Diệp Viễn nhướng mày, hừ lạnh nói: "Nhanh chóng cút đi trước khi ta đổi ý!"
Đỗ Hỗng biến sắc, thân hình vừa động lập tức phóng về phía cái lỗ đen kia.
Quả nhiên là Diệp Viễn không có làm ra bất kỳ hành động ngăn cản nào.
Có Đỗ Hỗng dẫn đầu, những người khác đều như trút được gánh nặng, từng người nối tiếp nhau rời khỏi thế giới Tiên Lâm.
Diệp Viễn nhìn Lãnh Thu Linh, nói: "Ngươi có tính toán gì không?"
Lãnh Thu Linh nhìn Cổ Thiên Khuyết ở bên cạnh một chút, lại nhìn Diệp Viễn một chút, lắc đầu nói: "Ta... Ta cũng không biết."
Diệp Viễn cười cười, lấy ra một tảng đá bảy màu ném cho Cổ Thiên Khuyết, nói: "Cổ tiền bối, trước đây Diệp Viễn nhờ có ngài chăm sóc, không biết phải lấy gì báo đáp, vậy lấy viên thất thải nghê thạch này làm thù lao đi!"
Con ngươi Cổ Thiên Khuyết đột nhiên co rút lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Diệp Viễn, nói: "Hiền... Hiền chất đang nói đùa đúng không?"
Có thất thải nghê thạch trong tay, hắn ta tuyệt đối có nắm chắc việc đột phá cảnh giới Thiên Tôn.
Đến lúc đó, Đại đế đô Cáo Thiên thì là cái gì chứ?
Diệp Viễn cười nói: "Cổ tiền bối, ngươi vì Diệp Viễn mà phải chịu liên lụy, e là ngài không đảm đương nổi chức vị thành chủ sau khi ra khỏi thế giới Tiên Lâm. Hành trình tiếp theo, Cổ tiền bối phải cẩn thận nhiều hơn. Miếng thất thải nghê thạch này coi như là Diệp Viễn dùng để cảm ơn. Về phần Thu Linh, chỉ sợ nàng ta sẽ không thể quay về Đế Đô Thiên Lăng được, không bằng sau này cứ đi theo ta đi."
Diệp Viễn giết cường giả Thiên Tôn Đại đế đô Cáo Thiên, đã kết tử thù cùng với bọn họ.
Hai người Cổ Thiên Khuyết và Lãnh Thu Linh có quan hệ gần gũi với hắn, đây là điều mà tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Bọn họ mà quay trở về thì chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Cổ Thiên Khuyết và Lãnh Thu Linh không giống nhau, trước đây lão ta cho là Diệp Viễn đến từ một thế lực lớn nào đó, cho nên mới đối xử khác biệt với Diệp Viễn.
Lúc tranh đoạt thất thải nghê thạch, Diệp Viễn đã đoán được tính cách của Cổ Thiên Khuyết.
Về phần Lãnh Thu Linh, Diệp Viễn đã coi nàng ta như bằng hữu mà đối xử, đương nhiên là khác biệt.
Cổ Thiên Khuyết vội vàng nói: "Ha ha, lão phu có được thất thải nghê thạch này thì nhất định phải bế quan, không có cách nào chăm sóc cho Thu Linh được, vậy thì làm phiền Diệp tiểu hữu chăm sóc cho đồ đệ ngoan này của ta thật tốt."
Ở trong mắt của lão ta, chắc chắn là do Diệp Viễn coi trọng Lãnh Thu Linh cho nên mới có thể quan tâm nhiều như thế.
Lãnh Thu Linh vẫn là dáng vẻ dáng vẻ lạnh như băng như cũ, nhưng mà trong mắt lại lóe lên sự thất vọng.
Đương nhiên là Diệp Viễn biết được suy nghĩ ở trong lòng của Cổ Thiên Khuyết, nhưng hắn sẽ không giải thích gì cả, chẳng qua là chắp tay nói: "Tạm biệt Cổ tiền bối."
"Ngươi không nên thả bọn họ đi!"
Đợi sau khi mọi người rời đi, Tiên Lâm thiên tôn thở dài một cái, nói.
Lúc Diệp Viễn làm điều này, lão ta cũng không có ngăn cản.
Đương nhiên là lão ta cũng không có cách nào ngăn cản.
Bây giờ Diệp Viễn đã hoàn toàn thay thế lão ta trở thành chúa tể của thế giới Tiên Lâm.
Nơi này đã không còn thuộc về lão ta nữa.
Cơ thể của Tiên Lâm thiên tôn đã hóa thành rất nhiều điểm sáng, bắt đầu tiêu tan.
Cơ thể của Vô Trần cũng trở nên mờ ảo, trên mặt là vẻ cô đơn không nói ra được.
Diệp Viễn nhìn Tiên Lâm thiên tôn một cái, lạnh nhạt nói: "Ta có điểm mấu chốt của riêng mình, bọn họ đi vào đây chỉ là để tìm kiếm bảo vật, cũng không có thù hận gì với ta. Giết họ cũng chỉ khiến lương tâm của ta thêm bất an mà thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Viễn, Tiên Lâm thiên tôn biến sắc.
Lão ta biết là Diệp Viễn vẫn còn tức giận chuyện lúc trước.
Chiêu thức mà lão ta sắp xếp không có vấn đề gì cả, nhưng mà nó lại khiến cho hàng triệu sinh linh của thế giới Tiên Lâm phải bỏ mạng.
Ở trong mắt Tiên Lâm thiên tôn, những người đó đều không đáng giá một đồng, nhưng mà ở trong mắt Diệp Viễn, những người đó đều không đáng chết.
Diệp Viễn nhướng mày, hừ lạnh nói: "Nhanh chóng cút đi trước khi ta đổi ý!"
Đỗ Hỗng biến sắc, thân hình vừa động lập tức phóng về phía cái lỗ đen kia.
Quả nhiên là Diệp Viễn không có làm ra bất kỳ hành động ngăn cản nào.
Có Đỗ Hỗng dẫn đầu, những người khác đều như trút được gánh nặng, từng người nối tiếp nhau rời khỏi thế giới Tiên Lâm.
Diệp Viễn nhìn Lãnh Thu Linh, nói: "Ngươi có tính toán gì không?"
Lãnh Thu Linh nhìn Cổ Thiên Khuyết ở bên cạnh một chút, lại nhìn Diệp Viễn một chút, lắc đầu nói: "Ta... Ta cũng không biết."
Diệp Viễn cười cười, lấy ra một tảng đá bảy màu ném cho Cổ Thiên Khuyết, nói: "Cổ tiền bối, trước đây Diệp Viễn nhờ có ngài chăm sóc, không biết phải lấy gì báo đáp, vậy lấy viên thất thải nghê thạch này làm thù lao đi!"
Con ngươi Cổ Thiên Khuyết đột nhiên co rút lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Diệp Viễn, nói: "Hiền... Hiền chất đang nói đùa đúng không?"
Có thất thải nghê thạch trong tay, hắn ta tuyệt đối có nắm chắc việc đột phá cảnh giới Thiên Tôn.
Đến lúc đó, Đại đế đô Cáo Thiên thì là cái gì chứ?
Diệp Viễn cười nói: "Cổ tiền bối, ngươi vì Diệp Viễn mà phải chịu liên lụy, e là ngài không đảm đương nổi chức vị thành chủ sau khi ra khỏi thế giới Tiên Lâm. Hành trình tiếp theo, Cổ tiền bối phải cẩn thận nhiều hơn. Miếng thất thải nghê thạch này coi như là Diệp Viễn dùng để cảm ơn. Về phần Thu Linh, chỉ sợ nàng ta sẽ không thể quay về Đế Đô Thiên Lăng được, không bằng sau này cứ đi theo ta đi."
Diệp Viễn giết cường giả Thiên Tôn Đại đế đô Cáo Thiên, đã kết tử thù cùng với bọn họ.
Hai người Cổ Thiên Khuyết và Lãnh Thu Linh có quan hệ gần gũi với hắn, đây là điều mà tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Bọn họ mà quay trở về thì chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Cổ Thiên Khuyết và Lãnh Thu Linh không giống nhau, trước đây lão ta cho là Diệp Viễn đến từ một thế lực lớn nào đó, cho nên mới đối xử khác biệt với Diệp Viễn.
Lúc tranh đoạt thất thải nghê thạch, Diệp Viễn đã đoán được tính cách của Cổ Thiên Khuyết.
Về phần Lãnh Thu Linh, Diệp Viễn đã coi nàng ta như bằng hữu mà đối xử, đương nhiên là khác biệt.
Cổ Thiên Khuyết vội vàng nói: "Ha ha, lão phu có được thất thải nghê thạch này thì nhất định phải bế quan, không có cách nào chăm sóc cho Thu Linh được, vậy thì làm phiền Diệp tiểu hữu chăm sóc cho đồ đệ ngoan này của ta thật tốt."
Ở trong mắt của lão ta, chắc chắn là do Diệp Viễn coi trọng Lãnh Thu Linh cho nên mới có thể quan tâm nhiều như thế.
Lãnh Thu Linh vẫn là dáng vẻ dáng vẻ lạnh như băng như cũ, nhưng mà trong mắt lại lóe lên sự thất vọng.
Đương nhiên là Diệp Viễn biết được suy nghĩ ở trong lòng của Cổ Thiên Khuyết, nhưng hắn sẽ không giải thích gì cả, chẳng qua là chắp tay nói: "Tạm biệt Cổ tiền bối."
"Ngươi không nên thả bọn họ đi!"
Đợi sau khi mọi người rời đi, Tiên Lâm thiên tôn thở dài một cái, nói.
Lúc Diệp Viễn làm điều này, lão ta cũng không có ngăn cản.
Đương nhiên là lão ta cũng không có cách nào ngăn cản.
Bây giờ Diệp Viễn đã hoàn toàn thay thế lão ta trở thành chúa tể của thế giới Tiên Lâm.
Nơi này đã không còn thuộc về lão ta nữa.
Cơ thể của Tiên Lâm thiên tôn đã hóa thành rất nhiều điểm sáng, bắt đầu tiêu tan.
Cơ thể của Vô Trần cũng trở nên mờ ảo, trên mặt là vẻ cô đơn không nói ra được.
Diệp Viễn nhìn Tiên Lâm thiên tôn một cái, lạnh nhạt nói: "Ta có điểm mấu chốt của riêng mình, bọn họ đi vào đây chỉ là để tìm kiếm bảo vật, cũng không có thù hận gì với ta. Giết họ cũng chỉ khiến lương tâm của ta thêm bất an mà thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!