Diệp Viễn chỉ cười nhẹ, thân hình vừa động một cái, một nha hoàn và một người trung niên mặc đồ đen đã ngã xuống võ đài.
Hắn quay sang phía Lãnh Hồng Tú, nhẹ giọng nói: “Nha hoàn này là tai mắt mà Lãnh Hào xếp vào bên người Lãnh Húc, mấy ngày trước nàng ta đã cho Nhuyễn Cân Tán vào trong đồ ăn của Lãnh Húc để khiến cho Lãnh Húc thua trận đấu thiếu chủ ngày hôm nay. Còn về người mặc đồ đen này, hắn ta chính là thân tín của Lãnh Hào, những năm nay Lãnh Hào đã làm những gì, gia chủ chỉ cần sưu hồn liền tự nhiên sẽ biết hết tất cả.”
Nhìn thấy hai người này, sắc mặt của Lãnh Hào liền thay đổi nhanh chóng.
Nha hoàn kia thì còn không sao, những người mặc đồ đen kia là trợ thủ đắc lực của hắn ta, biết rõ ràng những chuyện mà hắn ta làm.
Nếu như bị sưu hồn thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Thực ra, ngày đó lúc ở cổng của Lãnh phủ, Diệp Viễn đã nhận ra sự tồn tại của người mặc đồ đen này.
Chỉ là bên kia không ra tay nên hắn cũng không ra tay.
Ngày đó, người mặc đồ đen và nha hoàn kia bí mật gặp nhau nhưng lại bị Diệp Viễn nhạy bén nhận ra vừa đúng lúc đụng phải.
Thế nhưng để không đánh rắn động cỏ, hắn cố ý để người mặc đồ đen rời đi.
Hôm nay, lợi dụng kẽ hở của trận chiến thiếu chủ, Diệp Viễn đi bắt người mặc đồ đen và nha hoàn này.
Sắc mặt của Lãnh Hào hiển nhiên là chưa đánh đã bại.
“Gia chủ, người đừng nghe lời của tên này, bụng dạ hắn khó lường, ta căn bản không hề quen biết hai người này!” Ánh mắt Lãnh Hào lộ ra chút lo sợ nhưng vẫn cố gắng cãi chày cãi cối.
Những năm này, vì để trở thành thiếu chủ, hắn ta thế nhưng đã làm không ít chuyện không trong sạch.
Một khi bị bại lộ thì mọi thứ của hắn ta đều sẽ bị phá hủy!
Diệp Viễn bĩu môi, khinh thường mà nói: “Nếu như không phải vì Lãnh Húc, ngươi cho rằng ta lại quản loại chuyện chó má xui xẻo này sao? Vu oan giá họa cho ngươi? Ngươi mà cũng xứng à?”
Sắc mặt của Lãnh Hồng Tú cũng có phần khó coi.
Sự việc hiện tại đã phát triển ra ngoài dự liệu của lão ta.
Làm sao mà lão ta không nhìn ra vẻ hoảng sợ trong mắt của Lãnh Hào?
Thế nhưng ở trong ấn tượng của lão ta, Lãnh Hào không phải là một kẻ tội ác tày trời.
Ngược lại, lão ta vô cùng coi trọng Lãnh Hào.
Chính vì điều này mà lão ta mới chủ trương gắng sức giúp Lãnh Hào lên làm thiếu chủ.
Tính cách của Lãnh Húc quá phân tán, nói thật ra, hắn ta không thích hợp để kế thừa vị trí gia chủ.
Những thứ này đều nằm trong phạm vi suy xét của Lãnh Hào.
Hiện giờ lão ta đã là người đứng đầu một gia tộc, không thể không cân nhắc thiệt hơn.
Thế nhưng vào lúc này, Hàn Đông Quân, người vẫn luôn bị coi là không khí lại tức giận nói: “Tiểu tử, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không nghe thấy hay sao? Ngươi, Diệp Viễn, kẻ đã giết Tiếu nhi con ta!”
Diệp Viễn trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ngươi là ai, ta quen biết ngươi à? Tại sao lại phải nói chuyện với ngươi? Còn nữa, ban nãy Lãnh Hào vừa mới gọi tên của ta, không lẽ ngươi bị điếc à, không nghe thấy ư?”
Phụt…
Lời nói của Diệp Viễn khiến cho một đám người của Lãnh gia không nhịn được phì cười.
Ngay cả người của Hàn gia mà chính lão ta mang đến cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Hàn Đông Quân vô cùng tức giận, con trai thì bị người ta giết, còn bị tên này làm cho bẽ mặt, thói đời gì thế này?
“Tiểu súc sinh, ngươi vậy mà lại giết Tiếu nhi, hôm này cho dù là lão Thiên Vương tới cũng không thể nào cứu được ngươi!” Hàn Đông Quân cả giận nói.
Vẻ mặt Diệp Viễn khinh thường nói: “Ta giết Hàn Tiếu, lúc đó ở đấy có rất nhiều người. Rõ ràng là hắn ta muốn lén giết ta liền bị ta giết lại, bây giờ ngươi lại tới chất vấn ta. Ha, người Hàn gia các ngươi thật là ngang ngược!”
Diệp Viễn chỉ cười nhẹ, thân hình vừa động một cái, một nha hoàn và một người trung niên mặc đồ đen đã ngã xuống võ đài.
Hắn quay sang phía Lãnh Hồng Tú, nhẹ giọng nói: “Nha hoàn này là tai mắt mà Lãnh Hào xếp vào bên người Lãnh Húc, mấy ngày trước nàng ta đã cho Nhuyễn Cân Tán vào trong đồ ăn của Lãnh Húc để khiến cho Lãnh Húc thua trận đấu thiếu chủ ngày hôm nay. Còn về người mặc đồ đen này, hắn ta chính là thân tín của Lãnh Hào, những năm nay Lãnh Hào đã làm những gì, gia chủ chỉ cần sưu hồn liền tự nhiên sẽ biết hết tất cả.”
Nhìn thấy hai người này, sắc mặt của Lãnh Hào liền thay đổi nhanh chóng.
Nha hoàn kia thì còn không sao, những người mặc đồ đen kia là trợ thủ đắc lực của hắn ta, biết rõ ràng những chuyện mà hắn ta làm.
Nếu như bị sưu hồn thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Thực ra, ngày đó lúc ở cổng của Lãnh phủ, Diệp Viễn đã nhận ra sự tồn tại của người mặc đồ đen này.
Chỉ là bên kia không ra tay nên hắn cũng không ra tay.
Ngày đó, người mặc đồ đen và nha hoàn kia bí mật gặp nhau nhưng lại bị Diệp Viễn nhạy bén nhận ra vừa đúng lúc đụng phải.
Thế nhưng để không đánh rắn động cỏ, hắn cố ý để người mặc đồ đen rời đi.
Hôm nay, lợi dụng kẽ hở của trận chiến thiếu chủ, Diệp Viễn đi bắt người mặc đồ đen và nha hoàn này.
Sắc mặt của Lãnh Hào hiển nhiên là chưa đánh đã bại.
“Gia chủ, người đừng nghe lời của tên này, bụng dạ hắn khó lường, ta căn bản không hề quen biết hai người này!” Ánh mắt Lãnh Hào lộ ra chút lo sợ nhưng vẫn cố gắng cãi chày cãi cối.
Những năm này, vì để trở thành thiếu chủ, hắn ta thế nhưng đã làm không ít chuyện không trong sạch.
Một khi bị bại lộ thì mọi thứ của hắn ta đều sẽ bị phá hủy!
Diệp Viễn bĩu môi, khinh thường mà nói: “Nếu như không phải vì Lãnh Húc, ngươi cho rằng ta lại quản loại chuyện chó má xui xẻo này sao? Vu oan giá họa cho ngươi? Ngươi mà cũng xứng à?”
Sắc mặt của Lãnh Hồng Tú cũng có phần khó coi.
Sự việc hiện tại đã phát triển ra ngoài dự liệu của lão ta.
Làm sao mà lão ta không nhìn ra vẻ hoảng sợ trong mắt của Lãnh Hào?
Thế nhưng ở trong ấn tượng của lão ta, Lãnh Hào không phải là một kẻ tội ác tày trời.
Ngược lại, lão ta vô cùng coi trọng Lãnh Hào.
Chính vì điều này mà lão ta mới chủ trương gắng sức giúp Lãnh Hào lên làm thiếu chủ.
Tính cách của Lãnh Húc quá phân tán, nói thật ra, hắn ta không thích hợp để kế thừa vị trí gia chủ.
Những thứ này đều nằm trong phạm vi suy xét của Lãnh Hào.
Hiện giờ lão ta đã là người đứng đầu một gia tộc, không thể không cân nhắc thiệt hơn.
Thế nhưng vào lúc này, Hàn Đông Quân, người vẫn luôn bị coi là không khí lại tức giận nói: “Tiểu tử, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không nghe thấy hay sao? Ngươi, Diệp Viễn, kẻ đã giết Tiếu nhi con ta!”
Diệp Viễn trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ngươi là ai, ta quen biết ngươi à? Tại sao lại phải nói chuyện với ngươi? Còn nữa, ban nãy Lãnh Hào vừa mới gọi tên của ta, không lẽ ngươi bị điếc à, không nghe thấy ư?”
Phụt…
Lời nói của Diệp Viễn khiến cho một đám người của Lãnh gia không nhịn được phì cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!