Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Nhưng giữa bọn họ vốn chẳng có gì, một người thì lạnh lùng như băng, một người thì lạnh nhạt vô tình, cho nên giữa hai người bọn họ vẫn chưa có tiến triển gì cả.

Mà giờ Lãnh Thu Linh biết Diệp Viễn đang giải vây giúp mình qua cách đó, nàng cũng không biết phải nói gì, im lặng coi như ngầm thừa nhận.

Còn Trác Hàm, nhìn thấy cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt, hắn ta bỗng có dự cảm chẳng lành.

Tuy nhiên, hắn ta tuyệt đối không tin!

Trước giờ Cổ Thiên Khuyết vẫn luôn xem trọng hắn ta, cho nên chắc chắn sẽ không có khả năng lão ta thay đổi ý định.

Hơn nữa hắn ta lại có thân phận vinh quang lừng lẫy, hoàn toàn môn đăng hộ đối với Lãnh Thu Linh.

“Ngươi nghĩ gì trong đầu mà dám nói vậy hả? Một kẻ hèn thiên thần tầng hai như ngươi mà cũng xứng đôi với Lãnh Thu Linh hay sao? Nếu có bản lĩnh, nếu còn coi mình là một nam nhân thì đứng ra đây tỉ thí với ta xem."

Trác Hàm thấy Diệp Viễn chỉ có thiên thần tầng hai nên cứ chắc mẩm trong lòng là hắn sẽ không dám đứng ra ứng chiến với mình, nên từ đầu đến cuối cứ liên tục buông lời chèn ép Diệp Viễn.

Mà đám đệ tử của phủ Thiên Lăng đứng vây xung quanh người nào người nấy cũng trưng ra bộ mặt khinh thường. Tất cả bọn họ đều nghĩ Diệp Viễn quá hèn.

Vì thấy Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh đi đâu cũng có đôi có cặp nên bọn họ vốn không vừa mắt hắn từ lâu.

Thú thực, trong mắt bọn họ Lãnh Thu Linh giống như một nữ thần, không những xinh đẹp mà còn tài năng, vậy mà ngày nào cũng bị cái tên Thiên Thần tầng hai kia đeo bám khiến họ nhìn không vừa mắt tí nào.

Trong lòng bọn họ, chỉ người có gia thế như Trác Hàm mới xứng đôi với Lãnh Thu Linh.

Diệp Viễn cười nhẹ, nói: "Thu Linh, chúng ta đi thôi, cứ mặc kệ loại chó điên sủa bậy đi, ta tin hắn sẽ sớm biết, chúng ta không diễn kịch như hắn nhanh thôi."

Lãnh Thu Linh khẽ gật đầu, xoay người đi theo Diệp Viễn.

Suốt mấy năm nay nàng lúc nào cũng ở cạnh Diệp Viễn, cùng nhau bàn bạc và làm việc mọi chuyện, cho nên nàng biết rõ không phải Diệp Viễn không dám đánh, mà là hắn đang khinh thường đối phương.

Trác Hàm chỉ có Thiên thần tầng năm, hắn ta vốn dĩ không phải đối thủ của Diệp Viễn.

Lại nói, thực chất thiên tư của Trác Hàm không hề thua kém gì Lãnh Thu Linh, nhưng vì Diệp Viễn lăn lộn trên Thông Thiên Sơn, khiến Trác Hàm phải trì hoãn quá trình tu luyện.

Thấy Lãnh Thu Linh nghe lời Diệp Viễn như vậy, lòng đố kỵ ghen ghét của Trác Hàm dường như bị mất kiểm soát.

Hắn ta lắc mình một cái, cản đường của hai người, rồi nhìn về phía Diệp Viễn, tức giận nói: "Trên đời này có những người sinh ra nhưng chẳng ai nuôi nổi, tốt nhất ngươi nên tránh xa Thu Linh ra một chút cho ta. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi đầu thai làm người đấy. Đúng là đồ rác rưởi, sao ngươi không thử lấy nước tiểu của bản thân ra soi thử xem mình là cái thá gì! Loại như ngươi xứng giành nữ nhân với ta sao?"

Ánh mắt Diệp Viễn dần trở nên lạnh băng, hắn vốn không định chấp nhặt qua lại với Trác Hàm, nhưng tên này lại không hề biết điều một chút nào cả, cái miệng đó đúng là chưa được dạy dỗ chưa biết sợ!

Cuối cùng, mọi người chỉ kịp nhìn thấy Diệp Viễn khẽ động người một cái, hắn đi vào giữa Diễn Võ Trường, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi muốn ta đánh với ngươi như một nam nhân sao? Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Nghe được lời đó của Diệp Viễn, Trác Hàm không hề kinh ngạc hay sợ sệt, mà ngược lại hắn ta còn lấy làm mừng, há miệng cười to nói: "Ha ha ha, giờ mới giống nam nhân một tí đấy. Ngươi yên tâm, ta sẽ dạy cho ngươi cách để trở thành người!"

Lãnh Thu Linh khẽ thở dài một hơi, cái gọi là không làm thì không chết phải chăng hoàn toàn ứng với Trác Hàm lúc này?

Trác Hàm khẽ di chuyển, đi thẳng đến trước mặt Diệp Viễn, hắn ta cười to nói: "Nói thật, việc ngươi có thể tu luyện được đến cảnh giới Thiên Thần là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta, có điều... Con kiến thì vẫn mãi chỉ là con kiến mà thôi, cỡ như ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi thế nào gọi là thiên tài đâu!"

Vèo!

Trong khi Trác Hàm còn chưa nói xong, Diệp Viễn đã biến mất đâu không thấy.

Trác Hàm đã thành công khơi mào lửa giận trong Diệp Viễn, cho nên giờ phút này, lời ra lời vào đối với hắn cũng chỉ là điều vô nghĩa mà thôi.

Còn Trác Hàm, hắn ta vốn dĩ không để Diệp Viễn vào mắt, cho nên biến cố bất thình lình này khiến hắn ta không kịp trở tay.

Nhưng giữa bọn họ vốn chẳng có gì, một người thì lạnh lùng như băng, một người thì lạnh nhạt vô tình, cho nên giữa hai người bọn họ vẫn chưa có tiến triển gì cả.

Mà giờ Lãnh Thu Linh biết Diệp Viễn đang giải vây giúp mình qua cách đó, nàng cũng không biết phải nói gì, im lặng coi như ngầm thừa nhận.

Còn Trác Hàm, nhìn thấy cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt, hắn ta bỗng có dự cảm chẳng lành.

Tuy nhiên, hắn ta tuyệt đối không tin!

Trước giờ Cổ Thiên Khuyết vẫn luôn xem trọng hắn ta, cho nên chắc chắn sẽ không có khả năng lão ta thay đổi ý định.

Hơn nữa hắn ta lại có thân phận vinh quang lừng lẫy, hoàn toàn môn đăng hộ đối với Lãnh Thu Linh.

“Ngươi nghĩ gì trong đầu mà dám nói vậy hả? Một kẻ hèn thiên thần tầng hai như ngươi mà cũng xứng đôi với Lãnh Thu Linh hay sao? Nếu có bản lĩnh, nếu còn coi mình là một nam nhân thì đứng ra đây tỉ thí với ta xem."

Trác Hàm thấy Diệp Viễn chỉ có thiên thần tầng hai nên cứ chắc mẩm trong lòng là hắn sẽ không dám đứng ra ứng chiến với mình, nên từ đầu đến cuối cứ liên tục buông lời chèn ép Diệp Viễn.

Mà đám đệ tử của phủ Thiên Lăng đứng vây xung quanh người nào người nấy cũng trưng ra bộ mặt khinh thường. Tất cả bọn họ đều nghĩ Diệp Viễn quá hèn.

Vì thấy Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh đi đâu cũng có đôi có cặp nên bọn họ vốn không vừa mắt hắn từ lâu.

Thú thực, trong mắt bọn họ Lãnh Thu Linh giống như một nữ thần, không những xinh đẹp mà còn tài năng, vậy mà ngày nào cũng bị cái tên Thiên Thần tầng hai kia đeo bám khiến họ nhìn không vừa mắt tí nào.

Trong lòng bọn họ, chỉ người có gia thế như Trác Hàm mới xứng đôi với Lãnh Thu Linh.

Diệp Viễn cười nhẹ, nói: "Thu Linh, chúng ta đi thôi, cứ mặc kệ loại chó điên sủa bậy đi, ta tin hắn sẽ sớm biết, chúng ta không diễn kịch như hắn nhanh thôi."

Lãnh Thu Linh khẽ gật đầu, xoay người đi theo Diệp Viễn.

Suốt mấy năm nay nàng lúc nào cũng ở cạnh Diệp Viễn, cùng nhau bàn bạc và làm việc mọi chuyện, cho nên nàng biết rõ không phải Diệp Viễn không dám đánh, mà là hắn đang khinh thường đối phương.

Trác Hàm chỉ có Thiên thần tầng năm, hắn ta vốn dĩ không phải đối thủ của Diệp Viễn.

Lại nói, thực chất thiên tư của Trác Hàm không hề thua kém gì Lãnh Thu Linh, nhưng vì Diệp Viễn lăn lộn trên Thông Thiên Sơn, khiến Trác Hàm phải trì hoãn quá trình tu luyện.

Thấy Lãnh Thu Linh nghe lời Diệp Viễn như vậy, lòng đố kỵ ghen ghét của Trác Hàm dường như bị mất kiểm soát.

Hắn ta lắc mình một cái, cản đường của hai người, rồi nhìn về phía Diệp Viễn, tức giận nói: "Trên đời này có những người sinh ra nhưng chẳng ai nuôi nổi, tốt nhất ngươi nên tránh xa Thu Linh ra một chút cho ta. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi đầu thai làm người đấy. Đúng là đồ rác rưởi, sao ngươi không thử lấy nước tiểu của bản thân ra soi thử xem mình là cái thá gì! Loại như ngươi xứng giành nữ nhân với ta sao?"

Ánh mắt Diệp Viễn dần trở nên lạnh băng, hắn vốn không định chấp nhặt qua lại với Trác Hàm, nhưng tên này lại không hề biết điều một chút nào cả, cái miệng đó đúng là chưa được dạy dỗ chưa biết sợ!

Cuối cùng, mọi người chỉ kịp nhìn thấy Diệp Viễn khẽ động người một cái, hắn đi vào giữa Diễn Võ Trường, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi muốn ta đánh với ngươi như một nam nhân sao? Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Nghe được lời đó của Diệp Viễn, Trác Hàm không hề kinh ngạc hay sợ sệt, mà ngược lại hắn ta còn lấy làm mừng, há miệng cười to nói: "Ha ha ha, giờ mới giống nam nhân một tí đấy. Ngươi yên tâm, ta sẽ dạy cho ngươi cách để trở thành người!"

Lãnh Thu Linh khẽ thở dài một hơi, cái gọi là không làm thì không chết phải chăng hoàn toàn ứng với Trác Hàm lúc này?

Trác Hàm khẽ di chuyển, đi thẳng đến trước mặt Diệp Viễn, hắn ta cười to nói: "Nói thật, việc ngươi có thể tu luyện được đến cảnh giới Thiên Thần là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta, có điều... Con kiến thì vẫn mãi chỉ là con kiến mà thôi, cỡ như ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi thế nào gọi là thiên tài đâu!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận