nhiên nói: “Cùng lắm thì chết! Dù cả ba người chúng ta chết hết thì ba mạng đổi lấy bảy mạng cũng đủ rồi!”
Dịch Khánh Tường vừa dứt lời thì Khương Tuyết Diễm cũng ủng hộ Diệp Viễn: “Không được khiêu khích mặt mũi Thượng Thanh Tông của ngươi thì chẳng lẽ Ảnh Nguyệt Tông của ta có thể để bất kỳ ai giày xéo sao?”
Diệp Viễn có hơi ngạc nhiên nhìn ba người, không ngờ bọn họ lại góp sức như thế.
Đây là những người mà hắn biết sao?
Bách Lý Thanh Yên còn đỡ, khí khái của nàng ta kiêu ngạo, Diệp Viễn có thể cảm nhận được.
Nhưng Dịch Khánh Tường và Khương Tuyết Diễm thực sự vượt ngoài dự tính của hắn.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Dương Thận vô cùng khó coi.
Hắn ta đột nhiên phát hiện ra sự cường thế của Thượng Thanh Tông đã bị Ảnh Nguyệt Tông bện thành dây thừng rồi.
Tư thế của bốn người này là muốn ăn thua đến cùng với Thượng Thanh Tông.
Diệp Viễn nhìn Dương Thận, thản nhiên nói: “Ngươi nghe thấy chưa? Danh dự của Ảnh Nguyệt Tông ta cũng không thể bị khiêu khích! Nếu các ngươi đã chọn chiến đấu thì cũng phải chuẩn bị bị chúng ta phản công đi! Chúng ta đi thôi!”
Nói rồi, mấy người Ảnh Nguyệt Tông trực tiếp rời đi.
Quay trở về Thượng Lâm Uyển, sắc mặt Diệp Viễn không còn ung dung như lúc trước nữa.
“Hứa trưởng lão, thực lực của Dương Thận rất mạnh sao?” Diệp Viễn hỏi.
Hứa Ngôn thấy Diệp Viễn hỏi mới thở dài nói: “Ta vẫn nói ngươi tức giận đến nóng đầu, mù quáng tự cao!”
Không phải lão ta không biết sự nguy hiểm khi khiêu khích Thượng Thanh Tông, chỉ là lão ta cũng không muốn danh tiếng của Ảnh Nguyệt Tông giảm xuống nên mới không ngăn lại.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Thượng Thanh Tông ép người quá đáng, chúng ta chỉ ở trong Thượng Lâm Uyển mà thôi, bọn họ lại như thế có thâm thù đại hận vậy, muốn lấy tính mạng người ta. Vòng thứ nhất Khương sư tỷ may mắn hơn một chút, không gặp phải người của Thượng Thanh Tông, nhưng sau này một khi gặp phải thì chắc chắn bọn họ sẽ hạ độc thủ. Về phần Bách Lý sư tỷ, sợ là Dương Thận cũng sẽ không bỏ qua. Nếu ta không làm như thế thì bọn họ cũng sẽ không để chúng ta được yên ổn.”
Diệp Viễn thấy rất rõ ràng, Thượng Thanh Tông ngang ngược như thế.
Bọn họ cảm thấy mặt mũi của mình quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, không cho phép người nào vượt lên trên bọn họ.
Ảnh Nguyệt Tông ở trong Thượng Lâm Uyển đã kích thích thần kinh mẫn cảm của bọn họ.
Bọn họ không cho Dịch Khánh Tường cơ hội nhận thua, vừa lên đã tháo cằm hắn ta, điều này đã nói rõ tất cả.
Chính vì như thế nên Diệp Viễn mới nổi sát tâm.
Nghe thấy lời của Diệp Viễn, Hứa Ngôn nhíu chặt mày lại.
Rõ ràng là lão ta vẫn không nghĩ sâu xa bằng Diệp Viễn.
“Dương Thận tự xưng là thiên tài đệ nhất Thượng Thanh Tông trong vòng trăm vạn năm trở lại đây! Thực lực của hắn ta rất mạnh! Nhưng rốt cuộc mạnh bao nhiêu thì ngoại trừ người của Thượng Thanh Tông ra, không có ai biết cả. Thông thường mà nói, đệ tử tham gia hội võ Hoàng Linh không có sự chênh lệch thực lực quá lớn. Đương nhiên là cũng có ngoại lệ. Ngươi là một người, Dương Thận có lẽ là một người khác!” Sắc mặt Hứa Ngôn nghiêm trọng nói.
Diệp Viễn nghe thế thì im lặng, mọi người đều không nói gì, im lặng nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!