Đúng như dự đoán của Ma Vũ Thiên Tôn, trước đó hắn vẫn luôn ngộ kiếm.
“Chúc mừng ngươi đã vượt qua trận Thí Thiên Kiếm, bây giờ, ngươi sẽ lấy được một Thiên Tôn linh bảo… Tinh La chiến kỳ!”
Một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong tay Diệp Viễn, biến thành một lá cờ nhỏ màu đen.
Trên cờ nhỏ tỏa ra những dao động mãnh liệt, làm cho ánh mắt của tất cả võ giả đều trở nên rực cháy.
Cổ tay của Diệp Viễn run lên, lá cờ nhỏ trực tiếp biến mất không thấy.
Tiếp theo, hắn từ từ đi về phía Truyền Tống trận.
Ánh sáng rực rỡ chợt lóe lên, cơ thể Diệp Viễn xuất hiện ở một đầu của trận Thí Thiên Kiếm.
Vèo!
Trước tiên, một bóng dáng còn sót lại xâm nhập vào trận Thí Thiên Kiếm.
Chờ đến khi mọi người phản ứng lại thì cũng đã quá muộn, một đám đều vô cùng ảo não.
“Đáng chết, bị tên này giành trước!” Mấy tên cường giả Chân Thần khoanh tay, giậm chân nói.
Diệp Viễn đã xông qua trận Thí Thiên Kiếm, tiến vào phía bên kia của kiếm trận.
Bây giờ, ai thành công xông vào trận trước thì người đó có hy vọng cướp được Thiên Tôn linh bảo.
Thời điểm quan trọng như vậy, đương nhiên là đi qua càng sớm càng tốt.
Mà người đầu tiên xông vào trận chính là Kế Tầm.
Đại trận đã khởi động, ba cửa đầu tiên với hắn ta mà nói căn bản không tính là cái gì cả.
Thân hình của Diệp Viễn vừa xuất hiện, không khí ở một đầu khác của đại trận lập tức thay đổi.
“Từ Hành, đại trận này ta đã thử qua, nhưng mà cũng chỉ như vậy. Vậy mà ngươi ngay cả cấp bảy cũng không dám xông vào, thật là yếu!” Diệp Viễn giống như không cảm giác được sự thay đổi của không khí, nhìn Từ Hành cười như không cười rồi nói.
Vẻ mặt của Từ Hàng cứng đờ, nhớ tới lúc trước mình đã nói những lời mạnh miệng, hắn hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.
Diệp Viễn xông vào trận Thí Thiên Kiếm này đã khiến mình bị nghiền ép đến mức thương tích đầy mình!
Từ Hành làm thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc Diệp Viễn làm thế nào để xông qua.
Lúc này, Từ Hành bỗng nhiên cảm giác được bả vai của mình bị vỗ hai cái, vừa quay đầu lại nhìn xem, không phải Lý Khang thì còn là ai?
Bỗng nhiên, hắn có phản ứng.
Diệp Viễn xông qua được trận Thí Thiên Kiếm thì như thế nào?
Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội!
Diệp Viễn lấy được Thiên Tôn linh bảo thì sẽ trở thành kẻ thù công khai của mọi người.
Hắn liếc mắt nhìn quanh, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm Diệp Viễn giống như sói đói.
“Ha, cái đó là như thế nào? Đã sắp chết đến nơi mà bây giờ ngươi còn có hơi sức tán dóc với ta sao.” Từ Hành cười lạnh rồi nói.
Lý Khang nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Giao Thiên Tôn linh bảo ra đây, ta có thể để cho ngươi dễ chịu.”
“Lý Khang, ngươi muốn một mình chiếm lấy Thiên Tôn linh bảo sao?”
Lúc này, lại có thêm mấy cường giả Chân Thần cảnh hậu kỳ xông tới, sắc mặt đều không tốt.
Sắc mặt của Lý Khang rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Mấy người các ngươi mà cũng dám chống lại Đại đế đô Cáo Thiên của ta sao?”
“Ha ha ha…, Lý Khang, ngươi không phải đang nói đùa đó chứ? Ở bên trong bí cảnh, ngươi lại lên mặt đế đô để dọa chúng ta sao? Chỉ cần có được Thiên Tôn linh bảo thì ai dám nói chúng ta không thể đột phá được cảnh giới Thiên Tôn? Đến lúc đó, ai sẽ quan tâm đến việc ngươi là Đại đế đô Cáo Thiên?” Một cường giả Chân Thần nói.
Đối mặt với Thiên Tôn linh bảo, không ai có thể duy trì được sự bình tĩnh.
Lý Khang cau mày lại, hừ lạnh rồi nói: “Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà cũng muốn giành Thiên Tôn linh bảo với ta sao? Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện sau khi vượt qua trận Thí Thiên Kiếm kia thì sự áp chế cảnh giới đã không còn nữa sao?”
Oanh!
Đúng như dự đoán của Ma Vũ Thiên Tôn, trước đó hắn vẫn luôn ngộ kiếm.
“Chúc mừng ngươi đã vượt qua trận Thí Thiên Kiếm, bây giờ, ngươi sẽ lấy được một Thiên Tôn linh bảo… Tinh La chiến kỳ!”
Một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong tay Diệp Viễn, biến thành một lá cờ nhỏ màu đen.
Trên cờ nhỏ tỏa ra những dao động mãnh liệt, làm cho ánh mắt của tất cả võ giả đều trở nên rực cháy.
Cổ tay của Diệp Viễn run lên, lá cờ nhỏ trực tiếp biến mất không thấy.
Tiếp theo, hắn từ từ đi về phía Truyền Tống trận.
Ánh sáng rực rỡ chợt lóe lên, cơ thể Diệp Viễn xuất hiện ở một đầu của trận Thí Thiên Kiếm.
Vèo!
Trước tiên, một bóng dáng còn sót lại xâm nhập vào trận Thí Thiên Kiếm.
Chờ đến khi mọi người phản ứng lại thì cũng đã quá muộn, một đám đều vô cùng ảo não.
“Đáng chết, bị tên này giành trước!” Mấy tên cường giả Chân Thần khoanh tay, giậm chân nói.
Diệp Viễn đã xông qua trận Thí Thiên Kiếm, tiến vào phía bên kia của kiếm trận.
Bây giờ, ai thành công xông vào trận trước thì người đó có hy vọng cướp được Thiên Tôn linh bảo.
Thời điểm quan trọng như vậy, đương nhiên là đi qua càng sớm càng tốt.
Mà người đầu tiên xông vào trận chính là Kế Tầm.
Đại trận đã khởi động, ba cửa đầu tiên với hắn ta mà nói căn bản không tính là cái gì cả.
Thân hình của Diệp Viễn vừa xuất hiện, không khí ở một đầu khác của đại trận lập tức thay đổi.
“Từ Hành, đại trận này ta đã thử qua, nhưng mà cũng chỉ như vậy. Vậy mà ngươi ngay cả cấp bảy cũng không dám xông vào, thật là yếu!” Diệp Viễn giống như không cảm giác được sự thay đổi của không khí, nhìn Từ Hành cười như không cười rồi nói.
Vẻ mặt của Từ Hàng cứng đờ, nhớ tới lúc trước mình đã nói những lời mạnh miệng, hắn hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.
Diệp Viễn xông vào trận Thí Thiên Kiếm này đã khiến mình bị nghiền ép đến mức thương tích đầy mình!
Từ Hành làm thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc Diệp Viễn làm thế nào để xông qua.
Lúc này, Từ Hành bỗng nhiên cảm giác được bả vai của mình bị vỗ hai cái, vừa quay đầu lại nhìn xem, không phải Lý Khang thì còn là ai?
Bỗng nhiên, hắn có phản ứng.
Diệp Viễn xông qua được trận Thí Thiên Kiếm thì như thế nào?
Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội!
Diệp Viễn lấy được Thiên Tôn linh bảo thì sẽ trở thành kẻ thù công khai của mọi người.
Hắn liếc mắt nhìn quanh, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm Diệp Viễn giống như sói đói.
“Ha, cái đó là như thế nào? Đã sắp chết đến nơi mà bây giờ ngươi còn có hơi sức tán dóc với ta sao.” Từ Hành cười lạnh rồi nói.
Lý Khang nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Giao Thiên Tôn linh bảo ra đây, ta có thể để cho ngươi dễ chịu.”
“Lý Khang, ngươi muốn một mình chiếm lấy Thiên Tôn linh bảo sao?”
Lúc này, lại có thêm mấy cường giả Chân Thần cảnh hậu kỳ xông tới, sắc mặt đều không tốt.
Sắc mặt của Lý Khang rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Mấy người các ngươi mà cũng dám chống lại Đại đế đô Cáo Thiên của ta sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!