Một Thiên thần Tầng một như Diệp Viễn, bọn họ cũng không để mắt tới.
“Đồ ngốc!” Tiểu Đồng mắng một tiếng.
Người hán tử vừa nghe thấy vậy liền cười lớn nói: “Ngươi nghe thấy chưa, đứa bé này cũng gọi ngươi là đồ ngốc! Ngươi chết là chết rồi còn muốn làm cho đứa nhỏ này chết cùng với ngươi sao, thật đáng buồn!"
Tiểu Đồng không thể chịu nổi đôi mắt chuyển thành màu trắng, tên này thật sự là ngu ngốc, khả năng thông hiểu gì đây chứ!
Diệp Viễn đặt Lãnh Húc xuống trong góc tường, nói với Tiểu Đồng: “Trông chừng một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Tiểu Đồng bỗng “Ồ” lên một tiếng nhưng không biểu hiện quá nhiều.
Nói xong, Diệp Viễn lại quay sang người hán tử nói: “Này, ta hỏi lại ngươi, nhà Lãnh gia có phải chỉ cần đi qua con hẻm này là sẽ tới không không?”
Người hán tử giật mình, lập tức bật cười: “Ngươi muốn làm gì? Muốn làm quỷ cũng phải đưa hắn ta về nhà sao? Chậc chậc, tiểu tử, ngươi thật là nặng tình nặng nghĩa, ngươi làm cho ta không nỡ giết ngươi rồi.”
Diệp Viễn thở dài nói: “Xem ra phải đi hỏi người khác rồi. Hơn nữa, tên ngốc mà Tiểu Đồng vừa nhắc tới vừa rồi là nói chỉ hai người các ngươi chứ không phải ta. Mà, ta nghĩ, trước khi chết, các ngươi vẫn nên biết điều này.”
Người hán tử sửng sốt một lúc, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bóng dáng của Diệp Viễn đã biến mất.
Ánh mắt người hán tử ngưng tụ, kinh hãi nói: “Không gian pháp tắc!”
Một luồng khí của chết chóc xông thẳng vào mặt, hắn đầu tiên dùng thế giới chi lực, dự định dùng nó để cảm nhận vị trí của Diệp Viễn.
Tuy nhiên, mọi thứ đều vô ích.
“Phù phù...”
Một thanh kiếm lặng lẽ nhô ra từ trong hư không, trực tiếp cứa vào cổ hắn, máu phun ra, ánh mắt của hắn bắt đầu tiêu tan.
Lúc này hắn mới nhận ra mình đã khiêu khích một đối thủ khủng khiếp như thế nào.
Nhìn thấy cảnh này, người hán tử phía đối diện cảm thấy sợ hãi khuôn mặt lộ rõ sự thảm bại.
Không có một chút do dự, bóng dáng của hắn lẩn trốn vào trong hư không, đầu tiên muốn thoát khỏi con hẻm này.
Thật đáng tiếc, trước mặt Diệp Viễn với không gian pháp tắc tầng bốn thì cách chạy trốn này là vô ích.
“Vun vút”
Lại là một thanh kiếm khác, võ giả Thiên thần tầng hai đỉnh phong, đã chết!
Trong thế giới hư ảo sau ba năm lĩnh ngộ, cảnh giới của Diệp Viễn đã được cải thiện rất nhiều.
Sau mười năm trôi dạt trong không gian, cảnh giới của Diệp Viễn đã đạt tới đỉnh cao của Thiên thần tầng một.
Cộng với Không gian pháp tắc của tầng bốn và Kiếm đạo pháp tắc của trung kỳ tầng năm, sức mạnh của hắn mạnh hơn gấp nhiều lần so với Hội võ Hoàng Linh.
Thiên thần Tầng ba sơ kì, nếu không có sự tồn tại nhận thức cao về pháp tắc, hoàn toàn không thể uy hiếp được Diệp Viễn.
Thật tiếc hán tử này lại không phải vậy.
Giết bọn họ cũng là tiện tay, không cần phải dùng nhiều sức lực.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Tiểu Đồng nheo lại.
“Tên tiểu tử này, sức mạnh lại tăng lên rồi! Tên này căn bản không biết bình cảnh là gì!”
Trong những năm qua, Tiểu Đồng cũng đã chứng kiến rất rõ sự tiến bộ của Diệp Viễn.
Một Thiên thần Tầng một như Diệp Viễn, bọn họ cũng không để mắt tới.
“Đồ ngốc!” Tiểu Đồng mắng một tiếng.
Người hán tử vừa nghe thấy vậy liền cười lớn nói: “Ngươi nghe thấy chưa, đứa bé này cũng gọi ngươi là đồ ngốc! Ngươi chết là chết rồi còn muốn làm cho đứa nhỏ này chết cùng với ngươi sao, thật đáng buồn!"
Tiểu Đồng không thể chịu nổi đôi mắt chuyển thành màu trắng, tên này thật sự là ngu ngốc, khả năng thông hiểu gì đây chứ!
Diệp Viễn đặt Lãnh Húc xuống trong góc tường, nói với Tiểu Đồng: “Trông chừng một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Tiểu Đồng bỗng “Ồ” lên một tiếng nhưng không biểu hiện quá nhiều.
Nói xong, Diệp Viễn lại quay sang người hán tử nói: “Này, ta hỏi lại ngươi, nhà Lãnh gia có phải chỉ cần đi qua con hẻm này là sẽ tới không không?”
Người hán tử giật mình, lập tức bật cười: “Ngươi muốn làm gì? Muốn làm quỷ cũng phải đưa hắn ta về nhà sao? Chậc chậc, tiểu tử, ngươi thật là nặng tình nặng nghĩa, ngươi làm cho ta không nỡ giết ngươi rồi.”
Diệp Viễn thở dài nói: “Xem ra phải đi hỏi người khác rồi. Hơn nữa, tên ngốc mà Tiểu Đồng vừa nhắc tới vừa rồi là nói chỉ hai người các ngươi chứ không phải ta. Mà, ta nghĩ, trước khi chết, các ngươi vẫn nên biết điều này.”
Người hán tử sửng sốt một lúc, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bóng dáng của Diệp Viễn đã biến mất.
Ánh mắt người hán tử ngưng tụ, kinh hãi nói: “Không gian pháp tắc!”
Một luồng khí của chết chóc xông thẳng vào mặt, hắn đầu tiên dùng thế giới chi lực, dự định dùng nó để cảm nhận vị trí của Diệp Viễn.
Tuy nhiên, mọi thứ đều vô ích.
“Phù phù...”
Một thanh kiếm lặng lẽ nhô ra từ trong hư không, trực tiếp cứa vào cổ hắn, máu phun ra, ánh mắt của hắn bắt đầu tiêu tan.
Lúc này hắn mới nhận ra mình đã khiêu khích một đối thủ khủng khiếp như thế nào.
Nhìn thấy cảnh này, người hán tử phía đối diện cảm thấy sợ hãi khuôn mặt lộ rõ sự thảm bại.
Không có một chút do dự, bóng dáng của hắn lẩn trốn vào trong hư không, đầu tiên muốn thoát khỏi con hẻm này.
Thật đáng tiếc, trước mặt Diệp Viễn với không gian pháp tắc tầng bốn thì cách chạy trốn này là vô ích.
“Vun vút”
Lại là một thanh kiếm khác, võ giả Thiên thần tầng hai đỉnh phong, đã chết!
Trong thế giới hư ảo sau ba năm lĩnh ngộ, cảnh giới của Diệp Viễn đã được cải thiện rất nhiều.
Sau mười năm trôi dạt trong không gian, cảnh giới của Diệp Viễn đã đạt tới đỉnh cao của Thiên thần tầng một.
Cộng với Không gian pháp tắc của tầng bốn và Kiếm đạo pháp tắc của trung kỳ tầng năm, sức mạnh của hắn mạnh hơn gấp nhiều lần so với Hội võ Hoàng Linh.
Thiên thần Tầng ba sơ kì, nếu không có sự tồn tại nhận thức cao về pháp tắc, hoàn toàn không thể uy hiếp được Diệp Viễn.
Thật tiếc hán tử này lại không phải vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!