Hận ý của Kế Tầm đối với Diệp Viễn có thể tưởng tượng được như thế nào.
Rõ ràng hắn ta sẽ không nghĩ tới ban đầu chỉ kém một chút là hắn ta đã có thể giết được Diệp Viễn.
Cảm nhận được từ trong hộp ngọc truyền đến một luồng năng lượng mạnh mẽ không ổn định, trong lòng Kế Tầm đã cuồn cuộn dậy sóng.
Mang theo cảm giác thấp thỏm, trong lòng như đang đánh trống, Kế Tầm từ từ mở ra hộp ngọc.
Oành!
Một luồng khí đen đột nhiên thoát ra trực tiếp phun đầy mặt Kế Tầm.
“Ha ha ha, bản tôn rốt cuộc cũng được nhìn thấy mặt trời lần nữa! tiểu tử, mượn thân thể dùng chút nhé!”
Trong không gian truyền đến một âÂm thanh khặc khặc, khí đen trực tiếp chui vào cơ thể Kế Tầm.
“A! Ngươi là thứ gì đó, mau cút ra cho lão tử! Cút ra khỏi cơ thể lão tử mau!” Kế Tầm giận dữ hét lên.
“Khặc khặc, bổn tọa chính là Ma Vũ thiên tôn, cơ thể bị bổn tọa đoạt xá, ngươi nên cao hứng mới đúng!”
“Cút! Thiên tôn chó má cái gì, chút thực lực này của ngươi mà cũng muốn chiếm đoạt cơ thể của ta, nằm mơ đi!”
“Khặc khặc, bổn tọa đã xâm nhập vào đầu óc của ngươi, có muốn đoạt xác hay không không phải là do ngươi quyết định!”
“Tại sao! Tại sao trong cái hộp này lại không phải là chân huyết Chu Tước?” Kế Tầm hét lên.
“Chân huyết Chu Tước? Hóa ra là ngươi đang tìm chân huyết Chu Tước! Ha ha ha, ở trong phiến không gian này, chân huyết Chu Tước chính là mặt trời gay gắt kia, ngươi lại nghĩ nó nằm ở trong hộp ngọc này hả, đúng là ngu xuẩn! Chẳng qua cũng vì ngươi ngu xuẩn, bổn tọa mới có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa đấy!” Ma Vũ thiên tôn lại bật cười quái dị.
“Mặt... mặt trời gay gắt! Không... không thể nào!”
Lời của Ma Vũ thiên tôn khiến lòng Kế Tầm chấn động.
Một người một ma trong đầu óc của Kế Tầm xảy ra tranh đoạt kịch liệt.
...
“Đó chính là chân huyết Chu Tước? A... cái này làm sao có thể?”
Lãnh Thu Linh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, một mặt trời chói chang đang tỏa ra ánh nắng gay gắt.
Nhưng nàng ta làm sao cũng không thể tin được, mặt trời nóng bỏng kia lại chính là chân huyết Chu Tước khiến mọi người tranh đoạt đến bể đầu.
Diệp Viễn cười nói: “Mảnh không gian này có nguồn gốc chính là chân huyết Chu Tước rồi từ từ mở rộng. Mà ốc đảo này chính là khu vực trung tâm, từ nơi này mới có thể lấy được chân huyết Chu Tước.”
Miệng Lãnh Thu Linh há to đầy ngạc nhiên, trên mặt đầy vẻ không thể tin được: “Thế... thế thứ Kế Tầm cướp đi là cái gì?”
Diệp Viễn cười nói: “Ta cũng không biết, chẳng qua... đoán chừng không phải là thứ gì tốt đẹp.”
Lãnh Thu Linh nghe thế liền nghẹn họng nhìn trân trối, đến bây giờ vẫn có cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Nhìn thi thể nằm la liệt khắp ốc đảo, nàng ta không khỏi cười khổ.
Những người này hao phí trăm cay nghìn đắng đi tới nơi này không nghĩ đến thứ mình tranh đoạt chỉ là chân huyết Chu Tước giả.
Chỉ là tâm tình Lãnh Thu Linh nhanh chóng trở lại bình thường.
Thế giới của võ giả vốn dĩ chính là như thế.
Hận ý của Kế Tầm đối với Diệp Viễn có thể tưởng tượng được như thế nào.
Rõ ràng hắn ta sẽ không nghĩ tới ban đầu chỉ kém một chút là hắn ta đã có thể giết được Diệp Viễn.
Cảm nhận được từ trong hộp ngọc truyền đến một luồng năng lượng mạnh mẽ không ổn định, trong lòng Kế Tầm đã cuồn cuộn dậy sóng.
Mang theo cảm giác thấp thỏm, trong lòng như đang đánh trống, Kế Tầm từ từ mở ra hộp ngọc.
Oành!
Một luồng khí đen đột nhiên thoát ra trực tiếp phun đầy mặt Kế Tầm.
“Ha ha ha, bản tôn rốt cuộc cũng được nhìn thấy mặt trời lần nữa! tiểu tử, mượn thân thể dùng chút nhé!”
Trong không gian truyền đến một âÂm thanh khặc khặc, khí đen trực tiếp chui vào cơ thể Kế Tầm.
“A! Ngươi là thứ gì đó, mau cút ra cho lão tử! Cút ra khỏi cơ thể lão tử mau!” Kế Tầm giận dữ hét lên.
“Khặc khặc, bổn tọa chính là Ma Vũ thiên tôn, cơ thể bị bổn tọa đoạt xá, ngươi nên cao hứng mới đúng!”
“Cút! Thiên tôn chó má cái gì, chút thực lực này của ngươi mà cũng muốn chiếm đoạt cơ thể của ta, nằm mơ đi!”
“Khặc khặc, bổn tọa đã xâm nhập vào đầu óc của ngươi, có muốn đoạt xác hay không không phải là do ngươi quyết định!”
“Tại sao! Tại sao trong cái hộp này lại không phải là chân huyết Chu Tước?” Kế Tầm hét lên.
“Chân huyết Chu Tước? Hóa ra là ngươi đang tìm chân huyết Chu Tước! Ha ha ha, ở trong phiến không gian này, chân huyết Chu Tước chính là mặt trời gay gắt kia, ngươi lại nghĩ nó nằm ở trong hộp ngọc này hả, đúng là ngu xuẩn! Chẳng qua cũng vì ngươi ngu xuẩn, bổn tọa mới có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa đấy!” Ma Vũ thiên tôn lại bật cười quái dị.
“Mặt... mặt trời gay gắt! Không... không thể nào!”
Lời của Ma Vũ thiên tôn khiến lòng Kế Tầm chấn động.
Một người một ma trong đầu óc của Kế Tầm xảy ra tranh đoạt kịch liệt.
...
“Đó chính là chân huyết Chu Tước? A... cái này làm sao có thể?”
Lãnh Thu Linh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, một mặt trời chói chang đang tỏa ra ánh nắng gay gắt.
Nhưng nàng ta làm sao cũng không thể tin được, mặt trời nóng bỏng kia lại chính là chân huyết Chu Tước khiến mọi người tranh đoạt đến bể đầu.
Diệp Viễn cười nói: “Mảnh không gian này có nguồn gốc chính là chân huyết Chu Tước rồi từ từ mở rộng. Mà ốc đảo này chính là khu vực trung tâm, từ nơi này mới có thể lấy được chân huyết Chu Tước.”
Miệng Lãnh Thu Linh há to đầy ngạc nhiên, trên mặt đầy vẻ không thể tin được: “Thế... thế thứ Kế Tầm cướp đi là cái gì?”
Diệp Viễn cười nói: “Ta cũng không biết, chẳng qua... đoán chừng không phải là thứ gì tốt đẹp.”
Lãnh Thu Linh nghe thế liền nghẹn họng nhìn trân trối, đến bây giờ vẫn có cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!