“Là ngươi? Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào nhỉ! Tha cho ngươi một mạng, ngươi không biết cảm ơn trái lại còn tệ hại hơn.”
Ngữ khí của Diệp Viễn dần dần trở nên lãnh đạm.
Người trước mắt, không phải ai khác chính là Hàn Tiếu.
Hắn quay về dưỡng thương hơn một tháng mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhưng trong lòng hắn càng nghĩ càng không nuốt trôi cơn tức này. Cho nên mấy ngày nay, hắn đã canh ngoài cửa phòng tu luyện, định cho Diệp Viễn một kích trí mạng.
Hắn nghĩ, Diệp Viễn có thể một cước đá bay hắn, hoàn toàn là vì sự lơ là sơ suất của mình.
Với tu vi Thiên Thần tầng ba của mình, nếu đánh lén đột ngột thì một Thiên Thần tầng một như Diệp Viễn tuyệt đối sẽ khó ngăn cản!
Chỉ đáng tiếc, hắn vẫn tính sai.
Hàn Tiếu nghĩ màn đánh lén của mình rất hoàn mỹ, nhưng dù với tình huống thế này, hắn vẫn thất bại.
Cuối cùng hắn đã biết. Một cước kia của Diệp Viễn hoàn toàn không phải đánh lén gì.
Mà là vì thực lực của đối phương thật sự mạnh!
Hắn sống chết muốn rút kiếm ra, ngón tay Diệp Viễn giống như kìm sắt, hoàn toàn không thể rút được.
“Tiểu… tiểu tử, ngươi muốn thế nào? Ta là người của Hàn gia, ngươi dám động tới ta, sẽ chết rất khó coi đó!” Hàn Tiếu thấy không thể thắng được đối thủ, đành phải mang Hàn gia ra thị uy.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Hàn gia? Người Hàn gia thì có thể bá đạo, có thể xem mạng người như cỏ rác ư? Ngươi muốn giết người, thì phải hiểu được cảm giác bị giết chứ.”
Ánh mắt Hàn Tiếu ngưng trọng, dứt khoát vứt trường kiếm, nhanh chân bỏ chạy.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, ném đi trường kiếm trong tay hắn.
Vèo!
Chỉ thấy một đạo hàn mang xẹt qua, giữa tim của Hàn tiếu bị đâm thủng một lỗ.
“Thật là mạnh! Hắn đã đột phá được Thiên Thần tầng hai rồi, Thiên Thần tầng hai có thể mạnh được như vậy sao?”
“Màn tập kích vừa rồi kia e là Thiên Thần tầng bốn trong tình huống bất ngờ không phòng ngự cũng khó mà ngăn cản nhỉ? Không ngờ tên này lại cản được!”
…
Đương nhiên người bên ngoài đều biết Hàn Tiếu định đánh lén. Họ nghĩ rằng Diệp Viễn chết chắc rồi, ôm suy nghĩ đó mà xem náo nhiệt.
Nhưng không ai ngờ được, người chết không phải Diệp Viễn mà là Hàn Tiếu!
Có điều, không ngờ Diệp Viễn lại thật sự dám giết người Hàn gia, tên này thật to gan đấy!
Trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, Diệp Viễn đi ra khỏi tháp Tụ Nguyên, đi về phía tửu quán nhỏ.
Sau vài lần trăn trở, Diệp Viễn đi vào một hẻm nhỏ hẻo lánh.
“Đã theo suốt đường đi, các hạ vẫn không định ra tay sao?” Đột nhiên, thân hình Diệp Viễn dừng lại, thản nhiên nói.
Một nam tử mặc áo bào xám chậm rãi từ hư không đi ra, đứng ôm một thanh kiếm.
Nam tử mặc áo bào xám này ánh mắt âm lãnh, sát khí trên người rất nặng, vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì.
“Tiểu tử, ngươi rất mạnh, lại có thể phát hiện tung tích của ta!” Thiết Ưng lạnh lùng nói.
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Ngươi tới giết ta, lẽ nào không biết ta biết không gian pháp tắc sao? Chút ngón trò này của ngươi thì khoe khoang gì trước mặt ta chứ? Nếu ta đoán không lầm, ngươi là người do Lãnh Hào phái tới chứ gì?”
Ánh mắt Thiết Ưng ngưng trọng, nói: “Ngươi rất thông minh, chỉ đáng tiếc ngươi sẽ nhanh chóng trở thành người chết!”
“Là ngươi? Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào nhỉ! Tha cho ngươi một mạng, ngươi không biết cảm ơn trái lại còn tệ hại hơn.”
Ngữ khí của Diệp Viễn dần dần trở nên lãnh đạm.
Người trước mắt, không phải ai khác chính là Hàn Tiếu.
Hắn quay về dưỡng thương hơn một tháng mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhưng trong lòng hắn càng nghĩ càng không nuốt trôi cơn tức này. Cho nên mấy ngày nay, hắn đã canh ngoài cửa phòng tu luyện, định cho Diệp Viễn một kích trí mạng.
Hắn nghĩ, Diệp Viễn có thể một cước đá bay hắn, hoàn toàn là vì sự lơ là sơ suất của mình.
Với tu vi Thiên Thần tầng ba của mình, nếu đánh lén đột ngột thì một Thiên Thần tầng một như Diệp Viễn tuyệt đối sẽ khó ngăn cản!
Chỉ đáng tiếc, hắn vẫn tính sai.
Hàn Tiếu nghĩ màn đánh lén của mình rất hoàn mỹ, nhưng dù với tình huống thế này, hắn vẫn thất bại.
Cuối cùng hắn đã biết. Một cước kia của Diệp Viễn hoàn toàn không phải đánh lén gì.
Mà là vì thực lực của đối phương thật sự mạnh!
Hắn sống chết muốn rút kiếm ra, ngón tay Diệp Viễn giống như kìm sắt, hoàn toàn không thể rút được.
“Tiểu… tiểu tử, ngươi muốn thế nào? Ta là người của Hàn gia, ngươi dám động tới ta, sẽ chết rất khó coi đó!” Hàn Tiếu thấy không thể thắng được đối thủ, đành phải mang Hàn gia ra thị uy.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Hàn gia? Người Hàn gia thì có thể bá đạo, có thể xem mạng người như cỏ rác ư? Ngươi muốn giết người, thì phải hiểu được cảm giác bị giết chứ.”
Ánh mắt Hàn Tiếu ngưng trọng, dứt khoát vứt trường kiếm, nhanh chân bỏ chạy.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, ném đi trường kiếm trong tay hắn.
Vèo!
Chỉ thấy một đạo hàn mang xẹt qua, giữa tim của Hàn tiếu bị đâm thủng một lỗ.
“Thật là mạnh! Hắn đã đột phá được Thiên Thần tầng hai rồi, Thiên Thần tầng hai có thể mạnh được như vậy sao?”
“Màn tập kích vừa rồi kia e là Thiên Thần tầng bốn trong tình huống bất ngờ không phòng ngự cũng khó mà ngăn cản nhỉ? Không ngờ tên này lại cản được!”
…
Đương nhiên người bên ngoài đều biết Hàn Tiếu định đánh lén. Họ nghĩ rằng Diệp Viễn chết chắc rồi, ôm suy nghĩ đó mà xem náo nhiệt.
Nhưng không ai ngờ được, người chết không phải Diệp Viễn mà là Hàn Tiếu!
Có điều, không ngờ Diệp Viễn lại thật sự dám giết người Hàn gia, tên này thật to gan đấy!
Trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, Diệp Viễn đi ra khỏi tháp Tụ Nguyên, đi về phía tửu quán nhỏ.
Sau vài lần trăn trở, Diệp Viễn đi vào một hẻm nhỏ hẻo lánh.
“Đã theo suốt đường đi, các hạ vẫn không định ra tay sao?” Đột nhiên, thân hình Diệp Viễn dừng lại, thản nhiên nói.
Một nam tử mặc áo bào xám chậm rãi từ hư không đi ra, đứng ôm một thanh kiếm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!